Chương 36: Bình Minh Của Một Ngày Mới.

Ánh nắng ban mai trải dài trên những ống khói đã nghi ngút từ sớm.
Xua đi không khí lạnh lẽo và cô quạnh của màn đêm.
Tiếng chim hót trong trẻo kéo Ren tỉnh dậy khỏi giấc ngủ tuyệt vời.
Cậu khẽ vươn mình trên chiếc giường êm ái của quán trọ. Bước ra khỏi chăn, không khí lành lạnh khiến Ren tỉnh táo.


Cậu ngồi dậy, đôi mắt vẫn còn chút mơ màng sau một giấc ngủ sâu hiếm hoi. Toàn thân nhẹ nhõm hơn rất nhiều so với những ngày trước không còn cảm giác nặng nề hay mệt mỏi sau một đêm thao thức.
Ren vươn vai, cảm nhận những tia nắng ấm áp len lỏi qua khung cửa sổ nhỏ.


Bên ngoài, âm thanh của thị trấn đã bắt đầu rộn ràng, tiếng rao của các thương nhân, tiếng vó ngựa lộc cộc trên đường lát đá, và đâu đó là tiếng vũ khí va chạm của những người chơi đang tập luyện từ sáng sớm.
Một ngày mới đã bắt đầu.


Ren đứng dậy, cảm nhận lớp chăn ấm trượt khỏi vai khi cậu bước xuống giường.
Làn không khí lành lạnh buổi sáng khẽ lướt qua da, khiến cậu rùng mình nhẹ.


Nhưng đó không phải là cái lạnh cô độc của những đêm lang thang ngoài đường hay trong hầm ngục tăm tối, mà là cái lạnh dễ chịu, báo hiệu một khởi đầu mới.
Hôm nay... cậu sẽ tiếp tục tiến về phía trước.


Cậu nhìn về phía góc phòng, nơi ngọn giáo vẫn còn đặt ở đó, Ren đã tìm được thứ vũ khí thích hợp hơn với mình, nhưng cậu vần chưa đủ tiền để mua một thanh kiếm.
Cậu còn phải trả lại số tiền đang nợ Klein. Nhưng có thứ gì đó ấm áp vẫn đập trong lồng ngực, tỏa sáng trong tim.


available on google playdownload on app store


Cảm giác của tối hôm qua vẫn còn vương vấn...cảm giác của một thứ vũ khí không phải là gánh nặng, mà là một phần của chính mình.
Ren khẽ nhếch môi, khóe mắt ánh lên chút mong chờ.
Hôm nay... sẽ là một ngày tốt.


Dưới ánh sáng dịu nhẹ của buổi sớm, Ren bước xuống cầu thang quán trọ, mùi bánh mì nướng và súp thịt nóng hổi lan tỏa trong không khí, xua tan cái lạnh còn vương lại từ đêm qua.


Đại sảnh quán trọ nhộn nhịp hơn bình thường, một nhóm người chơi tụ tập quanh chiếc bàn dài gần cửa sổ, trò chuyện rôm rả về kế hoạch đi săn hôm nay.
Ở giữa bàn, Klein đang thoải mái gác tay lên thành ghế, miệng đầy thịt xông khói nhưng vẫn thao thao bất tuyệt về khu vực săn tiếp theo.


Đối diện anh là Dynamm. Anh ta vừa nhai bánh mì, vừa dùng dĩa gõ gõ lên bàn, xen vào câu chuyện bằng giọng điệu đầy hứng thú.
“Ê, nói nghe nè, hôm nay thử đánh cược xem ai giết được nhiều lợn lòi nhất không? Ai thua thì trả tiền nhậu tối nay!” Dynamm cười toe toét, ánh mắt lấp lánh như thể đã chắc thắng.


“Tôi không có hứng thú với mấy trò trẻ con của cậu.” Issin, nhún vai, uống một ngụm đồ uống từ chiếc cố gỗ.
Anh đặt chiếc cốc gỗ xuống bàn, giọng điềm tĩnh nhưng mang theo chút nghiêm khắc. "Chúng ta đi săn để kiếm tiền và luyện tập, không phải để chơi đùa."


“Chậc, Issin lúc nào cũng khô khan quá nhỉ!” Dynamm nhún vai, lắc đầu. Nhưng dù trêu chọc vậy, cậu ta vẫn không quên đưa cho Issin một chiếc bánh mì còn nóng hổi. “Này, ăn đi, tí nữa không có sức mà vung kiếm đâu.”


Dale ngồi bên cạnh Issin, im lặng cắt lát một miếng thịt nướng với sự tỉ mỉ đáng kinh ngạc, trái ngược hoàn toàn với thân hình cao to của anh.
Nhìn thấy Ren bước tới, Dale chỉ hơi liếc mắt, nhưng nụ cười nhẹ trên môi cho thấy anh đã nhận ra cậu.


