Chương 91

Quang cảnh trước mặt làm mấy người Cố Vân Yên cùng quý phi không rảnh chú ý tôn ti lễ nghi, lướt qua Hoàng hậu chạy tới bên hoàng nhi nhà mình.


“Hạo Nhi, sao lại bị thương? Đến, mẫu phi nhìn xem......” Cố Vân Yên lòng nóng như lửa đốt, nắm tay trái nhị hoàng tử kiểm tr.a thương thế của hắn, thấy được mu bàn tay nhị hoàng tử nguyên bản trắng nõn trơn mềm xuất hiện một cái miệng vết thương rõ ràng, Cố Vân Yên đau lòng không thôi.


Mà mấy người quý phi Huệ phi cùng Quý phi, Đỗ chiêu nghi cũng vội vàng trấn an hoàng tử, công chúa của mình, ngược lại là Hoàng hậu một người đứng trong điện không người để ý tới.


Hoàng hậu mắt lạnh nhìn mọi người bên trong, giây lát, sắc mặt tức giận nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao nhóm hoàng tử, công chúa khóc như vậy?”
Hoàng hậu căm tức, cung nhân bên trong đều cuối đầu, câm như hến.


“Trương ma ma ngươi nói! Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?” Mọi người đều không lên tiếng, sắc mặt Hoàng hậu thoáng chốc lạnh xuống, nhìn về phía Trương ma ma nói.


“Hồi chủ tử, lão nô mới vừa dẫn mấy đại cung nữ của các vị nương nương đến tiểu phòng bếp làm điểm tâm cho nhóm tiểu chủ tử, trở lại liền nhìn thấy nhóm tiểu chủ tử khóc như vậy rồi, này trung gian đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, lão nô cũng không rõ ràng lắm......” Vẻ mặt Trương ma ma khổ sở nói.


available on google playdownload on app store


Phi tần hậu cung chỉ có chính nhị phẩm tứ phi trở lên mới có tư cách mở tiểu phòng bếp, Cố Vân Yên đã tấn chức thành tứ chính phi chi nhất, rất nhanh cũng có thể có được tiểu phòng bếp thuộc về mình, có tiểu phòng bếp ở phương diện cái ăn liền có được rất nhiều phúc lợi, tốt hơn nhiều so với hiện tại, tỷ như Hoàng hậu có thể tùy ý phân phó tiểu phòng bếp làm điểm tâm nàng yêu thích.


Hoàng hậu vung phượng bào ngồi xuống chủ vị, tiện đà nhìn về phía bà ɖú nhị hoàng tử lạnh lùng nói: “Ngươi luôn luôn ở chỗ này, sự tình từ đầu đến cuối ngươi nên biết đi! Nói mọi chuyện từ đầu tới đuôi cho bản cung.”


Bà ɖú Nhị hoàng tử Trương thị bị Hoàng hậu điểm mặt, lập tức sắc mặt bất an quỳ xuống, ấp úng nói: “Hồi...... Hồi Hoàng hậu nương nương, chuyện là như vậy...... Vốn nhóm tiểu chủ tử đang ở chung hòa hợp, nhưng sau nhị công chúa coi trọng món đồ chơi của tam công chúa, đoạt tiểu ngựa gỗ trong tay tam công chúa, tam công chúa còn nhỏ không giành lại nhị công chúa, ủy khuất liền khóc lên, nhị hoàng tử thấy tam công chúa khóc thương tâm, liền thay tam công chúa nói với nhị công chúa muốn món đồ chơi, nhị công chúa nhất thời khẩu không trạch ngôn ( nói không suy nghĩ ) liền......”


“Nhị công chúa như thế nào? Nói rõ ràng cho bản cung!” Hoàng hậu lạnh lùng nói.


“Dạ, dạ! Nhị công chúa nói nhị hoàng tử chính là kẻ phụ hoạ của tam công chúa, chỉ biết thiên vị tam công chúa, nhị hoàng tử khó chịu liền cãi nhau với nhị công chúa, nhị công chúa cũng khóc, nhị công chúa vừa khóc đại hoàng tử bỗng nhiên đứng dậy, không chỉ có đoạt tiểu ngựa gỗ trong tay nhị công chúa ném xuống đất, còn...... Còn đẩy nhị hoàng tử một phen, nhị hoàng tử bị đại hoàng tử đẩy trúng cạnh bàn, vô ý trầy da. Toàn bộ quá trình chính là như vậy.” Bà ɖú Trương thị nói tiếp.


