Chương 35: Con đường của kiếm.
Nhờ có sự hỗ trợ của hệ thống và sự giúp đỡ của Klein. Ren đã nhanh chóng làm chủ được thứ vũ khí mới.
Ren thở hồng hộc khi dừng lại. Cậu không dám tin vào mắt mình khi tốc độ tăng trưởng của hệ thống thành thạo vũ khí đối với kiếm lại nhanh đến như vậy.
Ren nhìn chằm chằm vào dòng chữ màu xanh lam nhạt lơ lửng trước mắt.
Con số “8/100” đang nhấp nháy, như muốn khẳng định rằng những gì vừa xảy ra không phải là ảo giác.
Weapon Mastery: Sword Art
Beginner (8/100)
Chỉ trong một thời gian ngắn, cậu đã đạt được con số này...một tốc độ tăng trưởng đáng kinh ngạc so với lúc cầm giáo.
Ren ngước nhìn thanh kiếm trong tay mình. Ánh sáng xanh lam trên lưỡi kiếm dần tắt, trở về vẻ ngoài bình thường nhưng lại ẩn chứa một sức mạnh kỳ lạ.
“Tại sao... mình lại cảm thấy... dễ dàng đến vậy?” Cậu thì thầm, giọng nói đầy kinh ngạc.
Trước đây, khi sử dụng giáo, mỗi đòn tấn công đều nặng nề và khó khăn như thể đang chống lại chính cơ thể mình.
Nhưng bây giờ, với thanh kiếm này, mọi động tác đều mượt mà và tự nhiên.
Cậu không cần phải gồng mình hay ép buộc bản thân phải tuân theo bất kỳ kỹ thuật nào.
Đường kiếm của cậu như đang tự do múa lượn, theo bản năng mà di chuyển.
Ren nhắm mắt lại, hồi tưởng lại những cú chém vừa rồi.
Nhẹ nhàng lướt quanh con bù nhìn gỗ, cậu tấn công từ mọi hướng với tốc độ nhanh chóng.
Mỗi đòn đánh đều chính xác và uyển chuyển, không hề dư thừa hay mất cân bằng.
Những tiếng “cộc cộc” vang lên giòn giã khi lưỡi kiếm chạm vào gỗ, vang vọng trong màn đêm yên tĩnh.
Cuối cùng, nhát chém dọc tuyệt vời đó...
Ánh sáng xanh lam lóe lên, chẻ đôi con bù nhìn thành hai nửa hoàn hảo.
Dãy số sát thương màu đỏ kinh khủng liên tục nháy trên đỉnh đầu con bù nhìn trước khi biến mất hoàn toàn.
Ren mở mắt ra, hơi thở vẫn còn gấp gáp. Cậu cảm nhận được nhịp tim đập thình thịch trong lồng ngực.
Chưa bao giờ... cậu cảm thấy mạnh mẽ đến vậy.
Chưa bao giờ... cậu cảm thấy hòa hợp với một loại vũ khí đến vậy.
Thanh kiếm trong tay như một phần của cơ thể cậu, như thể nó đã ở đó từ rất lâu rồi.
Một nụ cười mơ hồ nở trên môi Ren. Cảm giác phấn khích lan tỏa khắp cơ thể.
Đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy mình... không còn yếu đuối và vô dụng nữa.
Có lẽ... đây chính là thứ cậu cần.
Có lẽ... thanh kiếm này chính là con đường của cậu.
Clap Clap*
Tiếng vỗ tay của Klein vang lên giữa không gian vắng lặng của sân tập.
Cảm giác như tiếng vỗ tay ấy phá vỡ sự tĩnh mịch của màn đêm, khuấy động bầu không khí như thể có một ánh sáng ấm áp nào đó đang lan tỏa trong không gian vắng lặng.
Ren đứng im, hơi giật mình khi nghe thấy tiếng vỗ tay, rồi ánh mắt cậu chạm vào Klein, người vẫn đứng đó, với nụ cười tự mãn trên môi.
“Giờ thì cậu đã tìm được thứ thích hợp với mình rồi. Tôi nói không sai chứ? Cậu sinh ra là để cầm kiếm, Ren ạ.” Klein nói với vẻ mặt đầy tự tin, ánh mắt không giấu nổi sự hài lòng.
Câu nói ấy vang lên như một lời khẳng định, như thể Klein đã biết trước kết quả từ lâu.
Những lời đó giống như một lời khen ngợi, nhưng lại đầy sự thử thách, tạo cho Ren cảm giác như có một tảng đá nặng trong lòng đang dần dần được gỡ bỏ.
Ren đứng đó, tay vẫn nắm chặt thanh kiếm, nhưng tâm trí lại mông lung, một cảm giác khó tả đang dâng lên trong cậu.
Cậu nhìn xuống thanh kiếm trên tay mình, cảm nhận sự quen thuộc mà nó mang lại.
Đó không còn là thứ vũ khí xa lạ hay cứng nhắc như ngọn giáo nữa, mà là một công cụ linh hoạt, dễ dàng để điều khiển.
