Chương 25: Lần nữa, liệu có thể tin tưởng?

Ánh nắng buổi sáng nhẹ nhàng phủ lên con phố đá cũ kỹ.
Tiếng bước chân ẩn mình sau sự náo nhiệt của buổi sớm. Trên những con phố chợ trời sầm uất.
Ren lặng lẽ bước theo sau Klein, khoảng cách giữa hai người vừa đủ gần để không bị lạc, nhưng cũng đủ xa để giữ lại một chút đề phòng.


Cán giáo vẫn lạnh ngắt trong tay, nhưng lần này Ren không còn siết chặt nữa.
Cảm giác trống rỗng vẫn đó, chỉ là nhạt nhòa hơn. Cậu liếc nhìn bóng lưng phong trần của Klein, lòng trào dâng cảm giác mâu thuẫn.
Đôi mắt thoáng lên sự do dự đề phòng.


‘Mình thật sự có thể tin anh ta không?’ Ý nghĩ ấy thoáng qua, khiến Ren bất giác dừng bước.
Hình ảnh Copper với ánh mắt tự tin lạnh lùng đầy toan tính.
Ren nhớ về khi..Eylis đẩy cậu về phía con quái vật lại hiện lên, sắc nét và đau đớn.


Klein nhận ra sự ngập ngừng của Ren, anh chậm lại, quay đầu nhìn với nụ cười hiền hòa:
“Yên tâm đi, chúng ta chỉ đi săn mấy con quái yếu bên ngoài thôi. Sẽ không nguy hiểm đâu.”
Ren mím môi, đôi mắt ánh lên vẻ nghi ngờ:
“Tại sao lại muốn giúp tôi?”
Klein khẽ nhún vai:


“Giúp gì chứ? Tôi chỉ nghĩ... đi săn một mình cũng buồn. Có đồng đội vẫn hơn. Ngoài ra nhóm của tôi vẫn thiếu người.
Càng đông người thì càng an toàn thôi.”
Ren im lặng, ánh mắt vẫn không rời khỏi Klein.


Câu trả lời đơn giản đến mức khiến cậu cảm thấy khó tin. Sau những gì đã trải qua, lòng tốt chân thành trở nên quá xa lạ.
Nhưng rồi... sự cô độc lạnh lẽo mà cậu đã nếm trải suốt thời gian qua lại trỗi dậy.


available on google playdownload on app store


Đứng trước Klein, người tỏa ra thứ ánh sáng ấm áp mà Ren khát khao... cậu lại không muốn quay lưng đi nữa.
Klein dường như đọc được suy nghĩ của Ren.
Anh cười, giọng nói nhẹ nhàng:


“Đừng căng thẳng vậy chứ. Thật ra, nhóm tôi cũng có mấy người kỳ lạ lắm. Một thằng nhút nhát hơn cả cậu, lần nào cũng run như cầy sấy khi đối mặt với quái vật.


Vậy mà vẫn cứ đi săn cùng cả bọn. Hay một tên lúc nào cũng lầm lì, lạnh như băng, nhưng lại rất biết quan tâm người khác. Tôi nghĩ... chắc cậu sẽ hợp với bọn họ.”
Ren khẽ giật mình. Cảm giác lo lắng dần tan biến khi nghe Klein kể về những người bạn đó.


Họ không phải những kẻ mạnh mẽ, lạnh lùng hay tàn nhẫn như Copper... mà cũng chỉ là những con người bình thường, có nỗi sợ hãi và điểm yếu riêng.
‘...Có lẽ... mình cũng sẽ ổn thôi...’ Ren tự nhủ, nhưng sự nghi ngờ vẫn chưa hoàn toàn biến mất.


Cậu hít một hơi thật sâu, ánh mắt dần trở nên kiên định hơn.
“...Anh chắc là... họ sẽ chấp nhận tôi chứ?” Giọng cậu nhỏ dần, như sợ bị từ chối.
Klein bật cười, tiếng cười vang lên giữa con phố vắng lặng:


“Chắc chắn rồi! Thêm một người nữa càng vui chứ sao. Đừng lo, tôi sẽ giới thiệu cậu với bọn họ.”
Ren thoáng ngạc nhiên trước sự chân thành trong giọng nói của Klein. Không giống với những lời giả dối mà cậu từng nghe trước đây.


Ánh nắng buổi sớm vẫn dịu dàng phủ lên con phố, xua tan đi phần nào bóng tối trong lòng Ren.
Cậu bước đi, lần này gần hơn một chút so với lúc trước. Bóng dáng cô độc ấy, giờ đây dường như đã có thêm một chút hy vọng.
Hai bóng dáng yên lặng.


