Chương 26: Hương vị của ấm áp.
Ren khẽ cười, cảm giác căng thẳng trong lòng dần tan biến.
Cậu đưa tay bắt lấy tay Issin, cảm nhận được sự ấm áp và mạnh mẽ từ cái bắt tay chắc nịch.
Một chút ấm áp len lỏi trong lồng ngực, xua tan sự ngại ngùng còn sót lại.
“T-Tôi là Ren. Rất vui được gặp mọi người.”
“Được rồi, ngồi xuống đây đi. Chỗ này còn rộng mà.” Klein khẽ vỗ vai Ren, nụ cười ấm áp hiện rõ trên khuôn mặt.
Anh nhẹ nhàng dẫn cậu ngồi xuống bên cạnh mình, tạo cảm giác như đang bảo vệ Ren khỏi sự bỡ ngỡ ban đầu.
Ren ngồi xuống, vẫn còn chút ngại ngùng nhưng ít nhất không còn cảm giác lạc lõng.
Cậu khẽ siết chặt tay lại để che giấu sự hồi hộp còn sót lại, ánh mắt không tự chủ mà quan sát xung quanh.
Bất chợt, một tiếng vỗ bàn thật mạnh vang lên khiến Ren giật mình. Cậu ngước lên, thấy Klein đứng dậy với nụ cười rạng rỡ:
“Để ăn mừng thành viên mới của chúng ta, Ren... Hôm nay tôi khao!”
Giọng nói nhỏ dần ở cuối, Klein dừng lại một chút rồi tiếp tục: “...bữa sáng nay.”
“Ryotarou, ông hoàng bủn xỉn nay hào phóng tới vậy à?” Dynamm đảo mắt, cười cợt. “Có phải mặt trời mọc đằng Tây không đấy?”
Klein nghe vậy thì khẽ cau mày, giả vờ giận dữ, trừng mắt nhìn Dynamm:
“Mọi người... trừ Dynamm.”
Cả đám bật cười, reo hò vui sướng. Không khí rộn ràng bao trùm lấy bàn ăn.
Chỉ có Dynamm với nụ cười còn nguyên trên khuôn mặt... đã hóa đá.
“Khôngggggg! Đội trưởng... Tôi chẳng còn xu nào cả!” Dynamm than thở, gương mặt méo xệch đầy bi thương.
Nhưng Klein chỉ nhún vai đầy thản nhiên, nụ cười tinh quái nở trên môi.
Anh quay sang Ren, giọng hào hứng:
“Cậu muốn ăn gì? Bữa sáng ở chỗ này là tuyệt nhất rồi đấy.” Klein hất đầu về phía thực đơn, rồi bất giác liếc mắt về phía Dynamm, giọng đầy ẩn ý:
“Không như quán mà ai đó dẫn đường... đồ ăn dở tệ.”
Dynamm đỏ mặt, lúng túng đáp lại: “Này... Nhưng nó rẻ mà... cũng chỉ có lần đó thôi.” Cậu ta co người lại, đôi vai khẽ rụt xuống như sợ bị mắng thêm.
Issin phá lên cười, vỗ mạnh vai Dynamm, giọng an ủi: “Thôi, đằng nào cậu ấy cũng đã cố gắng mà.”
Nhưng ngay sau đó, giọng anh đột ngột hạ xuống, đầy châm chọc:
“Lần sau đừng dẫn đường nữa nhé. Để tôi làm thay.”
Dynamm há hốc mồm, định phản bác nhưng chưa kịp nói gì thì Dale đã xen vào, thở dài ngao ngán:
“Mọi lần đều vậy, Dynamm à. Cả thế giới thực lẫn nơi này... Cậu đều tệ trong khoản tìm quán ăn. Nhớ lần trước không? Chúng ta mất cả đống tiền mà chẳng ăn được gì ra hồn.”
Mặt Dynamm xụ xuống, đôi mắt chớp chớp đầy bất lực.
“...” anh ta chẳng thể cãi lại, chỉ đành cúi gằm mặt, giận dỗi như đứa trẻ bị trách oan.
Ren bất giác bật cười khi chứng kiến cảnh tượng ồn ào trước mắt.
Sự sôi nổi và thân thiết của nhóm người này thật khác biệt. Không khí nặng nề trong lòng cậu dường như đã tan biến hoàn toàn.
Trong khi đám người vẫn còn đang vui vẻ cười nói, thì bữa sáng đã được bưng lên.
