Chương 22: Chiến tranh và ôn dịch (5)

"Mông Điền." Mông Điền sắp ra khỏi lều thì bị Tần Phi gọi ngược lại.
"Còn chuyện gì sao?" Mông Điền dừng bước.


"Nếu các tướng sĩ có hỏi thì anh cứ nói là không biết muội ấy, Minh Nguyệt dù gì cũng là Vương phi của Vĩnh Lạc vương gia. Nếu để chuyện này truyền ra ngoài, sẽ gây ra rất nhiều phiền toái." Mặc kệ ra sao, an nguy và danh dự của muội muội là quan trọng hơn cả.


"Vĩnh Lạc vương phi? Không phải là Vĩnh Lạc vương tuấn mỹ bậc nhất Minh quốc chứ?" Nếu Tần Phi không nói thì Mông Điền anh cũng không biết được, lai lịch của Minh Nguyệt cách cách này không nhỏ.


"Phải rồi, vị vương gia kia quả thực tuấn mỹ anh tuấn." Tuy chỉ vô tình gặp qua vài lần nhưng Tần Phi không thể không thừa nhận Hách Liên Vũ là người anh tuấn nhất anh từng gặp qua.


"Tuấn nam mỹ nữ, không, phải là tài nữ tuấn nam, cũng không đúng. . . ." Trong phút chốc Mông Điền không thể tìm được từ đúng để hình dung.


"Được rồi, anh mau đem thuốc cho các huynh đệ đi." Tuấn nam mỹ nữ sao? E rằng không lý tưởng đến vậy, muội muội từ nhỏ đã trở thành đề tài bàn tán của không ít người. Chính bởi cái bớt màu đỏ trên má trái mà muội ấy đã trở thành vị cách cách vô cùng xấu xí nổi danh trong kinh thành. May thay Minh Nguyệt trời sinh vốn lạc quan vui vẻ nên không để ý đến những lời khó nghe ấy, ngược lại còn tài năng xuất chúng như thế này, thật khiến Tần Phi anh vui mừng.


available on google playdownload on app store


o0o
"Khởi bẩm Vương tử, người của ta báo về rằng cô nương đánh đàn kia đến doanh trại của quân Minh, còn đem thuốc trị ôn dịch cho họ sau đó đã bỏ đi."
"Có tr.a ra thân thế lai lịch của nàng không?" Tư Mã Phong thưởng thức ly rượu trong tay.


"Chuyện này vẫn chưa. Binh lính Minh quốc đều nói cô ta là tiên nữ giáng trần."
"Tiên nữ? Ha ha ha ha." Tư Mã Phong cuồng tiếu. "Có biết nàng đi đâu hay không?"
"Người theo dõi đã mất dấu, cô ta có lẽ đi về phía Tùng sơn."
"Tùng sơn?" Tư Mã Phong lặp lại hai chữ này, thì ra là vậy.


"Hết chuyện của ngươi rồi, lui đi."
"Vâng."
"Thanh Vân, ngươi đi tìm vài tên lính đến đây." Không cần biết nàng là người hay tiên, chỉ cần Tư Mã Phong ta muốn, nàng đừng mong trốn thoát.
"Rõ."
Tư Mã Phong và Mạc Thanh Vân cười ngựa đi phía trước, theo sau là tốp lính hơn mười người.


"Vương tử, chúng ta đi đâu vậy?" Mạc Thanh Vân nóng lòng hỏi.
"Theo suy đoán của ta, vị cô nương đã giúp quân Minh kia đi về hướng Tùng sơn, tám chín phần là đi hái thuốc."


"Nhưng dù cho cô ta đi hái thuốc cũng không hẳn là đi một mình." Mạc Thanh Vân lo lắng nếu đối phương đông quân, Vương tử sẽ gặp nguy hiểm.
"Không thể. Tung sơn gần lãnh thổ nước ta, nàng ta sẽ không mang theo nhiều người, trái lại một người thôi đi sẽ an toàn lại tránh gây chú ý."


Nếu Vương tử đã nói vậy thì hẳn là thế, dù sao người cũng là người thông tuệ nhất nhì Thanh quốc.


Đến chân núi Tùng, Tư Mã Phong cẩn thận xem xét sau đó nói: "Các ngươi năm người mai phục đường phía Bắc, năm người mai phục ở phía Nam. Thanh Vân, ngươi đi hướng Đông, nơi này giao cho ta. Nhớ kỹ phải bắt sống."
"Rõ."


Bọn họ đi hết, Tư Mã Phong nở nụ cười, nhàn hạ ngồi trên tảng đá ngay tại giao lộ nghỉ ngơi.
o0o


Ngọn núi này lớn quá, cũng may nàng từ nhỏ đã đi quen, nếu không hẳn đã lạc đường. Nhìn gói to thảo dược trong tay, Tần Minh Nguyệt cười hài lòng, "Nhiều vậy chắc cũng đủ dùng, mau trở về thì hơn, các binh sĩ còn đang chờ."






Truyện liên quan