Chương 20
“Cô sẽ tìm thấy cái lược trong cái rương bên cạnh chỗ cô," Selig nói.
Lời đề nghị thật bất ngờ, và quá rộng rãi, Erika không thể tin được rằng nó đến từ phía anh ta. Việc nàng phải cố gắng chải mái tóc rối của nàng bằng tay hơn nửa giờ nằm ngoài mong muốn của anh ta sao. Selig sẽ không cho nàng cái gì khiến cho nàng dễ chịu. Tại sao anh ta làm thế?
Nàng thận trọng mở cái két ra, trông chờ nhìn thấy một vài loại bẫy bật ra, hoặc giả những con dao sẽ rơi xuống từ trên trần nhà, hoặc sàn nhà sẽ mở ra và nuốt chửng cô vào, những loài gặm nhấm sẽ chui từ trong tủ ra. Nhưng không có gì xảy ra, đó chỉ là một cái rương bình thường. Và một cái lược ở trong đó, bên cạnh một cái gương hình oval, được xếp trên một chồng quần áo nam giới.
Nàng không thể cưỡng lại nổi mình cầm lấy chiếc gương, nhưng nhìn vào nó làm nàng ngạc nhiên. Nàng trông không kinh khủng như nàng tưởng. Thực tế, sau khi tắm rửa sạch sẽ, không có chút mệt mỏi nào trên gương mặt nàng. Chỉ có một vết nhỏ mờ màu vàng trên má nàng khi nàng bị tát cho nàng thấy rằng nàng bị thâm tím nhưng không tồi tệ lắm. Chỗ sưng tấy cũng đã giảm đi nhiều. Đôi mắt xanh trời của nàng sáng, vẻ ngạc nhiên đong đầy trong đôi mắt. Kể cả mặt trời cũng khá tốt với nàng, hầu như chỉ làm tô đậm thêm làn da rám nắng mà nàng bắt đầu có khi mùa hè đến.
Hình ảnh nàng thấy, thực ra, có thể nói là khá đáng yêu, làm nàng nghi ngờ những gì nàng đang thấy. Chắc hẳn là do ánh nến, soi rạng rỡ khắp căn phòng từ khi một người hầu đến thắp sáng những ngọn nến đã phủ kín bụi trong căn phòng. Ánh nến chắc hẳn đã đánh lừa thị giác của nàng …
"Cô nghĩ cô sẽ nhìn thấy thứ gì khác sao?"
Gã đàn ông đáng nguyền rủa có thể đọc được suy nghĩ của nàng lại lên tiếng. "Không, tôi"
"Cho tôi thời gian, wench," anh ngắt lời nàng, có một tiếng cười khẩy trong giọng anh. "Tôi sẽ cho cô hưởng những gì mà cô mong chờ."
"Đồ tàn nhẫn (Bastard)," nàng rít lên trong hơi thở.
Nàng bắt đầu kéo mạnh chiếc lược qua mái tóc của nàng. Những giọt nước mắt trào ra vì da đầu chị giật mạnh nhức nhối khiến nàng phải dừng lại và dùng chiếc lược một cách tử tế.
Cả hai bọn họ đều đã ăn xong. Thức ăn mà nàng ăn không ai nghĩ ràng dành cho tù nhân, thay vào đó, rất đủ đầy và ngon miêng. Bên trong miệng cô vẫn bị nhức, mặc dù đã đỡ hơn, nàng không cần phải cận thận khi nhai nữa. Nhưng nàng sẽ thích bữa ăn hơn nếu nàng không phải nghe và nhìn thấy cảnh yêu đương đang diễn ra ở phía bên kia căn phòng.
Edith, cô hầu gái, mang thức ăn đến và thực tế đã dành một giờ đồng hồ để ve vuốt Selig hơn là cho anh ăn. Một người đàn bà ɖâʍ đãng vô liêm sỉ, và anh ta thì thích thú tận hưởng từng khoảnh khắc ấy, trở nên đẹp và hấp dẫn hơn Erika đã từng chứng kiến trước đó. Rõ ràng là họ đã từng qua lại, và họ sẽ quay lại với nhau khi sức khỏe của Selig hồi phục.
