Chương 43: Từ biệt
Tam hoàng tử Hạ Quốc mất ý thức nằm đơ người trên đài. Thái tử nước họ vô cùng chán nản sai người lôi hắn trở về, bao nhiêu mặt mũi cũng đã mất hết. Cẩm Giai Hạo đứng một bên dõi mắt nhìn theo, cái chân của tên đó không dùng được nữa rồi. Tiểu tử kia không ra tay thì thôi, đã phóng cả ám khí ra rồi thì vô cùng độc chứ chẳng đùa.
Cẩm Giai Hạo quét mắt nhìn An Hành như một con mèo nhỏ bám lên người La Khả Tiệp. Dáng vẻ của y lúc nào cũng trông có vẻ vô hại như vậy.
Nhờ ơn của An Hành mà ngay trong đêm đó hoàng tộc Hạ Quốc đã dong thuyền về nước không một lời từ giã.
Lúc người của Bạch Nhật Các đến thông báo chuyện này La Khả Tiệp vừa dùng điểm tâm xong đang nằm lười trên giường cho Cẩm Giai Hạo xoa chân, nghe Mộ Viễn Kỳ chơi đàn và An Hành đọc truyện xưa.
Không biết bọn họ nghe từ đâu những chuyện này sẽ giúp cho nàng không mệt mỏi và hài tử thông minh sáng dạ, liền lập tức ấn nàng xuống giường thi hành không chút đắn đo. Nàng không ngần ngại thoải mái hưởng thụ. Dù sao cũng là phúc lợi của nàng, từ chối sẽ vô cùng lãng phí.
Hai canh giờ trôi đi, trời bắt đầu có chút lạnh. Mộ Viễn Kỳ thu dọn cầm án, định bụng mở cửa gọi Như Ý đem lò sưởi vào. Nào ngờ cánh cửa phòng vừa mở ra đã thấy thái giám thiếp thân của Trác Khinh Vân đứng bên ngoài.
“Thật ngại quá công tử, Vương thượng cho mời Hộ quốc phu nhân sang Huyền Ngọc các một chuyến, không biết có tiện chăng?”
Mộ Viễn Kỳ nhìn bộ dạng cung kính của lão, có vẻ như đã đợi sẵn ở đây rất lâu. Chàng hạ mi mắt, từ tốn đáp: “Ông đợi một lát.”
Nói rồi chàng quay lưng trở vào, với tay lấy ra từ trong tủ một đôi hài thêu đặt dưới chân giường, mỉm cười nói với La Khả Tiệp: “Ngày mai hoàng tộc ngũ quốc phải trở về rồi, Trác Khinh Vân đang đợi nàng bên Huyền Ngọc các, nàng cũng nên nhanh chân đi thôi.”
Mi mắt La Khả Tiệp chậm rãi hé mở. Lời mời này nàng muốn đi mà cũng không muốn đi. Nàng sợ ly biệt, càng sợ đối diện với những lời từ giã. Lần trước còn có thể vô tư ước hẹn một lời hạnh ngộ, bây giờ nàng không thể tưởng tượng ra khung cảnh tái kiến của họ sẽ như thế nào.
Nàng lảng tránh nhìn vào trần nhà rất lâu. Phía trước ngày càng mịt mù, nàng đột nhiên cảm thấy không biết nên lựa chọn thế nào, tính toán thế nào.
“Tiểu Tiệp.” Cẩm Giai Hạo nhìn thấy thái độ bất thường của nàng liền đau lòng nói “Kỳ thực nếu không từ giã sẽ không có tương ngộ. Nếu nàng không đi thì không được phép hối hận có biết không?”
La Khả Tiệp ngồi thẳng dậy, một tay xoa đầu, rũ mi mắt nhìn Cẩm Giai Hạo. Mộ Viễn Kỳ lại xoay người nàng sang, vô cùng săn sóc vừa mang hài cho nàng vừa nói: “Câu trả lời nằm ở chỗ Trác Khinh Vân, nàng cũng muốn biết đúng không?”
