Chương 38: Giá trị của một thanh kiếm.

Ở phía bên kia, Klein và nhóm của anh cũng đang đối đầu với một bầy Dire Wolf.
Nhưng.... thay vì căng thẳng như Ren và Issin, nhóm này lại có phần… ồn ào hơn.
“Ryoutarou, nhanh lên coi! Tôi không giữ chân tụi nó mãi được đâu!” Dynamm vừa hét vừa lách người tránh đòn tấn công của con sói.


“Từ từ nào! Cậu có thể đỡ được mà!” Klein cười, lưỡi gươm của anh chém ngang một con Dire Wolf, khiến nó lùi lại.
Dale thì hoàn toàn ngược lại với Dynamm. Anh chém từng nhát kiếm một cách chính xác, lưỡi kiếm to bản va vùn vụt vào không khí, mỗi đòn đánh đều nhắm vào điểm yếu của kẻ thù.


“Dynamm, nhử nó về bên trái.” Dale trầm giọng nói.
Dynamm lập tức hiểu ý, xoay người dụ con Dire Wolf, lưỡi gươm đập mạnh vào mặt khiên tạo lên âm thanh gây chú ý, đuổi con sói về hướng mà Dale chỉ định.
Ngay khi con sói lao tới, Dale vung kiếm với một đường chém chuẩn xác vào cổ nó.


Con quái vật gục xuống ngay lập tức.
“Wow, chất lượng đấy, Dale!” Dynamm huýt sáo, giơ ngón tay cái lên.
Dale chỉ cười nhẹ. “Tập trung đi. Vẫn còn hai con nữa.”
Klein bật cười, vung kiếm tiếp tục chiến đấu. Với sự phối hợp của họ, lũ Dire Wolf nhanh chóng bị quét sạch.
.....


Sau một buổi sáng chiến đấu liên tục, cả nhóm cuối cùng cũng có chút thời gian để nghỉ ngơi.
Ren ngồi xuống, thở hắt ra một hơi dài. Cậu vẫn chưa quen với việc chiến đấu liên tục thế này.
Issin ngồi xuống bên cạnh cậu, đưa cho cậu một ít nước. “Cậu làm tốt lắm.”


Ren nhận lấy, im lặng uống một ngụm nhỏ. Dù không nói ra, nhưng trong lòng cậu có chút vui vì lời khen đó.
Klein vươn vai, ngáp một cái. “Chúng ta đã kiếm được kha khá hôm nay rồi nhỉ?”
Dale kiểm tr.a lại túi đồ, gật đầu. “Đủ để về sửa chữa trang bị và mua một ít vật phẩm hồi phục.”


available on google playdownload on app store


“Nhưng chúng ta đã mang đủ đồ ăn cho bữa trưa...không cần về lại thị trấn đề dùng bữa và hồi phục nữa.” Issin lấy ra một ít xúc xích và bánh mì
Dynamm chống nạnh, cười lớn. “Vậy cho tôi xin phần nhiều nhất nhé!”


Cả nhóm bật cười, rồi cùng nhau dùng bữa trên cánh đồng, dưới bóng của những tán câu thưa thớt.
Vừa chìm đắm trong thiên đường của vị giác, Ren vừa lặng lẽ nhìn vào bảng trạng thái của mình.
Điểm kinh nghiệm đã tăng lên đáng kể. Chỉ cần thêm một ít nữa, cậu sẽ đạt cấp 4.


Bọn quái vật như Dire Wolf hay rắn khổng lồ cho một lượng điểm kinh nghiệm lớn hơn nhiều lũ lợn lời.
Một con sói có thể cho tới gấp đôi.
Một con rắn thì cho tới gần gấp 2,5 lần.
Cậu siết chặt cây giáo trong tay.
‘Không lâu nữa đâu… mình sẽ mua được thanh kiếm cho riêng mình.’
.....


Mặt trời đã ngả về chiều, nhuộm một sắc cam nhàn nhạt lên những mái nhà bằng gỗ và những con phố lát đá của Thị trấn Khởi đầu.
Không khí trở nên dễ chịu hơn sau một ngày dài chiến đấu.


Những cơn gió cuối ngày len qua từng ngóc ngách, cuốn theo mùi khói bếp, mùi bánh mì mới nướng từ tiệm làm bánh và cả mùi kim loại nóng từ khu thợ rèn.
Ren kéo mũ áo lên, cảm thấy chút lành lạnh từ những cơn gió.


Cậu mệt, nhưng không quá khó chịu, mà ngược lại, có một cảm giác nhẹ nhõm khi biết rằng mình đã tiến bộ hơn hôm qua.
“Tới nơi rồi! Cuối cùng cũng về tới thị trấn!”
Dynamm giơ cao hai tay, hét lên đầy phấn khích rồi chạy trước vào thị trấn như một người lính chiến thắng vinh quang trở về.


Klein cười cười, lắc đầu nhìn theo. “Tên này lúc nào cũng tràn đầy năng lượng.”
Dale khẽ cười, trong khi Issin chỉ lắc đầu thở dài, nhưng ánh mắt anh vẫn ánh lên chút dịu dàng.
Cả nhóm chia tay nhau tại quảng trường trung tâm, nơi các con đường lớn tỏa ra như mạng lưới.


