Chương 82: Chương 79
Một hồi tắm rửa là một hồi mẫu tử hai người là cười liên tục, còn người nằm bên cạnh thiếu chút nữa khói trên đầu.
Tấn Vương có cảm giác thằng nhãi con cố ý.
Mà nó mới hơn mười tháng chưa hiểu sự đời tại sao lại có thể cố ý.
Tấn Vương cho rằng thằng nhãi đó không hợp hợp với mình.
Ngọc Nương mặc xiêm y cho Tiểu Bảo xong, để hắn nằm ở cạnh Tấn Vương nhìn một đống hỗn độn trên mặt đất, thật xúc động.
Thừa dịp cháo chưa nấu xong, nàng đem đồ bẩn giặc sạch sẽ.
Nồi cháo đã nấu xong , nàng múc ra hai chén bưng lại.
Chờ cháo hơi nguội một chút , Ngọc Nương bưng lên có điều cho ai ăn trước lại là vấn đề làm nàng đau đầu.
Vai Tấn Vương bị thương, bây giờ căn bản không giơ cánh tay lên được, sao ăn được.
Tiểu Bảo thì càng không cần phải nói , còn không biết đã đói như thế nào rồi, may hài tử nghe lời không có nháo khóc.
Hai người đều nhìn mình, Ngọc Nương có ảo giác hai người rất giống nhau.
Tiểu Bảo bé nhỏ, đưa tay chỉ chỉ, lại nha nha hai tiếng.
Ngọc Nương biết là nhi tử thúc giục nàng uy cho ăn, nàng rất nhanh liền quyết định: "Điện hạ, ngài chờ một chút, nãi oa nhi không nhịn đói được, thiếp cho hài tử ăn trước." Tấn Vương rõ ràng nhìn thấy thằng nhãi con kia đắc ý , làm hắn như u mê nói: "Bản vương cũng đói ."
Chờ lời ra khỏi miệng, hắn mới ý thức mình nói lời giành ăn với con nít may mắn da mặt hắn dày như sắt, nên không ai nhìn ra hắn thẹn thùng.
Ách...
Già còn giành ăn?
Ngọc Nương đang hết hồn vẫn là Tiểu Bảo quyết đoán, há mồm gào thét hai tiếng, Ngọc Nương lập tức không chú ý Tấn Vương , gấp rút đem thìa đưa đến bên miệng hắn.
Tiểu Bảo nuốt một ngụm, hương thơm ngào ngạt ăn ngon.
Tấn Vương lớn như vậy, cái gì chưa từng ăn qua lúc này lại có chút ghen tị.
Tiểu Bảo duỗi tay chỉ chỉ, Ngọc Nương vô thức nhìn sang, vừa vặn thấy ánh mắt bạn Tấn u oán.
"Điện hạ, hay ngươi cũng ăn một miếng đi." Ngọc Nương đem thìa đưa qua , lại khen Tiểu Bảo: "Tiểu Bảo thật thảo ăn biết ngon là chia sẻ."
Tấn Vương trừng mắt nhìn cái muỗng, ta không muốn ăn nước miếng.
Không ăn là tốt nhất ! Tiểu Bảo nghĩ.
Ngọc Nương bị Tấn Vương nhìn không hiểu ra sao nên, dứt khoát không đoán hắn đang nghĩ cái gì , vội vàng đút cho nhi tử, định cho con nàng ăn no rồi hầu hạ hắn sau.
Vì vậy không thấy Tiểu Bảo cười nhạo , Tấn Vương tích góp một bụng oán khí.
Cũng bởi vì Ngọc Nương không đút cháo cho hắn , hắn có chút bất thiện nghĩ bắt nạt không được vật nhỏ vậy hắn bắt nạt nàng .hehe
Rồi nhìn nàng búi tóc hỗn độn, vài sợi tóc ướt dính trên gương mặt trắng nõn, tràn đầy ôn nhu nhã nhặn, hắn đột nhiên không xuống tay được .
