Chương 72-2
Cố Vân Yên thoáng điều chỉnh tâm trạng mới bước vào Ngự thư phòng, trong Ngự thư phòng Tiêu Dục đang bắt tay vào phê duyệt tấu chương.
“Nô tì thỉnh an Hoàng thượng! Hoàng thượng vạn phúc kim an ~” Cố Vân Yên quỳ gối hành lễ nói.
Tiêu Dục thả tấu chương trong tay xuống, ngẩng đầu nhẹ cười nói: “Yên nhi đến đây! Miễn lễ đi.”
Cố Vân Yên đem canh hạt sen tới trước mặt Tiêu Dục, ôn nhu nói: “Độ ấm vừa vặn, Hoàng thượng liền thừa dịp còn nóng ăn đi!”
Tiêu Dục cười tiếp nhận canh hạt sen trong tay Cố Vân Yên, phát hiện hốc mắt nàng ửng đỏ, dấu vết như đã khóc, vì sao Cố Vân Yên đỏ hốc mắt trong lòng Tiêu Dục nhất thanh nhị sở, nhưng hắn cũng không nhiều lời, im lặng dùng canh hạt sen.
“Vì có thể để nô tì cùng phụ thân có thể gặp nhau, hôm nay Hoàng thượng dụng tâm lương khổ như vậy, trong lòng nô tì thật là cảm kích.” Cố Vân Yên tự đáy lòng nói.
Tiêu Dục uống hết bát canh hạt sen, nói: “Canh hạt sen của Yên nhi tất nhiên là không thể ăn không trả tiền, hôm nay coi như là trẫm đáp lễ ngươi đi, như thế nào?”
Cố Vân Yên ôn nhu cười, nói: “Hoàng thượng đối nô tì thật tốt, nô tì cùng phụ thân đều thực cảm kích Hoàng thượng ân điển.”
“Yên nhi vui vẻ là được rồi!” Tiêu Dục thản nhiên cười nói.
Cố Vân Yên hiểu ý cười, chợt nói: “Ngự thư phòng là nơi trọng yếu, nô tì thân là phi tần hậu cung không tiện ở lâu, mong Hoàng thượng dung nô tì xin được cáo lui”
Mắt Tiêu Dục lộ ra tán thưởng, nói: “Được, Yên nhi liền trở về trước, trẫm xử lý xong chính sự, sẽ đến Tĩnh Di hiên thăm ngươi cùng Hạo Nhi.”
“Hoàng thượng chính vụ bận rộn, chỉ là cũng đừng làm lụng vất vả quá mức, nô tì cáo lui!” Cố Vân Yên hành lễ nói.
Ra Ngự thư phòng, đám người Thị Thư cùng Thường Phúc đang chờ ở bên ngoài, Cố Vân Yên nhìn thoáng qua Thường Phúc nói: “Hồi cung đi” Nói xong liền lên kiệu.
Trong điện Tĩnh Di hiên Cố Vân Yên ngồi ngay ngắn trên ghế, Thường Phúc khom người đứng trong điện, còn lại mọi người đều bị Cố Vân Yên vẫy lui đi xuống.
“Là ngươi nói với Hoàng thượng đi!” Cố Vân Yên tuy là hỏi nhưng giọng điệu cũng là khẳng định.
Cố Vân Yên vừa dứt lời, Thường Phúc kinh ngạc ngẩng đầu, trên mặt lộ vẻ không thể tin, nhưng biểu tình kiên định trên mặt Cố Vân Yên lại nói cho hắn không thể nghi ngờ.
Thường Phúc vội quỳ xuống, thành khẩn nói: “Mong nương nương lượng thứ, nô tài nguyện nói thật.”
Cố Vân Yên bưng lên ly trà trong tay, nhẹ nhàng nhấp khẩu trà, mới từ tốn nói: “Nói đi, bản cung lắng nghe.”
“Lúc tiên đế tại vị, nô tài vốn là tiểu thái giám Thừa Càn cung, sau tân hoàng đăng cơ liền đem cung nhân cao thấp Thừa Càn cung đổi hết một lần, nhưng nô tài tâm tư nhẵn nhụi, so với người bên ngoài làm việc tương đối ổn thỏa, Lưu tổng quản thưởng thức thu vào dưới trướng làm mật thám, sau đó không lâu tổng tuyển cử, nhóm nương nương vào cung, nô tài được an bài đến Tĩnh Di hiên làm cọc ngầm của hoàng thượng. Nô tài vừa vào Tĩnh Di hiên liền được nương nương trọng dụng, trực tiếp đề bạt nô tài làm lãnh sự công công Tĩnh Di hiên, nô tài cảm thấy cảm kích, thêm nương nương thưởng phạt phân minh, đối xử cung nhân tử tế, nô tài lại càng kính nể, cho nên dù Lưu tổng quản sai nô tài bí mật giám thị ngài, phàm là có điều dị động tùy thời đăng báo, nhưng mỗi lần nô tài đều là nói chút việc vặt bình thường cùng tiểu hành động không ảnh hưởng toàn cục, tin tức không nên lộ nô tài chưa bao giờ báo lên. Thời gian chung đụng cùng ngài càng dài, nô tài liền càng kính nể ngài, cho đến hôm nay nô tài đã muốn đem nương nương coi là chủ tử chân chính, cầu chủ tử minh giám.”
