Chương 110
Nghiên chiêu nghi vốn vẫn không nhúc nhích khi nghe xong những lời nói dụng tâm kín đáo của Hoàng hậu, hai mắt chậm rãi hoàn hồn, trên mặt biểu tình cũng dần không còn đờ đẫn.
“Tam Hoàng nhi mặc dù không phải bản cung thân sinh, nhưng dù sao kêu bản cung một tiếng mẫu hậu, bản cung cũng không nhẫn tâm để hắn ôm nỗi hận mà đi. Ngươi làm mẫu phi của Tam Hoàng nhi, lại thù con không báo, chẳng lẽ liền cam nguyện cứ sa đọa như vậy? Nếu là như thế, bản cung không còn lời nào để nói. Bản cung nên nói đã nói xong, lựa chọn ra sao ngươi xem rồi làm.” Hoàng hậu nói xong liền không hề chần chờ xoay người rời đi.
Đợi đến khi thân ảnh Hoàng hậu thân hoàn toàn biến mất, Nghiên chiêu nghi trên giường chậm rãi cụp mắt, đem tầm mắt dừng trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhược của Tam hoàng tử, những giọt nước mắt lớn như đậu tương thi nhau lăn xuống dưới, lạch cạch lạch cạch đáp xuống mặt Tam hoàng tử. Cứ như thế, Tam hoàng tử vẫn không thể tỉnh lại khỏi cơn "ngủ mê".
“Hoàng nhi, ngươi ngủ đi! Không cần sợ hãi, mẫu phi sẽ không để ngươi cô độc lâu. Mẫu phi sẽ khiến các nàng đều đi xuống cùng ngươi, làm bạn với ngươi. Mẫu phi thề! Tuyệt không sẽ bỏ qua cho bất cứ kẻ nào từng thương tổn ngươi.” Nghiên chiêu nghi nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Tam hoàng tử, thanh âm cực kỳ ôn nhu. Chỉ là lời nói ra lại làm cho người ta không rét mà run.
Ngự thư phòng
Tiêu Dục gương mặt không kiên nhẫn nói:“ ChuyệnTrẫm phân phó ngươi, xử lý như thế nào rồi?”
“Hồi bẩm chủ tử, mới vừa rồi nô tài đã thẩm vấn quá nhũ nương. Nhưng bất luận nô tài vận dụng cái hình phạt gì, nhũ nương không thay đổi, lời khai vẫn là giống như cũ. Nói mình ác tâm hạ độc thủ với Tam hoàng tử chính là được Thục phi nương nương sai sử.” Lưu Đức Phúc cung kính nói.
“Hừ! Hay cho một cái đượcThục phi nương nương sai sử... Thật sự nghĩ rằng chỉ bằng lời của ả trẫm sẽ gặp tin sao? Thục phi là loại người nào trẫm rõ ràng nhất. Bất luận thủ phạm thật phía sau màn là ai, đừng mơ tưởng giá họa Thục phi.” Tiêu Dục hừ lạnh nói.
“Chủ tử lời nói rất đúng, nô tài chắc chắn sẽ tr.a ra manh mối, tuyệt không để Thục phi nương nương chịu oan.” Lưu Đức Phúc lúc này tỏ thái độ nói, sợ trễ hơn một bước sẽ khiến Tiêu Dục không vui.
“Trẫm mặc kệ ngươi dùng cái cách gì, trong vòng năm ngày, phải bắt được kẻ phía sau màn đến cho trẫm. Chỗ nhũ nương nơi đó tìm không thấy manh mối có lợi, vậy thì từ nơi khác xuống tay.” Tiêu Dục nhìn thẳng Lưu Đức Phúc, thanh âm lãnh đạm nói.
“ Vâng, nô tài tuân chỉ, nô tài chắc chắn đem hết toàn lực điều tr.a rõ án kiện trong năm ngày. Nhất định sẽ không làm cho chủ tử thất vọng, chủ tử có thể yên tâm.” Lưu Đức Phúc vội vàng đáp.
