Chương 92
Tôn Trọng Vi đi theo quản gia ra ngoài với tâm trạng không cam lòng, chẳng lẽ cứ như vậy mà về sao? Mất công đến phủ thái tử một chuyến, vậy mà không chỉ không hoàn thành được chuyện kia, lại còn không được gặp thái tử, cứ đơn giản như vậy mà đi về ư?
Nhưng dù không cam lòng thế nào đi nữa, thì Thanh Lan Uyển cũng càng ngày càng cách xa nàng ta rồi.
Một tiểu nha hoàn từ rất xa chạy tới, Tôn Trọng Vi nhìn dáng vẻ hoang mang của nàng, trên mặt có phần khinh thường, nói: “Quản gia, xảy ra chuyện gì vậy? Sao nha hoàn kia lại chạy vội vã thế?”
Quản gia liếc mắt nhìn Tôn Trọng Vi, Lâm lương đễ đã vào phủ rất lâu rồi, mọi người đều phải công nhận là tính tình của Lâm lương đễ rất tốt, cho nên người khiến cho Lâm lương đễ phải hạ lệnh trục khách chắc chắn không phải dạng tốt đẹp gì, lúc này nhìn ánh mắt giễu cợt của nàng ta, ông liền cảm thấy nàng ta không thể nào sánh bằng Lâm lương đễ, hai người cơ bản không cùng một dạng người.
Quản gia mặc dù không ưa gì Tôn Trọng Vi, nhưng dù gì thì ông cũng là quản gia, thái độ vẫn phải giữ sự cung kính: “Chắc là có chuyện gấp, để nô tài đi hỏi.” Dứt lời liền tiến lên hai bước, nghiêm túc hỏi nha hoàn đã chạy tới: “Làm cái gì mà vội vội vàng vàng như vậy?”
Nha hoàn kia dừng bước, thở gấp nói: “Điện hạ đã trở lại, gọi Lâm lương đễ đến phòng ăn dùng bữa, nô tỳ đang chạy đi mời Lâm lương đễ.”
Sắc mặt của quản gia lập tức hòa hoãn lại, nói: “Đồ ăn đã chuẩn bị xong chưa?”
“Đã chuẩn bị xong rồi, chỉ còn chờ Lâm lương đễ đến thôi.”
Quản gia lại nói: “Điện hạ đã trở về bao lâu rồi? Có phân phó chuyện gì khác không?”
Tiểu nha hoàn lắc đầu đáp: “Chuyện này thì nô tỳ không biết, Lý tẩu chỉ bảo nô tỳ đi mời Lâm lương đễ đến thôi.”
“Được rồi, ngươi đi đi.”
Tôn Trọng Vi nghe nha hoàn và quản gia nói chuyện, lúc tiểu nha hoàn kia đi lướt qua mình, nàng ta liền làm bộ lơ đãng hỏi: “Phòng ăn ở đâu vậy?”
Tiểu nha hoàn không hiểu ra làm sao, liền đưa tay chỉ về phía phòng ăn: “Ở đằng kia ạ!”
Quản gia lập tức trợn mắt nhìn tiểu nha hoàn một cái, tiểu nha hoàn liền im miệng, tiếp tục chạy đến Thanh Lan Uyển.
Quản gia cảnh giác nhìn Tôn Trọng Vi, thấy mắt của nàng ta đang nhìn về phía phòng ăn, liền nói: “Tôn tiểu thư, mời đi theo nô tài, chỉ qua mấy cổng nữa là ra phủ rồi.”
Tôn Trọng Vi đáp lời, trong lòng thì bắt đầu sôi trào, nếu điện hạ đã trở lại, thì đây chính là cơ hội hiếm có của nàng, nếu Lâm Tam Tư không muốn giúp thì nàng nhất định phải dựa vào chính mình thôi, phải gặp được thái tử bằng mọi giá, chỉ cần được gặp mặt, nàng tin với thủ đoạn đối phó với nam nhân của mình, thì nàng ta nhất định sẽ được ở lại phủ thái tử.
“Ai da, đau quá!” Tôn Trọng Vi kêu lên, khom người xuống, dáng vẻ cực kỳ đau đớn.
Nha hoàn Đỗ Quyên đi cùng nàng ta sợ hết hồn, vội vàng đỡ lấy chủ nhân, lo lắng hỏi: “Tiểu thư, người làm sao vậy? Đau ở đâu?”
Tôn Trọng Vi ôm bụng nói: “Bụng, ta đau bụng quá, đau ch.ết mất, ai da…”
Quản gia cũng cúi người xuống hỏi: “Sao bỗng nhiên lại đau bụng vậy?”
Đỗ Quyên mặt trắng bệch, vô cùng sợ hãi, tiểu thư là bảo bối của lão gia và phu nhân, không chịu nổi chút tổn thương nào, nếu tiểu thư mà bị làm sao thì Đỗ Quyên nàng cũng hết đường sống.Nghĩ vậy, nước mắt nàng liền rơi xuống, nói: “Mới vừa rồi còn tốt mà, sao tiểu thư lại đột nhiên bị như vậy?”
