Chương 23: Nữ tử và vương tử (1)
Từ xa, Tư Mã Phong nhìn thấy một cô gái vận bạch y, mang khăn che mặt, nàng còn quải một gùi to trước ngực. Anh nhếch miệng cười rồi đứng lên.
Tần Minh Nguyệt cũng nhìn thấy Tư Mã Phong đang đứng dưới chân núi kia, nàng nhận ra anh chính là người đàn ông ngồi trên chiến xa phía địch khi hai quân giao tranh. Xiêm y và phục sức thật lộng lẫy, vừa nhìn đã biết anh ta không phải bá tánh bình thường.
Khi chỉ còn cách nam tử kia không xa, Tần Minh Nguyệt dừng lại.
Tư Mã Phong ngầm quan sát Tần Minh Nguyệt, cô gái này quả không giống người thường, dáng người thướt tha quả như câu nói "yểu điệu thục nữ" của cổ nhân, tuy rằng mặt mang khăn che, nhưng ánh mắt trong veo ngời sáng ấy tựa như có thể nhìn thấu tất cả.
Tần Minh Nguyệt cũng không hề lẩn tránh ánh mắt đối phương, nàng cũng đang thầm đánh giá anh. Nam tử này so về tướng mạo quả thật cũng anh tuấn không hề thua kém Hách Liên Vũ, thế nhưng con người anh ta thì khác, bên ngoài mang vẻ tuấn mỹ tà mị, dẫu đẹp đẽ nhưng cũng có thể thôn tính hết thảy; trái lại, Hách Liên Vũ có một vẻ đẹp phiêu dật tựa như thiên sứ trong truyền thuyết, đẹp đẽ lại ấm áp, khiến người ta nhìn thấy được tia hy vọng.
Hai người cứ như vậy nhìn nhau, như muốn nhìn thấu con người lẫn tâm can đối phương.
"Vị công tử này, xin hỏi ngài có chuyện gì chăng?" Tần Minh Nguyệt biết nàng không thể trì hoãn thêm nữa, binh sĩ vẫn còn đang đợi thuốc của nàng.
Giọng nói này thật êm ái, như có thể chạm vào lòng người, khiến người ta thấy đồng cảm. "Ta chỉ là muốn mời cô nương đến Thanh quốc làm khách, không biết cô nương có nể mặt không."
Tần Minh Nguyệt cười cười nói: "Thật khiến công tử chê cười, tiểu nữ không quen biết ngài, lại càng không muốn đến Thanh quốc kia."
"Nhất tiếu khuynh thành, tái tiếu khuynh quốc" chẳng lẽ là nói đến nụ cười như ánh trăng ảo diệu này sao? "Nhưng ta biết cô nương." Nói xong, Tư Mã Phong chậm rãi tiến đến gần Tần Minh Nguyệt.
Xem ra người này không dễ đối phó, "Nếu như ta không muốn đi?" Tần Minh Nguyệt thản nhiên đáp.
"Vậy thì không còn cách nào khác, dù có ra sao, ta cũng phải đưa cô nương đi." Tư Mã Phong càng tiến sát gần Tần Minh Nguyệt, ép nàng phải theo anh ta.
Thấy Tư Mã Phong chỉ còn cách nàng gần một thước, Tần Minh Nguyệt vội lùi về sau mấy bước, hai tay mở ra tựa như sải cánh của phượng hoàng rồi bay lên. Nàng lướt qua đỉnh đầu Tư Mã Phong, bay về phía con đường nhỏ dưới chân nùi rồi biến mất khỏi tầm mắt anh.
"Mĩ." Khi anh kịp phản ứng, chỉ có thể thốt ra một chữ này.
o0o
"Minh Nguyệt đi lâu như vậy sao còn chưa thấy quay về chứ. Hay là đã xảy ra chuyện gì?" Trong doanh trại, Tần Phi đang đi tới đi lui, trong lòng vô cùng bất an.
"Tôi đã phái người đi tìm cách cách, hẳn rất nhanh sẽ có tin tức." Mông Điền đương nhiên hiểu được tâm trạng lo lắng cho người thân của Tần Phi.
"Muội đã trở về."
Vừa thấy Tần Minh Nguyệt, Tần Phi cuối cùng cũng thấy nhẹ nhõm. "Sao muội bây giờ mới trở lại?"
"Muội gặp một chút phiền toái nên chậm trễ, nhưng không sao cả. Đây là thảo dược, chúng ta mau đi sao khô.
"Rốt cuộc là chuyện gì, muội có bị thương không vậy?" Tần Phi nhìn một lượt khắp người Tần Minh Nguyệt.
"Đại ca, muội sao có thể dễ dàng bị thương như vậy chứ." Nàng bông đùa nhìn Tần Phi.
"Là muội thì hẳn không thể." Tần Phi yêu thương búng đầu Tần Minh nguyệt.
Nàng che trán, cố tình nói. "Muội sẽ mách a mã và ngạch nương, đại ca lúc nào cũng bắt nạt muội."
Thấy tình cảm thân thiết giữa Tần Phi và Tần Minh Nguyệt, Mông Điền rất ngưỡng mộ, thì thầm bảo: "Nếu ta cũng có muội muội thì tốt biết mấy."