Họ bước đi giữa con phố đông người. Tiếng ồn ào náo nhiệt vang lên từ khắp nơi, nhưng giữa dòng người tấp nập, họ vẫn giữ khoảng cách, chẳng ai nói với ai lời nào.
Chỉ có tiếng bước chân đều đặn và thỉnh thoảng là tiếng thở dài của Klein.


Ren cúi đầu, ánh mắt dán chặt xuống nền đá dưới chân. Cậu không dám nhìn lên, cũng không dám bắt chuyện. Cảm giác hồi hộp len lỏi trong lồng ngực, thắt chặt lấy trái tim.
Chưa bao giờ... cậu lại lo lắng như thế này.


Không có cảm giác bất an hay sợ hãi như khi đối mặt với con quái vật hay khi bị phản bội. Đây là sự hồi hộp và lo lắng thuần túy.
Cảm giác khi bước cùng ai đó. Cảm giác khi không còn cô độc một mình.


‘Liệu mình có đang làm đúng không?... Nếu anh ta cũng giống như Copper thì sao?...’ Ý nghĩ ấy lóe lên trong đầu, khiến Ren khẽ rùng mình.
Nhưng khi liếc nhìn bóng lưng của Klein, cậu lại cảm thấy sự bất an ấy tan biến một chút.


Klein bước đi thoải mái, không chút phòng bị hay toan tính. Anh không quay đầu lại kiểm tr.a Ren, cũng không thúc giục hay ra lệnh.
Cứ như thể... anh thật sự chấp nhận sự hiện diện của Ren mà không có bất kỳ điều kiện nào.


Ren khẽ siết chặt cán giáo, cảm giác lạnh ngắt ấy dần trở nên ấm áp hơn. Cậu hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén sự hồi hộp đang dâng lên trong lồng ngực.
‘...Có lẽ... mình có thể tin anh ta... chỉ một lần thôi...’


Bước chân của Ren nhẹ nhàng hơn một chút. Khoảng cách giữa hai người dường như gần lại.
Nhưng dù đã quyết định đi cùng Klein, nỗi lo lắng vẫn không hoàn toàn biến mất. Nó cứ âm ỉ trong lòng, như một vết thương chưa lành.


Dẫu vậy, lần đầu tiên sau rất lâu, Ren cảm thấy bản thân không còn cô độc trên con đường này.
Họ tiến vào một quán trọ nhỏ vắng người.
Những chiếc bàn ghế cũ được xếp gọn gàng và hợp lý. Ánh nắng buổi sớm len qua khung cửa sổ, tạo nên những vệt sáng dịu dàng trên nền gạch mộc mạc.


Không khí ấm áp của quán trọ khiến Ren thư giãn. Cảm giác lạnh lẽo và cô độc dường như bị xua tan, nhường chỗ cho sự yên bình hiếm có.
Mùi hương của đồ ăn nóng hổi thoảng trong không khí, vuốt ve khứu giác của cậu.


Đó là mùi bánh mì mới nướng, chút thơm nồng của thịt xông khói và mùi canh nóng hổi, tất cả hòa quyện lại với nhau, gợi lên cảm giác gần gũi đến lạ.
‘Đã bao lâu rồi... mình chưa được ăn một bữa tử tế?’ Ren tự hỏi, vô thức đưa tay sờ lên cái bụng trống rỗng.


Những ngày đói khát, vật lộn để tồn tại trong ngục tối vẫn còn hằn sâu trong tâm trí cậu.
Dạ dày quặn thắt lại khi mùi thơm kia cứ lởn vởn, khiêu khích mọi giác quan.
Cậu muốn ăn thử bữa sáng ở đây... muốn lắm.
Nhưng... không còn tiền.


Ánh mắt Ren cụp xuống, đôi vai khẽ co lại như thể đang cố thu mình lại. Cậu lùi về sau một bước, định nói gì đó rồi lại thôi.
“Klein... Tôi... Tôi sẽ chờ ở ngoài.” Giọng cậu khẽ khàng, gần như không nghe thấy.


Klein quay lại, ánh mắt ngạc nhiên. “Sao vậy? Ở đây ấm áp hơn mà. Cậu không thích chỗ này à?”
Ren lắc đầu, cố gắng che giấu vẻ bối rối. “Không... Chỉ là... tôi không đói...”
Nói dối.


Klein nhìn Ren một lúc, đôi mắt nheo lại như đang suy nghĩ điều gì đó. Nhưng rồi anh chỉ khẽ mỉm cười, vỗ vai cậu một cái.
“Vậy thì đi với tôi. Tôi không giỏi ăn một mình đâu.”
Ren muốn từ chối. Cậu không muốn trở thành gánh nặng, cũng không muốn Klein phải tốn tiền vì mình.