"Đợi lát nữa thu thập xong , mệt mỏi thì nghỉ trưa đi."
Sau đó đưa mắt cảnh cáo Tiểu Bảo,Tiểu Bảo thế nhưng thấy yên tĩnh trở lại, Ngọc Nương cho Tấn Vương ăn hết cháo, vội vội vàng vàng ăn một chén, đem chén rửa , mới đi tới phòng bếp nấu nước tắm.
Ngọc Nương trở ra trên gương mặt trắng nõn đầy hơi nước, đầu tóc cũng ướt một chút, dùng khăn bao lấy.
Nàng mặc một bộ quần áo vải thô, dù chất liệu kém nhưng mới tinh , nổi bật lên vóc dáng yểu điệu .
Nương ( tiểu bà ɖú - nàng thật xinh đẹp!
Một lớn một nhỏ hai nam nhân trong mắt đều kinh diễm, nhưng loại kinh diễm này lại vì thân phận bất đồng, nên cảm xúc cũng bất đồng, Tấn Vương dùng ánh mắt của một nam nhân đối với nữ nhân , mà Tiểu Bảo chính là tình cảm của đứa con dành cho mẹ mình.
Là loại cảm giác được vĩnh viễn có nương ôm vào trong ngực, cả đời làm đứa nhỏ của nương thôi.
Tiểu Bảo đột nhiên cảm thấy mặc dù bình thường hắn thường oán hận mình trùng sinh thành đứa nhỏ chưa dứt sữa, nhưng như vậy cũng là thật tốt.
Hắn vươn tay, Ngọc Nương mềm lòng đem hắn ôm vào trong ngực.
Đứa bé trong lòng nương mềm nhũn bên cạnh có cái mặt đen thui, tâm Tiểu Bảo đột nhiên tốt.
Hắn có chút thương hại Tấn Vương, rõ ràng lớn lên không ngốc, nhưng hành động thực tế lại ngốc quá cứ tự cho là thông minh, kì thực ngu xuẩn muốn ch.ết.
Kiếp trước chờ nương mất phụ hoàng mới hiểu được mọi chuyện thậm chí nhận hắn một đứa trẻ không phải là con ruột làm nhi tử, chính mình đoạn tử tuyệt tôn.
Cuộc đời này vẫn không đổi, rõ ràng có rất nhiều biện pháp chiếm được tâm nương lại như tên ngốc.
Ha ha, Bảo Bảo sẽ ngồi nhìn người sắp ăn quả đắng, sẽ không cần nhắc nhở hắn đâu.
Ngọc Nương với Tấn Vương nằm xuống cạnh nhau, Tiểu Bảo nằm trong cùng, toàn bộ trong phòng chỉ có một cái giường lớn, chỉ có thể tạm bợ vậy.
Cảm giác được nàng nằm ở bên người mình, thân thể mềm mại, chính mình lại chạm không được.
Ai kêu lúc trước hắn vì cùng tiểu tử kia so tài, giả bộ hai cái cánh tay bị thương không thể nâng lên chứ.
Tấn Vương đột nhiên cảm thấy như bị thằng nhãi con lừa gạt.
Hắn định ngày mai tay sẽ bớt.
Trước lúc ngủ, Tấn Vương nghĩ như vậy .
Sáng sớm Ngọc Nương thức giấc , đầu tiên là nấu cháo, sau đó ra cửa tới dòng suối hôm qua múc nước.
Nàng kỳ thật muốn tìm nguyên liệu nấu ăn , bọn họ cũng không thể bữa nào cũng ăn cháo không có món khác, nàng không dám đi xa, tìm vòng vòng bên dòng suối .
Thấy ít dương xỉ nàng như thu được chí bảo đem đào lên, cầm đến bên dòng suối rửa.
Trong suối có cá, đáng tiếc Ngọc Nương không có công cụ đẻ bắt, cũng không thể tay không bắt cá , chỉ có thể lực bất tòng tâm.