Hiện giờ đã là khá muộn và không có ai đến để tắt nến hoặc trói cô lại. Bình nước đã cạn. Bà Brenna lại đến, để chắc chắn rằng Selig đã uống thuốc mà người thầy lang đã bốc cho anh. Kristen thò đầu vào phòng để xem anh có cần gì không. Tuy nhiên, chuyến viếng thăm đáng băn khoăn nhất là của bố và các an hem trai của Selig.
Ba người đàn ông chiếm cứ căn phòng với với thân hình cao lớn của họ, mỗi người bọn họ thỉnh thoảng lại nhìn nàng một cách kín đáo, dù không ai trong số họ nói chuyện với nàng hoặc thậm chí hỏi Selig về nàng. Kristen có lẽ đã bảo họ tất cả, hay ít nhất là câu chuyện từ cái nhìn của cô ấy. Erika cảm nhận được nhiều mức độ tò mò từ họ, không ưa, bối rối, và giận giữ, nhưng ngạc nhiên thay, không phải sự căm ghét thực sự. Có vẻ như họ giấu được cảm giác đó tốt hơn Selig.
Các em trai của Selig, Eric và Thorall, không ai đẹp trai bằng anh, nhưng điều đó không có nghĩa rằng họ không đẹp trai. Họ sẽ rất tuyệt trong vài năm tới, Eric có lẽ cần nhiều thời gian hơn, và cả hai bọn họ và Kristen đều giống cha, với mái tóc vàng sẫm, đôi mắt xanh sáng và rất cao.
Erika cố gắng lờ đi sự có mặt của họ, nhưng điều đó gần như không thể, đặc biệt khi điều đáng để tâm nhất là Selig. Anh như trở thành một người khác, cười đùa trêu chọc qua lại với những tràng cười sảng khoái. Điều này, cộng thêm vẻ đẹp đầy nhục cảm lúc trước vơi cô hầu gái Edith xinh đẹp, khiến nàng phần nào phải xem lại ý kiến của nàng về anh.
Có nhiều mặt trong tính cách của anh hơn là nàng đã tưởng, mặc dù điều này chẳng làm dịu đi cảm giác của nàng chút nào. Thay vào đó, thật bối rối khi phát hiện ra một người với bản chất tốt như thế cũng có thể có sự tàn nhẫn sâu đến vậy.
Nàng đã chải tóc xong. Selig đã nhìn nàng vật lộn với nó. Hầu hết thời gian cả buổi tối, nàng nhìn anh, anh dường như đang ở đâu đó, chìm sâu trong ý nghĩ của mình. Cho đến khi nàng bắt đầu chải tóc, ánh mắt anh dừng lại nơi nàng, không biểu hiện gì, nàng không thể đọc được gì từ đôi mắt ấy.
Cái nhìn điềm đạm của anh khiến nàng bực bội. Nàng muốn đi ngủ. Giờ này đã muộn rồi. Và một chiếc chăn mỏng đã được mang đến cho nàng từ trước, quần áo nàng đã bị lấy đi hết cả. Những thứ nàng đang mặc bây giờ là loại đồ tồi tàn nhất, nhưng không đến mức nàng đã tưởng tượng.
Nàng cũng nghĩ rằng mình sẽ bị trói lại, và tự hỏi tại sao vẫn chưa có ai làm điều đó. Không một giây phút nào nàng có thể nghĩ rằng nàng sẽ được tự do khi đêm về. Và nàng tự hỏi tại sao không có ai đến thổi tắt nến. Nàng có nên yêu cầu để được làm điều đó không? Không, nàng không thể đề nghị bất cứ điều gì, và không làm điều gì mà nàng không bị bắt buộc phải làm. Nàng không ở đây để giúp đỡ và sẽ không làm như vậy, không nếu nàng có thể làm khác đi.
Câu hỏi đến từ sự mệt mỏi và khó chịu của nàng, như một thứ gì đó để phá vỡ sự im lặng đầy căng thẳng này. "Cái rương là của anh à?"
