Chương 39: Bước Chuyển Mới.
“Cho tôi một phần lớn thịt nướng, nhiều nước sốt!”
Klein vỗ mạnh xuống bàn gọi món với vẻ hào hứng, trong khi Ren chỉ lặng lẽ gọi một suất đơn giản hơn.
Khi đồ ăn được mang ra, Klein không chờ đợi mà lập tức chén ngay miếng thịt đầu tiên. “Ugh! Đây mới là cuộc sống!”
Ren nhìn anh, hơi bật cười.
Giữa những hỗn loạn, những trận chiến, những âm mưu....những khoảnh khắc đơn giản như thế này lại khiến cậu cảm thấy mọi thứ bình yên hơn một chút.
“Hôm nay cậu làm khá tốt đấy, Ren.” Klein nói giữa những miếng thịt, ánh mắt anh ánh lên sự chân thành.
Ren không trả lời ngay. Cậu biết mình vẫn còn yếu hơn họ rất nhiều.
Nhưng ít nhất, hôm nay, cậu đã có thể tự mình chiến đấu, tự mình kiếm sống mà không cần bám víu vào ai khác.
“Cảm ơn.” Cậu nói nhỏ.
Klein nhìn cậu, rồi cười. “Cảm ơn cái gì? Cậu tự làm được mà. Chỉ là có thêm một chút trợ giúp thôi.”
Ren không đáp. Cậu chỉ im lặng, nhưng trong lòng đã có một quyết định.
Một ngày nào đó, cậu sẽ trả lại Klein một thanh katana...một thanh kiếm thực sự xứng đáng.
Một lời hứa âm thầm, khắc sâu vào tâm trí.
....
Ngày hôm sau.
Vẫn là một ngày dài, nhưng với Ren. Lần đầu tiên cậu biết tới hai từ hi vọng, khi nhìn vào thanh kiếm thép đặt ở gần giường.
‘Vậy ra...đó không phải mơ.” Ren ngồi dậy, nắm lấy chuôi kiếm.
Khi ánh nắng ban mai phủ xuống thị trấn, làm tan đi hơi sương lạnh lẽo còn đọng lại trên mái nhà và con đường đá.
Đánh dấu cho mội ngày mới nhộn nhịp được bắt đầu.
Ren bước ra khỏi quán trọ, thanh kiếm mới treo bên hông. Hôm nay sẽ là ngày cậu chính thức thử sức với nó.
Khi đến điểm hẹn, nhóm của Klein đã tập trung sẵn. Như thường lệ, Dynamm là người nhận ra sự thay đổi đầu tiên.
“Khoan đã....” Anh ta chớp mắt, nhìn chằm chằm vào thanh kiếm thép treo bên hông Ren. “Đừng nói là tôi nhìn nhầm nhé? Hôm qua cậu còn cầm giáo mà? Giờ đã đổi sang kiếm rồi à?”
Ren hơi ngập ngừng một chút, nhưng rồi cũng khẽ gật đầu. “Ừ.”
Dale khoanh tay trước ngực, ánh mắt tinh tường của anh lướt qua thanh kiếm. “Không phải loại rẻ tiền. Cậu kiếm đâu ra thế?”
Issin đứng bên cạnh, khuôn mặt bình thản như thường lệ, nhưng ánh mắt ánh lên chút hứng thú. “Hừm, nếu đã quyết đổi vũ khí, nghĩa là cậu có kế hoạch rồi nhỉ?”
Ren không đáp, chỉ chạm nhẹ vào chuôi kiếm, một cử chỉ vô thức khi cậu vẫn đang dần làm quen với trọng lượng của nó.
Klein bước lên trước, khoanh tay, cười tự mãn. “Heh! Bất ngờ chứ gì? Hôm qua Ren đã thể hiện một chút kỹ năng với kiếm rồi đấy.”
Dynamm huýt sáo. “Ghê nha. Thế phải kiểm tr.a xem có thật không mới được.”
Dale gật đầu. “Tốt thôi. Hôm nay lại đi săn tiếp chứ?”
“Dĩ nhiên!” Klein giơ ngón tay cái, đầy hào hứng. “Hôm nay tôi sẽ xem Ren mạnh đến mức nào!”
.....
Gió thổi qua cánh đồng cỏ vàng, tạo nên những làn sóng mềm mại như tấm lụa trải dài bất tận.
Nhưng đối với nhóm Klein, hay bất cứ một nhóm người chơi nào khác, đây không phải một cánh đồng đẹp đẽ, mà là một chiến trường đầy rẫy nguy hiểm.
Những con Dire Wolf và rắn lớn lẩn khuất trong cỏ cao, sẵn sàng lao ra tấn công bất cứ lúc nào.
Nhưng lần này, không ai thấy Ren đứng phía sau với cây giáo một cách vụng về nữa.
“GRRRR.”