Nhưng đôi mắt chân thành của Klein khiến cậu không thể nói lời từ chối.
“...Ừm... Vậy tôi sẽ ngồi cùng anh một chút.”
Nói rồi, Ren bước vào trong, vẫn giữ khoảng cách nhất định với Klein.
Mùi hương thơm ngon lại ùa vào khứu giác, khiến dạ dày cậu khẽ réo lên. Ren vội cúi mặt, che đi vẻ xấu hổ.


Cậu thật sự rất đói...
“Này, Ryoutarou. Cậu chạy đi đâu từ sáng đấy?”
Chỉ vừa đi được vài bước, một giọng nói lạ bỗng vang lên, kéo Ren ra khỏi những suy nghĩ mông lung.


Ren khựng lại, ánh mắt cảnh giác nhìn về phía phát ra giọng nói. Ở góc quán, một nhóm người đã ngồi kín quanh cái bàn tròn, vừa nói vừa cười đùa rôm rả.
“Yo. Tôi chỉ chạy loanh quanh thôi.” Klein đáp lại bằng giọng điệu thoải mái, nở nụ cười tươi khi tiến thẳng về phía nhóm người kia.


Ren chần chừ đứng lại, bàn tay vẫn siết chặt cán giáo theo phản xạ. Đôi mắt cậu thoáng vẻ bối rối khi nhìn Klein tự nhiên tiến về phía những người xa lạ.
“Đằng kia, họ đang đợi.” Klein mỉm cười, vẫy tay về phía góc quán.


Ren căng thẳng nhìn theo, trái tim như ngừng đập khi thấy nhóm người đang ngồi quây quần quanh chiếc bàn tròn lớn.
“Ryoutarou! Đến muộn như vậy là phải khao đấy nhé!”


Một giọng nói lanh lảnh vang lên, kèm theo đó là hình ảnh một chàng trai đội chiếc băn trùm đầu thủy thủ màu đỏ hệt như cái băng đô mà Klein đeo.
Khuôn mặt tinh nghịch và đôi mắt sắc như mèo hoang lóe lên tia tinh quái. Cậu ta nhảy bật khỏi ghế, tay vung vẩy như thể không thể đứng yên nổi một giây nào.


“Lại bày trò à, Dynamm?” Klein cười. “Không phải chúng ta vừa vét sạch tiền để cho cậu đổi vũ khí sao?”


Dynamm bật cười lớn, vỗ tay lên vai Klein. “Thì chính vì thế mới phải để cậu khao bù chứ! Nhìn này, đẹp không?” Cậu ta khoa tay chỉ vào tấm khiên thép sáng loáng và thanh gươm dài sắc bén bên hông, đôi mắt rực sáng như trẻ con khoe đồ chơi mới.


Ren khẽ lùi lại một bước khi Dynamm quay sang, nụ cười ranh mãnh như sắp bày trò gì đó. “Ren à? Chậc, gầy nhom thế này mà cũng đi săn à?” Dynamm chống nạnh, đầu nghiêng sang một bên như đang đánh giá một món hàng lạ lùng. “Cậu có chắc là không bị gió thổi bay không đấy?”


Klein bật cười lớn, vỗ mạnh lên vai Dynamm. “Cậu vẫn ồn ào như mọi khi nhỉ!”
Ren đỏ bừng mặt, định cúi xuống né tránh thì một bàn tay to lớn đặt lên vai cậu một cách nhẹ nhàng.
“Đừng để ý đến lời của Dynamm. Cậu ta miệng ác nhưng lòng tốt lắm.”


Giọng nói trầm ấm khiến Ren ngước lên, đối diện với một người đàn ông cao lớn, thân hình vạm vỡ như ngọn núi.
Khuôn mặt góc cạnh nhưng hiền lành, đôi mắt sâu và giọng nói điềm đạm tạo cảm giác an toàn.


“Tôi là Dale. Rất vui được gặp cậu, Ren.” Dale mỉm cười ấm áp, bàn tay to lớn nhưng nhẹ nhàng siết lấy tay Ren trong một cái bắt tay chắc nịch.
“Này ..này. Tôi đúng là có lòng tốt thật mà. Chỉ muốn Ren không cảm thấy căng thẳng thôi.”. Dynamm xua tay giải thích.


“Ừ, tốt bụng đến mức suýt khiến cậu ta chạy đi luôn đấy.” một giọng nói hơi có phần nghiêm túc vang lên.
Chủ nhân của giọng nói là một người đàn ông với khuôn mặt hơi gầy, hai gò má hóp nhẹ. Mái tóc nâu cắt tỉa gọn gàng dựng đứng lên như dứa.


“Chào cậu. Tên của tôi là Issin.” anh ta nở một bụ cười thân thiện với Ren.






Truyện liên quan