Tôn Trọng Vi nghe vậy, liền dẫn đề tài tới hướng mà nàng đã dự tính trước: “Chắc là ăn phải cái gì không sạch sẽ rồi…”
Đỗ Quyên nghe Tôn Trọng Vi nói, lập tức nghĩ đến điểm tâm ở Thanh Lan Uyển, liền kinh hô: “Không lẽ là do ăn điểm tâm lúc nãy?”
Tôn Trọng Vi không đáp lời, chỉ tiếp tục kêu đau bụng.
Đỗ Quyên lau nước mắt, giúp Tôn Trọng Vi đòi lại công đạo: “Quản gia, tiểu thư nhà ta không thể đi nổi nữa, ông mau đi tìm đại phu khám cho tiểu thư nhà ta đi, dù gì thì tiểu thư cũng là vì ăn điểm tâm trong nhà Lâm lương đễ nên mới bị như vậy.”
Quản gia làm việc đã lâu năm nên có kinh nghiệm, sẽ không bị lời của Đỗ Quyên dọa sợ, ông chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, dường như Đỗ Quyên đang cố ý gộp chuyện Tôn tiểu thư bị đau bụng và Lâm lương đễ lại một chỗ, trắng trợn bịa đặt mọi chuyện.
Nhưng Tôn tiểu thư dù sao vẫn đang ở trong phủ thái tử, quản gia cũng không thể thấy ch.ết mà không cứu, liền nói: “Tôn tiểu thư cố gắng chịu đựng, bên trong phủ có thái y, nô tài lập tức đi gọi ngay.”
Dứt lời, ông liền đi tới một khu tiểu viện ở phía nam trong phủ thái tử, cho đến khi bóng dáng quản gia biến mất, Tôn Trọng Vi đột nhiên đứng lên phủi bụi trên người, trực tiếp đi về phía phòng ăn.
Chuyện giả vờ đau bụng Tôn Trọng Vi không nói trước cho Đỗ Quyên biết, nên lúc này Đỗ Quyên rất kinh ngạc nhìn Tôn Trọng Vi đang tỉnh bơ như không có chuyện gì, một hồi lâu mới giật mình đi theo sau, lo lắng hỏi: “Tiểu thư, người có còn đau bụng không?”
Tôn Trọng Vi liếc Đỗ Quyên, nói: “Ngươi hãy nhớ cho kĩ, nếu có bất kì ai hỏi thì phải bảo là ta bị đau bụng dữ dội, nhưng chỉ một lát là khỏi thôi.”
Đỗ Quyên tất nhiên không dám do dự, vội vàng đáp: “Nô tỳ nhớ rồi.”
Đến cửa phòng ăn, Tôn Trọng Vi dừng bước, nói với Đỗ Quyên: “Đoán chừng quản gia kia hẳn đã gặp thái y rồi, ngươi không cần ở đây đâu, mau đi nói cho ông ta biết là ta đã đỡ rồi, không cần đi tìm ta, chờ ta nghỉ ngơi tốt thì sẽ xuất phủ.”
Sau khi Đỗ Quyên rời đi, Tôn Trọng Vi liền mỉm cười, lắc lư uốn éo thân hình như rắn nước đi vào bên trong.
Hoắc Dực đang ngồi xem lại chữ viết mà hôm qua Lâm Tam Tư luyện, mấy ngày không xem, bây giờ thấy chữ của nàng càng thêm dễ nhìn hơn, vừa lật sang trang thì chợt nghe thấy một giọng nói nũng nịu truyền tới, thanh âm xa lạ khiến hắn không khỏi nhíu mày.
Tôn Trọng Vi dùng ánh mắt cuốn hút của mình liếc nhìn Hoắc Dực, đôi mắt nàng ta như có thể chảy ra nước, vừa mềm yếu vừa kiều mỵ, nhẹ nhàng cúi người nói: “Thần nữ Tôn Trọng Vi xin ra mắt thái tử điện hạ.”
Hoắc Dực hờ hững nhìn gương mặt xinh đẹp trước mặt mình một cái rồi thôi, thời gian liếc mắt của thái tử quá ngắn, khiến cho Tôn Trọng Vi hoài nghi không biết là thái tử đã nhìn rõ mặt mình hay chưa.Nàng ta chợt cảm thấy hơi hốt hoảng, lời đã định sẵn sẽ nói giờ lại không thốt ra được.
“Thái tử điện hạ, phụ thân của thần nữ tên là Tôn Phương Đình, ba năm trước chịu trách nhiệm đi biên cương vận chuyển cống phẩm triều đình, may mắn được quen biết với thái tử điện hạ.Phụ thân rất kính nể sự quả cảm anh dũng của điện hạ, thường xuyên khen ngợi điện hạ trước mặt thần nữ, hôm nay thần nữ may mắn được gặp thái tử, thần nữ thật sự rất…”
Tôn Trọng Vi còn chưa nói xong thì đã bị ánh mắt âm trầm lạnh lẽo của Hoắc Dực cắt đứt, dáng vẻ của hắn có phần không kiên nhẫn.Từ trong cung trở về phủ, hắn vốn muốn đi gặp Tam Tư và Hi Nhi, nhưng lại nghe nói là Tam Tư có khách, nghĩ nàng khó có dịp được tán gẫu với người quen cũ, nên hắn đã về phòng ăn ngồi một mình, không ngờ là vị khách này lại một mình đi vào đây, khiến cho hắn nổi lên nghi ngờ.
