Chương 46
Lời Hồ Trắc Phi vừa nói, tựa như viên đá làm gợn ngàn tầng sóng.
Chẳng ai ngờ rằng, nàng lại đem mũi nhọn nhắm ngay Tấn Vương phi.
Tựa hồ cũng không nghĩ Hồ Trắc Phi diễn vòng vòng đan xen, nếu không phải cuối cùng đem mũi nhọn nhắm ngay vào Tấn Vương phi, ai cũng không nghĩ ra mục đích của nàng.
Dù sao tiểu Quận chúa là nàng mang thai mười tháng sinh ra, lại là đại thụ để nàng dựa vào, ai lại mạo hiểm sinh mạng chỉ vì đối phó Tấn Vương phi.
Thậm chí ngay cả Tấn Vương phi cũng không nghĩ tới.
Vòng tròn khép lại bày rõ ý đồ, tâm cơ đầy rẫy.
Vốn nguyên nhân tiểu Quận chúa phát bệnh không giải thích được, Tô thị không ngốc, biết rõ cua là đại kỵ còn cố phạm phải. Nếu nói nàng vì Tấn Vương phi xui khiến, cũng có thể cho qua, nhưng vấn đề là Tấn Vương phi vụng về vậy sao?
Công khai đưa người qua, làm thế không ổn, nên trong bóng tối thu mua người của Hồ Trắc Phi làm chuyện này, mới có sức thuyết phục lớn nhất?
Tuồng này quả thật có chút dọa người, dù sao dính dáng đến tiểu Quận chúa, tình hình lúc đó rất đáng sợ, cơ hồ tất cả mọi người không khỏi hốt hoảng. Đến lúc này tiểu Quận chúa mặc dù còn nghiêm trọng, nhưng có Lưu Lương Y ở đây, cũng không cần lo lắng đến tính mạng. Làm trấn định hơn, lý trí cũng trở về, tựa hồ có một số việc cũng không khó nhìn thấu.
Mục ma ma ý tứ sâu xa nhìn, Tấn Vương ánh mắt chợt lóe, mặt vẫn không chút thay đổi, dựa vào phía sau.
Bên cạnh Hồ Trắc Phi còn đang khóc lóc kể lể, cũng không phát hiện mục đích đã bị hiểu rõ. Có lẽ nàng cho dù biết cũng không sợ, bởi vì cục diện cũng không dễ cởi bỏ, nàng nếu đã dám an bài hết thảy, tất nhiên không lưu lại bất kỳ điểm yếu nào.
Tâm tư ngàn xoay trăm chuyển, Tấn Vương phi bước lên một bước nói: " Thỉnh điện hạ minh giám, thiếp thân dù ngốc, cũng không có ngốc đến mức lấy người mình an bài đi làm chuyện ngu ngốc này." So với Hồ Trắc Phi cứ thích làm ra vẻ, hiển nhiên vương phi thái độ lại rất quang minh lỗi lạc.
Hồ Trắc Phi cười lạnh phản bác: "Nói không chừng vương phi lợi dụng chính là điểm này, cảm thấy ai cũng không hoài nghi đến thân ngài, cho nên mới phải an bài chuyện này. Dưới đèn đạo lý, mọi người đều rõ ràng."
Tấn Vương phi không lùi bước: " Vậy có ai biết được, Hồ Trắc Phi sẽ không vì muốn đối phó bản phi, liền cố ý dùng thủ đoạn với tiểu Quận chúa? Không phải là bản phi nói ngươi, Hồ Trắc Phi, tiểu Quận chúa rất nhỏ, ngươi không sợ có cái vạn nhất, trộm gà không được còn mất nắm gạo, tiền mất tật mang?"
Tấn Vương phi quá tỉnh táo, nói chuyện trúng tim đen, làm mặt Hồ Trắc Phi thoáng chốc thay đổi.
Nàng lấy khăn che mặt, khóc lóc kể lể: "Vương phi sao có thể oan thiếp, tiểu Quận chúa là thiếp mang thai mười tháng, một cước bước vào quỷ môn quan mới sinh ra. Ai dám lấy hài tử thân sinh làm thủ đoạn hại người? Người có tâm tư vậy, nếu không phải tâm tính ác độc, thì chính là không sinh ra hài tử, không nhận thức được tâm người mẹ. Nuôi con mới biết ơn cha mẹ, đó là thà chịu thiệt thòi, cũng không muốn con mình thiệt thòi thua thiệt...