Ren nhẹ nhàng cười, dù nụ cười ấy thoáng qua chỉ trong chớp mắt, nhưng nó mang theo một niềm vui nhỏ nhoi trong lòng cậu, như một sự công nhận về bản thân.
“Cảm... cảm ơn anh, Klein. Nếu không nhờ anh thì chắc bây giờ... tôi vẫn tuyệt vọng với ngọn giáo ở trên tay,” Ren đáp lại, giọng có chút ngập ngừng nhưng chân thành.
Lời cảm ơn vừa thốt ra khỏi miệng, Ren tự nhận thấy rằng mình chưa bao giờ cảm thấy sự thỏa mãn như lúc này.
Cảm giác tìm ra thứ phù hợp với mình, dù là chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, đã là một bước tiến dài.
Klein không vội trả lời ngay, chỉ đứng im một chút, như thể đang chờ đợi phản ứng của Ren.
Sau đó, anh ta khẽ nhếch miệng cười, ánh mắt lấp lánh một cách đầy tự mãn, như thể đã đạt được một mục tiêu nào đó.
“Cậu sẽ không tin được đâu. Một bậc thầy thực sự đang đứng ngay đây đấy.”
Klein nói, và lập tức chỉ tay vào ngực mình với một thái độ đắc thắng.
Ren nhìn Klein một cách bán tin bán nghi, cảm thấy mình đang đứng trước một con người rất khác biệt, một người mà cậu không thể hiểu hết được chỉ qua vài câu nói.
Đặt biệt là cái tính cách đùa dai của anh ta với Dynamm.
“Không phải khoe, nhưng mà tôi từng là đương kim vô địch giải đấu kiếm toàn quốc dành cho thiếu niên đấy... Ba lần. Kiếm đạo Katana... Cậu biết chứ?”
Klein tiếp tục nói, mỗi từ ngữ của anh ta như một màn trình diễn, đầy tự tin và tự hào.
Ren không thể không nhướng mày, sự ngờ vực thể hiện rõ trong ánh mắt.
Cậu đứng đó, nhìn Klein, cố gắng không để lộ vẻ hoài nghi, nhưng một phần trong lòng vẫn không thể tin vào những gì Klein vừa nói.
“Tôi không biết đó có phải sự thật hay không... nhưng mà... chắc không có quán quân nào trông nhếch nhác như anh đâu nhỉ?”
Ren cười khẩy, ánh mắt có chút tinh nghịch, sự hoài nghi đó khiến lời nói của cậu trở nên nhẹ nhàng hơn, không mang tính chất chế giễu mà như một cách để đùa giỡn với Klein.
Klein không tức giận, trái lại, anh ta bật cười lớn, tiếng cười vang lên trong đêm tối, đầy sự sảng khoái.
“Cậu đúng đấy, đúng là tôi không giống một quán quân truyền thống. Nhưng mà, nhìn xem... dù sao tôi cũng là người giúp cậu tìm được con đường của mình, đúng không?”
Klein nói, không hề giận mà ngược lại còn cười như thể câu nói của Ren là một phần trong cuộc trò chuyện đầy hài hước này.
Anh vỗ vỗ vai Ren một cách thân mật, như một cách khẳng định rằng dù cho có những lời nói đùa, mối quan hệ giữa họ đã trở nên gần gũi hơn.
Ren nhìn Klein, không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.
Cậu cảm thấy có một sự đồng cảm nhỏ nhoi trong lòng, nhưng lại không thể bỏ qua cái cảm giác lạ lẫm khi đối diện với một người có quá nhiều bí ẩn và sự tự tin như Klein.
Cậu nhìn xuống thanh kiếm một lần nữa, rồi lại nhìn Klein, trong lòng thầm cảm ơn sự xuất hiện của anh ta trong cuộc đời mình.
“Được rồi, Ren. Cậu đã học được gì chưa?” Klein đột ngột hỏi, ánh mắt không còn vui vẻ như trước, mà thay vào đó là sự nghiêm túc, như thể muốn kiểm tr.a lại tất cả những gì Ren đã học được trong suốt thời gian qua.
Ren nhìn Klein một cách nghiêm túc, và trong giây phút đó, cậu chợt nhận ra một điều quan trọng.
Cậu đã không chỉ học được cách cầm kiếm, mà còn học được một bài học về sự kiên nhẫn, sự tin tưởng vào bản thân và cả về việc chấp nhận những thay đổi.
“Tôi học được rằng... đôi khi, chỉ cần tìm ra đúng thứ, thì mọi thứ sẽ trở nên dễ dàng hơn.” Ren trả lời, giọng cậu trầm lắng, có sự tự tin nhỏ bé nhưng vững vàng.
Klein mỉm cười, hài lòng với câu trả lời của Ren.
“Cậu nói đúng đấy. Nhưng nhớ nhé, kiếm không chỉ là vũ khí, mà là một phần của con người cậu.
