Chương 23-1: Trắc phi
Như Ý ở bên ngoài cửa đi lại vài vòng, trong lòng không khỏi sốt ruột khi gọi mãi vẫn không nghe thấy La Khả Tiệp đáp trả. Nàng vặn vẹo bàn tay một lúc, lo lắng như đang ngồi trên đống lửa thông báo lần nữa:
“Tiểu thư, thái giám trong cung và người bên Dực Vương phủ đến thông truyền đều trở về rất lâu rồi. Nếu tiểu thư không nhanh chóng đi tiếp kiến sẽ lớn chuyện mất.”
Lần này Như Ý lấy hết sức can đảm xen vào chuyện của chủ tử, dù biết hành động như vậy là quá phận nhưng nàng không thể bỏ mặc được. Bây giờ bốn phía đều xem tiểu thư nhà nàng là cái gai trong thịt, nếu để bọn họ bắt được chút sơ sẩy nào hậu quả sẽ khó lường.
Như Ý đi lại vài vòng, không ngừng quay đầu nhìn vào cánh cửa im thin thít. Nhưng rất may bên trong đã truyền đến giọng nói trầm thấp đáp lời nàng:
“Ngươi mau chuẩn bị nước nóng đi.”
Là giọng của Mộ công tử! Hai mắt Như Ý sáng lên, âm thầm thở phào trong lòng, không kịp suy nghĩ sâu xa gì đã đáp vâng rồi nhanh chóng chạy đi.
Bên trong phòng, La Khả Tiệp vừa gượng dậy đã bị cơn đau dưới hạ thân gây khó dễ. Mộ Viễn Kỳ từ phía sau kéo nàng vào lòng, nhẹ nhàng thả rơi nụ hôn vào gáy nàng khiến nàng bất giác rùng mình.
“Đêm qua vất vả cho nàng rồi.” Mộ Viễn Kỳ ái muội thì thầm bên tai La Khả Tiệp.
Gò má nàng ửng hồng, nhớ đến một đêm cuồng loạn vừa qua, đầu càng cúi thấp xuống, lắc nhẹ vài cái. Trời ạ, nàng làm sao trách chàng được? Nàng không thể ngờ rằng đêm đầu tiên mà bản thân lại không biết tiết chế như vậy, đón ý nói hùa chàng, hơn nữa trong lúc lâm trận còn không ngừng bày ra lời nói cùng bộ dáng an ủi, khuyến khích chàng. Bây giờ thì hay rồi, cả thân mình cũng chẳng gượng dậy nổi, làm sao có thể đi tiếp hai vị gia hỏa kia đây?
La Khả Tiệp nghĩ rồi thở dài. Khi quay mặt về phía sau đã thấy Mộ Viễn Kỳ tuỳ tiện mặc vội trung y vào, mái tóc bị nàng giày vò cả đêm chảy xuống bờ ngực lấp ló sau vạt y phục.
La Khả Tiệp âm thầm tiết chế bản thân, không ngừng lẩm nhẩm trong đầu rằng háo sắc là ma quỷ, háo sắc là ma quỷ.
“Công tử, nước nóng đã chuẩn bị xong.”
Như Ý bên ngoài nói vọng vào cắt đứt dòng suy nghĩ của La Khả Tiệp. Nàng cố gắng cử động đôi bàn chân, nhưng chỉ vừa nhúc nhích một chút đã bị Mộ Viễn Kỳ bọc vào trong chăn, trực tiếp ôm lên.
“Vào đi.”
Chàng vuốt ve mái tóc La Khả Tiệp, giấu gương mặt của nàng vào trong lòng rồi mới cho phép Như Ý cùng hạ nhân đi vào. Chàng biết nàng hẳn rất ngượng ngùng. Dù nàng có là tướng quân uy vũ thì cũng là một nữ tử, trải qua chuyện đó dĩ nhiên phải ngượng ngùng rồi.
Chàng vỗ nhẹ nhẹ vào mái đầu La Khả Tiệp, hướng mắt nhìn hạ nhân bày trí thùng nước tắm và y phục xong xuôi mới phân phó tiếp:
“Các ngươi lui xuống giúp phu nhân chuẩn bị xe ngựa đi. Chuyện trong này cứ để cho ta.”