Mùi hương thơm lừng của thịt xông khói lan tỏa trong không khí, kích thích khứu giác của Ren một cách mãnh liệt.
Cậu bất giác nuốt một ngụm nước miếng khi nhìn thấy bát súp nóng hổi bốc lên từng làn khói nghi ngút, mùi thơm của rau củ và thịt hòa quyện làm bụng cậu cồn cào.
Trước mặt cậu là một miếng bánh mì vàng óng, nóng hổi. Vỏ ngoài giòn rụm nhưng bên trong lại mềm mại, phảng phất mùi thơm của bơ tươi.
Ren không thể rời mắt khỏi miếng thịt xông khói hơi cháy cạnh, màu nâu sậm bóng bẩy ánh lên dưới ánh sáng buổi sớm.
Mùi thơm của mỡ lợn hơi xém kết hợp với hương vị mặn mà khiến đầu óc cậu như tỉnh táo hẳn.
‘Đây là... thịt... thịt thật.’
Cậu không dám tin vào mắt mình. Thịt tươi ngon, không phải loại thịt khô cứng nhắc đầy mùi hóa học và chất bảo quản được đóng hộp... mà cậu từng ăn để cầm hơi.
Ren khẽ chạm vào miếng bánh mì, cảm nhận được độ nóng hổi truyền qua đầu ngón tay.
Bất giác, ký ức về những bữa ăn đơn sơ hiện về trong tâm trí. Những mẩu bánh cứng ngắc và lạnh ngắt, chẳng có vị gì ngoài sự khô khốc của bột mì.
Những món cơm hộp tiện lợi, nhưng...đều đã hết hạn được một khoảng thời gian.
Ren vẫn còn rùng mình khi nhớ đến những ly mì ăn liền với mùi hương khó chịu xông thẳng lên mũi.
Nhưng, những ký ức đó chỉ thoáng qua, khi cái bụng đói cồn cào của Ren gọi cậu tỉnh dậy. Nó thôi thúc chủ nhân mình ăn và ngấu nghiến thứ bữa sáng ngon lành ở trước mặt.
Cổ họng cậu nghẹn lại.
‘Lần cuối cùng mình ăn thịt... là khi nào nhỉ?’
Cảm giác đói khát và thiếu thốn dường như lại trỗi dậy, khiến cậu chỉ muốn ngay lập tức cắn một miếng thật to.
Nhưng Ren cố kiềm chế, đôi bàn tay run rẩy khẽ siết chặt lại để giữ mình không lao vào đồ ăn một cách vồ vập.
Cậu ngẩng đầu lên, nhìn mọi người xung quanh. Ai nấy đều tự nhiên thưởng thức bữa sáng, vừa ăn vừa nói chuyện rôm rả. Không ai nhận ra sự đấu tranh trong lòng Ren.
Cảm giác nghẹn ngào dâng lên nơi cổ họng. Ren chớp mắt vài lần, cố gắng kìm nén những cảm xúc lạ lẫm đang dâng trào.
Cậu chưa từng nghĩ mình sẽ có ngày được ngồi chung bàn với mọi người... và được ăn một bữa sáng thịnh soạn như thế này.
...
Ren đặt chiếc thìa xuống bát, khẽ thở ra một hơi nhẹ nhàng.
Bát súp nóng hổi đã cạn sạch, chỉ còn lại vài vệt sót lại ở đáy bát.
Cậu cố gắng húp nốt giọt cuối cùng, nhưng chẳng còn gì ngoài hương thơm thoang thoảng còn vương vấn trên vành bát.
Cậu nhìn xuống chiếc đĩa trước mặt. Miếng bánh mì vàng óng đã biến mất, chỉ còn lại vài vụn nhỏ rơi vãi.
Ren bất giác đưa tay nhặt một mẩu vụn, bỏ vào miệng nhai chậm rãi, cảm nhận chút vị mặn mà và béo ngậy còn sót lại.
Vị ngon như vẫn đang lưu luyến nơi đầu lưỡi. Ren khẽ nuốt xuống, cảm giác thòm thèm dâng lên trong lòng.
‘Giá mà... có thể ăn thêm một chút nữa.’
Cậu liếc mắt nhìn sang bàn của Klein. Đĩa thức ăn của mọi người vẫn còn vài miếng chưa đụng tới. Mùi thơm của thịt xông khói cùng hương bơ tươi vẫn vương vấn trong không khí, bụng cậu đã đầy nhưng...có lẽ nó vẫn chứa thêm được...một chút?
