Chương 42: Ngã Rẽ Giữa Hai Con Đường.
Không khí thật nặng nề.
Ngay lúc này
Không ai nói gì.
Họ bước những bước nặng nề trên con đường mòn dẫn vào thị trấn.
Những tiếng thở dốc hòa vào không khí lạnh lẽo của Thị trấn Khởi đầu.
Những con đường lát đá im lìm dưới ánh đèn leo lắt, chẳng ai để ý đến những người vừa bước qua cánh cổng với bộ dạng kiệt sức.
Ren dựa lưng vào một bức tường gần đó, cố gắng điều hòa nhịp thở. Cơ thể cậu vẫn còn run nhẹ, không rõ vì kiệt sức hay vì dư chấn từ trận chiến vừa rồi.
Mồ hôi lạnh dính chặt vào lớp vải áo, lưng áo thấm đẫm, nhưng Ren không thể cảm thấy ấm áp. Cái lạnh len lỏi vào từng thớ thịt, từ bên trong.
‘Mình vẫn còn sống.’
Cậu siết chặt bàn tay, cảm nhận lòng bàn tay tê cứng sau khi phải siết chặt vũ khí quá lâu.
Không có vết thương nào trên người, nhưng cảm giác nguy hiểm vẫn còn vương vất trong từng hơi thở.
Bên cạnh cậu, Klein chống thanh kiếm xuống đất, mắt vẫn nhìn chăm chăm về phía cổng thành như thể còn chưa thể tin được họ đã thoát ra an toàn.
Đôi mắt anh tối lại, phản chiếu hình ảnh hai con Elite Dire Wolf vừa đuổi giết họ cách đây không lâu.
“Issin, cậu ổn chứ?” Dale cất tiếng hỏi.
Issin ngồi thụp xuống một bậc thềm, tay vẫn nắm chặt chuôi kiếm như thể nếu lỏng tay, anh ta sẽ gục ngã ngay lập tức.
Một bên vai của anh ta bị rạch một đường khá sâu bởi móng vuốt của con sói, vết thương đã biến mất. Nhưng Issin chỉ cau mày, không nói gì.
“Phiền phức thật...” Dynamm lầm bầm, ném một lọ thuốc hồi phục về phía Issin. "Cầm lấy uống hết nó đi. Chúng ta không thể cứ công cốc trong ngày hôm nay như vậy được.
Để Hp tự hồi phục sẽ rất tiết kiệm, nhưng có lẽ chúng ta sẽ tiếp tục đi săn.”
Issin nhận lấy, thở dài. “Cảm ơn.”
Một lúc sau, khi nhịp thở của mọi người dần ổn định lại, Klein là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng.
“Có lẽ chúng ta cần nói chuyện nghiêm túc.” Anh cất giọng, ánh mắt lướt qua từng người.
Dale chậm rãi gật đầu. “Về việc rời khỏi Thị trấn Khởi đầu?”
Mọi người lặng đi trong giây lát.
Klein nhìn quanh những gương mặt đã cùng mình trải qua trận chiến này.
Trận chiến với hai con Elite Dire Wolf không chỉ là một bài kiểm tr.a về sức mạnh, mà còn là lời cảnh báo. Nếu họ không mạnh hơn, họ sẽ ch.ết.
“Chúng ta không thể ở lại đây mãi.” Klein nói, giọng điệu chắc chắn. “Mấy con quái ở đây không còn là thử thách với chúng ta nữa. Phần thưởng nhiệm vụ cũng không đáng kể. Nếu muốn tiến xa hơn, chúng ta cần phải di chuyển đến một khu vực có cấp độ cao hơn.”
“Đồng ý.” Issin gật đầu, ánh mắt trầm lắng. “Lần này may mắn chúng ta còn chạy thoát. Nhưng nếu cứ dậm chân tại chỗ, lần sau chúng ta sẽ ch.ết thật.”
“Nhưng mà...” Dynamm do dự. “Đi đâu bây giờ?”
Dale mở bản đồ ra, ngón tay lướt qua những con đường dẫn đến những vùng đất xa hơn. “Có vài ngôi làng hoặc thị trấn gần đây. Theo tôi thấy, thị trấn tiếp theo có nhiều nhiệm vụ tốt hơn, và quái vật cũng đáng để luyện tập. Nếu di chuyển suôn sẻ, chúng ta có thể đến đó trong vòng một ngày.”
“Thị trấn cấp cao hơn sao?” Dynamm ngẫm nghĩ. “Có nguy hiểm không?”
“Chắc chắn là có.” Klein suy nghĩ một chút rồi đáp. “Nhưng đó là con đường duy nhất nếu chúng ta muốn tiến xa hơn.”
Mọi người nhìn nhau, không ai phản đối.