“Sự tình nhưng là đúng như bà ɖú nhị hoàng tử nói?” Hoàng hậu lại nhìn một cung nhân khác chứng thực.


Bà ɖú Tam công chúa thấy được vài vị bà ɖú còn lại đều không hé răng, đành phải cắn răng tự cường nói: “Hồi Hoàng hậu nương nương, nô tỳ làm chứng sự tình xác thực như lời bà ɖú nhị hoàng tử nói.”


“Một đám thân là hoàng tử, công chúa Đại Chiêu, thế nhưng vì một món đồ chơi nho nhỏ liền huyên náo lên như thế, mẫu phi các ngươi bình thường dạy các ngươi như vậy?” Hoàng hậu giọng điệu khiển trách nói.


“Hoàng hậu nương nương chớ tức giận, là nô tì dạy không nghiêm, xin Hoàng hậu nương nương trách phạt.” Mấy người Cố Vân Yên cùng quý phi nhất thời quỳ xuống thỉnh tội nói.


“Còn có các ngươi, xem tư thế vừa rồi của các ngươi, có phải bản cung tiến vào trễ một bước nữa, các ngươi cũng định lao vào đánh nhau?” Hoàng hậu vỗ bàn một cái nói.


Hoàng hậu thịnh nộ, chúng cung nhân run lên, cuống quít quỳ xuống dập đầu nói: “Nô tài /nô tỳ không dám, cầu Hoàng hậu nương nương tha thứ!”


“Không dám? Hừ ~ bản cung thấy các ngươi là thật sự dám! Là ai cho các ngươi lá gan lớn như vậy, dám ở Phượng Nghi cung huyên náo, trong mắt các ngươi có còn bản cung hay không Hoàng hậu quát.
Mọi người liên tục dập đầu cầu xin tha thứ.


“Còn có mặt mũi cầu xin tha thứ? Các ngươi hầu hạ chủ tử bất lợi, để nhóm hoàng tử công chúa ngôn ngữ bất hòa, thậm chí động thủ bị thương, người tới! Kéo ra ngoài, trượng trách sáu mươi gậy.” Hoàng hậu ra lệnh.


Nghe vậy, mấy người quý phi muốn nói lại thôi, duy độc Cố Vân Yên cầu tình thay mọi người: “Xin Hoàng hậu nương nương khai ân, nhóm hoàng tử công chúa là chủ, các thái giám cung nữ là phó, từ trước chỉ có nô bộc nghe theo chủ tử sai bảo, làm sao có nô bộc quản chủ tử, cho nên việc này trách nhiệm không ở bọn họ, mong rằng nương nương khai ân, miễn bọn họ chịu phạt.”


Hoàng hậu chờ chính là Cố Vân Yên nói lời này, hiện nay mục đích đã đạt, nàng mừng rỡ tiếp tục sắm vai hiền lương rộng lượng, chỉ thấy Hoàng hậu giọng điệu hòa hoãn nói: “Lời Thục phi nói không phải không có lý, nếu chủ yếu trách nhiệm không ở các ngươi, liền sửa thành mỗi người xử phạt ba tháng tiền tiêu vặt đi.” Tiện đà Hoàng hậu tiếp lời “Liền như Thục phi nói, nhóm hoàng tử công chúa tranh chấp là giữa huynh đệ tỷ muội ngôn ngữ bất hòa, mới ra tay đả thương người, trách nhiệm chủ yếu không ở nhóm cung nhân, kia...... Chính là nhóm chủ tử chính mình ngôn hành vô trạng.”


Cố Vân Yên tự nhiên rõ ràng mục đích Hoàng hậu muốn trách phạt cung nhân, đơn giản chính là buộc mình nói ra mấy lời này, nhưng là mặc dù biết thì có thể làm gì được? Chẳng lẽ muốn nàng trơ mắt nhìn đám người Thị Họa cùng bà ɖú chịu hình sao? Trượng trách sáu mươi gậy...... Thiếu nữ như Thị Họa sao chịu đựng được? Cho nên Cố Vân Yên không có lựa chọn nào khác.