"Ờ."
"Vậy là anh sống ở đây?"
"Tôi có một tòa nhà ở hướng tây, cách đây một đoạn đường ngắn. Nó mới được xây nên không tiện nghi bằng Wyndhurst. Tuy nhiên đây là phòng của tôi mỗi khi tôi đến thăm em gái mình."
"Anh định ở lại đây trong bao lâu?"
Vẻ mặt anh trở nên nhăn nhó. "Chắc là một thời gian dài. Kristen cảm thấy số nô lệ tôi có không đủ để chăm sóc tôi tử tế. Không may thay là mẹ tôi cũng đồng ý với cô ấy."
Sự đề cập đến nô lệ của anh đã kết thúc cuộc nói chuyện ngắn với Erika và khiến nàng cảm thấy thêm phần bực bội. Nàng giũ mạnh cái chăn, quấn chặt mình trong đó và quay mặt vào tường.
Nhưng anh có ý định kết thúc câu chuyện mà nàng đã bắt đầu. “Có thể cô biết cách chăm sóc một người tàn tật.”
"Anh không phải người tàn tật," nàng nghiến răng trả lời. "Anh sẽ chẳng bị làm sao nếu ăn uống và nghỉ ngơi đúng cách."
"Trong trường hợp đó, nỗi đau của tôi sẽ biến mất ư," anh trả lời. "Không đâu."
Erika nhắm chặt mắt lại khi cảm giác tội lỗi từ những lời nói đó mang lại. Nàng đã ra lệnh đánh một người vô tội và đang bị thương. Nàng đã khiến anh ta bị thương nặng hơn vì điều đó. Anh ta đáng được trả lại sự công bằng. Anh ta xứng đáng với một lời xin lỗi mà đến nay nàng vẫn chưa nói. Anh ta xứng đáng được với sự cảm thông của nàng cho những gì anh ta bắt nàng phải trải qua— Không. Nàng chỉ cần hồi tưởng lại anh ta cảm thấy sung sướng như thế nào khi làm nhục nàng cũng đủ để nàng quyết định rằng những gì anh ta sẽ nhận được từ nàng là sự bồi thường.
Anh không nói gì thêm. Nàng cũng vậy. Sau một lúc nàng bắt đầu lơ mơ ngủ, nàng nghe tiếng sợi dây xích leng keng.
Nàng mở mắt ra và quay người lại khi thấy Ivarr đang tiến đến chỗ nàng. Nỗi sợ hãi chợt đến, và nàng ngồi dậy rồi nhận ra rằng hẳn anh ta ở đây để trói nàng lại. Anh ta đã làm thế vào đêm trước. Nàng thả lỏng, chỉ đến khi nghe tiếng xích một lần nữa.
Nỗi sợ hãi đã quay lại, còn tồi tệ hơn. Đôi mắt nàng nhìn vào cánh tay anh ta và mở to. Anh ta đang cầm sợi dây xích, với nhiều sợi dây xích, rất nhiều.
Selig nói trước khi Ivarr trói nàng. “Chúng được làm theo sự yêu cầu của tôi chứ?”
"Chính xác. Người thợ rèn cần đến hai người khác để giúp ông ta và đã làm việc cả ngày. Ông ta vừa với hoàn thành."
"Anh đã thử nó chưa?"
"Rồi," Ivarr trả lời. "Dù mỏng nhưng các sợi dây xích rất chắc."
"Tốt. Mang cô ta lại đây."
Ivarr nhướng mày, vì Selig ngồi dậy khi nói. "Anh không nên để bà Brenna biết là anh ngồi dậy như thế. Bà ấy đã nói rằng anh không được ra khỏi giường trong vòng 2 tuần."
Selig hoàn toàn lờ đi lời cảnh cáo. "Mang cô ta lại đây, Ivarr. Tôi muốn tự mình xích cô ta lại."
Ivarr nhún vai thi hành mệnh lệnh. Erika lùi lại khi anh ta tiến đến chỗ nàng, nhưng nàng không có chỗ nào để bám vào cả. Chẳng cần chút cố gắng nào, anh ta cũng có thể kéo nàng lên và đẩy nàng về phía chiếc giường kể cả khi nàng cố gắng kìm lại với mọi sức mạnh mà nàng có.
