Chương 77

“Hôm nay lâm triều nhận được tấu chương Tể châu 800 lý, trải qua hơn một tháng mưa to, quả nhiên như trong sách sở ghi lại, xuất hiện dịch bệnh.” Thần sắc Tiêu Dục lo lắng nói.


“Thật không nghĩ tới chuyện nô tì lo lắng vẫn xảy ra, vô luận như thế nào, mong Hoàng thượng phóng khoáng tâm, đừng để hư thân mình.” Cố Vân Yên khuyên giải an ủi nói.


Tiêu Dục gật đầu, nói: “Ít nhiều nhờ Yên nhi sớm nhắc nhở, trẫm cũng đã có chuẩn bị, bằng không, hiện nay đối mặt dịch bệnh thế tới rào rạt, triều đình chỉ sợ là muốn đại loạn.”


Cố Vân Yên nhẹ giọng nói: “Nô tì ngày ấy cũng là nhớ tới thuận tiện nhắc tới thôi, mặc dù không có nô tì nhắc nhở, trong triều có nhiều quan viên hiền lương tài giỏi, ắt hẳn cũng sẽ có triều thần góp lời với Hoàng thượng.”


“Hiện nay thái y viện đã nghiên cứu chế tạo ra phương thuốc, chỉ là chỉ có thể ức chế dịch bệnh lây lan, ở trình độ nhất định khống chế tình hình bệnh dịch, nhưng không có thể trị dứt dịch bệnh được, trẫm vẫn phiền lòng vấn đề này, không biết nhóm Thái y khi nào mới có thể nghiên cứu chế tạo phương thuốc qaun trọng nhất kia nữa ~” Tiêu Dục bất xắc dĩ giận dữ nói.


“Hoàng thượng không cần quá mức lo lắng, nô tì tin tưởng lấy y thuật của đám người Lưu thái y, nhất định có thể sớm nghiên cứu chế tạo ra phương thuốc tốt nhất trị dịch bệnh.”


available on google playdownload on app store


“Chỉ hy vọng như thế ~ nay cũng chỉ có thể đem hy vọng ký thác trên người bọn họ, chỉ mong bọn họ chớ làm cho trẫm thất vọng, chớ làm cho dân chúng thất vọng mới tốt!” Tiêu Dục nhẹ nhàng mân mê ly trà trong tay, trầm giọng nói.
Chỉ e lần này nhóm Lưu thái y làm ngươi thất vọng rồi...... Cố Vân Yên thầm nghĩ.


“Tất nhiên, nuôi quân ngàn ngày dung trong một giờ, đám người Lưu thái y nhất định là sẽ không cô phụ Hoàng thượng nhiều năm qua dốc lòng tài bồi.” Cố Vân Yên nhỏ giọng mềm giọng nói.


Nghe được Cố Vân Yên ôn nhu nhỏ nhẹ trấn an, không biết vì sao, tâm tình Tiêu Dục vốn đang phiền loạn nhưng lại dần dần bình tĩnh lại.


Cố Vân Yên luôn mãi cân nhắc, vẫn cảm thấy thông qua Cố Cẩn góp lời với Tiêu Dục, dán hoàng bảng khắp Đại Chiêu tìm hiền y tương đối thỏa đáng, dù sao hậu cung không thể tham gia vào chính sự, nàng cũng không nghĩ để người khác có cơ hội chụp mũ nàng “ phi tần tham gia vào chính sự “, lại càng không nghĩ khiến cho Tiêu Dục hoài nghi.


Hôm sau, thu được thư của Cố Vân Yên, Cố Cẩn quả nhiên nhân lúc lâm triều tấu với Tiêu Dục, nói: “Khởi bẩm Hoàng thượng, vi thần cả gan góp lời, thiên hạ to lớn, đủ người tài ba dị sĩ, nay Tể châu tình hình bệnh dịch nghiêm trọng, dân chúng lầm than, mà thái y viện nhất thời nửa khắc cũng chưa nghiên cứu chế tạo phương thuốc trị liệu dịch bệnh, Hoàng thượng sao không dán hoàng bảng, để khắp Đại Chiêu tìm hiền y, có lẽ thực sự có thần y không ham công danh lợi lộc mà về ẩn núi rừng hiểu được cách trị dịch bệnh, như thế, cũng có thể sớm ngày cứu bách tính khỏi cảnh cơ cực.”


