Chương 43: Bóng Tối Và Hối Tiếc.
“Cậu sẽ không bao giờ hiểu được… kẻ yếu đuối chỉ biết co mình trong vỏ bọc mà thôi.”
“Tôi đã tin cậu… Ren… Tôi đã từng nghĩ cậu là… một người rất quan trọng…”
“…Nhưng tôi đã sai.”
“Cậu thì biết gì về tôi chứ?”
Giọng nói ấy...đứt quãng, xa vời, nhưng sắc như lưỡi dao lạnh cắt qua màn đêm.
Ren giật mình, đôi mắt mở to.
Những hình ảnh lờ mờ xoáy vào tâm trí, như những mảnh vỡ của một giấc mơ cũ kỹ, trôi dạt từ nơi sâu thẳm nào đó trong ký ức.
Giọng nói ấy… từng quen thuộc biết bao, nhưng giờ đây chỉ còn là âm vang tàn nhẫn trong bóng tối.
Lòng ngực cậu co thắt lại.
Không…
Cậu không muốn nhớ. Cậu không dám.
Ren ngồi yên lặng bên mép giường, đôi bàn tay siết chặt vạt áo như thể đó là thứ duy nhất có thể giữ cậu lại với thực tại.
Bóng tối từ từ nuốt chửng căn phòng, chỉ còn lại ánh sáng nhợt nhạt hắt qua khung cửa sổ.
Một cơn gió lạnh luồn vào qua khe cửa, làm tấm chăn trên giường khẽ rung nhẹ. Nhưng Ren không để ý. Cậu cũng không cảm thấy lạnh.
Tâm trí cậu vẫn còn mắc kẹt trong trận chiến ban sáng.
Hai con sói.
Bộ lông xám phủ đầy vết sẹo. Những cặp mắt đỏ rực như ánh lửa. Hàm răng sắc bén nhe ra trong tiếng gầm gừ trầm thấp.
Cậu vẫn nhớ rõ cảm giác khi đối mặt với chúng...cơ thể căng cứng, bàn tay ướt đẫm mồ hôi dù tiết trời lạnh buốt.
Nhóm của cậu đã chiến đấu tốt.
Issin dẫn đầu, giữ vững thế phòng thủ kiềm chế con quái vật. Dynamm hỗ trợ từ phía sau.
Những người khác cũng rất tốt trong việc gây sát thương.
Còn Ren... Cậu không nhanh nhẹn, cũng không mạnh mẽ, nhưng vẫn cố gắng làm phần việc của mình.
Và cuối cùng, cả hai con sói đều gục ngã.
Mọi chuyện đáng lẽ chỉ dừng lại ở đó.
Nhưng.....
Ren cắn môi, ngón tay vô thức bấu chặt vào lòng bàn tay.
Elite Dire Wolf. Một con quái mạnh, nhưng không ngoài tầm kiểm soát.
Vấn đề không nằm ở sức mạnh của nó.
Mà là... số lượng.
Theo như tất cả những thông tin mà cậu đã tìm hiểu, loài sói này luôn đi săn một mình. Chưa từng có trường hợp nào chúng xuất hiện theo cặp.
Thế nhưng, hôm nay, cậu đã thấy hai con cùng lúc.
Không phải là một con vô tình đi ngang qua khi con kia đang chiến đấu. Không phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Chúng đã cùng nhau tấn công ngay từ đầu.
Ren cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Một nỗi bất an vô hình siết chặt lấy cậu.
Nếu đây chỉ là một sự thay đổi nhỏ của quái vật trong game, thì không có gì đáng lo. Nhưng nếu không phải...?
Nếu có thứ gì đó đã khiến bọn sói thay đổi hành vi săn mồi thì sao?
Một cơn ớn lạnh len qua sống lưng. Ren chậm rãi ngẩng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời đã tối hẳn, chỉ còn lại bóng đêm sâu thẳm nuốt trọn con phố yên tĩnh.
Có gì đó… không đúng.
Ren nhíu mày, cảm giác bất an mỗi lúc một rõ rệt. Cậu hít một hơi sâu, nhưng không khí lạnh chỉ khiến lồng ngực nặng trĩu hơn.
“Có phải... điều gì đó đã thay đổi... so với bản thử nghiệm?”
Câu hỏi ấy vang lên trong đầu, kéo theo một loạt ký ức tràn về.
Những hình ảnh mờ nhòe trong ánh sáng tối. Những tiếng thét hỗn loạn. Những đôi mắt hoảng loạn không còn chút hy vọng.
Những khuôn mặt méo mó đáng sợ...
Những người mà cậu đã bỏ lại dưới hầm ngục.
Ren vô thức siết chặt nắm tay.
Và trong số đó...
Cậu nhớ đến Scholar.
Biểu hiện của hắn khi mọi thứ dần vượt khỏi tầm kiểm soát.
Sự tự tin tan vỡ, ánh mắt hoang mang lộ rõ, nhưng đôi môi vẫn mím chặt như thể cố che giấu một điều gì đó.