Nàng không thực sự chống lại anh ta, mặc dù nhu cầu ấy rất mạnh mẽ. Nàng biết nó là vô nghĩa. Họ sẽ trói nàng bằng bất cứ giá nào và sẽ cảm thấy thích thú khi biết nàng ghê tởm cái cảm giác ấy đến mức nào. Vì vậy nàng không vùng vẫy và chỉ có Ivarr mới cảm thấy được sự kháng cự của nàng.
Với Selig, nàng thể hiện một thái độ thờ ơ. Anh ta sẽ không biết rằng nàng sợ hãi như thế nào. Những sợi xích rất bền và không thể phá vỡ, tự do hoàn toàn nằm trong tay anh ta. Sợi dây thừng có thể mang một hi vọng nhỏ nhoi để trốn thoát. Nhưng sợi dây xích thì không. Giờ nàng biết tại sao nến vẫn cháy, tại sao Selig không cố gắng ngủ. Anh ta đợi thời khác này, có vẻ như thưởng thức những ý nghĩ của nó, và giờ sẽ hoàn toàn vui sướng khi được tự mình đeo sợi dây xích ấy lên người nàng.
Sweet Freya, nàng không muốn bị xích. Selig thần thánh không cho nàng lựa chọn. Nàng bị xô đến trước mặt anh, thực tế là giữa hai đầu gối mở rộng. Quá gần. Anh ta hoàn toàn trần truồng ngồi đó trên giường, với chỉ một góc nhỏ của chiếc chăn đắp trên đùi anh ta. Nhưng khi nàng cố gắng lùi lại, nàng đụng phải Ivarr ở ngay đằng sau nàng. Sợi dây xích được ném lên giường bên cạnh Selig, nơi mà Erika có thể nhìn chúng rõ hơn, và thực tế khiến nàng không thể nhìn đi đâu khác ngoài anh. Nàng hiểu lời Ivarr nói rằng chúng không phải là sợi xích thông thường, mà được làm đặc biệt theo yêu cầu của Selig, nhưng nàng sửng sốt khi nhìn thấy nó, thật khác thường.
Các mắt xích bằng kim loại không chỉ mảnh như Ivarr đã miêu tả mà còn khá nhỏ, không như nàng đã tưởng tượng, hoặc ít nhất với mục đích này. Sợi xích làm bằng bạc và vàng có những sợi xích nhỏ. Trông có vẻ như vô dụng, quá mỏng manh cho bất cứ cái gì. Hi vong nhóm lên rồi lại bị dập tắt ngay sau đó. Ivarr đã thử. Nếu anh ta không thể phá vỡ những mắt xích ấy thì chắc chắn nàng cũng không thể.
Những chiếc cùm gắn với sợi xích có kích cỡ thông thường, nhưng một lần nữa nàng lại thấy điều không ngờ. Thanh sắt rộng được bọc bên ngoài bởi da khâu vào với nhau, với kẽ hở nhỏ để chiếc vòng sắt. Da nàng sẽ không bị tổn thương vì chiếc cùm sắt. Tại sao Selig lại quan tâm đến chuyện đó, nàng không thể đoán nổi.
"Đưa tay phải của cô lại đây."
Nàng lưỡng lự trong vòng 1 giây. Nếu nàng có thể, nàng sẽ không cho anh thấy nàng ghét điều này như thế nào. Hãy để cho anh nghĩ rằng dù anh dùng bất cứ cái gì trói nàng, đối với nàng cũng chẳng có gì khác biệt. Nhưng thật khó để không co rúm lại khi chiếc cùm đầu tiên đóng lại.
Nó vừa chặt, không có hi vọng nào cho nàng để tuột nó ra khỏi tay mình. Mặc dù không phải làm cho đàn ông, nó vẫn khá nặng với nàng, nó kéo tay nàng xuống phía nàng khi anh bỏ tay nàng ra.
