Chương 71: Chương 68
Cho dù không hữu hiệu, Phúc Thành cũng định thử xem, hắn giờ như là khi tuyệt vọng cái gì cũng có thể thử .
Hắn đi tìm Mục ma ma nói chuyện , Mục ma ma không do dự đáp ứng.
Bà tuy đau lòng tiểu Quận chúa, nhưng bà biết rõ Tấn Vương là trời trong phủ , tổ chim bị phá thì trứng cũng mất, Mục ma ma rất rõ đạo lý này.
Ngược lại chuyện Tấn Vương trúng độc, Mục ma ma rất kinh hãi bà cũng không biết chuyện chắc Tấn Vương sợ bà lớn tuổi lo lắng không tốt.
Phúc Thành vốn định lén lút làm , chờ thành mới nói cho Tấn Vương, sau khi Mục ma ma nói chuyện hắn mới quyết định không dối gạt .
Làm nô tài , vị trí càng cao càng không thể lừa gạt chủ tử, nếu làm không tốt sẽ dẫn tới nghi kỵ.
Phúc Thành là vì không muốn Tấn Vương khó xử, nhưng ai biết Tấn Vương nghĩ gì, có nguyện ý cho Phúc Thành cùng Mục ma ma làm chủ không.
Đặc biệt tiểu Quận chúa bất đồng người khác - con nối dòng - không được khinh thường.
Phúc Thành trở về đem chuyện này nói cùng Tấn Vương , Tấn Vương chỉ do dự một chút, liền gật đầu đồng ý.
Lúc đi lấy máu Tấn Vương đến đây, có Lưu Lương Y tiểu Quận chúa cơ hồ không có đau đớn nhiều.
Chỉ lấy một chén nhỏ, nhìn không nhiều nhưng đối với một đứa trẻ mới sinh là nhiều , làm Mục ma ma đau lòng , thở dài không thôi.
Lưu Lương Y lấy máu xong đóng cửa đi chế dược.
Tấn Vương mặc dù không nói gì , nhưng Lưu Lương Y biết rõ ràng nếu như lần này thất bại, không còn lần sau.
Tấn Vương trở về, hạ lệnh giải cấm cho Hồ Trắc Phi, mặc dù người trong vương phủ không biết chuyện gì xảy ra, những người biết chuyện đều rõ ràng là nhờ tiểu Quận chúa chịu khổ .Trong mắt người ngoài, Hồ Trắc Phi là tiểu Cường đánh mãi không ch.ết, có con nối dòng bên thân chính bùa may mắn ,bất quá điện hạ nhìn tiểu Quận chúa một chút là thà rằng quét mặt mũi vương phi , cũng muốn bỏ lệnh cấm nàng.
Nên biết Hồ Trắc Phi lúc trước là vì Tô phu nhân mới bị cấm túc, giờ điện hạ làm mất mặt, cũng không biết Tô phu nhân sẽ tức thành dạng gì.
Trong lúc nhất thời, rất nhiều người chờ xem cuộc vui, rất ngoài dự liệu là Vinh Hi viện rất yên tĩnh.
Điện hạ cứ theo lẽ thường mỗi ngày đều đến chỗ Tô phu nhân, một ít dấu hiệu thất sủng cũng không có.
*
Gió thu phất qua, lá rụng bay tán loạn, thời tiết không tốt.
Trời u ám , mây xám đè ở trên đầu người , làm cho người khó chịu.
Yến tỷ nhi do dự nhìn tòa nhà hùng vĩ cách đó không xa nội tâm e sợ, hồi lâu cũng không dám đi tới.
"Làm cái gì !"
Một đội quân đi qua , cầm đầu là một gã tướng sĩ sắc mặt nghiêm túc, thanh âm tựa như tiếng sấm nổ hù Yến tỷ nhi giật mình, thiếu chút ngã xuống mặt đất
"Ta tới vương phủ tìm người."
"Tìm người lại lén lén lút lút đứng ở chỗ này làm cái gì!"
Yến tỷ nhi bị dọa khóc , run giọng : "Ta thật sự là tìm người, muội muội của tẩu tử ta ở trong vương phủ làm người hầu, ta lần đầu tiên tới..."