Trường Xuân cung
Đỗ chiêu nghi sắc mặt ngưng trọng nhìn Cố Vân Yên nói:“Thế cục bây giờ đối với tỷ tỷ rất là bất lợi. Trải qua mấy lời hôm nay của Hoàng hậu, mọi người đều nhận định tỷ tỷ chính là hung thủ mưu hại tam hoàng tử. Sáng mai đi thỉnh an lão tổ tông, tỷ tỷ chuẩn bị ứng đối thế nào?”
Cố Vân Yên khuôn mặt bình tĩnh không vội vàng nói với Nghiên chiêu nghi: “Muội muội yên tâm, ta đã dự đoán được Hoàng hậu tuyệt không từ bỏ ý đồ. Chuyện hôm nay xảy ra nhất định là không thiếu được, cho nên ta sớm đã nghĩ xong đối sách.”
Câu chuyện tiếp tục dưới đây
“Như thế thì tốt. Vẫn là tỷ tỷ trí tuệ hơn người, có thể phòng ngừa chu đáo. Chỉ là không biết tỷ tỷ có thượng sách gì?” Đỗ chiêu nghi nghe được Cố Vân Yên nói như thế, không khỏi hiếu kỳ nói.
Cố Vân Yên cười nhẹ, vẫn chưa trực tiếp trả lời Đỗ chiêu nghi, mà là nói với Thị Họa ở phía sau:“Đi mời Nhị hoàng tử đến.” Thị Họa quỳ gối thi lễ, sau đó lui xuống.
Chỉ chốc lát sau, Thị Họa liền dẫn Nhị hoàng tử đến.
“Nhi thần thỉnh anmẫu phi cùng Đỗ mẫu phi thỉn, hai vị mẫu phi vạn phúc kim an.” Nhị hoàng tử vẻ mặt cung kính nói.
“Hạo Nhi lại đây, đến bên người mẫu phi.” Cố Vân Yên gật đầu, hướng về phía Nhị hoàng tử vẫy tay.
Nhị hoàng tử nhấc chân đi tới bên. Cố Vân Yên, nâng mày nói:“Mẫu phi gọi nhi thần tiến đến là có chuyện gì dặn dò?”
“Ân! Mẫu phi hôm qua dạy ngươi viết kinh văn đã chép xong chưa?” Cố Vân Yên gật đầu nói.
“Bởi vì mẫu phi nói chỉ cần nhi thần chép xong kinh văn, Tam Hoàng đệ đến nới xa xôi kia sẽ có thể vô ưu vô lo cho nên nhi thần vẫn không ngừng chép. Hiện tại đã chép xong.” Nhị hoàng tử thật tâm nói.
“Chép xong là tốt rồi, Tam Hoàng đệ ngươi mất, hoàng tổ mẫu ngươi nhìn không thấy hắn sẽ khổ sở. Một hồi đem kinh văn ngươi đã tự tay hép, dẫn theo Thị Họa cô cô cùng đi Vĩnh Ninh cung, vấn an hoàng tổ mẫu ngươi đi.” Cố Vân Yên dặn dò.
“Nhi thần cũng mấy ngày rồi không gặp hoàng tổ mẫu, trong lòng nhớ. Nhi thần hiện tại liền đi Vĩnh Ninh cung vấn an hoàng tổ mẫu.” Nhị hoàng tử không chút do dự nói.
“Ân, đi thôi! Hạo Nhi nhớ rõ dỗ hoàng tổ mẫu vui vẻ. Nàng nếu nhớ Tam Hoàng đệ, ngươi liền đem kinh văn đưa cho nàng xem, biết chưa?”
“Vâng, nhi thần nhớ kỹ. Nhi thần sẽ ở cùng hoàng tổ mẫu, không để nàng khổ sở.”
Được Cố Vân Yên cho phép, Nhị hoàng tử thay bộ quần áo Thái hậu đưa cho hắn, liền theo Thị Họa chạy tới Vĩnh Ninh cung.
Đỗ chiêu nghi không khỏi khuôn mặt giãn ra, nói:“Như thế, muội muội an tâm. Hạo Nhi đi chuyến này, thứ nhất có thể giảm bớt ngờ vực vô căn cứ của lão tổ tông đối với ngươi. Thứ hai, mặc dù lão tổ tông trong lòng nghi ngờ ngươi, xem ở phân thượng Hạo Nhi cùng Tứ hoàng nhi cũng không lập tức phát tác. Như vậy liền cho chúng ta tranh thủ thời gian, chỉ cần đợi đến khi Hoàng thượng bên kia tr.a ra thủ phạm thật sự phía sau màn. Tỷ tỷ cho sẽ bình yên thoát khỏi tội danh mưu hại hoàng tự này.”