“Ren, hôm nay cậu đi săn cùng bọn tôi nữa chứ?” Dale hỏi, giọng trầm ấm, dễ nghe.
Ren kéo ghế ngồi xuống, nhận lấy đĩa thức ăn do bà chủ quán trọ đưa tới. Cậu nhìn qua mọi người, rồi khẽ gật đầu. “Ừ, tôi sẽ đi cùng.”


Klein cười hài lòng, nhưng ánh mắt anh nhanh chóng lướt xuống ngọn giáo đặt cạnh ghế của Ren.
“Vẫn cầm theo giáo à?” Klein hỏi, không hề che giấu sự quan sát sắc bén của mình.


Ren im lặng trong giây lát. Cậu siết nhẹ tay cầm ngọn giáo, rồi chợt nhớ tới thanh kiếm đêm qua, thanh kiếm mà cậu cảm thấy hợp với mình hơn bất cứ thứ gì khác.


Nhưng đổi vũ khí không phải là chuyện dễ dàng. Cậu đã dùng giáo từ khi bước vào trò chơi này, dù không giỏi, nhưng đó là tất cả những gì cậu có.
“Tôi... vẫn chưa chắc chắn.” Ren thừa nhận, đôi mắt lộ rõ sự do dự, còn có thêm một chút khó xử.


“Không cần phải vội.” Dale gật đầu, tiếp tục cắt miếng thịt của mình.
“Nhưng nếu cảm thấy không ổn với giáo, thì đừng ép bản thân quá mức.”


Issin cũng khẽ gật đầu đồng tình. “Quan trọng là chọn thứ phù hợp với mình. Một vũ khí không chỉ là công cụ, mà còn là thứ phản ánh phong cách chiến đấu của mỗi người.”
“Đúng đúng, không thì giống như tôi đây này, hồi đầu chọn rìu mà vung còn không nổi!


Sau đổi sang gươm và khiên thì lại nhẹ nhàng hẳn!”
Dynamm bật cười phá lên, xoa cằm đầy đắc ý. "Mà này, nếu Ren chuyển sang dùng kiếm, có khi nào cậu ấy hạ được anh không, hả Ryoutarou?"


“Cậu nghĩ tôi là ai hả, cái thằng này?” Klein lập tức vươn tay đập nhẹ vào lưng Dynamm một cái, khiến anh ta suýt nữa phun cả miếng bánh mì đang ăn dở.
“Khụ...!” Dynamm ho sặc, đặt vội chiếc muỗng xuống rồi tựa người ra sau, khoanh tay với vẻ điềm nhiên như chưa có chuyện gì xảy ra.


“Một ông chú gần tuổi trung niên, làm công việc văn phòng, độc thân suốt 22 năm cuộc đời.”
Klein nhướn mày, khóe miệng giật nhẹ. "Cái quái...! Đừng tưởng biết cách tán gái là giỏi nhé, thằng này."


Dale bật cười khẽ, không nói gì nhưng ánh mắt ánh lên vẻ thích thú. Issin chỉ lắc đầu, tặc lưỡi như thể đã quá quen với những màn đấu khẩu này.
Ren ngồi bên cạnh, không lên tiếng nhưng khóe môi khẽ nhếch lên một chút.


Cậu không giỏi tham gia vào những cuộc nói chuyện rôm rả thế này, nhưng cũng không còn thấy lạc lõng như trước.
Ít nhất, lần này, cậu không còn phải đối mặt với mọi thứ một mình.
Bữa sáng tiếp tục trong không khí vui vẻ.
Ngoài trời, ánh nắng ban mai len qua khung cửa sổ, trải dài trên mặt bàn gỗ sẫm màu.


Một ngày mới lại bắt đầu, và trong lòng Ren, cảm giác nặng trĩu của những ngày trước đó dường như đã nhẹ nhõm đi đôi chút.
Một Ngày Săn Bắt Đầu
Sau khi bữa sáng kết thúc, cả nhóm nhanh chóng tập trung lại trước quán trọ.


Ren siết chặt dây đeo ngọn giáo sau lưng, cảm nhận sức nặng quen thuộc của nó.
Cậu vẫn chưa có kiếm. Dù đêm qua khi thử qua kiếm thuật, cậu cảm thấy dễ dàng hơn nhiều so với việc dùng giáo, nhưng lúc này cậu vẫn chưa có đủ tiền để mua vũ khí mới.


Vì vậy, hôm nay cậu vẫn phải tiếp tục chiến đấu bằng ngọn giáo này.
Dynamm vươn vai, ngáp dài một cái rồi vỗ mạnh vào lưng Klein. “Này, sếp! Hôm nay chúng ta sẽ săn ở đâu đây? Lại đi xử bọn lợn rừng hả?”