Sau hôm Ngọc Nương rời đi, Yến tỷ nhi liền bị cấm túc.
Diêu Thành bắt Lý Thị tìm người gả nàng , Lý Thị mặc dù không muốn cũng không dám chọc giận nhi tử, liền tìm bà mối , không câu nệ người nào được là gả.
Thật vất vả tìm mấy nhà, Yến tỷ nhi liều ch.ết không chịu, náo loạn.
Diêu Thành phát hỏa, chính mình tuyển cùng đối phương định ngày, chờ Yến tỷ nhi xuất giá.
Gia đình này gia đình nông dân bình thường, nhà trai chưa vợ vì nghèo, nghèo đến mức chỉ có hai mẫu đất cằn dựa mà sinh sống.
Bất quá là người thành thật , Diêu Thành cũng đã gặp.
Hắn là anh trai Yến tỷ nhi, cũng không đẩy muội muội nhảy vào trong hố lửa .
Gia đình này là người quen của Lý Thị giới thiệu , nhà trai nghèo quá , trong nhà nhi tử lại nhiều, mới không tiền cưới dâu, cũng không quan tâm Yến tỷ nhi có phải khuê nữ, có thể sinh không.
Đối phương sở dĩ đáp ứng sảng khoái vì Diêu gia chẳng những không cần sính lễ, còn cho lại năm lượng bạc để Yến tỷ nhi làm đồ cưới.
Nói tóm lại, cuối cùng có thể đem Yến tỷ nhi gả ra ngoài , Diêu gia trên dưới kể cả Lý Thị đều thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng Yến tỷ nhi không muốn, từ ngày nhìn thấy Tấn Vương, nàng tâm tâm niệm niệm đều là hắn.
Vương gia chẳng những vóc người tuấn tú, lại có quyền thế, với Yến tỷ nhi đó là điều nàng tha thiết ước mơ.
Từ lúc gặp Tấn Vương, Yến tỷ nhi liền bệnh tương tư, nàng làm sao chịu gả.
Gan lớn nàng liền tìm cơ hội len lén từ trong nhà trốn ra, nàng biết Tô Ngọc Nương làm người hầu ở đâu, gặp được Tô Ngọc Nương, nàng liền bắt đối phương đáp ứng cho nàng vào vương phủ, chỉ cần có thể tiến vương phủ, nàng có thể thấy Tấn Vương điện hạ .
Dọc theo con đường này Yến tỷ nhi chịu không ít khổ cực, cũng may nàng cơ trí, móc bạc từ Lý Thị cùng Diêu Thành nhiều năm cũng có chút để dành.
Dựa vào bạc trong tay, nàng thuê xe đi đến Tấn Thành.
Đến Tấn Vương phủ, lại khiếp sợ vương phủ uy nghiêm nhất thời lùi bước, không nghĩ tới lại bị họ hiểu lầm .
Yến tỷ nhi may mắn là họ không có ý định khó xử nàng, sai sử một người lính áp nàng vào cửa sau vương phủ chứng thực.
Chỗ bà tử giữ cửa.
"Nhũ nương của Tiểu Quận chúa - Không có họ Tô ."
"Làm sao có thể không có..."
Còn không đợi Yến tỷ nhi nói xong nàng liền bị họ kéo đi .
"Lá gan không nhỏ, thế nhưng dám đến vương phủ giả danh lừa bịp." Cũng do Yến tỷ nhi cử chỉ làm cho người ta cảm giác nàng lén lén lút lút.
Quân tốt động tác cực nhanh, bà tử trơ mắt liền thấy nữ tử kia bị bắt đi , trong lòng còn đang suy nghĩ hiện tại người ta thật sự to gan lớn mật, biết rõ vương phủ bất đồng nơi khác, hàng năm còn có nhiều người đến cửa giả danh lừa bịp.
Nàng làm giữ cửa nhiều năm gặp rất nhiều này loại người.
Hiện thời bên cạnh xác thực không có Tô bà vú, nhưng trước có, không không phải là Tô bà vú, mà là Tô phu nhân .