Đôi hài thêu hoa văn mềm mại vừa khít chân La Khả Tiệp. Nàng cúi đầu nhìn áng mây ánh bạc trên hài, trong lòng đã âm thầm hạ quyết tâm.
Nàng đứng thẳng dậy, đón lấy áo choàng Mộ Viễn Kỳ khoác trên người mình, đứng yên để chàng buộc dây. Như bao lần chàng lại ôn nhu nhắc nhở: “Đi sớm về sớm.”
La Khả Tiệp gật đầu, không quên dặn bọn họ “Các chàng cứ nghỉ ngơi trước, đừng đợi ta.”
Ba người đồng loạt gật đầu. La Khả Tiệp hôn mỗi người một cái mới an toàn được thả đi. Đến khi bóng lưng nàng cùng lão thái giám khuất hẳn ba người mới nhìn nhau, Cẩm Giai Hạo liếc mắt đầy ẩn ý phe phẩy chiếc quạt trong tay: “Sao đây lão đại? Đêm nay có gì chơi vui không?”
Mộ Viễn Kỳ chống cằm suy nghĩ. Chuyện vui thì có rất nhiều nhưng mà….“Bắt đầu từ đâu đây?” Chàng hỏi.
Cẩm Giai Hạo ngã người ra nhuyễn tháp, buồn chán nhìn trần nhà. Hắn không muốn chơi cờ đâu, chán lắm rồi. Nghĩ đi nghĩ lại La Khả Tiệp sao đi lâu như vậy? Hắn bắt đầu thấy nhớ nàng rồi. Rõ ràng ban nãy chỉ còn chờ một chút đã có thể dỗ được nàng ngủ, vậy mà…
Cẩm Giai Hạo đột nhiên bật dậy đảo mắt nhìn quanh. Hắn cười gian trá một lúc mới kéo Mộ Viễn Kỳ và An Hành đang bày bàn cờ lại, bộ dạng vô cùng nham hiểm:
“Ta nghe nói cẩu hoàng đế mang về một nữ nhân.”
Đáy mắt Mộ Viễn Kỳ sáng lên, chân mày khẽ động, cố gắng lục tìm một cái tên: “Ngươi nói Đàm Tuyết Lan?”
“Ngươi biết nàng ta sao?” Cẩm Giai Hạo trợn mắt ngạc nhiên.
“Không quen.” Mộ Viễn Kỳ phẩy tay, nhàn nhạt tiếp lời: “Hôm trước có nghe hai tiểu tử kia xôn xao bàn tán thôi.”
Cẩm Giai Hạo nhướng mày nghi ngờ, Gia Hoàng và La Khánh Dụ vẫn còn nhỏ đã biết tám chuyện rồi sao? An Hành lại nghĩ nghĩ một lúc mới đưa tay banh mắt hỏi: “Người đó có phải mắt to thế này, có vài phần giống Tiệp Tiệp không?”
“Giống cái gì mà giống!” Cẩm Giai Hạo gầm lên nhưng đột nhiên im bặt vì suy nghĩ lướt qua trong đầu.
Quá trùng hợp!
Nghe nói Hạ Chính Nghiên cùng hai mỹ nhân và hoàng tộc ngũ quốc cải trang xuống đường trong đêm Nguyên Tiêu, lúc ấy La Khả Tiệp hãy còn hôn mê và ba người họ đang bị bắt giam nên không thể tận mắt chứng kiến. Theo lời kể của cung nhân thì Lạc trấn vốn náo nhiệt về đêm lại càng rộn ràng. Hình như trong lúc Hạ Chính Nghiên chơi đố đèn cùng các thái tử và hoàng tử thì lồng đèn phực cháy. Dân chúng hoảng loạn xô đẩy nhau bỏ chạy, quân bảo vệ bị dân chúng ngăn cản không thể tiến vào. Xung quanh Hạ Chính Nghiên không còn một ai dù vài giây trước La Thuỳ Khê và Từ Uyển Khanh còn dính chặt hai bên. Khói đen bốc lên làm mờ mắt hắn. Đương lúc mái ngói đổ xuống Hạ Chính Nghiên bị một nữ tử nhào tới đẩy ra một bên. Hắn bám chặt lấy hai tay nàng ta, vạt áo bị đốt cháy khiến nàng nhíu mi. Cả hai đồng loạt rơi xuống con sông bên cạnh. Nước sông không quá sâu nhưng đủ để khiến Hạ Chính Nghiên khó chịu.