Sắc mặt Cố Vân Yên hơi hòa hoãn nói: “Bản cung tin tưởng, bản cung nếu là không tin, ngươi cảm thấy ngươi còn có cơ hội đứng ở chỗ này bẩm báo với bản cung sao?”
“Chủ tử anh minh, nô tài theo không kịp! Mong chủ tử dung nô tài cả gan hỏi, chủ tử sao biết nô tài là cọc ngầm Hoàng thượng đặt vào Tĩnh Di hiên?”
“Vô luận mỗi lần bản cung làm cho Hoàng thượng túi hương vẫn là quần áo, ở lúc hiến cho Hoàng thượng hắn đều chỉ có hỉ mà không kinh ngạc, liền ngay cả lễ sinh nhật bản cung đưa cho Thái hậu, Hoàng thượng cũng như thế, giống như hắn sớm dự đoán được bản cung sẽ đưa vật ấy. Một lần hai lần coi như bình thường, nhưng một lần lại một lần liền không thể không làm người ta khả nghi, phóng nhãn toàn bộ Tĩnh Di hiên, trừ bỏ Thị Thư cùng Thị Họa chỉ còn mỗi Thường Phúc ngươi miễn cưỡng có thể vào mắt Hoàng thượng, trong lòng bản cung sớm nghi ngươi, biết bản cung làm sao xác định ngươi là cọc ngầm không? Chính là lần Vương thứ nhân ở Ngự Hoa viên cùng bản cung khởi tranh chấp, tuy rằng ngươi che giấu vô cùng tốt, nhưng ngươi lại đã quên có đôi khi biểu tình cũng bán đứng chính mình, ngươi đứng ở phía sau Hoàng thượng, biểu tình nói cho bản cung ngươi cùng Hoàng thượng cũng không xa lạ, bởi vậy bản cung kết luận ngươi chính là người của Hoàng thượng.”
Dừng một lát Cố Vân Yên lại nói: “Bản cung bình thường luôn biểu hiện tươi cười, ngày gần đây lại thái độ khác thường, liên tiếp ở trước mặt mọi người Tĩnh Di hiên buồn bực không vui, mục đích đó là vì để ngươi mật báo Hoàng thượng, khiến ngươi chân chính lộ ra, không thể nào chống chế.”
“Nô tài tự xưng là tâm tư nhẵn nhụi hơn người bên ngoài, hôm nay mới biết xa không kịp chủ tử.”
“Ngươi đã hướng bản cung cho thấy trung tâm, bản cung liền lại không truy xét, nhưng sau này bản cung muốn cho Hoàng thượng biết chuyện nào ngươi sẽ làm cho Hoàng thượng biết chuyện đó, ngươi hiểu được ý tứ bản cung?”
Thường Phúc cung kính nói: “Nô tài tuân mệnh! Nô tài nhất định sẽ không làm chủ tử thất vọng, chủ tử cứ yên tâm đi.”
Cố Vân Yên gật đầu, nói: “Bản cung tin tưởng ngươi sẽ không làm cho bản cung thất vọng, bản cung cũng tin tưởng ngươi có thể đem bản cung mệnh lệnh hoàn thành rất khá.”
“Nô tài tạ chủ tử tín nhiệm.” Nói xong liền dập đầu hành lễ với Cố Vân Yên.
Cố Vân Yên vừa lòng cười, để Thường Phúc lui xuống.
Thừa Càn cung
Thái giám Kính sự phòng đang cầm thẻ bài phi tần hậu cung dâng lên trước mặt Tiêu Dục, đợi Tiêu Dục lật thẻ bài, Tiêu Dục nhìn thoáng qua, đang nhìn đến thẻ bài của Nghiên tiệp dư ánh mắt chợt dừng, bỗng nhiên nhớ tới hắn đã nhiều ngày chưa đặt chân đến Chung Túy cung của Nghiên tiệp dư, hơi suy tư liền lật thẻ bài của Nghiên tiệp dư.
Trong điện Chung Túy cung, vẻ mặt Nghiên tiệp vốn đang có vẻ lo lắng, nghe nói hôm nay Tiêu Dục lật thẻ bài của mình, lúc này mặt lộ vẻ tươi cười, sớm bắt đầu phân phó cung nhân giúp nàng thay y phục trang điểm để nghênh đón Tiêu Dục.