Chẳng lẽ là tìm Tô phu nhân ?
Nàng đang muốn cất giọng gọi hai người, thì từ bên trong đi ra một người.
"Đào nhi cô nương đi chỗ nào thế?" Bà tử nhận biết người này, nụ cười trên mặt rất nhiệt tình.
"Trắc phi nương nương phân phó ta đi mua nọ, đúng lúc hôm nay cũng là ta dự định đi mua một ít đồ ăn vặt về cho bọn tỷ muội ăn.
Bà định làm gì?"
Người phía dưới đều thích bợ đỡ , không phải chỉ vì bấu víu cành cây cao, còn vì người ta ôn hòa có lễ, nói chuyện nghe thoải mái.
Trước kia có ít tiểu nha đầu, còn chưa có thành tựu , đuôi đã vểnh lên bầu trời.
Bà tử trong lòng nghĩ thế và đem chuyện mới xảy ra nói .
"Mới vừa rồi có nha đầu tìm Tô bà vú, cũng không rõ lắm, ta tính hỏi.
Bất quá người đã bị đuổi chạy , bất quá nàng tìm người, khẳng định sẽ lại đến ."
Đào nhi gật gật đầu, lại cùng nàng nói hai câu nói, liền tươi cười rời đi .
Yến tỷ nhi bị người ta kéo ra phố lớn té đau khóc ròng .
Đối phương thấy nàng là cô nương, cũng không giống gian tế , nếu không cũng không dễ dàng rời đi như thế, chỉ cảnh cáo nàng không được đến.
Yến tỷ nhi xuất thân tiểu môn hộ , ngày thường lá gan lớn hơn nữa, cũng chưa từng thấy qua khí thế này.
Trong lòng sợ, còn cảm thấy ủy khuất.
Tay , đầu gối vô cùng đau đớn, nàng từ từ đứng lên.
Mới vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy một vị cô nương.
"Ngươi cùng Tô bà ɖú quen biết?"
"Ngươi là - - "
*
Gần đây Tấn Vương đến Vinh Hi viện rất nhiều lần.
Nhiều lần đến mức nào? Ngày xưa là trời tối mới đến, hiện tại là ban ngày cũng tới.
Đến cũng không làm gì, chỉ muốn Ngọc Nương xoa đầu hoặc là bồi hắn ngủ một giấc.
Ngọc Nương cảm thấy Tấn Vương càng ngày càng quái, mắt như bị bệnh, bảo hắn tìm đại phu đến xem một chút, trong miệng hắn đáp ứng, nhưng không thấy làm.
Lại cùng nàng thân mật số lần so với ngày xưa ít rất nhiều, có nhiều lần nàng rõ ràng cảm giác được hắn tên đã trên dây, cũng không biết nguyên nhân gì, hắn lại nhịn xuống.
Ngọc Nương nghĩ Tấn Vương khẳng định là bị bệnh, không phải là cảm mạo cũng không phải là sốt, nàng thật không biết nguyên nhân.
Thấy hắn không muốn nhiều lời, nàng cũng không dám hỏi nhiều, chỉ có thể ráng giúp hắn thoải mái.
Bởi vì Tấn Vương tới nhiều lần, thời gian Ngọc Nương chơi cùng Tiểu Bảo bị chiếm dụng.
Ngày hôm nay, Tấn Vương vừa đi , nàng liền đi tới Tây Sương.
Ngọc Nương đến trông thấy Tiểu Bảo dựa vào A Hạ đỡ đứng trên mép giường, chân có chút run run rẩy rẩy, nhưng đứng đã ổn định.
Nàng kinh ngạc cực kỳ, A Hạ cùng nàng giải thích: "Tiểu thiếu gia nhất định mò lên, nô tỳ sợ hắn té, liền đỡ hắn."
Sở dĩ phải như thế, cũng bởi vì ai cũng cho rằng nãi oa tử cũng phải hơn một tuổi mới có thể đứng, hài tử nhà giàu hai ba tuổi không đứng cũng không sao.