“Sự tình là vì Vũ nhi cướp đoạt món đồ chơi của Nguyệt Nhi, mà Mộc Nhi thân là huynh trưởng, không chỉ có không có khuyên can các hoàng đệ hoàng muội, ngược lại ra tay làm Hạo Nhi bị thương, Mộc Nhi, Vũ nhi các ngươi biết sai lầm chưa?” Hoàng hậu đỡ trán nói.


Nhị công chúa nhìn Quý phi, dừng khóc, hồng hốc mắt nói: “Vũ nhi biết sai rồi, về sau Vũ nhi không bao giờ giành đồ chơi của Tam Hoàng muội nữa.”
Thấy được giọng điệu nhị công chúa thành khẩn, Hoàng hậu khẽ gật đầu, lại nhìn đại hoàng tử quật cường không nói, nói: “Mộc Nhi ngươi thì sao?”


Đại hoàng tử nghe Hoàng hậu chất vấn, không khỏi hai mắt phiếm hồng, chính là như cũ không chịu nhận sai.
“Mộc Nhi, trả lời mẫu hậu.” Hoàng hậu bỗng nhiên cất cao giọng nói.


“Oa ~” một tiếng, đại hoàng tử khóc rống lên, nghẹn ngào nói: “Ta làm đúng, vì cái gì muốn ta nhận sai...... Tất cả các ngươi thiên vị hắn, che chở hắn, cũng chỉ biết trách cứ ta!”


Vừa nhìn thấy đại hoàng tử khóc rống, quý phi đau lòng đồng thời cũng ẩn ẩn cảm thấy bất an, muốn ngăn cản cũng đã không kịp.


Đại hoàng tử vừa dứt lời, Cố Vân Yên liền biết sự tình vẫn là tiến triển theo hướng nàng không hy vọng, chỉ mong Thường Phúc có thể không phụ nàng kỳ vọng, chạy về trước lúc nàng cùng quý phi xé rách da mặt, trước mắt nàng còn không nghĩ vừa cùng Hoàng hậu chu toàn vừa cùng quý phi đối đầu ngay mặt.


Vào lúc Cố Vân Yên tâm tâm niệm niệm chờ đợi, ngoài cửa rốt cục truyền đến tiếng Lưu Đức Phúc, “Hoàng thượng giá lâm!”
Nghe vậy, Cố Vân Yên nhẹ nhàng thở ra.


“Nô tì thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn phúc kim an!” Thấy Tiêu Dục tiến vào, Hoàng hậu vội vàng đứng dậy, dẫn mọi người hành lễ vấn an Tiêu Dục.
“Đều đứng lên đi!” Tiêu Dục vừa nâng dậy Hoàng hậu vừa mở miệng miễn lễ mọi người.


Tiêu Dục dắt Hoàng hậu ngồi xuống chủ vị, tựa hồ lúc này Tiêu Dục mới nhận thấy được mọi người trong điện khác thường, khó hiểu nói: “Nhưng là đã xảy ra chuyện gì? Sao các hoàng nhi đều khóc?”


Hoàng hậu vội đem mọi chuyện kể lại với Tiêu Dục, tiện đà tự trách nói: “Là nô tì thất trách, không thể thay Hoàng thượng quản lý tốt hậu cung, hôm nay mới xảy ra chuyện như vậy, xin Hoàng thượng trách phạt!”


“Tử Đồng nói quá lời, y theo trẫm xem bất quá là một đám tiểu hài tử chơi đùa quá tay thôi, Tử Đồng có lỗi gì?” Tiêu Dục xua tay nói.


Hoàng hậu giống như vô tình nhìn thoáng qua miệng vết thương mu bàn tay nhị hoàng tử, nói:“Cái khác không nói, chính là mu bàn tay Hạo Nhi bị thương, không biết có cần gọi Thái y đến băng bó miệng vết thương cho Hạo Nhi hay không?”


Nghe vậy, Tiêu Dục vừa bưng ly trà lên liền để xuống, quan tâm nói: “Vết thương của Hạo Nhi có nghiêm trọng không?”


Cố Vân Yên quỳ gối đáp lời nói: “Hồi Hoàng thượng, Hạo Nhi bất quá là trầy da một chút, cũng không đáng ngại, không cần làm phiền ngự y đi một chuyến, một lát nô tì hồi cung bôi thuốc cho hắn là được, còn phiền Hoàng thượng cùng Hoàng hậu nương nương quan tâm!”