Trên đường về nàng phát hiện một con gà rừng ch.ết, nàng tiến lên sờ sờ còn ấm hiển nhiên ch.ết không bao lâu.
Sao gà rừng ch.ết ở đây nàng không biết mà chắc ăn sẽ không ch.ết đâu?
Trong lòng dù nghi hoặc , nhưng nàng cũng đem nó mổ bụng lại cầm đi rửa.
Vì vậy khi Tấn Vương cùng Tiểu Bảo tỉnh lại, có nhiều thức ăn có thể ăn, cháo gà xé sợi.
Cơm trưa còn có thịt gà kho tàu , cùng gà xào dương xỉ, Tấn Vương ăn nửa con gà hầm cách thủy .
Tiểu Bảo nghĩ nương tuy là hơi vụng về ngốc ngếch một chút, nhưng đảm đang có thể may xiêm y có thể nấu ăn, cưới vợ nên cưới giống nương .
Tấn Vương thì nghĩ, tiểu bà ɖú tay nghề tuy ngon.
Nhưng thua đầu bếp Triều Huy Đường, mà nếu không để cho thằng nhãi con kia ăn, chỉ để hắn ăn, thì mới thật tuyệt.
Ăn uống no nê , Ngọc Nương đem bát đũa đi rửa , trở về nấu một nồi nước sôi , dự định đợi tí nữa rửa sạch miệng vết thương , đổi dược cho Tấn Vương.
May mắn Tấn Vương ra cửa có đem túi thuốc, bên trong có vải băng bó , thuốc trị thương, hộp quẹt ,..., nếu không vết thương này thật không có biện pháp xử lý, chỉ có thể chờ nó tự khỏi.
Kim sang dược rất tốt, bất quá mới một đêm, vết thương nhỏ đã kết vảy.
Chỉ có đầu vai nơi trúng tên, cùng vết đao trên đùi còn làm người ta sợ hãi.
Ngọc Nương lúc đổi dược liều mạng lắm mới không run.
Tiểu Bảo nhìn thấy miệng vết thương, cũng không nhịn được im lặng.
Hắn tuy bụng dạ khó lường, nhưng hạ tiền vốn cũng thật nhiều .Bởi vì vải dính ở trên vết thương, hắn mặt mày không nhăn một cái dứt khoát đem vải kéo xuống, vết thương vừa khô lại đổ máu Tiểu Bảo cảm giác đau.
(Soái cũng đau...ui cha...!nổi da gà )
" Chảy máu rồi ! Ngài không thể kiên nhẫn một chút sao, cứ như thế đụng vào vết thương , biết khi nào mới khỏi chứ!" Ngọc Nương khiển trách Tấn Vương lỗ mãng xong, nàng mới ý thức được mình vừa nói cái gì, tính xin lỗi, hắn lại lầm bầm nói một câu không phải ngươi sợ sao, ta làm cho nhanh.
Nàng lập tức nguôi tức giận dùng nước giúp hắn lau vết thương sạch sẽ, lại dùng kim sang dược bôi lên rồi băng bó kỹ.
Làm xong, đầu đầy mồ hôi.
Đem mọi thứ thu thập xong , lại rửa mặt, nàng mới nhớ tới : " Nơi này thật kỳ quái, hiện tại rõ ràng là mùa đông, nhưng nơi này lại không lạnh."
Mắt Tấn Vương loe lóe, vẫn không nói gì.
"Cũng không biết những người kia bao giờ mới tới đây, chúng ta lạc mất phương hướng, khi nào mới có thể trở về."
Ngọc Nương lo lắng trùng trùng .
"Ta dọc theo đường có lưu lại ký hiệu, mấy ngày nữa sẽ có người tới tìm chúng ta."
Nghe nói như thế, Ngọc Nương cuối cùng mới yên tâm.
Hết chuyện để làm, Ngọc Nương liền chơi cùng Tiểu Bảo mới trong chốc lát, cảm giác Tấn Vương cứ nhìn nàng chằm chằm.