Bọn họ ngẩn người một chút sau đó mới cúi đầu rời đi, còn không quên nhìn nhau tươi cười đầy ẩn ý. Tiểu thư của bọn họ đã bắt đầu biết hưởng thụ cuộc sống phu thê ân ái rồi. Như Ý bước ra ngoài, đưa tay đóng cửa, yên lặng đứng canh.
Lại một lần nữa không gian trong phòng chỉ còn hai người. Mộ Viễn Kỳ ôm La Khả Tiệp đứng lên, thật cẩn thận đặt nàng vào thùng nước tắm. Hơi ấm vây khắp người vô cùng dễ chịu, La Khả Tiệp nhắm mắt, nhẹ nhàng thở ra vô cùng thỏa mãn.
Mộ Viễn Kỳ mở ngăn tủ lấy ra lọ sứ đổ vào thùng nước. Hương thơm của thảo dược vừa giúp thần trí nàng thoải mái vừa xoa dịu đi phần nào đau đớn của một đêm vừa qua.
La Khả Tiệp ngoan ngoãn để chàng giúp nàng gột rửa thân mình rồi giúp nàng mặc y phục. Hôm nay nàng vận một bộ quan phục, đường nét mềm mại nhẹ nhàng. Chàng ôm nàng đặt xuống bàn trang điểm, cẩn thận dùng lược chải tóc cho nàng, họa mi cho nàng.
La Khả Tiệp chăm chú nhìn chàng, khoé môi ẩn ẩn nét cười. Mộ Viễn Kỳ ngồi khuỵ xuống giúp nàng thoa son. Chàng lướt ngón tay trên môi nàng, tô lên một lớp màu đỏ chói, chàng ngắm nhìn một lượt gương mặt kiều diễn của nàng, chân mày bất giác chau lại.
“Phu quân có gì phiền lòng sao?” La Khả Tiệp nhận ra điều đó, vòng tay đặt trên vai chàng, hơi hơi nhăn mũi hỏi.
Mộ Viễn Kỳ cọ cọ vào cánh tay nàng, đôi mắt vẫn gắt gao nhìn nàng chằm chằm:
“Thật không muốn thả nàng ra ngoài.”
Nhất là đi tiếp kiến tên hoàng đế kia, chỉ cần nghĩ đến nàng phải mặt đối mặt cung kính với hắn ta chàng liền cảm thấy khó chịu.
La Khả Tiệp tựa đầu vào trán Mộ Viễn Kỳ, dịu dàng nói:
“Phu quân có phải là đang ghen không?”
“Phải.” Mộ Viễn Kỳ không hề do dự liền thừa nhận “Nàng xinh đẹp như vậy vi phu thật sự không muốn chia cho kẻ đáng ghét nào đó ngắm.”
Nghe chàng nỉ non như vậy trong lòng La Khả Tiệp ngập tràn vị ngọt. Nàng không thèm quan tâm lời ám chỉ của chàng có nhiêu phạm thượng mà chỉ cười khúc khích:
“Vậy ta sẽ nghe lời chàng đeo theo duy mạo có được hay không?”
“Được.”
Mộ Viễn Kỳ đứng dậy, vì y phục trên người thập phần không đứng đắn nên chỉ có thể nắm tay tiễn nàng ra khỏi Tịch Hiên. Chàng luyến tiếc buông tay nàng, vẫn dặn dò như mọi khi:
“Đi sớm về sớm.”
La Khả Tiệp gật đầu, kiễng chân hôn nhẹ lên má chàng rồi rời đi. Mộ Viễn Kỳ nhìn theo bóng lưng nàng sau đó quay sang Như Ý đang tròn mắt đứng phía sau, nở nụ cười đầy ẩn ý:
“Sau này phải gọi nàng là phu nhân có biết không?”
Như Ý gật đầu liên tục như gà mổ thóc, ngây ngốc nhìn Mộ Viễn Kỳ dời bước về Bạch Hương viện. Lúc trước người trong phủ đều gọi La Khả Tiệp là tiểu thư, cho dù nàng đã thành thân hay được tấn phong vẫn vậy. Bây giờ đột nhiên sửa cách gọi khiến Như Ý không khỏi đắn đo rất lâu. Cuối cùng nàng mới vỡ lẽ, phải chăng tiểu thư đã thật sự trở thành phu thê với Mộ công tử rồi?