Cố Vân Yên cười lạnh nhạt, không hề nói.
Đêm khuya, một thân ảnh khoác áo choàng xám dưới sự dẫm đường của Trương ma ma lặng lẽ từ cửa sau vào Phượng Nghi cung. Bên trong Hoàng hậu mặc mỗi tẩm y bình yên ngồi trên trên chủ vị đợi người tới.
Vào nội thất, người tới mới cởi xuống áo choàng che khuất khuôn mặt, lộ ra ra mặt cười thanh tú. Người tới rõ ràng đó là biểu muội của Hoàng hậu, Lâm tần.
“Mộng Thuần gặp qua biểu tỷ.” Lâm tần đem áo choàng giao cho Trương ma ma, tiến lên quỳ gối thi lễ với Hoàng hậu.
“Mau đừng giữ lễ tiết. Chuyện bản cung hôm qua dặn ngươi làm thế nào rồi?” Hoàng hậu ngữ khí ẩn ẩn lộ ra vội vàng cùng bất an.
“Biểu tỷ yên tâm, con trai của nhũ nương Mộng Thuần đã nói phụ thân giấu hắn ở nơi bí mật. Ngoại trừ phụ thân tuyệt đối sẽ không ai có thể tìm được hắn.” Lâm tần tỏ vẻ thành công.
“Nhất định phải bảo đảm vạn vô nhất thất. Hiện tại nhũ nương ở trong tay Lưu Đức Phúc, chỉ cần nàng còn có một hơi thở, còn có khả năng lật lọng khai ngươi ra. Cho nên chúng ta tuyệt đối không thể khinh thường. Trước mắt lợ thế duy nhất của chúng ta, chính là dùng tánh mạng con trai nàng đến áp chế nàng, làm cho nàng cam tâm tình nguyện đi tìm ch.ết. Đến lúc đó ch.ết vô đối chứng, các ngươi liền có thể vô tư.”
“Vâng, Mộng Thuần ghi nhớ biểu tỷ dạy bảo. Một hồi trở về lại đưa tin cho phụ thân. Để hắn nấy luận như thế nào, nhất định không thể tiết lộ nới ẩn thân của con trai nhũ nương.” Lâm tần cúi đầu, cung thanh nói.
“Năng lực làm việc của dượng, bản cung tất nhiên là tin tưởng. Chỉ là chuyện này quan hệ đến vinh nhục sau nàu của ngươi và ta, cùng với tiền đồ hai nhà Lưu-Lâm. Cho nên bản cung mới không thể không nhắc nhở một câu thôi.” Hoàng hậu lời nói thâm thúy.
“Mộng Thuần biết biểu tỷ là đang suy nghĩ cho ta. Mộng Thuần quyết không phụ kỳ vọng của biểu tỷ.”
Hoàng hậu mặt lộ vẻ tán thưởng, vuốt cằm nói:“Đi đi, chỉ cần xử lý tốt chuyện này, ngày sau trong cung này liền không ao có thể uy hϊế͙p͙ được địa vị của hai tỷ muội ta.”
Lâm tần theo lời hành lễ lui ra, lại khoác áo choàng như cũ ra khỏi Phượng Nghi cung. Chỉ là ở nơi nàng nhìn không thấy có thêm một cái bóng dáng màu đen, như bóng với hình theo dõi nàng, thu hết nhất cử nhất động của nàng vào đáy mắt.
Trương ma ma nhìn Hoàng hậu trước mặt muốn nói lại thôi, mặt lộ vẻ do dự.
Hoàng hậu đôi mi thanh tú ngả ngớn, khóe môi bứt lên một đường cong, ý cười lạnh như băng không có một tia độ ấm. Chợt nghe Hoàng hậu mở miệng nói:“Ma ma có chuyện cứ nói đừng ngại.”