Ngay khi một con Dire Wolf lao tới, thay vì lùi lại như trước, Ren nhanh chóng di chuyển sang một bên, tránh cú vồ của nó một cách gọn gàng.
Thanh kiếm trong tay cậu rời vỏ với một tiếng xoạt dứt khoát.
Một ánh thép lạnh lẽo lóe lên.
Xoẹt!
Lưỡi kiếm chém xuyên qua lớp lông dày của Dire Wolf, để lại một vết cắt sâu trên thân nó.
Con sói rú lên, lùi lại, đôi mắt vàng sáng lên vẻ cảnh giác.
Nhưng Ren không để nó có cơ hội phản công.
Cậu dấn bước lên trước, thanh kiếm vẽ một vòng cung mượt mà trong không khí trước khi cắt thẳng vào điểm yếu giữa cổ và vai con sói.
Một đòn chí mạng!
HP của con Dire Wolf tụt xuống 0 chỉ sau hai nhát kiếm.
Cả nhóm đứng sau đều sững sờ khi thấy ánh sáng đỏ nhấp nháy trên đầu con quái vật trước khi nó tan biến thành từng mảnh dữ liệu.
Dynamm há hốc mồm. “Khoan đã...cái quái gì vừa xảy ra thế?”
Dale nheo mắt, trầm ngâm. “Không phải do thanh kiếm... mà là cách cậu ấy sử dụng nó.”
Issin gật đầu đồng tình. “Từ cách di chuyển đến cách ra đòn... đều rất khác.”
Klein cười lớn, vỗ mạnh vào vai Ren. “Tôi đã bảo rồi mà! Thằng nhóc này có năng khiếu với kiếm thật đấy!”
Ren cảm nhận được cái nhìn kinh ngạc của cả nhóm, nhưng cậu không hề phủ nhận.
Hôm nay, lần đầu tiên, cậu cảm thấy mình thực sự thuộc về thanh kiếm này.
Một cuộc săn mới lại bắt đầu.
.....
Ren siết chặt chuôi kiếm, cảm giác quen thuộc dần len lỏi vào từng đầu ngón tay.
Sau nhát chém đầu tiên, cơ thể cậu tự động chuyển động, không cần suy nghĩ nhiều như khi cầm ngọn giáo.
Một con rắn lớn trườn tới, đôi mắt vàng rực sáng lên giữa lớp cỏ dày. Nó lao tới với tốc độ đáng sợ, hàm răng nanh sắc nhọn chực cắm phập vào người Ren.
Vụt!
Ren lùi một bước, lưỡi kiếm trong tay xoay một vòng, đường chém chính xác đến mức hoàn hảo.
Cái đầu của con rắn bị chém lìa chỉ trong một đòn.
Cậu đứng yên một giây, hơi thở đều đặn, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào đống dữ liệu đang dần tan biến trong không khí.
Ding!
Một hàng thông báo hiện ra trước mắt:
Weapon Mastery: Sword Art
Beginner (18/100)
Chỉ qua vài trận chiến, điểm thành thạo vũ khí đã tăng mạnh.
Ren không thể phủ nhận nữa, cậu thật sự phù hợp với kiếm hơn bất cứ vũ khí nào khác.
"ch.ết tiệt..." Dynamm nuốt khan, nhìn Ren như thể cậu vừa hóa thành một người hoàn toàn khác. "Thằng nhóc này... thật sự là người mới hả?"
Dale trầm ngâm, ánh mắt quan sát từng cử động của Ren. “Không phải chỉ là biết sử dụng kiếm đâu. Cậu ấy còn có cảm giác chiến đấu cực kỳ tốt.”
Issin gật đầu, giọng nói hiếm khi có chút cảm xúc. “Đây không phải thứ có thể học trong một sớm một chiều.”
Klein cười lớn, vỗ mạnh vào lưng Ren. “Thế nào hả? Cảm giác dùng kiếm có khác không?”
Ren im lặng một chút, rồi khẽ gật đầu. “Ừm... đúng là khác hẳn so với giáo.”
Cậu không nói nhiều, nhưng cảm giác tự tin hơn hẳn lúc trước.
Klein nhìn nụ cười mơ hồ của Ren, rồi đưa mắt về phía thanh kiếm trong tay cậu. Anh không nói gì, nhưng trong lòng lại cảm thấy hài lòng.
Sau một ngày dài chiến đấu, cả nhóm quay về thị trấn khi trời bắt đầu xẩm tối.
Ren bước đi trên con đường đất nốt vào thị trấn khởi đầu, cậu đã lên được cấp độ 4 trong ngày hôm nay.
Thanh exp cũng lấp đầy gần một nửa. Ren siết chặt chuôi kiếm trong tay.
‘Mình không còn làm phiền ai nữa rồi.’ nhờ có khả năng suất sắc của Ren ngày hôm nay.