Chẳng trách đêm hôm qua Mộ công tử nghỉ lại Tịch Hiên của tiểu thư, sáng nay còn giúp tiểu thư tắm rửa.
Như Ý nghĩ đến đây trong lòng đột nhiên cảm thấy lâng lâng. Vì La Khả Tiệp không có thói quen mang theo nha hoàn lẽo đẽo theo sau khi đi ra ngoài bàn chính sự nên nàng nhất đẳng nha hoàn nào đó vô cùng rãnh rỗi đi phao tin tốt khắp phủ.
Dĩ nhiên ngoài việc thay đổi không khí vui tươi cho Hộ quốc phủ còn châm lên cây đuốc vừa tỉnh rượu nào đó.
La Khả Tiệp ngồi trong xe ngựa bất giác rùng mình một cái. Nàng sờ gáy, không biết tại sao lông tơ đột nhiên dựng hết lên. Gần đây nàng hay mặc xiêm áo thướt tha như nữ tử bình thường nên thường xuyên ngồi xe chứ không trực tiếp cưỡi ngựa như lúc trước, chẳng lẽ vì vậy mà có chút không quen sao?
La Khả Tiệp cũng không dành quá nhiều thời gian nghĩ về vấn đề này, chỉ đắn đo xem nên đi tiếp vị nào trước. Rất nhanh sau đó nàng quyết định đến gặp Dực Vương trước. Hôm qua ở La gia nàng đã chọc giận Hạ Chính Nghiên, lấy tính cách của hắn thế nào cũng giận chó đánh mèo trút giận lên nha hoàn thái giám trong cung. Vị Thái hậu kia sẽ triệu kiến La Thuỳ Khê vào hỏi này hỏi nọ thôi, nàng không muốn chạm mặt bọn họ, tránh lại phát sinh chuyện gì ảnh hưởng tâm tình tốt đẹp của nàng.
Trong Dực Vương phủ, Hạ Cảnh Tuấn ngồi ở tiểu viện đau đầu phiền muộn không thôi. Hắn thừa nhận tối qua đã uống quá đà nhưng ít nhất vẫn còn lý trí. Cho đến khi bị La Khả Tiệp đổ thêm một bình rượu vào bụng, hắn liền trời đất bất phân được hạ nhân mang về phủ. Sáng sớm thức dậy mở mắt ra đã thấy gương mặt e thẹn của nữ tử. Hỏi ra mới biết là sản phẩm của vị hoàng huynh thân ái nào đó ban tặng cho hắn làm trắc phi.
Nữ nhân vốn phiền phức, huống hồ là nữ nhân được hoàng huynh “ưu ái” ném cho. Hạ Cảnh Tuấn xoa xoa thái dương, uống vào một bát canh cho ấm bụng. Sau khi tìm cách dụ nữ nhân kia đi sửa soạn các thứ hắn liền vội vàng gọi La Khả Tiệp đến.
Mọi chuyện đều tại nàng chuốc say hắn, nếu không hắn đâu thê thảm như vậy.
Hạ Cảnh Tuấn thở dài phiền muộn, ngẩng mặt lên bắt gặp La Khả Tiệp vận một thân quan phục bước đến, ánh mắt hắn lập tức sáng rỡ vài phần.
Hạ nhân dẫn đường cho La Khả Tiệp xong liền rời đi. Nàng thấy hắn thì cúi người thi lễ, không lạnh không nóng nói:
“Tham kiến Dực Vương điện hạ.”
“Miễn lễ! Miễn lễ đi!” Hạ Cảnh Tuấn gấp gáp xua tay, vội vàng lôi La Khả Tiệp ngồi xuống “Lần này ngươi hại ta rồi!”
La Khả Tiệp rút tay về, nhíu mày khó hiểu:
“Chuyện gì lại khiến điện hạ lo lắng như vậy?”
“Chuyện này...” Hạ Cảnh Tuấn ngập ngừng một lúc không biết bắt đầu từ đâu, sau đó quyết định chỉ tóm gọn đại khái thôi “Hoàng huynh phong dưỡng nữ (con gái nuôi) của Tạ thượng thư làm trắc phi của ta.”