"Điện hạ, ngài phải vì An Vinh làm chủ a..."
Hồ Trắc Phi khóc lóc kể lể, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe nói Tấn Vương phi không sinh được hài tử, không phải rõ ràng là chỉ hòa thượng mắng con lừa ngốc! Sắc mặt Tấn Vương phi khó chịu, lưng nàng rất thẳng, mím môi: "Thiếp thân thật sự không cần làm ra chuyện như vậy, thỉnh điện hạ minh giám."
Tấn Vương im miệng không nói, tựa hồ đang suy tư.
Hồ Trắc Phi theo sát không nghỉ, lại vung đòn sát thủ: "Nếu vương phi ấn định là thiếp vô cớ oan uổng ngài, vậy chúng ta cho Tô thị nói một chút, đến cùng là ai xui khiến nàng làm nàng phát rồ."
Mũi nhọn cuối cùng lần nữa hướng về Ngọc Nương, tựa hồ chẳng có gì ngoài ý.
Hồ Trắc Phi muốn chụp tội danh trên đầu Tấn Vương phi, Tấn Vương phi chắc chắn không thể ngồi chờ ch.ết, mà Ngọc Nương bây giờ chính là thần tiên đánh nhau người phàm gặp nạn.
Sắc mặt trắng bệch Ngọc Nương cười khổ, nàng đã biết sẽ như thế, cho nên cho dù tạm thời tựa hồ không nói tới nàng, nàng vẫn như cũ không buông lỏng thần kinh nổi.
Quả nhiên đến rồi!
"Ngươi cần phải nghĩ kỹ, ngàn vạn không nên che giấu, nên biết ám hại tiểu Quận chúa chuyện lớn có thể rơi đầu." Hồ Trắc Phi nhìn Ngọc Nương, trong mắt sự ý uy hϊế͙p͙ hết sức rõ ràng: "Nhưng nếu như ngươi nói ra tình hình thực tế, điện hạ chắc hẳn thấy ngươi thành khẩn, bị người bức bách, tha mạng cho ngươi."
Giúp đỡ vương phi chẳng những không xong, ngược lại mất mạng, ngược lại nếu nói ra tình hình thực tế, chẳng những được nàng coi trọng, Tấn Vương cũng sẽ phù hộ nàng.
Tấn Vương lớn nhất Tấn Vương phủ.
Lựa chọn không khó dù Ngọc Nương thật sự là vì Tấn Vương phi sai khiến, Hồ Trắc Phi cũng đã giúp nàng mở đường chỉ cần nàng không ngu, thì biết nên lựa chọn như thế nào.
Ngọc Nương nhìn về phía Tấn Vương, từ lúc Tấn Vương đến tới giờ lần đầu tiên nàng nhìn thẳng hắn.
Nàng cũng không biết tại sao lại muốn nhìn hắn, đã nghĩ là liếc hắn một cái thôi.
Hắn khẳng định hướng về Hồ Trắc Phi đi, nàng lại làm không che giấu lương tâm làm chuyện xấu.Trong nội tâm nàng cũng kiên trì, nàng thanh bạch, dựa vào cái gì liền bị giội nước đục, thành toàn tâm tư Hồ Trắc Phi?
Rất nhiều chuyện tựa hồ cũng không khó lựa chọn, thế nhưng luôn sẽ có rất nhiều người dễ dàng bỏ qua một vấn đề, đó chính là lương tâm, danh dự, kiên trì, cùng ranh giới cuối cùng.
Có lẽ vài người không thèm để ý tới nó nói bỏ cũng liền bỏ, nhưng đối với vài người nó không thua gì tính mạng, là nhân cách làm người căn bản.
Mắt Tấn Vương híp lên.
Ngọc Nương rủ xuống đầu, "Nô tỳ không hiểu ý trắc phi nương nương nói, với chuyện này nô tỳ cảm thấy rất oan, gạch cua kia nô tỳ cũng không nếm qua, cũng chẳng biết tại sao sẽ xuất hiện ở nô tỳ trong phòng."
