Chương 21

BRENNA đấm vào gối trước khi bà ngả người lên đó. Bà như một vạc dầu sôi sung sục kể từ khi bà nhận ra con trai mình đang bị đau. Bà yêu quý tất cả những đứa con của mình, đồng cảm với chúng, và vừa mới đây bà nổi cơn thịnh nộ khi biết những điều mà Selig đã phải trải qua.


Bà nhìn sang chồng mình đang đứng bên cạnh cửa sổ, điều mà ông đã làm trong một tiếng đồng hồ qua. Ông cũng cảm thấy tồi tệ như bà. Ông có thể kiềm chế cảm xúc của mình trong khi không ai có thể nghi ngờ tâm trạng dễ bùng nổ của bà.


"Cô ta sẽ không bị trừng phạt xứng đáng," bà nói, thể hiện điều bà đang suy nghĩ. "Nó rất dễ mềm lòng khi liên quan đến phụ nữ." Garrick không cần phải hỏi để biết bà đang nói đến ai. "Nhưng chưa ai từng làm đau nó trước đây," ông nhắc nhở bà trước khi ông rót rượu vào ly và đi đến bên giường bên bà. "Và em nghĩ rằng cô ta xứng đáng với cái gì?"


"Em đã nhìn thấy lưng của nó. Đã gần một tuần lễ từ khi nó bị đánh đến giờ mà những vết thâm tím vẫn còn đó, chứng tỏ mức độ nghiêm trọng của nó. Và khi em nghĩ đến cơn đau mà nó đã phải chịu vì vết thương nơi đầu—"


"Em muốn cô ta bị đánh ư? Một người đàn ông có thể chịu đựng được, nhưng một người phụ nữ có thể không?"
"Nó cũng vậy," bà khăng khăng. "Lúc đó nó cũng không đủ sức khỏe để chịu đựng được."


Ông kéo bà dựa vào ngực mình, bàn tay vuốt trên lưng bà với mong muốn an ủi bà. "Nó là con chúng ta. Em bực bội vì nó bị thương cũng phải thôi. Anh cũng không thích thú chút nào. Nhưng nghĩ xem, em yêu, nó bị buộc tội—"
"Sai lầm—"


available on google playdownload on app store


"Nhưng dù sao vẫn là bị buộc tội, và người Đan Mạch với chúng ta cũng chưa có hòa bình lâu dài để bỏ qua tội gián điệp. Nó có thể bị tr.a tấn để hỏi cung và bị treo cổ. Nhưng nếu nó bị đánh bằng roi da thay vì bị đánh như thế này, có thể nó không còn sống được nữa. Thay vì phải chịu những vết thâm tím, lưng của nó có thể đã bị xé vụn ra. Hãy cảm thấy biết ơn vì cô ta là người ra quyết định, và cô ta không làm gì hơn ngoài việc cho đánh nó."


"Anh có thể cảm thấy biết ơn vì điều đó," bà nói. "Nhưng em vẫn bực bội với cô ta."


Giọng của bà đã phần nào dịu xuống, gần như một tiếng càu nhàu, cho ông thấy rằng bà đã lắng nghe và thậm chí đã đồng ý, dù bà không công nhận điều đó. "Sẽ khá thú vị để xem Selig sẽ nghĩ về chuyện này như thế nào một khi nó khỏe mạnh và nhân từ trở lại." Brenna ngẩng đầu lên nhìn ông. "Anh nghĩ rằng nó sẽ bỏ qua chuyện này và để cô ta đi ư?"


"Không phải thế, nhưng anh nó sẽ đòi máu phải trả bằng máu nếu cô ta là một người đàn ông."


Bà lắc đầu. "Em biết anh đang nghĩ gì, Garrick, và đàn ông thì thường nghĩ vậy, nhưng anh sai rồi. Nó sẽ không bắt cô ta ngủ với nó. Nó đã nói vậy. Những người phụ nữ sẽ coi đó là phần thường, và nó không có ý định thưởng cho cô ta."


Garrick cười. "Anh nhớ lại em cảm thấy thế nào trong lần đầu tiên."
Bà nhớ, với ít hài hước hơn. "Đừng có mà nhắc đến về sự ngu ngốc của em và ý tưởng tầm thường của Delia về sự trả thù, đã làm cho em cảm thấy sợ hãi một việc quá tuyệt vời."