“Chuyện đó thì liên quan gì đến ta?” La Khả Tiệp lạnh nhạt hừ một tiếng.
“Ngươi còn nói? Nếu không phải hôm qua ngươi đổ rượu đến mức khiến ta mê man thì ta đã không phạm giới với nữ nhân đó. Bây giờ thì hay rồi muốn ném trả về cũng không được.” Hạ Cảnh Tuấn nhăn nhó mặt mày, liếc xéo La Khả Tiệp một cái “Hơn nữa nữ nhân này hình như có chút liên hệ với ngươi.”
La Khả Tiệp nghe xong lời của Hạ Cảnh Tuấn càng cảm thấy khó hiểu:
“Mặt mũi của ta khi nào thì lớn đến mức có quan hệ với tiểu thư nhà Tạ Đàm kia rồi?”
Người ta là thượng thư bộ Công, huynh đệ chí thân với phụ thân nàng, dĩ nhiên không cho nàng bộ mặt tốt được bao nhiêu lần. Làm sao có chuyện nàng có liên quan đến nữ nhi nhà lão ta chứ?
Hạ Cảnh Tuấn than thở kêu ca:
“Ngươi không nghe ta nói chỉ là dưỡng nữ thôi sao? Nhận bừa một cái là xong. Ta dám khẳng định nàng ta có quen biết với ngươi.”
La Khả Tiệp chưa hiểu rõ ràng lắm đã thấy Hạ Cảnh Tuấn đột nhiên ra hiệu im lặng. Nàng nhíu mày nhìn hắn bằng ánh mắt kì quái. Chỉ thấy hắn dỏng tai nghe ngóng gì đó rồi nhỏ giọng nói chỉ đủ hai người nghe:
“Ngươi vào trong tránh đi đi! Có gì thì ra tiếp ứng giúp ta!”
Dứt lời hắn liền đẩy nàng ra phía sau tấm bình phong. La Khả Tiệp không hiểu đầu đuôi ngọn ngành gì nên chỉ có thể nghe theo hắn nói sao làm vậy, thông qua khe hở nho nhỏ nhìn ra ngoài.
Hạ Cảnh Tuấn ngồi xuống sửa sang lại điệu bộ. Rất nhanh sau đó một nữ tử vận thanh y, thắt lưng màu tím nhạt mềm mại bước vào. Nàng ta bới một kiểu linh xà kế, trên đầu cài không ít trâm ngọc, bộ dáng phú quý vô hạn.
Nhưng La Khả Tiệp liếc mắt một cái liền nhận ra ngay, nàng ta chính là Hà Mai, tỳ nữ bị nàng cắt đuôi ngoài An Lạc Quan ngày trước.
Không ngờ Hạ Chính Nghiên lại mang nàng ta về đây, còn xây dựng thân phận dưỡng nữ của Tạ thượng thư Tạ Đàm mà ban cho Hạ Cảnh Tuấn làm trắc phi. Chủ ý này không biết là của La Thuỳ Khê hay là chính bản thân Hạ Chính Nghiên nữa đây? La Khả Tiệp kiên nhẫn yên lặng đánh giá một phen.
Hà Mai vừa bước vào đã yểu điệu phúc thân hành lễ:
“Thiếp thân tham kiến vương gia.”
“Đứng lên đi.”
“Tạ điện hạ.”
“Lại đây.” Dù trong lòng Hạ Cảnh Tuấn vô cùng chán ghét nhưng ngoài mặt lại híp mắt cười cười, một bộ dáng vô cùng cưng chìu kéo Hà Mai đặt lên đùi, lớn tiếng nói “Đêm qua cực khổ cho nàng.”
Hà Mai nghe hắn nói thế thì thẹn thùng cúi đầu, gương mặt thoáng ửng đỏ: “Hầu hạ vương gia là phúc phận của thần thiếp. Thần thiếp nào có vất vả chi đâu.”
“Cái miệng ngọt ngào này.” Hạ Cảnh Tuấn dài giọng như đang dỗ dành.
Hà Mai quét mắt nhìn một bàn mỹ thực còn bốc hơi nóng, dịu dàng hỏi:
“Vương gia đã dùng bữa chưa? Hay là để thiếp giúp người nhé!”