Không lâu sau nữ tử kia liền quàng tay qua cổ hắn kéo hắn lên bờ.
Nghe đâu trong lúc bất tỉnh Hạ Chính Nghiên còn nắm chặt lấy tay nàng không cho nàng rời đi. La Thuỳ Khê và Từ Uyển Khanh có gở thế nào cũng không được.
Vậy là Hạ Chính Nghiên đã gặp Đàm Tuyết Lan. Nghe đâu trong lúc mơ màng hắn không ngừng một mực hạ lệnh mang theo nàng hồi cung.
Từ đó mới xảy ra mấy lời đồn náo nhiệt vài ngày này.
Cẩm Giai Hạo lắng nghe Mộ Viễn Kỳ kể chuyện, đôi mắt thoáng chốc loé lên tia sáng: “Đàm Tuyết Lan? Đàm gia? Nàng ta có quan hệ gì với hoàng hậu sắp qua cửa của cẩu hoàng đế vậy?”
“Một chút cũng không.” Mộ Viễn Kỳ khẳng định chắc nịch “Đàm gia ở Hạ Quốc là Vương tộc, còn Đàm gia ở Hoàng Quốc…”
Mộ Viễn Kỳ lắc đầu, chàng còn chẳng nhớ nổi chức danh của phụ thân Đàm Tuyết Lan kia.
Cẩm Giai Hạo chống cằm ra chiều suy ngẫm, vừa nhận chén trà nóng An Hành đưa đến vừa cảm thán: “Vậy Đàm Tuyết Lan vô dụng kia có gì đáng để chơi?”
Mộ Viễn Kỳ đoạt lấy quạt giấy của Cẩm Giai Hạo gõ nhẹ vào vai hắn “Người ta còn có thể làm nhất phẩm Huệ Phi đấy.”
“Thật sao?” Cẩm Giai Hạo đặt chén trà xuống vô cùng thích thú. Hắn đảo mắt một vòng mới đập tay xuống bàn phấn khích nói “Chuyện tốt! Chuyện tốt! Lão đại, ta nghĩ ra trò chơi rồi.”
Cẩm Giai Hạo phe phẩy quạt ngọc, nụ cười âm hiểm trên môi chưa từng vụt tắt. Mộ Viễn Kỳ và An Hành cùng hắn ngồi vào bàn. Ba người tụm lại thiết kế một màn kịch kinh động cả Hoàng Quốc.
Thế mới nói La Khả Tiệp chỉ cần rời đi thế giới sau lưng liền thay đổi. Vì có ba người nào đó trong lúc vắng nàng phải bộc lộ bản tính tìm chút chuyện vui cho qua thời gian nhung nhớ.
Còn La Khả Tiệp vẫn một lòng đến Huyền Ngọc các tìm câu trả lời cho mình, nào có hay ba phu quân đang thay nàng lo liệu tất cả.
Huyền Ngọc các về đêm vắng lặng như tờ. Thân là Bích Vương, cung nhân bên cạnh Trác Khinh Vân vốn không ít nhưng nàng ấy không bao giờ để quá nhiều người theo sau, nhất là khi đến chỗ Phượng quân, vì nàng ấy biết hắn thích thanh tịnh.
La Khả Tiệp lần nữa nhìn thấy bóng lưng cô đơn của Trác Khinh Vân. Nàng ấy lại dõi đôi mắt ngổn ngang tâm sự khó nói nên lời nhìn về phía cánh cửa phòng im thin thít.
Lão thái giám vốn định thông báo La Khả Tiệp đã đến nhưng nàng đã kịp thời ngăn lại, nhẹ giọng bảo ông ấy lui xuống.
Ông nhận lệnh liền chắp tay cúi đầu rời đi.