Nghe vậy, Tiêu Dục liền chuẩn tấu, lại không chút nào keo kiệt khen Cố Cẩn một phen. Vì thế trên hoàng bảng khắp Đại Chiêu liền dán thông báo chiêu hiền y.


Ba ngày sau, Tiêu Dục lại nhận được quan viên Tể châu tấu, báo: Bởi vì triều đình phòng ngừa chu đáo, từ trước đã nghiên cứu chế tạo ra phương thuốc ngừa lây lan dịch bệnh, rất nhanh phái Thái y lại đây đích thân chữa trị dân chứng, dịch bệnh không khuếch tán rộng thêm nữa, có thể khống chế tình hình bệnh dịch trong phạm vi nhỏ nhất, trấn an dân chúng Tể châu vốn đang thấp thỏm lo âu, bởi vậy Tể châu cũng không có vì dịch bệnh mà xuất hiện khủng hoảng đại loạn.


Tin tức này vừa truyền đến, Tiêu Dục rốt cục có thể thả lỏng một ít.
Vài hôm sau, tin tức tốt thứ hai lại truyền tới, rốt cục ở ngày thứ năm dán hoàng bảng, có một vị đại phu ở Thục trung xin đi cứu chữa Tể châu, nghe thấy tin này Tiêu Dục lộ ra tươi cười đã lâu không thấy.


Tiêu Dục đã mấy ngày không đặt chân vào hậu cung, chạng vạng hôm đó đến Tĩnh Di hiên. Chưa tới một nén nhang, tin tức đã truyền khắp hậu cung.
Phượng Nghi cung 
Hoàng hậu ngồi ngay ngắn bên bàn, nhóm cung nhân đang vội vàng chia thức ăn cho nàng, chợt thấy đại cung nữ Liên Hương bước nhanh tiến vào.


Hoàng hậu liếc mắt một cái nhìn Liên Hương quỳ gối hành lễ trước mặt, nhẹ giọng hỏi: “Hoàng thượng có dùng canh an thần bản cung bảo ngươi đưa đi?”


Liên Hương cúi đầu nói: “Hồi chủ tử, nô tỳ y theo ngài phân phó đưa canh an thần đến chỗ Hoàng thượng, chỉ là không khéo Hoàng thượng không ở Thừa Càn cung.”
Hoàng hậu híp mắt phượng lại, nói: “Không ở Thừa Càn cung ~ kia ngự thư phòng thì sao?”


Đầu Liên Hương càng thấp xuống, ấp úng nói: “Nô tỳ cũng đã hỏi qua, cung nhân đang trực Thừa Càn cung nói Hoàng thượng cũng không ở ngự thư phòng, mà là......”


“Mà là? Vì sao không nói tiếp? Ngươi nói rõ ràng cho bản cung, Hoàng thượng vừa không ở Thừa Càn cung lại không ở ngự thư phòng, kia Hoàng thượng hiện tại ở nơi nào?” Hoàng hậu không hờn giận hỏi.


“Hoàng thượng ~ Hoàng thượng hiện nay đang trên đường đến Trường Xuân cung.” Liên Hương kiên trì nói.
“Trường Xuân cung? Tĩnh Di hiên......” Hoàng hậu nhẹ giọng nỉ non nói, chợt phân phó “Đem canh an thần cho ‘Hỉ nhi’ đi.”
Liên Hương giật mình, vội vàng nói: “Dạ, nô tỳ liền đi.”


‘Hỉ nhi’ là con mèo Hoàng hậu nuôi dưỡng.
Chung Túy cung 
“Như thế nào? Có biết Hoàng thượng đi chỗ nào không?” Nghiên tiệp dư vẻ mặt chờ mong hỏi.