A Hạ sợ Ngọc Nương trách cứ nàng không có việc gì lại làm loạn khiến Tiểu Bảo bị thương.
Ngọc Nương đương nhiên không trách A Hạ, Tiểu Bảo không nói được lại có chủ ý.
Trơ mắt nhìn hắn phát triển nhanh Ngọc Nương tuy là kinh ngạc nhưng cũng không nhiều.
Tiểu Bảo đứng ở đó, ánh mắt nhỏ sâu kín nhìn mình, Ngọc Nương bất đắc dĩ và buồn cười một tay ôm hắn vào trong ngực: "Khỉ con, không phải vì mấy ngày nay nương ít đến , nên đi tìm nương a."
Tiểu Bảo thấy nương tự mình đa tình.
May mắn hắn bây giờ không nói chuyện, nếu không sẽ tiếp lời.
Hắn bất quá là muốn sớm đi đường, sớm nói chuyện mà thôi.
Vì vậy, hắn hướng vể Ngọc Nương khoe khoang kỹ năng mới, trong miệng kêu hai tiếng Nương .
Ngọc Nương cao hứng , nước mắt tuôn trào.
Kiếp trước Tiểu Bảo nói tiếng đầu tiên, nàng cũng không thể ở bên cạnh hắn, may mắn đời này cuối cùng cũng được đền bù.
Mà hết thảy đều nhờ Tấn Vương mang đến , Ngọc Nương chính là một người như vậy, không nhớ được người khác hại mình, chỉ nhớ khi người tốt.
Kỳ thật cùng Tấn Vương chung đụng lâu nay, Ngọc Nương thăm dò rõ ràng bản tính hắn.
Hắn là người cái gì cũng đều làm nhưng hết lần này tới lần khác cũng không nói cho ngươi, thích ngươi đoán hắn lợi hại cỡ nào.
Còn thích xù lông, khiến người ta vuốt mông ngựa cho hắn thoải mái , hắn sẽ cho ngươi vài phân sắc mặt tốt.
Vuốt không tốt , hắn liền hờn dỗi.
Gần đây, từ lúc Hồ Trắc Phi giải cấm, Ngọc Nương cảm giác trong lòng Tấn Vương có chuyện.
Hơn nữa cùng nàng có quan hệ.
Nàng mặc dù không thông minh, nhưng là không ngu ngốc, suy nghĩ trong chốc lát, liền ước minh bạch là đã xảy ra chuyện gì.
Nàng cũng không xác định, không muốn Tấn Vương cảm giác nàng tự mình đa tình, nên không hội mở miệng hỏi thăm .
Vì vậy nàng cảm giác hắn có rất nhiều chuyện nàng không biết , trong lúc rảnh rỗi, hai người ở cùng một chỗ, hắn nhìn nàng mà nàng hiện thời gan lớn , biết rõ hắn có lời muốn nói, lại không hỏi, sau đó hai ngày liền thấy mặt hắn càng ngày càng đen tối, nhìn nàng càng không tốt.Mấu chốt không có sắc mặt tốt thì ngươi đừng tới , nhưng hắn cứ bưng một cái mặt đen tới Vinh Hi viện.
Ngọc Nương định đêm nay hắn đến liền hỏi một chút hắn, đỡ phải đem hắn chọc giận nàng cũng không vui
Tiểu Bảo thấy nương, vui mừng đến phát khóc lau nước mắt, không biết nghĩ đến cái gì mà đỏ mặt lên.
Hắn dùng chân béo ú u này đoán cũng biết nương khẳng định là đang nghĩ đến phụ hoàng , trong đầu là lạ .
Từ lúc Tấn Vương đến xem Tiểu Bảo, Tiểu Bảo có một cảm giác là lạ.
Nếu nó không nhìn lầm, hôm đó phụ hoàng có sát tâm, nó cũng không biết vì sao cuối cùng phụ hoàng nhịn xuống, sau đó Tiểu Bảo suy nghĩ một chút chắc là nhờ nương.