Cơn gió đêm lạnh lẽo lướt qua mái tóc Trác Khinh Vân. Lúc này La Khả Tiệp mới để ý thấy bộ diêu trên tóc nàng ấy xộc xệch nghiêng ngã. Đoạn dây buộc tóc có phần nhàu nát theo gió cuốn bay đi, xoã tung ba ngàn tóc đen của Trác Khinh Vân. Trâm vàng trâm ngọc rơi xuống đất kêu đinh đan. Mái tóc gợn chút xoăn xoăn như sóng biển trôi dạt. Đến khi gió lặng được một lúc Trác Khinh Vân mới lửng thửng bước lên vài bước nhặt lấy đoạn dây buộc tóc đã ngã màu đứt thành hai đoạn không bằng nhau.
Nàng ấy lẩm nhẩm, giọng nói đã không thể nghe ra là vui hay buồn: “Cuối cùng vẫn không giữ được, đến bây giờ đã chịu đứt rồi sao?”
Nghe thấy lời này La Khả Tiệp bất tri bất giác bước đến gần Trác Khinh Vân, đặt tay lên vai nàng ấy nhẹ giọng hỏi: “Dây đã đứt nhưng tình liệu có đoạn?”
Trác Khinh Vân cười khổ đứng lên quay mặt sang đối diện với La Khả Tiệp, nàng không trả lời mà đưa ra một câu hỏi “Tình đã hết ân nghĩa cạn được chăng?”
La Khả Tiệp thở dài, quả nhiên nàng vẫn không thể lừa mình dối người. “Tình dẫu lớn ân nghĩa có kém gì? Phải chi đâu chút tình đoạn dang dở. Không có tình năm tháng vẫn còn đó. Chút tư niệm vì ai mà ngẩn ngơ.”
Trác Khinh Vân bất chợt ngẩn người, tia sáng nơi đáy mắt như chút hy vọng bừng lên. Giọng nói ngọt ngào khe khẽ vang: “Vì hoa vì gió vì sương vì nguyệt. Vì tiếng cầm khơi gợi nụ tầm xuân. Dây dẫu đứt tình nào có đoạn. Tháng năm dài mình ta khắc ghi. Cầu cho người chút bình yên hạnh phúc. Tình ấy hận đây có đáng gì?”
“Thiên hoang địa không lão, sông cạn đá chẳng mòn. Tình là gì hận là gì? Yêu yêu hận hận một đời cũng qua. Cơ đồ đế nghiệp vùi theo năm tháng, lưu giữ đây chút cảm xúc buổi đầu.” La Khả Tiệp tiến lên mang đoạn dây của Trác Khinh Vân chắp lại thắt thành mối gúc sau đó dùng nó buột lại mái tóc của nàng ấy.
Bờ môi Trác Khinh Vân run rẩy, nào biết là vì gió đêm hay do ngũ vị tạp trần trong tâm khảm, nàng không thể nối tiếp bài thơ của hai người, đành ngập ngừng cất lời:
“ Tiệp tỷ, hoá ra tài văn chương của tỷ cũng chẳng khá hơn muội, niêm luật gì đó thanh vần gì đó đều không màng đến.”
“Làm thơ cốt để tỏ lòng, những thứ khác còn cần phải câu nệ sao?” La Khả Tiệp mỉm môi cười, thật sự không hề để tâm mấy đến thi từ ca phú.
Trác Khinh Vân che miệng phụt cười, đạo lý đơn giản như vậy tại sao bây giờ nàng mới nhận ra? Kể ra từ khi biết chữ đến nay đã mười sáu năm, nàng vừa hai mươi hai tuổi, nhưng cái nàng không muốn hiểu nhất chính là thơ văn. Thì ra không phải nàng không hiểu văn chương hoa mỹ mà là nàng chưa hiểu hết chính mình.