Scholar đã biết.
Hắn nhận ra điều gì đó ngay từ khi trận chiến bắt đầu, nhưng thay vì cảnh báo nhóm, hắn chỉ lặng lẽ tìm đường thoát thân.
Vậy nếu bây giờ...
Ren giật mình, một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu.
Nếu mọi thứ đang thay đổi...
Nếu dữ liệu từ bản thử nghiệm không còn chính xác...
Vậy chẳng phải, những người gặp nguy hiểm nhất...chính là các Beta Tester sao?
Những người đã quá quen thuộc với game, tin tưởng tuyệt đối vào những gì họ đã biết.
Những người như Scholar.
Những người như...
Kirito.
Ren thở dài, ánh mắt mơ hồ nhìn về phía cửa sổ. Không biết bây giờ cậu ta sao rồi?
Liệu Kirito có nhận ra rằng mọi thứ đang dần đi chệch hướng?
Hay cậu ta cũng giống như Scholar… chỉ nhận ra khi đã quá muộn?
Ren vô thức siết chặt lấy chuôi thanh kiếm thép của mình.
Ngón tay cậu khẽ run lên khi cảm nhận được từng rãnh khắc trên chuôi kiếm, hơi lạnh của kim loại ngấm vào da thịt, kéo cậu trở về thực tại.
Nhưng dù là thực tại hay quá khứ, hình ảnh trận chiến sáng nay vẫn bám chặt lấy tâm trí cậu như một cơn ác mộng dai dẳng.
Cậu nhớ rõ....cái khoảnh khắc lưỡi kiếm của Klein vung lên, ánh thép lóe lên trong ánh sáng mờ nhạt của buổi sớm. Một nhát chém dứt khoát, mạnh mẽ…
Âm thanh chói tai vang lên khi thanh kiếm va chạm với lớp giáp dày của Elite Dire Wolf.
Thay vì cắt xuyên qua nó như mong đợi, lưỡi kiếm bị bật ra, để lại một vệt xước mờ nhạt trên lớp giáp cứng như thép của con quái vật.
Cậu đã nhìn thấy rất rõ...ánh mắt thoáng chốc sững sờ của Klein, đôi tay siết chặt chuôi kiếm, nhưng lưỡi kiếm trong tay anh ấy lại vô dụng đến đáng sợ.
Quá yếu.
Vũ khí ban đầu đó...
Đã không còn theo kịp nữa.
Ren nghiến chặt răng. Nếu Klein không mua thanh kiếm này cho cậu… thì bây giờ, có lẽ cậu vẫn đang vùng vẫy trong tuyệt vọng, bất lực trước sự yếu kém của chính mình.
Nhưng…
Nếu Klein dùng số tiền đó để mua một thanh Katana tốt hơn cho chính mình...một thanh kiếm có chỉ số cao hơn, có thể dễ dàng xuyên thủng lớp giáp cứng của con sói…
Liệu cuộc chiến sáng nay có khác đi không?
Liệu họ có thể hạ gục Elite Dire Wolf nhanh hơn? Dễ dàng hơn?
Liệu Klein có cần liều lĩnh đỡ đòn để tạo cơ hội cho cậu ra đòn kết liễu không?
Và nếu vậy…
Nếu không có thanh kiếm này, nếu Klein mạnh hơn, nếu cậu không phải là người được nhận sự giúp đỡ....thì cậu sẽ trở thành gì?
Một người bị bỏ lại phía sau?
Một kẻ yếu đuối không ai cần đến?
Một gánh nặng?
Ren khẽ siết chặt chuôi kiếm hơn nữa. Lưỡi kiếm vẫn lạnh, vẫn sắc bén. Nhưng cái lạnh ấy lại không thể xua đi sự nhói buốt trong lòng cậu.
"Mình phải làm gì đó."
Ren siết chặt tay. Ý nghĩ này bám chặt lấy cậu như một chiếc bóng, không cho phép cậu dừng lại.
Cậu hít sâu, cảm nhận hơi lạnh len qua kẽ răng rồi tràn vào lồng ngực. Hơi thở nặng nề, nhưng không còn cảm giác tê cứng của sự bất lực nữa.
Ngón tay cậu lướt nhẹ lên chuôi thanh kiếm thép bên hông.
Lớp da bọc quanh chuôi đã bắt đầu sờn, bề mặt có vài vết xước nhỏ, nhưng khi cậu siết chặt nó trong tay, thanh kiếm vẫn đem lại một cảm giác chắc chắn...một cảm giác giúp cậu trụ vững giữa thế giới khắc nghiệt này.
Ren đẩy cửa quán trọ bước ra ngoài.
Bóng đêm phủ xuống thị trấn như một tấm màn mỏng tang, tĩnh lặng và lạnh lẽo.
Ánh sáng vàng vọt từ những chiếc đèn lồng gắn trên cột gỗ hắt lên mặt đường đá, kéo dài những chiếc bóng mờ ảo.
Những con phố vắng tanh, chỉ còn vài NPC đi lại, lặng lẽ như những bóng ma không cảm xúc.