Ông lăn người ra cười toe toét với bà. "Điều anh nhớ là, một lần là không đủ với em."
Ngón tay bà ve vuốt khuôn mặt đáng yêu của ông. "Một lần không bao giờ là đủ cho em và anh, Viking. Nhưng sau đó, em cũng đã dạy anh làm thế nào để thỏa mãn vợ của mình."
"Phải không?"


"Hoặc có thể anh muốn nhiều bài học hơn?"
Ông cười khúc khích, và cúi xuống để hôn bà. Tiếng động làm ông sững lại, cả hai đều nghe thấy. Brenna nhướng mày thắc mắc. Garrick đã nhận được thông báo trước từ Ivarr, nên suy đoán khá chính xác.


"Em nên cảm thấy thoải mái," ông nói. "Người tù nguy hiểm đã bị xích lại."
Tiếng động giờ đã trở nên có nghĩa với bà. "Vào tường ư?"
Ông nhún vai thờ ơ. "Có lẽ vậy, anh có thể tưởng tượng ra."
Brenna thở ra. "Cô ta không nguy hiểm."
"Selig có thể nghĩ vậy."


Garrick không chứng kiến sự việc tắm rửa hôm nay, nhưng bà đã ở đó. "Điều mà Selig nghĩ chắc chắn là vì cô ta sẽ ghét điều đót. Em nghĩ con trai chúng ta có một số thứ cho cô ta mà nó hi vọng rằng cô ta sẽ không thích chúng."
"Vậy đó là cách trả thù của nó ư?"


"Hoặc một phần của nó. Nó không nói là nó định làm gì với cô ta. "Dường như chúng ta sẽ phải đợi để xem liệu cô ta . . ."


Một lúc sau đó họ lại bị đánh thức bởi tiếng động ồn ào hơn, nhưng rõ ràng hơn, Kristen gào lên, Royce quát lại, tiếng đổ vỡ khi một trong số họ đẩy người kia xuống sàn nhà ở sảnh. Không biết ai bắt đầu.


Brenna bắt đầu ngồi dậy. Garrick kéo bà lại với tiếng thở dài. "Chúng ta đã hi vọng là nó sẽ tìm lúc khác bớt yên tĩnh để trừng phạt nó."


Bà vùng ra để nới lỏng vòng tay của ông, nhưng bà chưa bao giờ làm được điều đó. "Nó không có vẻ đồng ý với việc là nó đáng bị trừng phạt.”
"Mẹ nào con nấy mà."
Bà lờ câu nói đó đi, và nói một cách gắt gỏng, "Thế anh không định làm gì sao?"


"Và em muốn anh làm gì khi Royce muốn đòi lại công bằng cho sự bất bình của mình? Nó sẽ không bị trừng phạt nếu như Royce không yêu nó. Nó đã hành động một cách điên rồ. Dù nó hiểu rõ điều đó— đó là lý do tại sao nó phản kháng to tiếng như vậy."


"Điều đó có thể có lý với những việc khác xảy ra hôm nay," Brenna càu nhàu. "Nếu nó không cảm thấy có tội, nó đã nói vậy. Thay vì đó nó đã giải thích lý do vì sao."
"Những lý do khá chính đang, từ những gì em nghe được."


"Không đủ chính đáng để bỏ qua những rủi ro mà nó đã làm. Royce cũng có thể đã mang Selig về một cách dễ dàng mà không cần sự giúp đỡ của nó. Nếu chồng nó không dạy dỗ nó điều đó cho nó thì anh sẽ làm."


Ông càu nhau vì cú thúc bên sườn trước khi bà lăn lên người ông. "Anh biết rõ là phụ nữ không yếu đuối như vậy mà, Viking. Em nói Kristen đã làm đúng, em cũng sẽ làm như vậy nếu em ở hoàn cảnh của nó."
"Vậy thì có thể nó không phải là người duy nhất cần bị phạt."


"Em cảnh cáo anh không nên thử."
Garrick nghĩ về nó, và ông đã làm. Khi bà thách thức ông như vậy, bản năng chiến đấu của ông lại được khơi lên. Nhưng ông không muốn vợ mình giận ông vì cuộc tranh luận này.


" Thế thì thật tốt, vì em đã không ở đó để làm thế." Và ông hôn bà trước khi bà có thể tranh cãi thêm.






Truyện liên quan