Chuyến đi săn của cả nhóm phi thường thuận lợi, họ săn quái vật vượt mức chỉ tiêu khi những thành viên khác đều lên tới cấp độ 6.
Ngoài ra...Ren còn cảm thấy túi tiền của mình hơi rủng rỉnh sau khi lượn qua khu chợ và trả vài nhiệm vụ, đồng thời bán hết chỗ vảy rắn và nanh sói nhặt được.
615 cor...đây là số tiền hiện tại mà cậu có.
Đủ để trả cho Klein tiền mua áo giáp.
Nhưng cậu định sẽ dành dụm thêm một khoảng thời gian nữa...
Khi đi ngang qua tiệm rèn. Ren lao thẳng vào, một phần vì cũng muốn kiểm tr.a thanh kiếm mới của mình, một phần...muốn kiểm tr.a giá của những cây Katana trong tiệm.
Bên trong tiệm, mùi kim loại nóng và khói lửa từ bể rèn vẫn còn phảng phất, quyện vào không khí đặc quánh của một ngày dài.
Những thanh vũ khí được trưng bày trên kệ, phản chiếu ánh sáng lờ mờ của những ngọn đèn dầu, lấp lánh nhưng cũng mang theo sự lạnh lẽo của thép chưa nhuốm máu.
Ren đứng bên quầy, ánh mắt bất giác dừng lại ở một hàng katana được treo ngay ngắn.
Lưỡi kiếm cong mượt, bóng loáng dưới ánh sáng, mang theo một vẻ đẹp tàn nhẫn nhưng đầy sức hút.
Ren khẽ siết chặt chuôi kiếm bên hông.
Những mảnh ký ức vụn vặt từ hôm qua ghép lại trong đầu cậu, ánh mắt Klein khi đưa thanh kiếm cho cậu, cách anh luôn lảng tránh khi có ai hỏi về số tiền tiết kiệm, sự im lặng kéo dài một giây trước khi anh bật cười trêu chọc chuyện vũ khí mới của cậu.
Cậu không hỏi, nhưng đã gần như chắc chắn câu trả lời.
‘Thanh kiếm này... đáng lẽ không thuộc về mình.’
Không ai nói ra điều đó, nhưng sự thật lại quá rõ ràng.
Ren lặng lẽ cúi đầu, bàn tay vô thức vuốt nhẹ lên sống kiếm. Một cảm giác vừa ấm áp, vừa nặng nề đè lên ngực cậu.
Nếu một ngày nào đó kiếm đủ tiền... cậu nhất định sẽ trả lại cho Klein một thanh katana xứng đáng.
Ren lướt mắt qua bảng giá, nhưng khi nhìn thấy con số được khắc ngay ngắn bên dưới mỗi thanh katana, cả người cậu như khựng lại.
5.000 cor.
Cậu gần như nghe thấy tiếng não mình ngừng hoạt động trong giây lát.
‘Chắc mình nhìn nhầm rồi…?’
Ren chớp mắt, nhìn lại một lần nữa. Nhưng con số ấy vẫn trơ trơ ra đó, rõ ràng và tàn nhẫn.
Cổ họng cậu khô khốc.
Từ khi bước chân vào thế giới này, số tiền lớn nhất cậu từng giữ trong tay cũng chỉ vỏn vẹn vài trăm cor.
Ngay cả khi đi săn quái liên tục, phần lớn lợi nhuận không phải chia đều cho cả nhóm, chia theo luật cũ, ai nhặt được thì là của người đó.
Nhưng, những vật phẩm bán được cũng chẳng đáng là bao.
5.000 cor... Đó là một con số không tưởng đối với cậu lúc này.
Ren thở dài, khẽ gãi đầu. Cậu biết những thanh kiếm này đáng giá từng đồng, từ ngoại hình, độ sắc bén cho đến độ bền.
Nhưng chính điều đó lại càng khiến khoảng cách giữa cậu và mục tiêu trở nên xa vời.
Bước ra khỏi tiệm rèn, Ren vẫn cảm thấy đầu óc hơi quay cuồng. Cậu ngước nhìn bầu trời xanh cao vời vợi trên đầu, lòng không khỏi tự hỏi:
‘Mình sẽ kiếm đủ tiền kiểu gì đây...?’
Gió thổi qua, mang theo hơi lạnh buổi sớm.
Ren lặng lẽ siết chặt nắm tay.
Dù vậy, một phần nào đó trong cậu vẫn chưa muốn từ bỏ.
‘Không sao cả... Dù mất bao lâu, mình cũng sẽ kiếm được.’
Cậu nhìn về phía trước, đôi mắt ánh lên một tia kiên định. Ngày hôm nay, có lẽ số tiền ấy vẫn là một giấc mơ xa vời.
Nhưng một ngày nào đó, cậu nhất định sẽ đặt một thanh katana thật tốt vào tay Klein.