“Tiệp tỷ, trên vai chúng ta chẳng còn gì ngoài chữ “nghĩa” nhưng cứ phải tự lừa mình dối người.” Trác Khinh Vân thấp giọng nói, đôi mắt thi thoảng nhìn lơ đãng xa xăm “Nghĩa của tỷ là non sông nghìn dặm, là bách tính lê dân. Nghĩa của muội chỉ là thanh xuân bảy năm lẻ.” Trác Khinh Vân dừng một lúc, La Khả Tiệp không biết đã nghe thấy tiếng thở dài hay âm thanh dịu dàng của gió, chỉ là rất nhanh sau đó Trác Khinh Vân liền nở nụ cười vô cùng tự nhiên cùng cái nhún vai như đã hạ quyết tâm thông suốt, đặt tay lên ngực trái:
“Được rồi. Lừa mình cũng được, gạt người cũng được, năm tháng trước mắt không biết ngắn dài, có bao nhiêu ký ức đẹp muội đều cất ở đây, để khi mặt trời ló dạng còn có thể quay đầu nhìn lại ngày tháng đã qua, để sống tiếp những ngày còn lại.”
Nghe đến đây lòng La Khả Tiệp trĩu nặng. Hai mươi năm nói dài không dài nói ít không ít nhưng liệu sẽ xảy ra biến cố gì? Dù từng là u hồn lưu lạc hai mươi năm nhưng chuyện nàng biết lại không nhiều, huống chi tương lai luôn bất định.
Nàng thừa nhận nàng bắt đầu lo sợ rồi.
“Khinh Vân, liệu chúng ta còn có thể tương ngộ không?”
“Có lẽ.” Trác Khinh Vân vẫn cười gượng suốt, dường như nàng ấy không thể chắc chắn bất kỳ điều gì “Tỷ an tâm, muội đã đưa cho ba phu quân của tỷ hai con chim bồ câu, sau này hãy thường xuyên viết thư cho muội có biết không?”
“Tỷ biết rồi.” La Khả Tiệp vòng tay qua vai kéo Trác Khinh Vân ôm vào lòng."Bảo trọng sức khỏe."
“Muội nhất định sẽ tốt mà, còn phải chờ nghe bảo bối gọi muội một tiếng nghĩa mẫu thật ngọt ngào.” Trác Khinh Vân vỗ nhẹ vào vai La Khả Tiệp, tựa cằm trên hõm cổ nàng, siết thật chặt lấy nàng “Tỷ cũng phải nhớ bảo trọng thân thể có biết không?”
La Khả Tiệp liều mạng gật đầu. Lúc này nàng chẳng thể nói thêm lời nào nữa. Khoảng thời gian ngắn ngủi này đã mang đến cho nàng quá nhiều cảm xúc ngổn ngang, nhưng nếu được lựa chọn nàng vẫn muốn gặp Trác Khinh Vân, hơn nữa phải là ở thời điểm bọn họ lần đầu gặp mặt mà cùng nàng ấy thân cận, che chở cho nàng ấy.
Nhưng nếu như vậy làm sao Bích Quốc có một nữ vương?
Trác Khinh Vân giữ La Khả Tiệp lại trò chuyện đôi câu, thời gian trôi qua cũng không dài. Nàng ấy gọi thái giám thiếp thân đến tiễn nàng về Thanh tiểu viện. La Khả Tiệp luyến tiếc quay lưng đi nào có thấy bầu rượu nguội lạnh Trác Khinh Vân đã chuẩn bị trước.
Nàng ấy ngẩng đầu nhìn trời. Đêm nay trăng đã mờ hẳn, chỉ còn đám mây buốt lạnh tịch liêu.
"⋎´✫¸.•°*”˜˜”*°•✫"⋎´✫¸.•°*”˜˜”*°•✫
Hôm sau khi mặt trời vừa hé tia sáng đầu tiên, La Khả Tiệp liền cùng Tiết Doãn dẫn theo đoàn quân hộ tống hoàng tộc ngũ quốc. Cẩm Giai Hạo đã được hai người kia phó thác trọng trác theo sau bảo vệ nàng nên vô cùng cao hứng cưỡi ngựa song song với nàng.
Trên bến Lượng Nguyệt ngày đó muốn bao nhiêu hoa lệ có bao nhiêu hoa lệ. Thuyền rồng chạm khắc sa hoa đã cập bến. Trước khi đi Lăng Điền lặp lại lần nữa câu nói: “Lời của bản cung luôn có hiệu lực.”