Dale quay sang Ren, người vẫn giữ im lặng từ nãy đến giờ. “Còn cậu thì sao, Ren?”
Ren giật mình.
Mọi ánh mắt đều hướng về phía cậu.
Cậu không biết phải trả lời thế nào.
Rời khỏi nơi này ư?
Cậu vừa mới sống sót sau một trận chiến kinh hoàng.
Cảm giác nguy hiểm vẫn còn đó, vương vấn trong từng cơn gió lạnh.
Nếu rời khỏi đây, những trận chiến như vậy sẽ lặp lại. Có khi còn đáng sợ hơn.
Nhưng… nếu cứ ở lại đây mãi, thì sao?
Cậu có thể cứ mãi né tránh? Cứ mãi thu mình trong cái vỏ bọc an toàn của Thị trấn Khởi đầu?
‘Mình thực sự muốn như vậy sao?’
Ren vô thức siết chặt bàn tay, móng tay ghim vào lòng bàn tay đến mức đau nhói.
Cậu hít một hơi sâu. “...Tôi cần thời gian để suy nghĩ.”
Không ai ép cậu trả lời ngay. Nhưng họ đều hiểu....sớm hay muộn, Ren cũng phải chọn một con đường để đi.
Sự do dự của Ren
Không ai nói gì thêm khi cả nhóm rời khỏi quảng trường trung tâm, khu vực sôi động với nhiều âm thanh giao thoa, nhưng chẳng thể xua đi cảm giác trống rỗng và căng thẳng trong lòng họ.
Những con hẻm nhỏ dẫn về khu nhà trọ vẫn vắng khách như mọi khi.
Đôi lúc, họ bắt gặp vài người chơi đi ngang qua...có nhóm vừa hoàn thành nhiệm vụ, cười nói rôm rả; có kẻ đơn độc, lê bước mệt mỏi với thanh HP đỏ kịt, cho thấy họ đã trải qua một trận chiến không hề dễ dàng.
Ren bước theo nhóm, nhưng lòng cậu nặng trĩu.
Những gì Klein và Dale nói không sai. Nếu họ muốn tiến xa hơn, họ phải rời khỏi nơi này.
Nhưng tại sao…
Cậu không thể dễ dàng đồng ý?
Cả nhóm chiến đấu với hai con Elite Dire Wolf, một trận chiến đầy nguy hiểm, cận kề cái ch.ết.
Nếu không nhờ phản ứng nhanh nhạy của Klein, có lẽ một người trong số họ đã nằm lại trong rừng. Điều đó nhắc nhở Ren một sự thật mà cậu luôn cố lờ đi, thế giới này không phải là một trò chơi bình thường.
Nó thực.
Cái ch.ết cũng thực.
Ren lặng lẽ nắm chặt ngọn giáo cũ bên hông, cảm nhận độ thô ráp và lạnh ngắt của cán kiếm. Khi trận chiến xảy ra, cậu đã làm gì? Không nhiều.
So với những người khác, cậu chỉ là một kẻ vụng về, chậm chạp, bị vây quanh bởi nỗi sợ.
Nếu rời khỏi Thị trấn Khởi đầu, điều gì đang đợi cậu ở phía trước?
Những con quái vật mạnh hơn? Những trận chiến kinh hoàng hơn?
Những người chơi đáng sợ hơn, như Tarek, Copper, Scholar?
Cậu không biết.
Ren không sợ thử thách. Cái cậu sợ là chính bản thân mình...rằng khi đối mặt với một trận chiến thực sự, cậu sẽ lại bất lực như trước đây.
Dale đi phía trước bỗng dừng lại, quay đầu nhìn Ren. “Cậu ổn chứ?”
Ren giật mình, nhưng nhanh chóng gật đầu. “Tôi ổn.”
Dale nhìn cậu một lúc lâu, rồi mới tiếp tục bước đi.
Không ai thúc ép Ren phải đưa ra quyết định ngay lúc này. Nhưng chính sự im lặng đó lại càng khiến cậu cảm thấy áp lực hơn.
Cậu không muốn bị bỏ lại phía sau.
Nhưng cậu cũng không chắc mình đã sẵn sàng bước tiếp.
Cảm giác giằng xé ấy cứ bám lấy cậu, ngay cả khi họ đã về đến nhà trọ.
Họ tiếp tục đi săn vào buổi chiều.
Nhưng tất nhiên không phải Elite Dire Wolf.
Mà là đám nhện rừng, bọn rắn khổng lồ và lũ Dire Wolf quen thuộc.
Nhưng hiệu quả không mấy khả thi.
Exp nhận được đã giảm gần như một nửa.
Một con Dire Wolf thông thường cho Ren 24 điểm kinh nghiệm khi cậu ở lv2 và 3.
Nhưng giờ chỉ lèo tèo 11-12 exp.