Ai cũng có công việc riêng sau một ngày dài, có người đi đến tiệm ăn, có người ghé qua khu chợ để bán chiến lợi phẩm, có người lại tìm một quán rượu để thư giãn.
Ren cũng rẽ sang một con phố nhỏ, hướng về phía tiệm rèn nơi cậu thường lui tới để sửa trang bị.


Cậu vẫn còn cây giáo cũ cần kiểm tr.a và sửa chữa, và nếu có thể, cậu muốn dành dụm để sớm mua một thanh kiếm thay thế.
Nhưng muốn để dành tiền thì phải biết giá của chúng trước đã.
Đôi chân nặng nề nhưng nhanh chóng của Ren bước tới tiệm rèn quen thuộc.
Trong Tiệm Rèn


Chiếc chuông nhỏ kêu leng keng khi Ren đẩy cửa bước vào. Hơi nóng từ lò rèn phả ra ngay lập tức, đối lập với cái lạnh bên ngoài.
Người thợ rèn, ông lao với thân hình cơ bắp, loáng bóng vì mồ hôi, đang mải mê đập búa xuống một thanh kim loại đỏ rực, nhưng vẫn không quên liếc nhìn khi có khách bước vào.


“Ồ, nhóc đây rồi! Lại tới sửa đồ à?”
Ren gật đầu, đặt cây giáo cũ kỹ của mình lên quầy. “Phiền ông kiểm tr.a giúp tôi.”


“Được thôi. Nhưng mà này, nhóc có nghĩ đến việc đổi vũ khí chưa?” Ông lão thợ rèn vừa nói vừa nhấc cây giáo lên kiểm tra, ánh mắt lão sắc bén như thể có thể nhìn thấu từng kẽ nứt nhỏ nhất trên vũ khí. “Cây này dùng lâu lắm rồi, hỏng hóc cũng nhiều. Nếu có tiền, ta khuyên đổi sang vũ khí mới thì hơn.”


Ren siết chặt tay. “Tôi biết… nhưng tôi vẫn chưa đủ tiền.”
“Vậy thì cứ cố gắng lên.” Người thợ rèn đặt cây giáo xuống, bắt đầu công việc sửa chữa.
Trong lúc đó, Ren đứng đợi và quan sát xung quanh.


Cậu bước tới kệ đặt những thanh kiếm, với đủ thể loại kiếm, trường kiếm, trọng kiếm, đoản kiếm...
Những nếp nhăn cau có hiện lên giữa hai hàng lông mày của Ren, đôi mắt màu xanh lam tuyệt đẹp của cậu như thiếu sức sống...khi nhìn vào giá tiền.
Một thanh kiếm thép cần tận 4,500 cor...


Kiếm sắt có sát thương cao hơn, nhưng độ bền lại thấp hơn cả ngọn giáo của cậu, nên chúng đã bị loại.
Giáo và giáp vẫn chưa được sửa xong nên Ren bắt đầu ngắm nghía những nơi khác.
Cậu không phải người duy nhất trong tiệm rèn hôm nay.


Có vài người chơi khác cũng đang xem xét vũ khí trên kệ, thử cảm giác cầm nắm hay bàn bạc với nhau về lựa chọn của mình.
Và ở một góc, Klein đang đứng đó.


Ren nhận ra anh ngay lập tức, có lẽ bởi bộ giáp da màu nâu đỏ quen thuộc, hoặc có lẽ vì dáng đứng thoải mái của anh. Nhưng có một điều khác biệt…
Klein không chọn kiếm ngay lập tức như mọi khi.
Thay vào đó, anh đứng nhìn chằm chằm vào một thanh katana trên giá trưng bày.


Ren thấy anh chắp tay sau lưng, nghiêng đầu một chút như đang cân nhắc. Nhưng dù ánh mắt lấp lánh một chút thích thú, Klein vẫn không hề đưa tay ra cầm lấy nó.
Lần thứ hai, khi Klein đi ngang qua một dãy vũ khí khác, anh lại liếc nhìn một thanh katana khác, lần này là một thanh có vỏ sơn mài đen, lưỡi kiếm cong sắc nét.


Ren không rõ vì sao, nhưng trong lòng cậu bỗng có một cảm giác mơ hồ…
Có phải Klein định mua một thanh katana mới không?
“Cảm ơn vì đã ủng hộ.” Ông lão thợ rèn đưa lại trang bị cho Ren, ông nhìn cậu từ trên xuống dưới.


‘Trông cậu chẳng cứng rắn hay mạnh mẽ gì cả, nhóc ạ. Nhưng ít ra...cậu cũng đã sống sót tới ngày hôm nay. Chà...tên nhóc với chút tiền lẻ không đủ chi trả cho việc sửa trang bị, ta đã phải giảm giá tiền giờ bắt đầu thay đổi rồi đấy.’
Ông lẩm bẩm rồi tiếp tục quay lại với công việc đang dang dở.


