Chương 74
Ngược lại nhìn về phía thuyền hoa xa hoa nhất, liền thấy được Tiêu Dục đang ngồi trên tầng đỉnh, nhìn xuống cảnh vật trên sông Thành Tuân.
Nhị hoàng tử trong lòng Cố Vân Yên bỗng nhiên vươn cánh tay nhỏ bé mập mạp chỉ vào chỗ vị trí Tiêu Dục hô: “Phụ ~ phụ ~ phụ!”
Cố Vân Yên lắc đầu bật cười, nói: “Hạo Nhi, con la lên như vậy phụ hoàng con cũng không nghe thấy đâu, cách quá xa ~”
Nhị hoàng tử không chịu nghe lời Cố Vân Yên nói, như trước vung tiểu cánh tay từng tiếng gọi ‘Phụ ~ phụ’. Cố Vân Yên bất đắc dĩ đành phải đem nhị hoàng tử ôm sát cửa sổ, để hắn kêu Tiêu Dục, không biết là Tiêu Dục thật sự nghe thấy được nhị hoàng tử gọi, vẫn là phụ tử có thần giao cách cảm, nhưng vào lúc này, Tiêu Dục bỗng quay đầu nhìn về phía hai người Cố Vân Yên cùng nhị hoàng tử, thấy được nhị hoàng tử đang cao hứng vung tiểu cánh tay, Tiêu Dục mỉm cười.
Giây lát, tay trái Tiêu Dục vừa nhấc, trên thuyền hoa lập tức truyền ra ba tiếng trống ý bảo đua thuyền rồng bắt đầu. Trong nháy mắt, những thuyền rồng dự thi nhất thời như mũi tên lao nhanh chóng về phía trước.
Mười chiến thuyền đều cố gắng dốc tốc độ nhanh nhất có thể, ngươi truy ta đuổi, không cam lòng bị rơi phía sau.
Qua một ly trà, chiến thuyền của Hoài vương Tiêu Hằng tạm thời dẫn đầu, ánh mắt Cố Vân Yên tự nhiên rơi xuống đầu lĩnh chiến thuyền, chỉ thấy Tiêu Hằng đứng ở đầu thuyền chậm rãi quay đầu, nhìn chiến thuyền phía sau đang cách xa mấy thước đang ra sức đuổi tới, mắt thấy khoảng cách hai chiến thuyền càng ngày càng gần, khóe môi Tiêu Hằng hơi hơi giơ lên, chợt phi thân một cái liền đến trước trống đồng, tiếp nhận dùi trống, kích tình bắn ra bốn phía gõ trống đồng, tiếng trống từng trận giống như sư rống, trong lúc nhất thời bọn thủy thủ trên thuyền Tiêu Hằng đều như được tiếp thêm sức, tiếng trống này như tiếng trống đại trướng khích lệ sĩ khí, ý chí chiến đấu sục sôi, giây lát thuyền rồng bức lên phía trước.
Rất nhanh, thuyền rồng Tiêu Hằng liền cùng chín chiếc thuyền còn lại tạo một khoảng cách an toàn, xa xa dẫn đầu.
Tiêu Hằng không ngừng vung dùi trống, trên mặt một bộ định liệu trước, nắm chắc thắng lợi.
Tới điểm đích, Hoài vương Tiêu Hằng không hề ngoài ý muốn đoạt được vị trí thứ nhất lần đua thuyền rồng này.
Hoài vương đoạt giải nhất Tiêu Dục mừng rỡ, Tiêu Dục trước mặt mọi người vui vẻ ra mặt đem phần thưởng chiến thắng trao tặng Hoài vương, Tiêu Hằng vui vẻ tiếp nhận tạ ơn. ( thằng anh tổ chức, thằng em giành giải @@)
Đua thuyền rồng vừa kết thúc dân chúng tấp nập vây xem hai bờ sông Tuân hà liền dần dần tan đi, Tiêu Dục hạ lệnh để mọi người thu thập chuẩn bị hồi cung.
Cố Vân Yên ôm nhị hoàng tử thưởng thức phong cảnh Tuân hà đến mê mẩn, chợt nghe được Thị Thư nói: “Khởi bẩm chủ tử, Hoàng thượng có lệnh mọi người thu thập, chuẩn bị khởi hành hồi cung.”