La Khả Tiệp bỏ ngoài tai lời của hắn, chỉ vô cùng quy củ ôm quyền hữu lễ “Cung tiễn Thái tử Thần Quốc.”
Hắn nhìn dáng vẻ bão táp không sờn đành thở phắt ra phất tay áo rời đi, cung nhân che lọng cầm quạt vội vàng kéo váy chạy theo sau. Ký Hy lướt qua đoàn người La Khả Tiệp, hắn khựng lại trước mặt Cẩm Giai Hạo, đôi mắt mở to trừng trừng dường như không thể kìm nén lôi hai túi đậu vẫn luôn cất giữ bấy lâu nay ra ném xuống đất, gằn giọng nói: “Chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt!”
La Khả Tiệp bỗng chốc vừa cảm thấy có chút áy náy vừa có chút nhẹ nhỏm mà buồn cười. Quả nhiên hoa đào không thể chọc lung tung. Nàng đẩy mắt nhìn sang Cẩm Giai Hạo, hắn lại dường như mừng đến độ muốn mở hội. Cuối cùng sau bao năm hễ bước ra đường là bị người truy quét đã chấm dứt. Hắn có thể không cao hứng sao?
La Khả Tiệp hắng giọng kéo tâm trí Cẩm Giai Hạo trở về. Vừa lúc đó đoàn người của Trác Khinh Vân cũng xuống kiệu. Nàng ấy vận vương bao uy nghiêm bá khí, mái tóc được tết gọn dùng sợi dây tưởng chừng đã đoạn kia buộc lại. Phượng quân đi bên cạnh nàng ấy vẫn thủy chung vận lam bào bằng gấm có hoa văn ánh bạc. Có đôi lúc La Khả Tiệp tự hỏi, vị Phượng quân này thực sự thích màu đỏ như trong lời Trác Khinh Vân sao?
Nhưng chuyện đó không chiếm lấy tâm trí của La Khả Tiệp quá lâu, nàng bước đến ôm tiễn biệt Trác Khinh Vân. Sau cái ôm ấp áp là giây phút chia tay, nàng ấy liền dìu Phượng quân lên thuyền. La Khả Tiệp nhìn ngang ngó dọc không thấy Hạ Cảnh Tuấn đâu.
Chẳng lẽ hắn cũng sợ chuyện chia ly?
Đến khi La Khả Tiệp ngẩng mặt lên Trác Khinh Vân đã vào trong khoang thuyền không thấy bóng dáng đâu nữa. Con thuyền từ từ rời bến trôi đi thật xa. La Khả Tiệp đứng lặng nhìn thật lâu, cơn mưa buổi sớm lất phất rơi từng hạt mong manh, bên tai lại nghe tiếng vó ngựa dồn dập. Nàng quay đầu lại nhìn bỗng nhận ra Hạ Cảnh Tuấn vẫn khoác trên người bộ trường bào hôm trước, dáng vẻ lôi thôi vội vã nhảy xuống ngựa chạy đến.
Nàng để ý thấy hắn hít thở nặng nhọc, vừa mở miệng định hét lên nhưng rồi im bặt. Theo ấy nhìn của hắn nàng mới phát hiện Trác Khinh Vân đã đứng ở mạng thuyền từ lúc nào. Một tay nàng ấy ôm lấy má trái, tay còn lại đặt lên mắt như để ra hiệu.
Hạ Cảnh Tuấn đưa tay che mắt, tay còn lại siết chặt mẫu giấy, hình như là một bức thư.
Ngày ấy mưa không lớn nhưng đủ để La Khả Tiệp thấu hiểu thế nào là gặp nhau đã khó, ly biệt còn khó hơn. Nhưng nàng lại không thể nào xác định giọt nước trên gò má Hạ Cảnh Tuấn lúc ấy là mưa hay là hoá hình của chân tình trong hắn.
Nàng nghĩ không ra cũng không kịp nghĩ, vì vừa trở về Hành Cung đã có người hớt hãi chạy ra báo với nàng: “Hộ quốc phu nhân chuyện không hay rồi!”