Sau khi hoàn thành việc sửa cây giáo, Ren rời khỏi tiệm rèn, nhưng cậu không về thẳng quán trọ mà đi bộ dọc theo con phố, đầu óc vẫn lởn vởn suy nghĩ về Klein.
Khi cậu vừa đi được một đoạn, có một bàn tay đặt lên vai cậu.
“Này, Ren.”
Ren quay đầu lại, thấy Klein đứng ngay phía sau, một tay giấu ra sau lưng.


“Cái gì thế?” Cậu nhíu mày nhìn anh đầy nghi ngờ.
Klein bật cười, kéo tay ra, một thanh kiếm thép ánh lên dưới ánh đèn đường.
Ren tròn mắt.
Lưỡi kiếm không quá dài cũng không quá ngắn, vừa vặn để linh hoạt sử dụng cả hai tay lẫn một tay.


Phần lưỡi dày vừa phải, không nặng nề như kiếm lớn nhưng cũng không nhẹ như đoản kiếm.
Đây là một thanh kiếm kiểu Âu, thiết kế thực dụng cho người mới bắt đầu.
“Cầm lấy đi.” Klein chìa thanh kiếm ra.
Ren sững sờ, chậm chạp đón lấy nó. “Đây là...?”
Klein chỉ cười. “Là của cậu.”


Ren im lặng, tay siết nhẹ chuôi kiếm.
Cậu không nói, nhưng ánh mắt vô thức lướt lên bộ trang bị của Klein....vẫn là thanh gươm cũ mà anh đã dùng bấy lâu nay.
Vậy ra…
Ren bỗng nhớ lại ánh mắt của Klein khi nhìn những thanh katana trong tiệm rèn.
Chỉ trong khoảnh khắc, cậu nhận ra tất cả.


Anh vốn định dùng số tiền này để mua một thanh katana cho mình.
Nhưng cuối cùng, Klein đã chọn mua thanh kiếm này cho Ren.
Dù không nói một lời nào, nhưng hành động đó lại rõ ràng hơn bất cứ lời nào có thể diễn tả.


Ren cắn nhẹ môi. Một cảm giác khó tả dâng lên trong lòng cậu, một chút ấm áp, một chút biết ơn, và một chút gì đó sâu xa hơn.
“…Anh thực sự định mua katana, đúng không?”
Klein hơi sững lại, sau đó phá lên cười. “Thằng nhóc này, thông minh hơn tôi tưởng đấy.”


Ren không cười. Cậu cúi đầu nhìn thanh kiếm trong tay, sau đó nhìn thẳng vào Klein.
“Tôi sẽ không quên chuyện này đâu.”
Klein vỗ nhẹ lên đầu cậu, như một người anh lớn. “Không cần phải làm vẻ mặt nghiêm trọng thế. Cứ dùng nó đi, rồi khi nào kiếm được tiền, mua lại cho tôi một thanh katana cũng được.”


Ren hít một hơi sâu, ánh mắt cậu trở nên kiên định.
“Tôi nhất định sẽ làm vậy.”
Klein bật cười, đầy hài lòng. “Được rồi, thế thì trân trọng nó nhé. Giờ thì đi ăn thôi, tôi đói sắp ch.ết rồi!”
Ren khẽ siết chặt thanh kiếm, trong lòng có một lời hứa mà cậu tự đặt ra cho mình.


Một ngày nào đó, cậu sẽ trả lại Klein một thanh katana, thứ mà anh đã từ bỏ để giúp đỡ cậu hôm nay.
“Thôi nào. Giờ chúng ta đi ăn gì đó nhé. Tôi đói sắp ngất ra đây rồi.”
Klein dẫn đầu, vừa đi vừa than thở về cái bụng đói của mình.


“Thật sự, tôi có thể ăn hết cả một con lợn rừng bây giờ! Nếu không phải bị tên Dynamm đó dành mất phần ăn...”
Ren im lặng đi bên cạnh, ánh mắt vẫn lướt qua thanh kiếm thép mà cậu đang cầm.
Nó không phải một món vũ khí xa xỉ.


Không có hoa văn cầu kỳ hay những chi tiết tinh xảo như những thanh kiếm đắt tiền khác trong tiệm rèn.
Nhưng lưỡi kiếm sắc bén, cân bằng tốt, và vừa tay cậu một cách hoàn hảo.
Ren siết nhẹ chuôi kiếm, cảm giác quen thuộc như thể nó đã luôn thuộc về cậu.
Dù Klein chỉ nói một câu đơn giản, nhưng Ren hiểu rõ.


Đây là một sự tin tưởng.
Klein tin rằng cậu sẽ sử dụng thanh kiếm này tốt hơn cây giáo cũ kỹ mà cậu vẫn cố chấp bám vào.
Và Ren không thể để anh thất vọng.


Cậu cất kiếm vào vỏ, đi theo Klein đến một quán ăn nhỏ nằm ở góc phố. Mùi thịt nướng lan tỏa trong không khí, khiến cái bụng trống rỗng của cậu réo lên khe khẽ.






Truyện liên quan