Tiêu Dục đã muốn hơn một tháng không có tới Chung Túy cung, chuyện này đối với Nghiên tiệp dư luôn luôn được sủng ái mà nói là đả kích không nhỏ, thêm gần đây Tiêu Dục lo lắng tình hình bệnh dịch Tể châu nhiều ngày chưa từng đặt chân hậu cung, Nghiên tiệp dư lòng nóng như lửa đốt liền sai người lưu ý hành tung Tiêu Dục, một khi Tiêu Dục bước vào hậu cung lập tức đến bẩm, bỗng nhiên được tin tức nói Tiêu Dục vừa mới vào hậu cung, Nghiên tiệp dư liền khẩn cấp phái người đi ra ngoài thám thính Tiêu Dục đi nơi nào. ( bà này không nhớ anh Hoàng đã cấm túc bả, còn tưởng bở mình được sủng ái nhất hậu cung )


Tiểu thái giám mới từ bên ngoài tìm hiểu tin tức trở về, thở hổn hển, liền vội trả lời: “Hồi nương nương, nô tài nghe nói Hoàng thượng đi Trường Xuân cung......”
Nghe vậy, trong mắt Nghiên tiệp dư vốn đang sáng ngời dần dần ảm đạm xuống.


( Mấy bà này biết tin anh Hoàng định đi hậu cung, nên giở thủ đoạn tính lôi kéo anh tới cung mình. Vì anh lâu không vào hậu cung nên giờ anh đến chỗ ai đầu tiên tức là người đó được sủng nhất. Một bà đưa canh, định để anh Hoàng đến cung “ có qua có lại “, một bà thì nghĩ mình có con chắc anh sẽ nhớ tới mình đầu tiên. Nên mới có mấy vụ này)


Trung tuần tháng bảy, Tể châu truyền đến tin vui, Lý tiên sinh giật hoàng bảng dạo trước mấy ngày liền chẳng phân biệt ngày đêm khổ tâm nghiên cứu chế tạo, rốt cục chế ra phương thuốc hữu hiệu trị liệu dịch bệnh.


Bệnh nhân được dung phương thuốc mới của Lý tiên sinh xong, bệnh tình rất có khởi sắc, ấn tình huống trước mắt đến xem, chỉ cần kiên trì dùng thuốc, nghĩ đến ít ngày nữa nhất định có thể chậm rãi khỏi bệnh.


Lý tiên sinh không màng danh lợi, trời sinh tính tình thanh cao lạnh nhạt, một lòng nghĩ nghiên cứu y thuật, hành y cứu tế, nhân lần dịch bệnh này thi triển y thuật cao siêu, giải cứu bệnh nhân khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng, thâm thụ dân chúng kính yêu, đều khen thành thần y, vì thế Lý tiên sinh từ nay về sau được thế nhân xưng là ‘Lý Thần y’.


Đến tận đây, tảng đá vẫn treo trong lòng Tiêu Dục rốt cuộc hoàn toàn thả xuống.
Duyên Hi cung 
Đức phi nhìn đại hoàng tử ngày càng trầm mặc ít nói, đau lòng không thôi, vừa nghĩ tới con trai ngày xưa hoạt bát đáng yêu, không khỏi lại đỏ hốc mắt.


Cẩm Yên vội vàng khuyên giải an ủi nói: “Chủ tử đừng khóc, chú ý kẻo bị thương thân mình, viện xử Lưu thái y không phải đã nói sao, là bọn hắn y thuật thấp kém mới trị không được vết sẹo trên mặt đại hoàng tử, nhưng thiên hạ to lớn nhất định có người có thể trị, không phải có vị Lý thần y trị được dịch bệnh mà nhóm thái y cũng phải bó tay đấy sao?”


Nghe được lời Cẩm Yên nói, nguyên bản Đức phi đang che miệng khóc rống bỗng nhiên dừng lại, nức nở nói: “Lý Thần y? Lý Thần y......”


Hai tròng mắt Đức phi vốn đang ảm đạm phút chốc sáng ngời lên, vui vẻ nói: “Đúng rồi, bản cung sao quên Lý Thần y, hắn nếu có thể trị được dịch bệnh, nhất định cũng có thể chữa khỏi vết sẹo trên mặt Mộc Nhi đúng không?”


Cẩm Yên liên tục gật đầu nói: “Nương nương nói có lý, nô tỳ cảm thấy Lý Thần y thuật cao siêu như vậy, hẳn là có thể trị cho hoàng tử.”
Đức phi càng nghĩ càng cảm thấy có hy vọng, không rảnh chú ý nước mắt lưu lại trên mặt liền vội vã đi Thừa Càn cung.






Truyện liên quan