“Không có việc gì là tốt nhất, tiểu hài tử chỉ sợ đau, Mộc Nhi này cũng thật là, sao có thể nhẫn tâm đẩy ngã Hạo Nhi vậy chứ, nếu chẳng may......” Hoàng hậu thương tiếc nhìn nhị hoàng tử, lòng còn sợ hãi nói.


Tiêu Dục đầu tiên là nhìn thoáng qua vết thương của nhị hoàng tử, tiện đà lại nhìn đại hoàng tử khóe mắt vẫn lưu lại nước mắt, ngoắc nói: “Mộc Nhi, đến trước mặt phụ hoàng.”


Đại hoàng tử bình tĩnh nhìn Tiêu Dục, giây lát, nâng tay xoa xoa nước mắt nơi khóe mắt, chậm rãi bước đến trước mặt Tiêu Dục.


Tiêu Dục nhìn đại hoàng tử cúi đầu không nói, nghiêm mặt nói: “Mộc Nhi là nam tử hán, không thể dễ dàng rơi lệ trước mặt người khác. Mộc Nhi đã quên phụ hoàng từng nói qua với ngươi những lời này?”


Tiêu Dục vừa dứt lời, đại hoàng tử không khỏi ngẩng đầu, mắt hiện kinh ngạc nhìn Tiêu Dục, vốn tưởng rằng sẽ bị Tiêu Dục trách cứ, lại không ngờ tới Tiêu Dục sẽ nói mấy câu không liên quan đến chuyện này.
Đại hoàng tử giật mình, một hồi lâu, mới chậm rãi lắc lắc đầu.


Tiêu Dục xoa xoa đầu đại hoàng tử “Nếu không quên, lần sau cũng không thể lại làm cho phụ hoàng thấy ngươi rơi lệ.” Tiện đà nhìn về phía Cố Vân Yên nói: “Thục phi mang Hạo Nhi về Trường Xuân cung, một lát trẫm xử lý xong việc này, sẽ đi thăm Hạo Nhi.”


Thái độ Tiêu Dục đối với việc này làm cho Hoàng hậu cực ngoài ý muốn, nguyên tưởng rằng lấy trình độ Tiêu Dục sủng ái nhị hoàng tử, biết được nhị hoàng tử bị thương, mặc dù Tiêu Dục sẽ không lôi đình nhưng cũng sẽ trách cứ xử phạt đại hoàng tử, kể từ đó, bình thản duy trì giữa quý phi cùng Cố Vân Yên từ trước tới nay liền bị đánh vỡ, nàng có thể tọa sơn xem hổ đấu, không ngờ trước mắt......


“Hoàng thượng......” Hoàng hậu cũng không cam tâm từ bỏ như vậy.
“Ân? Tử Đồng lo lắng thương thế của Hạo Nhi? Trẫm sẽ cho người truyền Thái y tới Trường Xuân cung cho nàng an tâm!” Tiêu Dục không đợi Hoàng hậu nói cho hết lời, liền mở miệng nói.


Nghe được Tiêu Dục đánh gãy lời mình, Hoàng hậu liền biết mình không thể thay đổi Tiêu Dục quyết định, tuy rằng không cam tâm, nhưng cũng không thể không gật đầu cam chịu Tiêu Dục phán quyết.


“Nô tì thay Hạo Nhi tạ Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương ân điển! Nô tì cáo lui.” Cố Vân Yên hành lễ cáo lui với Tiêu Dục cùng Hoàng hậu, tiện đà tự mình ôm lấy nhị hoàng tử còn đang thấp giọng khóc nức nở rời Phượng Nghi cung.
Trường Xuân cung 


“Trước khi ra cửa bản cung đã căn dặn các ngươi mấy lần phải gắt gao đi theo nhị hoàng tử, không thể để hắn ở Phượng Nghi cung xảy ra chuyện gì, các ngươi cũng hứa hẹn sẽ không làm cho bản cung thất vọng, vậy vì sao nhị hoàng tử vẫn bị thương?” Cố Vân Yên đảo mắt nhìn qua đám người Thị Họa cùng bà ɖú quỳ trước mặt, cố nén giận nói.