"Thiếp hôm nay đi múc nước, thấy trong suối có cá rất nhiều.
Thiếp đi bắt cá về, buổi tối có thể hầm cho ngài ăn." Nàng đem Tiểu Bảo đặt ở trên giường, nói cùng Tấn Vương : "Điện hạ, ngài giúp thiếp nhìn Tiểu Bảo nhé.
Nó rất nghe lời nói , không gây sự, thiếp lập tức trở về."
Tấn Vương ừ một tiếng, nàng liền tới phòng bếp cầm cái rổ nhỏ, vội vã ra cửa .
Nước suối trong suốt, nhìn thấy cả sỏi, Ngọc Nương ngồi xổm ở mép nước trên tảng đá, thấy rất nhiều con cá.
Nàng dùng rổ đi mò lại phát hiện rõ ràng cá đã vào , lại không bắt được, bỏ rổ xuống đi, cá bơi mất .
"Ngốc tử !"
Ngọc Nương nghiêng đầu thấy Tấn Vương chậm rãi đi về phía nàng, hắn mặc một bộ quần áo vải thô vẫn không che được phong thái, hắn đi rất chậm, đại khái là sợ nứt miệng vết thương.
" Sao ngài tới đây , trên người còn có bị thương!"
" Không sao." Tấn Vương không thèm để ý .
( Bỏ Tiểu Bảo đâu rồi Hai bạn trẻ quên mất cậu nhỏ)
Hắn đi đến một lùm trúc tử nhìn nhìn chọn một cây.
Rút đoản đao, một đao chặt xuống,cây trúc đứt đoạn.
Ngọc Nương chỉ mới kịp chứng kiến xíu xíu đao đã vào vỏ.
Vừa nhìn vỏ đao liền biết đây không phải là phàm vật.
Tấn Vương cầm lấy đoạn trúc , đi đến bên dòng suối cùng nàng ngồi trên tảng đá, đem đao rút ra, chặt cành lá bổ thành đoạn, đoạn trúc bị bổ ra.
Động tác như nước chảy mây trôi, khiến người ta xem hoa mắt.
Ngọc Nương nhìn hồi lâu mãi không hồi thần, chỉ cảm thấy động tác của Tấn Vương quá đẹp.
Tấn Vương đã cầm lấy đoạn trúc vót nhọn phần đuôi, hắn đặt ở trong tay áng chừng liền tới suối trước.
Cũng không gặp biết hắn làm thế nào , đoạn trúc từ trong tay hắn bay ra, rất chuẩn xác đem một con cá đóng đinh trong suối.
Ngọc Nương kìm tiếng thét chói tai lại hai mắt tỏa sáng, chạy đến cạnh Tấn Vương "Điện hạ thật lợi hại!"
Tấn Vương vẫn mặt lạnh , kì thực đuôi lông mày nhếch lên.
Nghĩ thầm, bản vương lợi hại rất nhiều cơ.
Ngọc Nương muốn lội xuống nước nhặt cá, bị hắn kéo lại, "Đừng đi, tìm sợi dây đến đây."
Ngọc Nương mới nghĩ ra cá ch.ết ở trong suối , đi xuống nhặt tất nhiên xiêm y sẽ ướt? Nàng vội vã chạy về nhà gỗ .
Vào phòng, mới phát hiện Tiểu Bảo lại bị ném ở trên giường, đang tức sùng máu Ngọc Nương lập tức cười.
Đi tìm sợi dây, mới đi ôm hắn lên đi ra ngoài, vừa nói: "Đều là nương sơ sẩy Tiểu Bảo, hắn..." Ngọc Nương ngưng một cái, không có nói thêm gì nữa.
Tấn Vương kim tôn ngọc quý , nơi nào sẽ chăm sóc một đứa nhỏ, còn không phải là muốn làm gì thì làm cái đó.