“Bản vương uống chút canh nóng đã no rồi. Nàng nên ăn một chút đi, bồi bổ lại thân thể.” Hạ Cảnh Tuấn đẩy cái chén ngọc sang cho Hà Mai, mỉm cười nói.
Hà Mai nâng đũa cười thật tươi, trong lòng không khỏi đắc ý vì nhận được sủng ái. Nếu không vì La Khả Tiệp kia đột nhiên thay đổi bất ngờ nàng dám chắc bản thân có thể dùng La Thuỳ Khê làm đệm mưu cầu một cái phi vị trong cung, nhận thánh sủng cùng vinh hoa phú quý kia kìa.
Nghĩ đến đây Hà Mai siết chặt đôi đũa trong tay, bất chợt nhớ đến chút tin tức vừa nghe được liền quay sang hỏi Hạ Cảnh Tuấn:
“Sáng nay không phải vương gia triệu kiến Hộ quốc phu nhân sao? Sao nàng còn chưa tới?”
Nàng vì muốn ra oai với nàng ta mà cố gắng ăn vận mỹ lệ hơn để giễu trước mặt nàng ta mà.
La Khả Tiệp đứng phía sau bình phong không khỏi coi thường Hà Mai vạn phần. Còn dám mở miệng hỏi đến nàng, thật không biết ngượng.
Hạ Cảnh Tuấn khẽ liếc mắt về phía bình phong rồi nhanh chóng dời ánh mắt trên người Hà Mai, thản nhiên nói:
“Nàng ta vẫn chưa đến.”
Hà Mai nghe thấy thế thì hừ lạnh:
“Nàng ta xưa nay vẫn luôn không biết quy củ như vậy. Cả La gia đều không ưa nổi nàng ta.”
“Nàng dường như biết rất rõ về La Khả Tiệp.” Hạ Cảnh Tuấn đặt tay lên đùi Hà Mai, bộ dáng vô cùng hứng thú nghe chuyện hay.
“Cũng coi như có chút quen biết.” Hà Mai đặt đũa xuống, choàng tay qua cổ Hạ Cảnh Tuấn nũng nịu “Vương gia thật hư, đã ôm thiếp trong lòng mà còn hỏi đến nữ nhân khác.”
Hạ Cảnh Tuấn bật cười như đang nghe chuyện khôi hài, sau đó đáy mắt dần thanh tĩnh, có vẻ rất nghiêm túc nói:
“Ta nghe nói La Khả Tiệp có ba phu quân, người nào cũng anh tuấn bất phàm. Nàng cảm thấy ba vị phu quân của La Khả Tiệp là người thế nào?”
“Một kẻ mặt lạnh, một kẻ tà giáo và một kẻ dần độn.” Hà Mai không nghĩ ngợi liền lập tức trả lời, bàn tay mềm mại di chuyển trên ngực Hạ Cảnh Tuấn “Chàng không nhàm chán đến mức xem bọn họ là cái gai trong mắt chứ?”
Thường thì nam nhân hỏi về nam nhân đa phần là do hiếu kì, hoặc là đố kị mà thôi. Nàng ta nghĩ vậy liền bắt lấy cơ hội hạ thấp ba người kia để nâng Hạ Cảnh Tuấn lên, thuận tiện lấy lòng hắn.
Hạ Cảnh Tuấn không khỏi ngạc nhiên. Nhận xét của nàng ta về hai người kia chính là cái nhìn của đại đa số mọi người, nhưng sao Mộ Viễn Kỳ lại mặt lạnh được nhỉ? Trong trí nhớ của hắn tên kia đối với ai cũng ôn hoà nho nhã, bộ dáng thật giống cách cư xử của hoa khôi tửu lâu luôn muốn làm hài lòng cả thiên hạ nhưng khác biệt ở chỗ chàng không đối xử với ai quá mặn mà, cùng lắm chỉ là xã giao, vạn người như một.
“Sao lại như vậy? Tối qua trên thọ yến của La Hoằng ta thấy bọn họ biểu hiện rất xuất sắc.” Hạ Cảnh Tuấn nhếch mi, một bộ dáng không tin dò hỏi.