“Nô tỳ thất trách, phụ chủ tử giao phó, cầu chủ tử trách phạt!” Vẻ mặt Thị Họa cùng bà ɖú áy náy nói.
“Nói đi, bản cung muốn nghe các ngươi giải thích.”


Thị Họa cùng bà ɖú nhìn nhau, Thị Họa bước lên nói: “Hồi chủ tử, đám người nô tỳ nguyên là vẫn nhìn nhị hoàng tử, sau Trương ma ma lại nói, muốn đại cung nữ các cung đi theo nàng đến tiểu phòng bếp lấy điểm tâm cho tiểu chủ tử nhà mình, nô tỳ nghĩ rằng nhị hoàng tử có đám người bà ɖú nhìn, trong chốc lát sẽ không xảy ra sự tình gì, vì thế liền đi theo Trương ma ma, kết quả vừa trở lại, liền thấy nhị hoàng tử ôm tay trái khóc rống......”


Bà ɖú Trương thị nói tiếp: “Thị họa cô nương vừa đi, ngay sau đó Thường Khánh cùng Thường Nhạc cũng bị đại tổng quản Phượng Nghi cung gọi ra bên ngoài hỏi chuyện, lúc nhị hoàng tử cùng nhị công chúa phát sinh tranh chấp, người trong cung chúng ta cũng chỉ còn ba người nô tỳ cùng Xuân Nguyệt, Xuân Thiền, nô tỳ muốn tiến lên ngăn cản, nhưng lại bị đám người trước mặt chặn lại, nhóm cung nhân bên kia lại một bộ chỉ cần nô tỳ dám lên liền sẽ động thủ, mà khi đó bên trong lại không còn ma ma nào khác quản sự cả, chỉ có vài cung nữ tam đẳng của Phượng Nghi cung, nô tỳ còn chưa biết nên làm sao, đại hoàng tử đột nhiên bạo phát, ra tay làm nhị hoàng tử bị thương.”


“Hừ! Bản cung chỉ biết, sự tình không có đơn giản như vậy, Hoàng hậu...... Được rồi, các ngươi lui ra đi!” Cố Vân Yên không khỏi hừ lạnh một tiếng.
“Nô tỳ tạ chủ tử không phạt.” Mọi người dập đầu tạ ơn.


Đại khái qua một canh giờ, Tiêu Dục chạy vội đến Trường Xuân cung thăm nhị hoàng tử.
“Hạo Nhi đâu? Vết thương xử lý tốt chưa?” Tiêu Dục vừa vào nội thất liền liên thanh hỏi.


“Hồi Hoàng thượng, Thái y đã bôi thuốc cho Hạo Nhi, vết thương không sâu, mấy ngày liền có thể khỏi hẳn, Hoàng thượng không cần lo lắng, hôm nay Hạo Nhi thức sớm, lúc này mệt nhọc, nô tì đã để hắn ngủ lại.”
Tiêu Dục gật đầu, nói: “Không có việc gì liền tốt, Mộc Nhi......”


Cố Vân Yên ôn nhu cười, khoan dung nói: “Nô tì tin tưởng Mộc Nhi cũng không phải cố ý, hắn chính là tạm thời còn chưa bước ra khỏi bóng tối từ chuyện dung nhan bị hủy lúc trước, cho nên tính cách mới có chút quái gở cùng cực đoan thôi.”


Mắt Tiêu Dục lộ ra vui mừng, nói: “Yên nhi có thể thông cảm Mộc Nhi như vậy, trẫm thực vui mừng. Nhưng sở dĩ trẫm không xử phạt Mộc Nhi, trừ bỏ Mộc Nhi nhất thời cực đoan làm Hạo Nhi bị thương, không phải là cố ý, còn có một nguyên nhân khác, trẫm không nghĩ bởi vì việc này mà khiến Yên nhi cùng quý phi có ngăn cách, khiến Yên nhi ngày sau phải chịu thiệt.”


( quý phi là tòng nhất phẩm, nếu muốn gây khó dễ cho Cố tỷ chính nhị phẩm chỉ là chuyện dễ dàng )
Mặt Cố Vân Yên hiện cảm động nói: “Hoàng thượng dụng tâm, nô tì hiểu được, Hoàng thượng làm việc đều không quên suy nghĩ thay nô tì, nô tì thật là cảm kích.”






Truyện liên quan