Nàng đưa tay kia cho anh trước khi anh ra lệnh. Vẻ mặt của anh từ đó cũng thay đổi, không còn khoan khoái như trước nữa. Anh nghĩ rằng anh ta phải ép buộc để đeo sợi xích này lên nàng ư? Quá tệ.
"Vịn vào Ivarr và đưa chân phải ra đây," nàng được ra lệnh tiếp.
Đến địa ngục với Ivarr. Nàng nâng chân lên mà không mất thăng bằng, và vẫn giữ được thăng bằng tốt khi chiếc cùm được đeo vào. Một lần nữa anh lại thấy chân kia của nàng giơ lên mà không cần ra lệnh. Nhưng khi mệnh lệnh cuối của anh đưa ra, quyết tâm của nàng sụp đổ.
"Quỳ xuống, wench."
Nàng không nhúc nhích. Anh ngước mắt lên nhìn nàng, một bên mày nhướng lên trong sự tr.a hỏi. Nàng nhìn lại anh, khoanh tay ngang ngực. Sợi dây xích giữa hai tay nàng, dài khoảng 2 foot, đủ để cho nàng làm điều đó.
Selig lắc đầu khi Ivarr đưa tay lên vai nàng để ấn nàng xuống sàn nhà. Và sau đó, anh đã chứng tỏ được sợi dây xích còn có tác dụng khác ngoài việc giam cầm.
Anh làm nó chậm rãi, nắm lấy sợi dây đang lủng lẳng trước eo nàng và giật mạnh nó xuống dưới. Tay nàng không thể vắt chéo lại nữa, rồi từ từ duỗi thẳng ra hoàn toàn khi sợi dây kéo xuống dưới đầu gối nàng. Lúc này, cánh tay của anh đã duỗi ra hết cỡ và thay vì uốn mình, anh nhấc một chân móc vào sợi xích và kéo sợi dây xích bằng chân. Tay Erika tất nhiên sẽ bị kéo theo và người nàng phải uốn cong hoàn toàn.
Với nỗi khiếp hãi của nàng, cằm nàng đập vào đùi trên của anh và mắt nàng chỉ cách vài inch trên hang của. Và với Ivarr đứng đằng sau, nàng không thể di chuyển vị trí.
"Cô có quyền lựa chọn, wench. Cô có thể cứ ở trong tư thế này, cả đêm nếu cần thiết, hoặc cô quỳ xuống giống như tôi yêu cầu."
Anh không yêu cầu, anh ra lệnh. Nàng biết sự khác nhau giữa chúng. Lựa chọn ư? Nếu nàng cắn vào đùi anh nơi mà nàng nàng đang gần như bị ấn vào, liệu nàng có được thả ra không, hoặc là chỉ có sự trừng phạt và lại trở lại vị trí này? Nàng muốn nguyền rủa và xỉ vả anh. Thực tế thì nàng muốn cắn anh. Anh muốn nàng quỳ xuống ư? Lựa chọn duy nhất của nàng ư?
Thay vì thế Erika ngồi xuống, ngay giữa hai chân anh.
Cả Selig và Ivarr đều cười phá lên vì sự liều lĩnh của nàng, điều này khiến nàng rất ngạc nhiên, nàng đã nghĩ tới cơn giận dữ khi nàng không tuân theo một trong số lựa chọn được đưa ra. Nàng không hề tưởng tượng ra họ sẽ thấy thú vị vì sự công khai thách thức của nàng.
Nàng lại vắt tay lên trước ngực, điều mà bây giờ nàng đã có thể, và nhìn một cách lạnh lung vào đầu gối trái của Selig. Một bàn tay vươn tơi và nâng cằm nàng lên. Nàng lắc nó ra, nhưng nó lại quay lại, nắm đủ chặt để không bị lắc ra lần nữa.
Nàng không thèm nhìn vào mắt anh, giữ ánh mắt mình thấp xuống. Do đó nàng có thể thấy một bàn tay khác đang với tới cái gì còn lại ở trên giường. Và nàng cứng người lại. chiếc cùm cuối cùng sẽ ở trên cổ nàng.