Cố Vân Yên nghe vậy, mặt lộ vẻ vẻ thất vọng, mệt mỏi nói: “Thật vất vả đi ra một chuyến, nhanh như vậy lại khởi hành hồi cung ~”
“Yên nhi nhưng là bị cảnh Tuân hà mê hoặc rồi a, nghe khẩu khí này tựa hồ đã muốn vui đến quên cả trời đất.” Ngoài cửa truyền đến giọng của Tiêu Dục trêu ghẹo.
Cố Vân Yên lập tức thu liễm biểu tình thất vọng trên mặt, cung kính nói: “Nô tì thỉnh an Hoàng thượng! Hoàng thượng vạn phúc kim an ~”
Tiêu Dục nâng người dậy, cười nói: “Yên nhi cũng không cần thất vọng, hôm nay mọi người đi theo nhiều không tiện, ngươi nếu thích ngày khác trẫm lại mang ngươi ra ngoài chơi.”
Mắt Cố Vân Yên lộ ra kinh hỉ, nói: “Kia Hoàng thượng cần phải nhớ kỹ lời này nha, ngày khác nhất định phải mang nô tì lại đến Tuân hà du ngoạn một phen.”
Tiêu Dục gật đầu, nói: “Trẫm miệng vàng lời ngọc, Yên nhi yên tâm đi!” Nói xong liền cùng Cố Vân Yên ra bên ngoài.
Hai người Tiêu Dục cùng Cố Vân Yên vừa xuống thuyền hoa chợt nghe cách đó không xa truyền đến một tiếng ‘Phù phù’ rơi xuống nước, hai người theo tiếng kêu nhìn lại, liền thấy được một nữ tử thân mặc cung trang vàng nhạt sắc rơi xuống sông Thành Tuân, hốt hoảng đập mặt nước hoảng sợ kêu lên: “Cứu mạng ~ cứu mạng nha ~”
“Người đâu ~ Mạnh tần nương nương rơi xuống nước! Mau tới cứu người,,,,,,” Trên thuyền hoa, hai tiểu cung nữ thất kinh la lên.
Hai người Tiêu Dục cùng Cố Vân Yên bước nhanh đến phía đó, đi tới nửa đường, Cố Vân Yên chỉ cảm thấy trước mắt chợt lóe, một đạo bóng dáng màu tím bay qua, giây lát liền thấy được Tiêu Hằng ôm Mạnh Nguyệt rơi xuống nước lên thuyền hoa
“Hoàng thượng ~ Hoàng thượng! Nô tì sợ,,,,,,” Bị nước sông làm lạnh run, Mạnh Nguyệt gắt gao ôm nam tử trước mặt, lòng còn sợ hãi nghẹn ngào nói.
Trên đầu truyền đến tiếng cười nam tử phóng đãng không kềm chế được “Mỹ nhân yêu thương nhung nhớ, bổn vương cầu còn không được!”
Nghe vậy, Mạnh Nguyệt kinh hãi nhìn lại, phát hiện người mình ôm không phải là Tiêu Dục, lúc này mạnh mẽ đẩy ra người trước mặt, không thể tin nói: “Thế nào lại là ngươi?” ( ăn dưa bở)
Tiêu Hằng nghiền ngẫm nói: “Không phải bổn vương ngươi cho là ai? Mới vừa rồi ôm bổn vương lâu đến vậy, bổn vương còn tưởng rằng ngươi thật cao hứng được bổn vương cứu a ~”
Mạnh Nguyệt ấp úng nói: “Ngươi,,,,,,”
“Thần đệ khấu kiến hoàng huynh, hoàng huynh vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế ~” Tiêu Hằng nhìn thấy Tiêu Dục cất bước vào, hành lễ nói.
“Tứ đệ không cần đa lễ.” Tiêu Dục đạm mạc nói.
“Hoàng thượng ~” Mạnh Nguyệt một đầu nhào vào trong lòng Tiêu Dục cúi đầu khóc nói.
“Không có việc gì! Ái phi đừng sợ ~” Tiêu Dục vỗ lưng Mạnh Nguyệt trấn an nói.