Theo lý thuyết, nó phải cao hứng , nhưng trên thực tế trong thân thể nó có linh hồn đã trải qua hai đời , kiếp trước cùng phụ hoàng sống nương tựa lẫn nhau, Tiểu Bảo không thể tiếp nhận sự thật.
Sự kiện tàn nhẫn kia nói cho nó biết, nó là con người bán hàng rong , phụ hoàng hận không thể giết nó.
Có lẽ không phải nó trùng sinh ở trên thân xác cũ, mà chính là con trai của nương cùng người bán hàng rong sinh hạ ra.
Phụ hoàng thèm thuồng sắc đẹp nương, dùng thủ đoạn hại ch.ết người bán hàng rong kia cũng đem nương đoạt vào trong phủ.
Vì sợ bị người khác biết nên cho nương đến cạnh tiểu Quận chúa thực tế là kim ốc tàng kiều, khi giấu không được mới phơi trần khắp thiên hạ.
Còn nguyên thân nó chắc còn ở trong bụng nương.
Đây là nguyên nhân duy nhất Tiểu Bảo nghĩ ra để giải thích tất cả.
Nó nhìn bụng Ngọc Nương mà có chút phiền não nghĩ, chờ khi lớn lên nó có muốn đi tìm phụ hoàng báo thù giết cha không nhỉ ? Những thoại bản dân gian đều diễn như thế .( ÔI GIỜI ƠI....CƯNG BẢO BẢO GHÊ ....NGHĨ NHƯ THẬT VẬY) 05/03/2018...
Trong lúc nhất thời, mẫu tử hai người suy nghĩ đều tung bay tứ phía , lại trống đánh xuôi, kèn thổi ngược hai chuyện khác nhau.
Xuân nhi đi đến, bẩm: "Phu nhân, vương phi gọi ngài qua đi một chuyến, còn cố ý dặn dò là đem tiểu thiếu gia cũng cùng nhau đi qua."
Tác giả có lời muốn nói: hồng bao như cũ, ngày mai gặp.
Mọi người vật cần tìm, tiếp đến cũng sẽ theo nhau mà đến, tin tưởng ta a.
~~~~~
Cấp mọi người an lợi nhất thiên văn, ( độc phụ không hoàn lương )
Thân là bỉ ổi nô nữ tiêu viên, kiếp trước chưa từng tên không có phân kẻ hèn mọn, đến nhượng toàn cả gia tộc kiêng kỵ không thôi tiêu Cửu nương, liều đến liền là kia một cỗ nhi không chịu thua vẻ nhẫn tâm.
Đương nhiên cũng là bởi vì nàng ôm đối trên đời thô nhất kia bắp đùi.
Đấu lâu , cũng là sẽ mệt , Cửu nương lựa chọn lập gia đình, đi qua cái gọi là bình tĩnh ngày.
Đáng tiếc, đánh giá sai bản thân bản tính, cũng đánh giá sai lòng người, một khi bị mất mạng, hồn quy Cửu U.
Trùng sinh trở về, Cửu nương chỉ có một cái mục tiêu - -
Nghe chủ tử lời nói, làm hảo một con tiểu chân chó, đánh ch.ết đều không chạy.
→.
→
Chủ tử thế nhưng nói muốn đem nàng này chỉ Chó dữ lĩnh về nhà dưỡng?
Nên biết nàng không có tim không có phổi không có hạn cuối, thiên tính lương bạc, vẫn là cái đố phụ, hơn nữa chó dữ cùng chó dữ chủ nhân, này nên một cái như thế nào họa phong a?
Đừng nghe trên mặt , kỳ thật chính là một con tiểu chân chó trùng sinh trở về thượng vị đường.
~O (∩_∩ )O~
~~
Dựa theo rất nhiều độc giả miêu tả, xem này thiên văn là khiến người ta thở không được nhi một ngụm khí xem xuống đến.
→.
→
Trấn an hạ các ngươi bởi vì nội dung vở kịch chậm mà thụ đến bị thương tâm...!Ha ha ha, hy vọng không cần phát sinh nhìn trong chốc lát sau, mới phát hiện tác giả là ai, xoay đầu lại mắng hai mặt biểu mặt sự a..