Ngọc Nương nhận định như vậy nên nàng cũng không oán giận Tấn Vương, mà nguyên nhân là do nàng.
Nàng là thiếp của Tấn Vương thiếp, Tiểu Bảo lại là con của riêng nàng.
Nghĩ tới đây, Ngọc Nương không khỏi nhìn nhi tử .
Đến bên khe suối, thấy Tấn Vương đang ngồi trên tảng đá gọt trúc .
Ngọc Nương trong lòng thở dài một tiếng, gượng cười: "Sợi dây thừng đây ngài xem có thể dùng không?"
Kỳ thật Tấn Vương sớm nhìn nàng , cũng thấy thằng nhãi con kia trong nội tâm u uất, lại không muốn nàng nhìn thấy lại chua xót, mới giả bộ không nhìn thấy.
Hắn mắt nhìn sợi dây thừng, độ lớn vừa đúng "Có thể dùng."
Ngọc Nương vẫn nhìn hắn, thấy hắn cũng chưa từng nhìn Tiểu Bảo một cái, không khỏi ôm Tiểu Bảo trong tay thật chặt.
Chuyện về nàng cùng hắn , về Tiểu Bảo, nàng chưa từng nghiêm túc cùng hắn nói rõ ràng.
Ban đầu là hắn cường thủ hào đoạt nàng cũng bất đắc dĩ; sau đó hắn làm như không thấy, nàng liền bịt tay trộm chuông không nói ; lại về sau giữa hai người đã bất ổn, lại phát sinh chút chuyện, nàng còn chưa từng quên lúc trước hắn phẫn nộ thế nào, thậm chí không tới tìm nàng, hắn trúng độc hôn mê bất tỉnh, nàng mới lại nhìn thấy hắn.
Lúc đó, hắn hôn mê .
Thấy hắn vậy, nàng tựa hồ hoàn toàn buông tay , nàng không cần lo lắng, hốt hoảng, tự ti mặc cảm, nàng sẽ giả bộ cái gì cũng không phát sinh, chính mình cùng hắn như vậy tốt hơn.
Có thể chứng minh nàng tồn tại hắn sẽ ghét bỏ .
"Điện hạ, chúng ta này lội sau khi trở về, ngươi thả ta đi được hay không?"
Thanh âm rất tiểu, lại chui vào Tấn Vương trong tai, trong tay hắn trúc đâm pằng một tiếng đoạn .
Tác giả có lời muốn nói: kỳ thật cái này tiểu phụ bản an bài, cũng không phải là như hai mặt nói giỡn nói, lấy ra cấp nam chủ cùng Tiểu Bảo bồi dưỡng tình cảm .
Bất quá là nhượng bọn họ quét tới hết thảy phức tạp sự, đi nhìn thẳng chính mình nội tâm.
Giống như Ngọc Nương, khả năng tại chúng ta thượng đế thị giác đến xem, chúng ta biết rõ chuyện gì xảy ra, người xấu là ai.
Có thể nàng cũng không biết, kia đoạn bị nhân dơ bẩn trải qua, là nàng hai đời đều không muốn gặp người bị thương.
Mà Tiểu Bảo, nàng yêu này đứa bé, hoàn toàn cũng là Tiểu Bảo để ngang nàng cùng Tấn Vương trong lúc đó, không ngừng nhắc nhở nàng kia đoạn chuyện cũ, nhắc nhở nàng Tấn Vương để ý này chút ít, nhắc nhở nàng chính mình tồn tại rất dị dạng.
Nhất bà ɖú em thành ái thiếp, thiếp còn có cái con ngoài giá thú, nàng cũng không phải là không thèm để ý, chỉ là vờ không thèm để ý mà thôi.
Nàng nhất định phải muốn đi ra đến, đi sau khi đi ra nàng mới có đầu đuôi rõ ràng lột xác, về sau ở Tấn Vương trước mặt lại cũng không phải là cái kia hèn mọn đến khiến người ta đáng thương nữ chủ ..