“Xin hoàng huynh thứ tội, mới vừa rồi tình huống nguy cấp, thần đệ vẫn chưa thấy rõ người rơi xuống nước liền đem cứu lên,,,,,,” Tiêu Hằng chưa giải thích xong liền thấy được Tiêu Dục xua tay ngắt lời nói: “Không có gì, Tứ đệ thay trẫm cứu ái phi, trẫm đang chuẩn bị hảo hảo ban thưởng cho Tứ đệ, sao có thể trách Tứ đệ dưới tình thế cấp bách đường đột Mạnh tần?”
“Tạ hoàng huynh thông cảm! Thần đệ xin được cáo lui trước.” Tiêu Hằng khom người nói.
“Ân!”
Tiêu Dục nhìn Mạnh tần nói: “Ái phi trước hết để cho cung nhân hầu hạ đổi quần áo sạch sẽ đi! Một lát theo trẫm hồi cung.” Mạnh Nguyệt gật đầu tùy cung nữ giúp đỡ đi vào thay quần áo.
Cố Vân Yên nhìn Mạnh Nguyệt mảnh mai không chịu nổi dựa cung nữ vào nội thất thuyền hoa, thầm nghĩ trong lòng tiết mục vừa rồi cũng hay, chỉ tiếc không nắm chắc thời cơ tốt, không công lãng phí một phen tâm tư.
“Đi thôi, Yên nhi trước cùng trẫm đến trên bờ hội hợp đám người Hoàng hậu đi.”
Nghe được Tiêu Dục nói, Cố Vân Yên ra vẻ kinh ngạc nói: “Hoàng thượng mới vừa không phải nói đợi Mạnh muội muội cùng đi sao?”
“Mạnh tần đổi mới quần áo có chút lâu, trẫm cùng Yên nhi liền không cần lại chờ.” Tiêu Dục nói xong liền dẫn đầu đi ra ngoài.
Cố Vân Yên nhìn thoáng qua nội thất, nháy mắt trong mắt hiện lên một chút ý cười trào phúng, chút trò xiếc hài ấy sao có thể nào lừa gạt được Tiêu Dục đa mưu túc trí, Mạnh Nguyệt bất quá là tự rước lấy nhục thôi, liền không chút do dự xoay người đuổi kịp Tiêu Dục.
Đợi đến Mạnh Nguyệt đi ra thuyền hoa, gian ngoài sớm không có một bóng người, nhìn xung quanh vẫn là không có phát hiện bóng dáng của Tiêu Dục cùng Cố Vân Yên.
“Hoàng thượng đâu?” Tìm kiếm không có kết quả Mạnh Nguyệt chất vấn cung nhân canh giữ ở thuyền hoa.
“Hồi nương nương, Hoàng thượng cùng dục chiêu nghi nương nương đã đi được một khắc.” Tiểu cung nữ quỳ gối đáp lời nói.
Mạnh Nguyệt nao nao, lẩm bẩm nói: “Sao lại như vậy? Hoàng thượng không phải nói sẽ chờ bản cung cùng đi sao? Sao lại cùng dục chiêu nghi,,,,,, dục chiêu nghi ~ lại là dục chiêu nghi!” Nói xong lời cuối cùng Mạnh Nguyệt cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi. ( Mạnh Nguyệt bước bước đầu tiên lên đường ch.ết, 1 năm sau đó là ngày ch.ết nàng ta)
Qua một ly trà, Mạnh Nguyệt bình phục tâm tình mới lên bờ hội hợp cùng đám người Tiêu Dục, người vừa đến Tiêu Dục liền hạ lệnh khởi hành hồi cung.
Đến trung tuần tháng năm, thời tiết càng ngày càng nóng lên, một ngày này Tiêu Dục ở lại Tĩnh Di hiên dùng bữa, dùng thiện xong liền báo cho Cố Vân Yên biết bởi vì thời tiết nóng bức, hắn cùng với chúng đại thần thương nghị quyết định cuối tháng này khởi hành đi hành cung nghỉ hè, để nàng sớm chuẩn bị.
Cố Vân Yên ôn nhu đáp ứng, trong lòng lại biết năm nay chung quy là không có thể đi hành cung nghỉ hè.