"Hay cho một nô tỳ dũng cảm, tới bây giờ còn dám ngụy biện!" Hồ Trắc Phi mày liễu dựng thẳng lên, giận tím mặt: "Kéo ra ngoài đánh cho ta, khi nào nàng chịu nói mới dừng lại!"
Lập tức đã có người xúm lại, nghĩ kéo Ngọc Nương đi xuống.
Tấn Vương phi nắm chặt tay áo, đồng tử co rút nhanh.
Nàng đương nhiên cũng ý thức được Hồ Trắc Phi muốn vu oan giá hoạ dụng tâm âm hiểm, nàng cái gì cũng không thể làm. Nàng mở miệng vì đối phương nói một câu thôi, chính là nàng sai sử Tô thị.
Nàng có chút lo lắng cho Ngọc Nương, cũng không biết nàng có thể chịu nổi không...
Đúng lúc này, Tấn Vương đột nhiên nói.
"Vật này là bản vương thưởng cho nàng!"
Nhìn như phong đạm vân khinh nói một câu thiếu chút nữa giật mình tất cả.
Nhất là Hồ Trắc Phi tràn đầy không dám tin: "Điện, điện hạ..."
Ngọc Nương cũng giật mình, vô thức ngẩng đầu nhìn Tấn Vương.
Tấn Vương lại không nhìn nàng, mà là nhìn Hồ Trắc Phi.
"Điện hạ, này, ngài- nàng, điều này sao có thể..." Hồ Trắc Phi nói năng lộn xộn, đôi mắt phượng tròn xoe đến cực hạn, làm cho người ta cảm giác như nó muốn toác.
Tấn Vương sắc mặt băng hàn, giọng nói lãnh đạm, liếc nhìn nàng: "Bản vương nói là bản vương thưởng, chính là bản vương thưởng, bản vương nói nàng không có, chính là không có. Ngươi, có gì dị nghị không?" từng chữ từng câu nói ra rất chậm như sợ nàng không nghe rõ.
Là cảnh cáo, Tấn Vương cảnh cáo nàng.
Hồ Trắc Phi mặt mày thất sắc, âm thanh cũng không phát ra nữa.
"Chuyện này đến đây chấm dứt, nếu để cho bản vương biết các ngươi có ai làm gì...- -" Tấn Vương đứng lên, nhìn chung quanh trong phòng, cũng không có nói xong, liền mang Phúc Thành rời đi,
Trong phòng lại yên tĩnh ai cũng không đoán được đoạn kết là vậy.
Tấn Vương giải quyết rất ngang ngược, nhưng ai dám nói hắn là ngang ngược.
Phủ Tấn Vương của hắn, hắn nói cái gì, chính là cái đó. Cho dù hắn đổi trắng thay đen, thay mận đổi đào. Dù rất nhiều người không hiểu tại sao hắn lại làm thế, nhưng cũng cho mọi người biết rõ, trò khôi hài này làm Tấn Vương phản cảm.
Chỉ có những suy nghĩ đang chảy trong đầu mọi người, bất quá nó cũng không giống nhau. Mục ma ma trong lòng không chút ngoài ý muốn quả nhiên là dạng này, mà có vài người khác lại cho rằng Tấn Vương đang giúp Tấn Vương phi giữ lại mặt mũi, muốn bảo hộ nàng.
Hồ Trắc Phi tất nhiên nghĩ như vậy, nàng tuyệt đối không nghĩ tới nàng hao tổn tâm cơ an bài tỉ mỉ lại có kết thúc này.
Ai có thể dám dị nghị? Không người nào dám! Tấn Vương nói câu kia "Ngươi có gì dị nghị không" đã giải thích rõ hết thảy!
Hồ Trắc Phi chật vật, nhưng vẫn không cam lòng yếu thế nhìn Tấn Vương phi: "Vương phi quả nhiên thật bản lãnh!"
Tấn Vương phi tựa như có điều suy nghĩ, chỉ là đôi mắt lạnh lùng nhìn đối phương, hàm xúc không rõ, cười lạnh một tiếng.
Hồ Trắc Phi phẩy tay áo bỏ đi, trong phòng lập tức đi hơn phân nửa, những người đang giữ Ngọc Nương, cũng đều ào ào đi hết.