“Nương nương, ngài đi bước cờ này rất nguy hiểm. Không nghĩ qua là sẽ đem chính mình cũng dính vào.” Trương ma ma lo lắng nói.
“Không phải bản cunh chưa nghĩ qua băn khoăn của ma ma, chỉ là bản cung rốt cuộc dung không nổi Cố Vân Yên kẻ họa thủy này. Chỉ sợ nàng tồn tại nhiều thêm một ngày đối với bản cung mà nói đều là một loại tr.a tấn vô hình. Điều này làm cho bản cung cảm thấy sợ hãi thật sâu cùng thất bại chưa bao giờ có. Bản cung quyết không cho phép tình trạng như vậy tiếp tục phát triển đi, cho nên bản cung chỉ có thể đi hiểm chiêu.” Hoàng hậu ánh mắt lạnh lẽo nói.
“Lão nô biết ngài trong lòng khổ. Chỉ là mặc kệ như thế nào, ngài cũng không nên lấy hậu vị của mình đi mạo hiểm. Bởi vì một khi thua, trả giá liền quá lớn.”
Nghe vậy, Hoàng hậu bỗng nhiên cười nhạt, có điều nụ cười kia chưa đạt đáy mắt,“Ma ma yên tâm, bản cung tuy rằng là thống hận Cố Vân Yên đến cực điểm, nhưng cũng sẽ không ngốc đến lấy hậu vị của chính mình cùng với tiền đồ Lưu gia đi mạo hiểm.”
Trương ma ma vẻ mặt nghi hoặc nhìn về phía Hoàng hậu, sau đó khiếp sợ nói:“Ý của nương nương là...”
Hoàng hậu khẽ gật đầu, nói:“Ma am nghĩ đúng rồi. Bản cung quả thật là tính như vậy. Từ đầu tới cuối kẻ sai sử nhũ nương xuống tay với Tam Hoàng nhi chỉ có mình Lâm tần. Mà ra mặt đem con trai nhũ nương giấu đi cũng là phụ thân Lâm tần. Bọn họ sở tác sở vi bản cung không liên quan chút nào. Mặc dù Lưu Đức Phúc thật sự tr.a được Lâm tần chính là thủ phạm thật sự phía sau màn, cũng cùng bản cung và Lưu gia không có quan hệ gì.”
Trương ma ma châm chước một hồi, mắt lộ ra tinh quang nói:“Nương nương thật sự là cao tay. Lâm tần sai sử nhũ nương mưu hại Tam hoàng tử, lại làm cho nhũ nương cố ý ở trước mặt Nghiên chiêu nghi bại lộ hành động. Do đó thông qua miệng nhũ nương làm cho Nghiên chiêu nghi cùng mọi người cho rằng Thục phi nương nương đó là kẻ sai sử phía sau màn. Nếu là tội danh mưu hại hoàng tự thành lập, Thục phi nương nương hẳn phải ch.ết không thể nghi ngờ. Tam hoàng tử cách thế, Nghiên chiêu nghi chắc chắn đối với Thục phi nương nương hận thấu xương, xúc động nhiều khó tránh khỏi sẽ làm một ít hành động điên cuồng ngoài dự đoán của mọi người. Một khi Nghiên chiêu nghi đắc thủ, hậu cung liền không còn có Thục phi nương nương người này nữa. Hai loại tình huống chỉ cần có một loại thành công, đều có thể đem Thục phi nương nương loại bỏ. Nếu là cả hai đều không được. Kết cục kém nhất đó là bỏ xe giữ hậu, đối với nương nương mà nói chính là tổn thất một quân cờ mà thôi. Chỉ cần không nguy hiểm đến hậu vị của ngài cùng tiền đồ Lưu gia vậy cũng là không ảnh hưởng toàn cục.”
“Lâm tần có thể hữu dụng như vậy, cuối cùng là không uổng một hồi tiến cung. Nếu là thực sự vạn nhất, coi như là báo đáp âu huệ nhiều năm qua của bản cung đối với Lâm gia đi.”
“Nên như thế, được hy sinh vì hậu vị của nương nương, cũng xem như không bôi nhọ Lâm tần.” Trương ma ma một bộ đương nhiên, giống như trong miệng nàng không phải một cái mạng người, mà là một vật không quan trọng nào đó.