Klein đẩy tay cậu ta ra, lắc đầu. “Không, hôm nay chúng ta đi xa hơn một chút. Mấy bãi quái gần đây đã bị người ta càn quét gần hết rồi, nếu cứ loanh quanh ở đó thì chả cày nổi bao nhiêu EXP.”


“Thử nghĩ tới cảnh 10.000 người chơi đổ xô vào một cái hầm ngục bé tí chỉ để hạ gục vài con quái...” Klein vuốt cằm tưởng tượng.
“Vậy là tiến sâu vào rừng à?” Dale lên tiếng, giọng điềm tĩnh nhưng trong mắt lộ vẻ suy tư. “Mấy con quái ở đó bắt đầu mạnh hơn rồi đấy.”


“Thì đó mới là điểm thú vị chứ!” Dynamm cười hì hì, vắt tay ra sau đầu, vẻ mặt đầy tự tin. “Thế nào? Cả nhóm chúng ta ai cũng có kinh nghiệm rồi, chẳng lẽ lại sợ lũ quái cấp thấp hơn sao?”
Dale chỉ lặng lẽ liếc nhìn cậu ta một chút rồi tiếp tục kiểm tr.a trang bị của mình.


Động tác của anh rất cẩn thận, từng cái đai da, từng lọ thuốc hồi phục đắt tiền đều được anh kiểm tr.a kỹ lưỡng.
Issin đeo lại thanh kiếm lên hông, giọng trầm ổn nhắc nhở: “Chúng ta vào sâu hơn thì cũng phải chuẩn bị kỹ. Đừng chủ quan.”


Ren đứng bên cạnh, im lặng quan sát mọi người. Cậu vẫn chưa thực sự hòa nhập vào bầu không khí này, nhưng ít nhất, cậu cảm thấy dễ chịu hơn.
Không ai tỏ ra xa cách hay kỳ thị cậu cả.
Klein vỗ tay một cái, ra hiệu. “Được rồi, sẵn sàng hết chưa? Đi thôi!”


Mặt trời đã lên cao hơn khi cả nhóm tiến vào cánh đồng cỏ trải dài vô tận.
Những bụi cỏ cao đến ngang hông đung đưa trong làn gió nhẹ, mang theo âm thanh xào xạc như thì thầm những câu chuyện bí ẩn.
Dưới lớp cỏ dày đặc ấy, không biết có bao nhiêu đôi mắt đang dõi theo họ.


Klein dẫn đầu, ánh mắt cảnh giác quét qua khung cảnh xung quanh. “Mọi người cẩn thận, đây là khu vực săn mồi của lũ Dire Wolf. Nhưng đừng quên....”
“Cả bọn rắn nữa.” Dale chậm rãi tiếp lời, tay nắm chặt chuôi kiếm. “Chúng không mạnh bằng sói, nhưng nhanh và linh hoạt. Lớp vảy của chúng khá cứng.”


“Vậy nên đừng có để chúng cuốn vào chân.” Issin trầm giọng nói, một tay đặt lên chuôi kiếm. “Nếu bị cuốn chặt, chúng sẽ ghìm chặt con mồi đến ch.ết.”
Ren lắng nghe, siết chặt cây giáo trong tay. Cậu biết nếu một con rắn cuốn lấy mình, với vũ khí dài như giáo, cậu sẽ khó lòng xử lý nhanh chóng.


Dynamm búng ngón tay, cười khẩy. “Chẳng phải mấy con rắn đấy vẫn yếu hơn lũ Dire Wolf à? Thế thì có gì phải lo?”
“Kẻ chủ quan sẽ là kẻ ch.ết đầu tiên đấy.” Klein lườm Dynamm, nhưng không có vẻ giận dữ thực sự.
Bất chợt, bụi cỏ phía trước lay động dữ dội. Một tiếng gầm thấp vang lên.


Klein lập tức giơ tay ra hiệu. “Sẵn sàng chiến đấu!”
Ngay khi câu nói vừa dứt, một con Dire Wolf lao ra từ bụi cỏ, đôi mắt đỏ rực lóe sáng trong ánh mặt trời.
Hàm răng sắc nhọn nhe ra, móng vuốt lướt qua không khí với tốc độ đáng kinh ngạc.


Dale là người phản ứng đầu tiên. Anh lách sang một bên, cúi thấp người rồi vung kiếm.
Một vệt sáng lướt qua, kèm theo một dãy số sát thương màu đỏ hiện lên trên người con sói. Nhưng nó vẫn chưa gục.
“Đừng để nó gọi bầy!” Issin cảnh báo.


Ren siết chặt ngọn giáo, cảm nhận nhịp tim mình dồn dập. Đây là lần đầu tiên cậu chiến đấu với Dire Wolf, dù cấp độ đã tăng, chỉ số được cải thiện, giáp cũng đầy đủ, nhưng mỗi lần chiến đấu với chúng đều không hề dễ dàng.
Trận chiến bắt đầu.






Truyện liên quan