Một cơn gió lạnh trườn qua lớp áo của Ren, luồn vào tận sâu trong lớp giáp. Cảm giác lạnh buốt bám vào da thịt, nhưng cậu không rùng mình.
Không phải vì cậu đã quen với cái lạnh.
Mà vì tâm trí cậu đang bị chiếm trọn bởi một thứ khác.
3.900 Cor.
Cậu đã tích lũy được 3.900 Cor, nhưng vẫn còn thiếu 1.100 Cor nữa.
Chỉ cần 1.100 Cor nữa thôi… là cậu có thể mua cho Klein một thanh katana tốt hơn.
Một thanh kiếm sắc bén hơn, mạnh mẽ hơn, một thanh kiếm có thể xuyên thủng lớp giáp cứng rắn của quái vật mà thanh kiếm cũ đã bất lực.
Ren cắn chặt răng. Nếu Klein không dùng số tiền đó để mua thanh kiếm này cho cậu, thì có lẽ cuộc chiến sáng nay đã khác.
Nếu Klein có một thanh katana tốt hơn…
…anh ta đã không phải chật vật như thế.
…có lẽ, anh ta đã không phải chặn đòn tấn công thay cho cậu.
Ngực Ren thắt lại.
Cậu không muốn để lại bất cứ tiếc nuối nào.
Trước khi cả nhóm rời khỏi Thị trấn Khởi đầu, cậu muốn hoàn thành mục tiêu này.
Ren siết chặt tay. Ánh mắt cậu dõi theo con đường mờ ảo phía trước, nơi bóng tối kéo dài không có điểm dừng.
‘Chỉ còn một đêm nữa thôi. Mình không muốn phải nuối tiếc điều gì...như lần đó nữa...’
Cậu hít sâu lần nữa.
Đêm nay… cậu sẽ săn quái vật.
....
Ren bước đi dọc theo con đường mòn trải dài dưới ánh trăng bạc, đôi giày bốt khẽ nghiến lên lớp đất mềm.
Từng bước chân của cậu vang vọng giữa không gian yên ắng, hòa cùng tiếng xào xạc của cỏ dại lẫn hơi thở đều đặn trong màn đêm tĩnh mịch.
Không khí lạnh lẽo trườn qua từng kẽ giáp, len vào da thịt, nhưng cậu chẳng mảy may rùng mình.
Cậu không còn sợ bóng tối nữa.
Cậu đã quá quen với nó rồi.
Dọc hai bên con đường là những con sâu róm xanh nhạt đang lặng lẽ trườn trên mặt đất, cơ thể trong suốt phản chiếu ánh trăng.
Xa hơn một chút, vài con lợn hoang di chuyển chậm chạp trong lùm cỏ, những chiếc nanh rung lên mỗi khi có một cơn gió nhẹ thoảng qua.
Những con quái vật này… chẳng đáng để cậu bận tâm.
Ren lờ chúng đi, tiếp tục tiến về phía trước.
Mục tiêu của cậu không phải lũ quái cấp thấp này.
Mục tiêu thực sự… nằm sâu hơn trong vùng đồng cỏ hoang vắng.
Bóng tối càng dày đặc hơn khi cậu bước ra khỏi khu vực an toàn.
Nơi đây, mặt trăng bị những tán cây thưa che khuất, chỉ để lại những khoảng sáng lốm đốm nhạt nhòa trên mặt đất.
Từ xa, tiếng tru trầm thấp của một con sói vọng lại, kéo theo là tiếng lá xào xạc khi một thứ gì đó di chuyển giữa bụi rậm.
Ren dừng chân, khẽ đưa tay chạm lên chuôi kiếm.
Dire Wolf.
Loài quái vật săn mồi có tốc độ nhanh và bộ răng sắc bén, sẵn sàng lao vào cắn xé bất cứ lúc nào.
Rắn khổng lồ.
Một loài bò sát khổng lồ với lớp vảy cứng và nọc độc ch.ết người, chuyên ẩn nấp dưới những bụi cỏ cao, chờ đợi con mồi sập bẫy.
Đó mới là những đối thủ thực sự của cậu đêm nay.
Ren khẽ hít một hơi sâu.
Lần đầu tiên cậu đi săn một mình, không có Klein ở bên để đỡ đòn, không có Issin đứng chắn phía trước, không còn ai bảo vệ cậu nữa.
Chỉ có cậu… và thanh kiếm trên tay.
Nhưng điều đó không khiến cậu e ngại.
Cậu không còn là một kẻ yếu đuối.
Lớp bọc da trên chuôi kiếm hơi thô ráp dưới lòng bàn tay cậu, mang lại một cảm giác chắc chắn lạ kỳ.
Từng đường vân trên đó như khắc sâu vào da thịt, nhắc nhở cậu rằng đây không phải vũ khí của một kẻ thất bại.
Ren siết chặt chuôi kiếm, ánh mắt cậu sắc bén phản chiếu ánh trăng.
Tối nay, cậu sẽ săn lũ quái vật này.