Ren vội cúi đầu xuống, hai tay đan vào nhau đặt trên đùi, cố gắng giữ cho vẻ mặt không lộ ra sự thèm thuồng.
Cảm giác này thật quen thuộc. Cảm giác muốn ăn thêm nhưng lại không dám...
Cậu nhớ lại những lần chỉ dám đứng từ xa nhìn người khác ăn uống thỏa thích. Nhớ lại vị nhạt nhẽo của bánh mì khô cứng và nước lọc lạnh lẽo.
‘Đừng tham lam... được ăn no như thế này là quá đủ rồi...’
Ren tự nhủ với lòng mình, nhưng ánh mắt vẫn vô thức dõi theo từng động tác của Klein khi anh cười nói và đưa miếng thịt lên miệng.
Cậu chớp mắt, vội quay mặt đi, cảm thấy có lỗi với chính mình vì sự khao khát đó.
‘Chỉ cần một chút nữa thôi...’
Nhưng Ren biết mình không thể mở lời.
Cậu không muốn bị coi thường, cũng không muốn trở thành gánh nặng trong mắt những người đã cho cậu cảm giác ấm áp mà cậu chưa từng có trước đây.
Vì vậy, Ren chỉ ngồi yên lặng, khẽ siết chặt tay lại để kìm nén cảm giác thòm thèm còn đọng lại nơi cổ họng.
Nhưng hương thơm ngọt ngào của bữa sáng vẫn cứ vương vấn, lẩn khuất quanh cậu, như đang cố tình trêu ngươi sự khao khát không bao giờ được thỏa mãn.
‘Mình sẽ ăn nó mỗi ngày... khi có tiền.’ một suy nghĩ lóe lên trong đầu của Ren.
Cậu nhắm mắt lại, tưởng tượng hình ảnh mình ngồi trước bàn ăn đầy ắp những món ngon lành, không còn phải lo lắng về sự thiếu thốn hay đói khát nữa.
Một chút gì đó tươi đẹp đang nở rộ trong đầu của cậu.
‘Đúng vậy... Mình sẽ ăn nó mỗi ngày.’
Lần này, ý nghĩ đó không chỉ đơn thuần là mơ ước. Nó trở thành một mục tiêu, một lời hứa với chính bản thân mình. Đôi mắt Ren ánh lên sự quyết tâm.
Cậu sẽ kiếm tiền. Cậu sẽ thay đổi cuộc sống này.
Để rồi một ngày nào đó... cậu có thể thoải mái thưởng thức những bữa ăn ngon lành mà không còn phải thòm thèm như lúc này nữa.
....
Rồi. Đánh chén no nê. Bây giờ chúng ta sẽ đi săn chứ?” Klein nhìn vào chỗ bát đĩa bỏ lại của mọi người và nói, giọng phấn khởi.
“Tất nhiên là thế rồi. Tôi đang phấn khích muốn thử hai món hàng mới này.” Dynamm vung vẩy thanh gươm thép mới toanh, nụ cười tự tin rạng rỡ trên khuôn mặt.
“Vậy chúng ta sẽ bắt đầu ở đâu? Tới cấp độ này, bọn lợn lòi chẳng cho được tí exp nào cả.” Issin nghiêm túc hỏi, đôi mắt sắc lạnh đầy tập trung.
Klein khẽ nhíu mày, ánh mắt lướt qua Ren trước khi nói:
“Chúng ta nên thong thả vài ngày... Ren vẫn chưa sẵn sàng để đối mặt với những thứ quá mạnh.”
Ren hơi sững người, cảm giác xấu hổ và tự ti dâng lên trong lòng.
Cậu khẽ siết chặt tay, cố nén lại sự khó chịu khi nhận ra bản thân đang trở thành gánh nặng cho cả nhóm.
Nhưng trước khi Ren kịp nói gì, Dynamm đã bật cười:
“Ồ, đúng rồi. Tân binh mà. Ai cũng phải bắt đầu từ con số không thôi.”
Lời nói có phần trêu chọc nhưng không hề mang ác ý. Dynamm nở nụ cười thoải mái, vỗ nhẹ lên vai Ren:
“Cứ từ từ mà tiến bộ, nhóc. Rồi cậu sẽ bắt kịp thôi.”
‘Nhóc?’
Ren ngước lên, ngạc nhiên trước sự động viên bất ngờ. Một chút cảm giác ấm áp len lỏi trong lòng cậu.