[Tên: Ren]
Lv: 5 (124/875)
HP: 400
Giáp: 15
VIT: 16
STR: 18
AGI: 20
Điểm tự do: 0
Ren thở dài, cả buổi chiều hôm nay, dù cậu có cố gắng đánh quái như thế nào thì số tiền kiếm được mới có 300.
Còn hơn 1.000 cor nữa cho mục tiêu.
Bóng đêm nuốt chửng những con phố vắng vẻ khi Ren, Klein và những người khác bước qua cổng thị trấn.
Hơi lạnh luồn qua những kẽ hở trên lớp áo giáp da của Ren, thấm vào tận da thịt, nhưng cậu chẳng còn sức để run rẩy nữa.
“Chúng ta không thể ở lại đây mãi.”
Giọng Klein kéo Ren ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn.
Anh ta đứng cách cậu một đoạn, ánh mắt tối lại dưới ánh đèn đường leo lét.
Không có ai xung quanh, chỉ có bóng họ in dài trên nền đá xám.
Ren biết điều đó. Nhưng khi nghe Klein nói ra, cậu vẫn cảm thấy một cảm giác nghèn nghẹn nơi lồng ngực.
“Ngày mai, chúng ta sẽ rời khỏi thị trấn này,” Klein tiếp tục, giọng anh ta trầm nhưng dứt khoát. “Cậu cũng nên suy nghĩ xem mình muốn làm gì tiếp theo.”
Muốn làm gì tiếp theo? Ren cười nhạt trong lòng. Cậu còn có lựa chọn nào sao?
“Cậu nên theo chúng tôi, Ren ạ.” Dynamm lên tiếng, giọng điệu chần chừ nhưng chân thành. “Nếu đi cùng nhau... sẽ an toàn hơn.”
Ren không đáp.
“Issin nói đúng.” Dynamm tiếp lời, quay sang Issin như để tìm sự đồng thuận.
“Ở lại đây, cậu sẽ chẳng thể mạnh lên.” Issin lên tiếng, giọng trầm nhưng chắc nịch. “Những người chơi khác đang tiến bộ từng ngày. Nếu cậu không bước tiếp, cậu sẽ bị bỏ lại.”
Issin, luôn nói chuyện với giọng nghiêm túc, nhưng lần này, anh ta có vẻ đã quyết tâm.
Ren siết chặt bàn tay.
Cậu hiểu điều đó.
Nhưng... chẳng phải những gì cậu muốn chỉ là sống sót sao?
Được ăn ba bữa đầy đủ.
Có một chiếc giường ấm áp.
Không phải đối mặt với những trận chiến kinh hoàng.
Cậu đã đạt được những thứ đó rồi.
Vậy tại sao...
Tại sao vẫn có một phần trong cậu không thể yên lòng?
Im lặng kéo dài giữa họ.
Chỉ có tiếng gió luồn qua những con hẻm nhỏ, mang theo hơi lạnh tê buốt của đêm muộn.
Xa xa, ánh sáng từ một quán rượu hắt ra lờ mờ, phản chiếu bóng dáng những người chơi vừa trở về sau một ngày dài chiến đấu.
Ren nhìn xuống bàn tay mình.
Liệu cậu có thể tiếp tục chấp nhận điều này không?
Klein không nói gì thêm. Anh ta biết Ren cần thời gian để tự tìm ra câu trả lời.
Ren ngửa đầu nhìn lên bầu trời đêm. Không có trăng, chỉ có vài vì sao mờ nhạt lấp lánh.
Cậu đã sống sót, đã quay trở về từ địa ngục. Nhưng cảm giác trống rỗng này… nó là gì?
Là sự nhẹ nhõm vì còn sống, hay chỉ là nỗi sợ hãi đã ăn sâu đến mức cậu chẳng còn nhận ra?
Cậu lặng lẽ rời khỏi bức tường, bước về phía con phố quen thuộc dẫn về nhà trọ.
Mỗi bước chân đều nặng nề như kéo theo cả một tảng đá vô hình. Trong lòng, hai luồng suy nghĩ giằng xé nhau.
Một bên muốn bỏ chạy, muốn trốn khỏi tất cả, muốn biến mất vào đêm tối. Nhưng bên còn lại…
Ren siết chặt tay, lần này không phải vì sợ hãi, mà là để cảm nhận rõ hơi ấm từ chính lòng bàn tay mình.
Cậu vẫn còn sống.
Dù muốn hay không, cậu vẫn phải bước tiếp.
.....
Mình cảm thấy ổn hơn rồi, nhưng ho nhiều tới độ sưng cả vòm họng, may là không còn đau đầu và đau cơ nữa...nhưng cứ viết được một vài chữ lại ho vài cái hehehe.
Chúc mọi người một ngày tốt lành, cảm ơn mọi người.