“Chỉ là che mắt mọi người thôi. An công tử kia là phế vật của An gia, suốt ngày ngây ngốc nói năng linh tinh. Có lúc hắn còn nói chuyện với cây cỏ và thú vật, vô cùng điên khùng. Cẩm công tử ngày ngày đều ra ra vào vào tửu lâu, chẳng biết đã ngoại tình với bao nhiêu nữ tử bên ngoài, bộ dáng thần thần bí bí chỉ lỡ đụng chạm một chút đã rút kiếm rút gươm. Chậc, Mộ công tử thì bề ngoài nho nhã nhưng chỉ để diễn cho La Khả Tiệp xem hòng che giấu bản chất của hắn thôi.”
Hà Mai nói một tràng sau đó dùng khăn che miệng cười. Hừ, Mộ công tử kia đối với nha hoàn gia nô trên dưới đều tốt, ngược lại chẳng thèm cho nàng chút sắc mặt tốt gì, thấy nàng thì trừng mắt lạnh nhạt. Thậm chí lúc nàng cố ý ngã vào người hắn, hắn liền tránh ra một bên hại nàng ngã xuống hồ, còn thấp giọng mắng nàng ngu ngốc.
Thật đáng hận!
Hạ Cảnh Tuấn đang nghe hăng say thì bị bộ dáng giấu diếm của Hà Mai kích thích tò mò. Hắn nắm lấy eo nàng ta, nóng lòng hỏi:
“Đại phu quân của nàng ta có bí mật động trời gì sao?”
Hà Mai che miệng cười khúc khích nói:
“Hắn ta bị đoạn tụ đó.” (*đoạn tụ là bị đồng tính luyến ái)
Hắn luôn bày ra bộ dáng lạnh nhạt trước rất nhiều lần khiêu khích của nàng, nam nhân như vậy chỉ có đoạn tụ thôi.
Hạ Cảnh Tuấn á khẩu. Chỉ nghe rầm một tiếng, hắn giật mình ngoái đầu lại nhìn. Bức bình phong quý giá bị đạp vỡ, từng mảnh đổ xuống. Thiếu nữ vận quan phục khoan thai bước ra, đôi mắt bình lặng lại sắc bén đến rung người. Bao nhiêu giới hạn nhẫn nhịn của nàng hoàn toàn tan biến.
“A, Khả Tiệp! Ta quên mất ngươi vẫn còn ở đây.” Hạ Cảnh Tuấn hoàn hồn, gượng gạo nói một câu, thừa dịp cố gắng hít vào vài hơi nặng nề. Xem ra La Khả Tiệp tức giận không nhẹ đâu.
Hà Mai thấy La Khả Tiệp hùng hổ như vậy liền xanh mặt, nhưng nhớ đến bản thân không còn là tỳ nữ hèn mọn như xưa thì hất cằm, nuốt xuống cổ họng khô khốc, cất giọng ra oai:
“La Khả Tiệp to gan! Nơi này là Dực Vương phủ, ngươi dám phạm thượng sao?”
“Tránh ra!” La Khả Tiệp quắc mắt trừng lớn.
Hạ Cảnh Tuấn biết lời này là nói cho hắn nghe nên vội vàng buông Hà Mai ra nhảy sang một bên.
“Vương... Á!”
Hà Mai xanh mặt thấy Hạ Cảnh Tuấn xa lánh. Chỉ nghe chát một tiếng La Khả Tiệp đã rút trường tiên (roi dài) bên thắt lưng quật vào người nàng ta. Sức lực nàng xuất ra vô cùng mạnh, chính là tột cùng của sự tức giận. Ngu ngốc, tà giáo lại còn đoạn tụ, phu quân của nàng mà nàng ta dám nhục mạ như vậy? Nàng có điên mới nhịn nổi.
“Chỉ mới không gặp một thời gian ngắn ngươi đã quên gốc gác của bản thân rồi.” La Khả Tiệp nghiến răng, quất thêm một roi vào người Hà Mai.
Y phục của nàng ta rách bươm, ánh mắt quắc lên trừng La Khả Tiệp, vẫn còn đủ hơi sức để lớn giọng:
“Bây giờ ta chính là trắc phi của Dực Vương điện hạ, ngươi dám đối xử với ta như vậy chính là nhục mạ hoàng tộc, tội đáng xử trảm!”