Khi cậu cầm kiếm, cậu không chỉ chiến đấu với kẻ thù, mà còn phải chiến đấu với chính mình.” Klein nói, giọng đầy nghiêm túc nhưng cũng ẩn chứa một sự khích lệ nhẹ nhàng.
Ren không đáp lại ngay, nhưng lời nói của Klein như một tia sáng trong tâm trí cậu.
Cậu cảm nhận được rằng hành trình của mình không chỉ là về chiến đấu, mà là về việc tìm kiếm bản thân, tìm ra con người thật sự của mình trong thế giới đầy thử thách này.
Cảm giác đó không thể diễn tả bằng lời, nhưng Ren biết rằng mình đang tiến về phía trước, dù con đường phía trước có gian nan đến đâu.
“Thôi... giờ cũng đã muộn rồi, chúng ta về thôi. Ngày mai còn phải đi săn nữa.” Klein nói, ánh mắt chứa đựng sự quan tâm khi nhìn lên bầu trời đêm, rồi kéo Ren quay lại hướng quán trọ.
Ren cảm thấy một sự ấm áp lạ kỳ khi nghe những lời đó.
Cậu đã quen với việc tự mình đối mặt với mọi thứ, nhưng Klein luôn có cách làm mọi chuyện trở nên nhẹ nhàng hơn, ít nhất là với những lời nói như thế này.
Họ bước đi trên con đường vắng vẻ, bước chân của họ hòa cùng với tiếng đêm tĩnh mịch, chỉ có tiếng bước chân của hai người vang lên trong không gian yên ả.
Đường phố vắng lặng, chỉ có vài ánh đèn đường le lói, những ngôi nhà bên cạnh đều đã tắt đèn, khép kín trong bóng tối. Cảm giác này không hề xa lạ đối với Ren.
Đó là những đêm mà cậu thường xuyên đi lang thang một mình, nhưng giờ đây, có một người bạn đi bên cạnh, cảm giác cô đơn trong lòng dần dần nhạt đi.
Klein không nói gì thêm, chỉ bước bên cạnh Ren, ánh mắt của anh ta vẫn sáng rực dưới ánh đèn đường, đôi khi lại quay qua nhìn Ren, như thể đang kiểm tr.a xem cậu có ổn không.
Mặc dù không nói ra, nhưng Ren cảm nhận được sự quan tâm đó. Cảm giác này khác hẳn với những lần trước, khi cậu chỉ có một mình đối diện với mọi thử thách.
“Ngày mai cậu sẽ làm gì?” Klein hỏi đột ngột, phá vỡ sự im lặng, nhưng giọng anh ta vẫn nhẹ nhàng, không có gì vội vã.
Ren nhíu mày, đôi mắt cậu lấp lánh sự phân vân. “Tôi nghĩ sẽ cố gắng luyện tập thêm... để cải thiện kỹ năng của mình. Nhưng cũng không biết có đủ sức để săn mồi không...”
Câu nói của Ren mang theo sự lo lắng, mặc dù cậu đã lên cấp và bắt đầu cảm thấy tự tin hơn, nhưng mỗi bước đi trong thế giới này đều chứa đầy nguy hiểm.
Klein nhìn Ren một lúc lâu rồi khẽ cười. “Cậu lo lắng quá rồi. Đừng để bản thân bị quá tải. Có lúc phải dừng lại, không phải lúc nào cũng phải chiến đấu. Cậu đã có một bước tiến lớn rồi, cứ giữ vững thế này sẽ ổn thôi.”
Ren mím môi, đôi mắt cậu nhìn thẳng về phía trước.
Cảm giác lo âu vẫn còn đó, nhưng những lời nói của Klein khiến lòng cậu bình tĩnh hơn đôi chút.
Cậu biết rằng, dù có ra sao, ít nhất giờ đây cậu không còn đơn độc nữa.
Những thử thách phía trước chắc chắn vẫn còn, nhưng cậu đã có sự chuẩn bị tốt hơn, không chỉ về thể chất mà còn về tinh thần.
Cả hai im lặng đi bộ thêm một quãng, mỗi người đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình.
Sau một lúc, họ tới quán trọ, nơi ánh sáng ấm áp từ cửa sổ chiếu ra ngoài, như chào đón họ trở về sau một ngày dài.
Klein đứng lại một chút, quay sang nhìn Ren. “Ngày mai lại tiếp tục, nhưng nhớ, đừng quá áp lực với bản thân. Hãy để mọi chuyện đến tự nhiên.”
Anh ta mỉm cười, rồi bước vào quán trọ trước, để lại Ren đứng lặng lẽ một lát, đôi mắt nhìn theo.
Ren đứng đó, một chút suy tư trong lòng, rồi bước vào theo sau.
Cậu không nói gì thêm, nhưng trong lòng dường như đã có quyết tâm mới. Cuộc hành trình này, dù dài hay ngắn, cậu đã sẵn sàng đối diện.
‘Cảm giác được ngủ trên một chiếc giường tử tế sẽ như thế nào nhỉ?’ Ren tự hỏi.