Chạng vạng, Nghiên tiệp dư quần áo phấn nộn sắc lưu sa duệ váy dài đứng ở cửa cung Chung Túy cung nghênh đón thánh giá, khuôn mặt Tiêu Dục ôn hòa, hiển nhiên đối với Nghiên tiệp dư tỉ mỉ giả dạng xinh đẹp như thiên tiên tỏ vẻ vừa lòng.
Hai người cùng vào trong điện, Tiêu Dục nghi hoặc nói: “Ái phi hôm nay sao tới cửa cung nghênh trẫm?” Bình thường phi tần được lật thẻ bài đều là ở cửa đại điện nghênh đón thánh giá, ra tận cửa cung nhưng thật ra cực nhỏ.
Tiêu Dục vừa dứt lời, liền thấy được mặt Nghiên tiệp dư lộ vẻ ủy khuất nói: “Còn không phải vì Hoàng thượng đã lâu không đến thăm nô tì cùng hoàng nhi, trong lòng nô tì nhung nhớ Hoàng thượng, nghĩ đến cửa cung đón chào liền có thể sớm một chút nhìn thấy ngài.”
Đối với Nghiên tiệp dư Tiêu Dục vẫn là tương đối vừa lòng, tài mạo song toàn đồng thời cũng không thiếu ôn nhu kiều mỵ, nhưng Nghiên tiệp dư cực yêu tố khổ cũng là chuyện Tiêu Dục không vui, chỉ là Tiêu Dục chưa từng biểu hiện ra ngoài, cho nên Nghiên tiệp dư không chỗ nào phát hiện, như cũ một mặt kể ra ủy khuất cùng khổ sở. ( không khó hiểu, ban ngày bận rộn vất vả, đến chỗ phi tần trắng ra là vui chơi, lại nghe đầy tai than vãn, ai thích cho được)
Nếu là lúc này đứng ở Tiêu Dục trước mặt là Cố Vân Yên nhất định có thể phát hiện trong con ngươi Tiêu Dục vẻ không vui, nhưng thực tế thì người này không phải Cố Vân Yên mà là Nghiên tiệp dư.
‘Oa ~ oa ~ tiếng khóc tam hoàng tử truyền đến, kinh động một đế một phi trong điện, hai người theo tiếng mà đi xem, liền thấy được bà ɖú tam hoàng tử đang ôm tam hoàng tử tản bộ ở trong viện tử, có lẽ là đột nhiên nhìn thấy ánh mặt trời, tam hoàng tử chưa kịp thích ứng liền khóc nỉ non lên.
“Ai cho ngươi đem tam hoàng tử ôm ra đây? Tam hoàng tử thân mình mảnh mai làm sao chịu nổi ép buộc như vậy?” Nghiên tiệp dư lớn tiếng chất vấn nói.
Bà ɖú sợ hãi quỳ xuống nói: “Nô tỳ là nhìn hôm nay sắc trời tốt, liền nghĩ ôm tam hoàng tử đi ra phơi nắng, như vậy cũng có thể trợ giúp tam hoàng tử khỏe mạnh,,,,,,”
Bà ɖú lời còn chưa dứt liền bị Nghiên tiệp dư ngắt lời: “Làm càn, hiện nay bản cung tận mắt nhìn thấy, ngươi còn nói sạo.”
Nhìn Nghiên tiệp dư trước mặt quá phận khẩn trương tam hoàng tử, Tiêu Dục bỗng nhiên liền nhớ tới Cố Vân Yên mỗi ngày rèn luyện nhị hoàng tử hành tẩu, nhất thời nổi giận: “Khó trách thân mình hoàng nhi điều dưỡng mấy tháng vẫn không thấy khởi sắc, nguyên lai ngươi ngày thường giáo dưỡng hoàng nhi như vậy, ngươi nếu là lại nuông chiều hoàng nhi như vậy, hoàng nhi liền vĩnh viễn giống yếu đuối, thể yếu nhiều bệnh hiện tại, từ nay ngươi ở yên trong Chung Túy cung suy nghĩ đi, khi nào nghĩ thông suốt hãy đi ra.” Xoay người phân phó Lưu Đức Phúc nói: “Bãi giá Trường Xuân cung.” Nói xong liền không chút do dự xoay người rời đi.
Khuôn mặt Nghiên tiệp dư giật mình, mắt lộ ra kinh ngạc, không rõ vì sao mới vừa rồi khuôn mặt Tiêu Dục vẫn ôn hòa, đột nhiên trách cứ nàng, nghe đến Tiêu Dục nói câu cuối cùng, trong con ngươi Nghiên tiệp dư hiện lên oán hận. ( Nghiên tiệp dư bước bước đầu tiên lên con đường gián tiếp hại ch.ết con mình, cũng là trực tiếp đưa bản thân vào đường ch.ết)