Klein gật đầu hài lòng, nụ cười dịu dàng hiện lên trên khuôn mặt:
“Đúng vậy. Không cần vội. Cứ đi từng bước một. Được rồi, mọi người, hôm nay chúng ta sẽ đi săn ở vùng ngoài rìa trước đã. Chuẩn bị xuất phát!”
Dale đứng dậy và vỗ vai Ren, lực vỗ mạnh mẽ khiến Ren hơi lảo đảo.
“Yên tâm đi. Bọn quái sẽ không vượt qua được hàng phòng thủ của chúng ta. Không phải khoe, nhưng bọn tôi lên cấp được kha khá rồi đấy... dù mới là ngày thứ 3.”
Ren ngước lên, mắt mở to ngạc nhiên. Nhưng không phải vì tốc độ lên cấp của nhóm Klein...
Mà vì vóc dáng cao lớn của Dale.
‘To lớn thật đấy...’
Ren nuốt khan, ánh mắt vô thức lướt qua từng người trong nhóm.
Không chỉ Dale, mà cả Klein, Issin, và Dynamm... Ai cũng đều cao hơn cậu hẳn một cái đầu.
Cảm giác như mình đang lạc giữa những người khổng lồ vậy.
‘Vậy ra... đó là lợi ích của việc ăn được 3 bữa đầy đủ mỗi ngày?’
Ý nghĩ thoáng qua khiến Ren bất giác cười khổ. Cậu khẽ cúi đầu, cảm giác tự ti dâng lên khi nhớ lại những ngày đói khát, vật lộn để sinh tồn một mình.
Dale dường như nhận ra sự im lặng khác thường của Ren, anh ta nghiêng đầu hỏi:
“Này, nhóc. Nghĩ gì mà thẫn thờ thế?”
Ren giật mình, vội vàng lắc đầu:
“À... không có gì đâu.”
“Cậu đang thắc mắc về chiều cao của tôi à?” Dale bật cười, vỗ ngực tự hào, “Từ hồi cấp 2 tôi đã cao hơn mấy đứa cùng lớp rồi.”
Ren ngượng ngùng, không biết trả lời thế nào. Nhưng nhìn thấy nụ cười thoải mái của Dale, cảm giác tự ti trong lòng cậu cũng vơi đi đôi chút.
‘Ừm... rồi mình cũng sẽ cao hơn thôi... nếu như có thể ăn uống đầy đủ như họ.’
“Mà cậu bao nhiêu tuổi rồi, Ren?” Dynamm tò mò hỏi, ánh mắt đầy vẻ hiếu kỳ.
“1...16...năm nay tôi 16 tuổi.” Ren có hơi ngập ngừng, nhưng vẫn trả lời.
“16 tuổi? Trông cậu cứ như 14 vậy...” Dynamm nhíu mày, giọng nói vô thức bật ra cùng sự ngạc nhiên.
Ren sững người, đôi mắt thoáng chút dao động. Nụ cười gượng gạo hiện lên trên môi cậu.
‘Mình biết mà... lúc nào cũng vậy.’
Cảm giác tự ti như một lưỡi dao sắc nhọn cứa vào lòng. Ren cúi đầu, bàn tay vô thức siết chặt lại.
Chợt nhận ra bầu không khí trở nên nặng nề, Dynamm hốt hoảng:
“Ơ, tôi... tôi không có ý gì đâu! Chỉ là... cậu biết đấy, chiều cao của cậu... à, ý tôi là...”
Anh ta ấp úng, cảm giác tội lỗi dâng lên khi thấy vẻ mặt của Ren. Dynamm gãi đầu rồi cười gượng:
“Chỉ cần chú ý ăn uống đầy đủ là được. Ở tuổi này vẫn còn cao thêm được mà. Nhìn tôi xem, hồi 16 tuổi cũng lùn tịt... vậy mà giờ đã cao hơn cả ông chú hàng xóm rồi đấy!”
Dynamm cười to, vỗ vai Ren một cái thật mạnh.
Ren ngước lên, nhìn thấy nụ cười chân thành của Dynamm thì đôi mắt thoáng chút ngạc nhiên.
Dù cậu không biết tại sao anh ta lại nhắc tới ông chú hàng xóm nào đó ở đây. Nhưng cậu thực sự biết ơn.
“Cảm ơn...” Ren khẽ đáp, cảm giác ngại ngùng dần tan biến.
‘Ừm... có lẽ mình cũng sẽ cao hơn... nếu ăn uống đầy đủ như họ.’
....