Cằm nàng được thả ra vì anh cần cả hai tay để đóng cái cùm lại đúng chỗ phía dưới tóc nàng. Hai tay nàng điên cuồng vươn tới để tháo nó ra. Nhưng anh mạnh hơn nàng.
Nàng nghe thấy tiếng click, cảm thấy sự bức bối quanh cổ nàng. Nó không khiến nàng ngạt thở, nhưng làm cho nàng cảm thấy sợ hãi vô cùng. Nàng bất lực trong sự cố gắng kéo nó ra. Sợi dây xích giữa tay nàng bị kéo lại để kéo tay nàng ra khỏi nó.
Nàng nhìn lên anh. Bị trói chặt thất bại hoàn toàn, chứ không đơn thuần chỉ là một tù nhân nữa. Chiếc cùm nơi cổ nàng đã tuyên bố rằng nàng là một nô lệ.
Anh nghiên cứu nàng trong một thoáng trước khi tò mò hỏi, "Cô sẽ cầu xin tôi tháo nó ra chứ?" "Xuốn địa ngục đi."
Anh mỉm cười, nụ cười mà nàng căm ghét. "Cô có cách của cô. Giờ thì tôi cũng có cách của mình."
Anh móc một ngón tay qua chiếc vòng sắt ở giữa chiếc cùm ở cổ. Với nó, anh kéo nàng lên, sau cùng đã khiến nàng phải quỳ gối trước anh. (Ghét Selig ở cái đoạn này thế không biết )
"Tôi biết là tôi sẽ tìm được ứng dụng tuyệt vời cho cái này mà," anh tiếp tục. "Giống như tôi biết rằng sợi xích sẽ trở thành một phần của cô. Làm quen với sức nặng của nó đi, wench, bởi vì chúng sẽ không bao giờ rời ra đâu."
Mặt nàng tái nhợt lại. Khi anh nói một cách rất nhẹ nhàng, hòa nhã, nhưng điều đó chỉ làm cho tất cả trở nên tồi tệ hơn. Và sợi dây xích vẫn còn nữa. Khoảng 6 feet chiều dài, với các mắt xích rộng hơn dần về cuối, và anh ta xuyên nó qua chiếc vòng sắt nơi cổ nàng.
Sau một lúc cảm nhận các ngón tay của anh lướt qua làn da nàng, nàng nghe anh cười trong cơn tuyệt vọng. "Người thợ rèn đáng được thưởng. Anh sẽ làm việc này cho tôi, Ivarr, cho đến khi sức mạnh của tôi hồi phục. "
Anh không thể mở được móc xích cài, đồng nghĩa với việc nàng cũng không thể. Nhưng nàng sẽ, bằng cách nào đó. Sự tuyệt vọng sẽ làm tăng thêm sức mạnh và nàng không yếu đuối như họ nghĩ.
Ivarr, dĩ nhiên, làm theo mệnh lệnh, chỉ trong vài giây, mắt xích cuối cùng đã được gắn vào với nàng.
"Anh muốn để thanh sắt này vào đâu?" anh ta hỏi Selig.
"Ở trong góc mà cô ta thích ấy."
Nàng đã không nhận ra thanh sắt nhọn hình lưỡi câu ở thắt lưng của Ivarr. Khi anh ta kéo nàng qua phòng bằng sợi dây cổ, nàng nhìn thấy chiếc búa dắt sau thắt lưng của anh. Chỉ cần hai nhát để đóng nó vào tường. thêm hai nhát nữa nàng bị xích vào đó.
Anh ta rời phòng ngay sau đó. Erika đứng đấy trong góc, nhìn chằm chằm vào thanh sắt đóng vào tường ấy. Nó không quá cao đến mức nàng không nằm xuống được, nhưng nàng chỉ có thể di chuyển 6 feet xung quanh chỗ nó.
Nàng lại nghe tiếng Selig trở mình dễ chịu trên chiếc giường êm ái của anh ta. Anh ta có vẻ như quan sát nàng một lúc lâu trước khi thiếp ngủ, nến vẫn sáng, soi rõ sự thất bại của nàng. Erika không ngủ chút nào.