Tấn Vương phi đi đến trước mặt Ngọc Nương, hai tay giao trước bụng, mắt lộ ra dị quang nhìn từ trên xuống dưới, khóe miệng mang mỉm cười: "Ngươi thật giỏi đấy." Nói xong, nàng cũng mang người rời đi.
Tấn Vương phi cùng Hồ Trắc Phi rời đi, Lưu Lương Y cũng cáo từ, hắn sai người cho An Vinh Quận chúa uống còn cụ thể thế nào còn phải xem.
Đem điều quan trọng cần chú ý dặn dò một lần, Lưu Lương Y nói hắn phải trở về nhìn lại phương thuốc, đợi lát nữa trở lại, liền vội vã rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại vài người trong tiểu viện.
"Ngươi cũng thật sự xúi quẩy." Ngọc Thúy thở dài một hơi, an ủi Ngọc Nương: "Đừng nghĩ nhiều, tất cả mọi người đều tin tưởng ngươi."
Ngọc Yến thở dài, mặc dù không nói gì thêm, nhưng cũng đồng tình Ngọc Nương.
"Đúng vậy, Tô thị ngươi đừng lo lắng, chúng ta đều biết ngươi không biết làm chuyện đó..." Lục Hy còn định nói gì đó, lại bị Lục Nga kéo một phen.
Lục Nganhìn Tiền nhũ nương, Lục Hy cũng nhìn sang.
Không riêng gì Lục Hy tất cả mọi người đều nhìn về phía đó.
Lúc nãy còn nhảy nhót lung tung như tôm tép, lúc này nàng quả thực thành một truyện cười.
Mặc dù mọi người cũng không có cười, nhưng ánh mắt đã nói lên tất cả
Nhìn ra được Tiền thị không phải là người trấn định vành mắt trướng đỏ lên rồi.
Nàng mặc dù không quá rõ chuyện là như thế nào, nhưng cũng biết rõ sự thật, Tô Ngọc Nương không chỉ có Mục ma ma che chở, giờ còn thêm Tấn Vương điện hạ cùng Tấn Vương phi.
Nàng như thế nào mới có thể đuổi đối phương đi!
Bây giờ không phải lúc nghĩ như thế nào mới đuổi được Ngọc Nương, mà phải nghĩ làm như thế nào để bảo toàn chính mình.
"Ngọc Thúy đem Tiền thị đưa đến Lưu Xuân Quán, nói tiểu Quận chúa dùng không nổi loại người này."
Tiền thị chân mềm nhũn, ngã nhào trên đất, miệng còn muốn thanh minh: "Ma ma, dù điện hạ nói không phải là Tô thị làm, nhưng là..."
Lời chưa nói hết Mục ma ma liếc mắt, Ngọc Thúy liền lấy tay tát, chấm dứt mọi chuyện.
"Lá gan không nhỏ, ai cho ngươi lá gan dính đến chuyện chủ tử!"
Thẳng đến lúc này, người bình thường lúc nào cũng cười tủm tỉm như Ngọc Thúy, mới hiện uy nghiêm cùng tàn nhẫn của người xuất thân cung đình.
Miệng Tiền thị vừa hồng vừa sưng phồng lên, đủ để thấy Ngọc Thúy tay nặng đến đâu. Nàng mơ hồ la lên không ngừng nhìn Vương bà vú: "... Ma ma tha mạng... Vương tỷ tỷ..."
Vương thị vô thức tránh ánh mắt nàng, mà Tiền thị đã bị Ngọc Thúy cùng Lục Nga vừa lôi vừa kéo xuống.
"Vương thị." Mục ma ma bỗng lên tiếng.
Cũng không biết là là do bộ dáng Tiền thị dọa hay sao mà Vương bà ɖú cũng sợ run cả người: "Ma ma."
"Là người hầu phải dụng tâm, đừng học Tiền bà vú."
" Vâng.".....
Tác giả có lời muốn nói: ha ha, ngây thơ tấn không là đơn thuần bá đạo tổng tài phạm trời lạnh vương phá cọc tiêu, cũng không phải là vì trang bức, hắn như thế làm nguyên nhân có rất nhiều.
Mặt khác này chương hai mặt tu một cái, buổi sáng bởi vì mang cục cưng đi chích, không có sửa chữa liền phóng đi lên. Xem qua thân tốt nhất lại xem một bên, bởi vì cắt giảm cùng tăng thêm một chút nội dung vở kịch.