“Ta nghe nói Tam Tư có khách, là ngươi sao?”
Tôn Trọng Vi thấy Hoắc Dực lên tiếng, mặc dù rất lạnh lẽo, nhưng vẫn khiến nàng ta vui mừng, nói: “Hồi thái tử điện hạ, chính là thần nữ.”
Ánh mắt Hoắc Dực mơ hồ lộ ra sự âm tàn: “Nếu là như vậy, tại sao ngươi không ở cùng Tam Tư mà lại vào đây?”
Tôn Trọng Vi khẽ run, liều mạng bịa đặt: “Lâm lương đễ mời thần nữ lưu lại dùng bữa, thần nữ mặc dù cảm thấy có chút quấy rầy, nhưng lại không nỡ cự tuyệt ý tốt của Lâm lương đễ nên đã đồng ý.Bây giờ Lâm lương đễ đang có việc nên đến muộn một chút, bảo thần nữ đi tới đây trước, một lát sau nàng ấy sẽ đến.”
Hoắc Dực nghe xong liền nhếch môi cười, Tam Tư trước giờ là người sống rất tình cảm, nếu nàng thật sự muốn giữ nàng ta lại dùng cơm, thì bất luận có chuyện gì, nàng cũng sẽ không bao giờ để cho khách đi một mình.
Nghĩ tới đây, Hoắc Dực càng bực bội hơn, giọng nói không có một chút cảm xúc nào: “Khi ta dùng bữa chỉ muốn có Tam Tư ngồi cùng thôi, nếu nàng đã mời ngươi ở lại, vậy ngươi hãy đến trắc phòng dùng bữa đi.”
Tôn Trọng Vi ngẩn người, nàng dám mang Lâm Tam Tư ra lừa gạt Hoắc Dực, chính vì đoán rằng Lâm Tam Tư dù có tức giận thì cũng sẽ không trực tiếp tố cáo rằng nàng ta nói dối, bởi dù gì thì Lâm Tam Tư cũng luôn giữ ý trước mặt Hoắc Dực. Nhưng nàng ta không ngờ rằng, Hoắc Dực lại là người lãnh khốc vô tình như vậy, lại bảo nàng tới phòng bên cạnh dùng bữa, chẳng khác nào coi nàng ta như một con chó rồi đuổi đi cả!
Hoắc Dực thấy Tôn Trọng Vi vẫn đứng im đó, liền chậm rãi nheo mắt lại, nói: “Còn không mau đi?”
Tôn Trọng Vi giật mình lui về sau một bước, quay đầu nhìn tấm rèm che ngăn cách với trắc phòng, cắn răng nghĩ thầm: Nhất định phải được ở lại đây, nhất định phải nắm bắt cơ hội.
Tôn Trọng Vi đang định bước tới trắc phòng thì bên ngoài truyền đến tiếng nói của Lâm Tam Tư, Hoắc Dực cũng nghe thấy, liền đứng lên đi ra ngoài đón nàng. Lúc đi qua Tôn Trọng Vi, mắt của hắn chẳng thèm liếc một cái, như thể Tôn Trọng Vi không hề tồn tại vậy.
Tôn Trọng Vi khẽ lóe lên một ý tưởng, nàng giả vờ trật chân, sau đó lảo đảo ngã vào người Hoắc Dực, thân thể mềm mại ngát hương dán vào người hắn, chỉ có điều cái mùi son phấn nồng nặc này khiến cho Hoắc Dực cực kỳ ghê tởm, gương mặt lãnh khốc cực điểm làm người ta vạn phần sợ hãi, như thể một linh hồn xuất hiện trong đêm tối vậy, dọa cho Tôn Trọng Vi khiếp đảm đến quên cả hô hấp.
Lúc trở về phủ, Hoắc Dực thay một bộ trường sam màu xanh, màu mà hắn yêu thích cùng với màu trắng, lúc này hắn đứng trong phòng, sắc mặt âm lãnh giống như ma quỷ, không nói một lời, không khí xung quanh dường như cũng ngưng đọng theo, khiến cho người ta cảm thấy thấp thỏm lo âu.Cho đến khi Tôn Trọng Vi sợ hãi đến cực hạn, chuẩn bị phát điên lên, hắn mới trầm giọng mở miệng: “Bỏ cái tay của ngươi đang đặt trên người ta ra.”
Tôn Trọng Vi run bắn lên, lúng túng thu tay lại: “Vừa rồi thần nữ không đứng vững, cho nên…”
Hoắc Dực nhìn nàng ta bằng ánh mắt như muốn giết người, khiến nàng ta sợ hãi không nói tiếp được nữa, hai chân run rẩy sắp không đứng vững nổi.