Chương 44: Lưỡi Kiếm Trong Đêm.
Soạt!
Tán cỏ cao quá đầu đột nhiên rung chuyển.
Không phải là gió.
Ren chỉ kịp cảm nhận một luồng sát khí sắc lạnh quét ngang từ bên trái. Cậu xoay phắt đầu, đôi mắt mở to, tim thắt lại trong lồng ngực.
Một bóng đen lao ra từ bụi rậm.
Không một tiếng gầm. Không một dấu hiệu báo trước.
Chỉ có đôi mắt đỏ lừ, bập bùng như hai ngọn lửa nhỏ, phản chiếu ánh trăng mờ ảo.
Ren vô thức lùi lại một bước, nhưng đã quá muộn.
Bóng xám lao đến như một tia chớp, nhanh đến mức cậu không kịp thở.
Dire Wolf.
Một con sói trưởng thành với bộ lông xám dày, lớp cơ bắp rắn chắc cuộn lên theo từng chuyển động.
Hàm răng sắc nhọn hé mở, tia sáng lạnh lẽo lóe lên từ những chiếc nanh dài hơn một đốt tay.
Chỉ trong chớp mắt, nó đã ở ngay trước mặt cậu.
Hàm răng nhắm thẳng vào cổ họng cậu.
‘Mình không tránh kịp...!’
Ren siết chặt cơ bụng, dồn hết sức đạp mạnh ra sau.
Soạt!
Cậu ngả người về phía sau, sát khí lướt qua ngay trước mặt, kèm theo hơi thở nóng rực của con quái vật.
Một tiếng cắn trống rỗng vang lên.
Không khí rung lên vì lực cắn kinh khủng ấy. Nếu Ren chậm chỉ một giây, đầu cậu đã bị hàm răng ấy nghiền nát.
Nhưng Ren không có thời gian để sợ hãi.
Cậu bật người về trước, tay phải siết chặt chuôi kiếm.
Một nhát chém ngang người.
Tách!
Kim loại sắc lạnh vang lên, xé toạc màn đêm tĩnh mịch.
Lưỡi kiếm lóe sáng, phản chiếu ánh trăng như một đường sét bạc chớp nhoáng.
Xoẹt!
Lưỡi kiếm chém trúng...
Đâm sâu vào bên sườn con sói.
Một dòng máu pixel đỏ sẫm phun ra, chúng từ từ tan rã giữa không khí như những cánh hoa hồng bay theo gió.
Thanh máu của con quái vật bỗng vơi đi ¼ sau đòn đánh phản công bất ngờ.
Con Dire Wolf gầm lên đau đớn, toàn bộ cơ thể co giật trong khoảnh khắc.
Nhưng…
Nó không lùi lại.
Ngay khi chân vừa tiếp đất, nó chồm lên lần nữa.
Hàm răng đỏ quạch hướng thẳng đến Ren.
Ren lùi lại, hai chân trượt nhẹ trên mặt cỏ khi cậu cố giữ vững thăng bằng.
Phía trước, con Dire Wolf hạ thấp người, bốn chân bấu chặt xuống đất, chuẩn bị lao lên lần nữa.
Lồng ngực Ren phập phồng, nhịp tim nện thình thịch, đập loạn trong tai như tiếng trống dồn dập trước khi trận chiến thực sự bắt đầu.
Lần đầu tiên...
Cậu phải đối mặt với một con Dire Wolf....một mình.
Không có Klein. Không có Issin hay Dynamm.
Chỉ có mình cậu và con quái vật khát máu kia.
Ren siết chặt chuôi kiếm, cảm nhận lớp da tay tì lên phần cán sắt lạnh lẽo. Cậu hít một hơi thật sâu, đẩy mọi suy nghĩ rối loạn ra khỏi đầu.
Không được hoảng loạn.
Dire Wolf cúi thấp đầu, đôi mắt đỏ ghim chặt vào Ren như một con thú săn đã khóa mục tiêu.
Và rồi....
Phốc!
Nó lao tới như một cơn lốc, đất cỏ văng lên tung tóe dưới chân nó.
Ren phản xạ theo bản năng...
Giơ kiếm lên chắn trước mặt!
Klang!
Âm thanh của kim loại rung lên chói tai!
Hàm răng sắc nhọn của con quái vật cắn chặt vào lưỡi kiếm.
Lực cắn khủng khiếp từ hàm Dire Wolf ép mạnh xuống, khiến cánh tay Ren run lên vì sức nặng dồn vào thanh kiếm.
Cậu cắn chặt răng, cảm giác cơ bắp tê rần vì áp lực.
Không thể cứ để nó kìm hãm thế này!
Ren xoay mạnh cổ tay, vặn lưỡi kiếm một góc, mũi kiếm hướng xuống dưới.
Hất văng cái đầu đáng sợ của con quái vật ra xa.
Soạt!
Dire Wolf bị đẩy bật về một bên, trượt dài trên nền đất, để lại những vết cào rạch sâu vào lớp cỏ.
Nhưng nó chưa gục ngã.
Dire Wolf nâng đầu lên, đôi tai dựng đứng, hàm răng nhe ra như thể sẵn sàng vồ tới bất cứ lúc nào.
Ánh mắt đỏ rực như hòn than nóng cháy, đầy dữ tợn và khát máu.
Nhưng Ren không để nó có cơ hội.
Cậu lao tới.
Nhanh. Dứt khoát.
Những bước chân lướt nhẹ qua nền đất, uyển chuyển như một con mèo hoang, hòa vào bóng đêm.
Chỉ trong nháy mắt.
Ren đã đứng trước mặt con quái vật.
“Stap!”
Thanh kiếm thép trong tay bỗng sáng lên...
Một quầng hào quang xanh nhạt bùng lên từ lưỡi kiếm, kéo theo một làn sóng năng lượng chạy dọc cánh tay Ren.
Keng!
Trong tích tắc.
Ren lao thẳng về phía trước, cả cơ thể như một mũi tên xuyên qua lớp không khí đặc quánh của màn đêm.
Mũi kiếm vẽ một đường sáng xanh lam giữa khoảng tối đen.
Lưỡi kiếm thép sắc bén xé toạc cơ thể Dire Wolf từ sườn trái xuống tận ngực, đường chém mượt đến đáng sợ.
Grr...!
Con sói khựng lại.
Cả thân hình cứng đờ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, trước khi đổ gục xuống.
Chưa đầy một giây sau.
Crackle...
Cơ thể con quái vật bắt đầu tan biến, vỡ ra thành hàng trăm khối pixel lấp lánh, bay lên rồi biến mất trong bóng tối.
Trên màn hình thông báo:
[Bạn đã đánh bại Dire Wolf]
+12 EXP
+15 Cor
+1 Da sói
Ren đứng lặng một lúc, nhìn chằm chằm vào khoảng đất trống nơi con quái vật vừa nằm.
Tim cậu vẫn còn đập mạnh trong lồng ngực.
Nhưng...
Cậu đã làm được.
Lần đầu tiên... cậu săn được một con quái vật mà không cần ai giúp đỡ.
‘Nếu cộng thêm cả tiền bán nguyên liệu như da sói hay nanh sói mình cũng chỉ kiếm được 21-23 cor trên một con...cần phải cố gắng hơn nữa.’ Ren nghĩ.
Ren mở bảng vật phẩm, ngón tay vuốt nhanh qua danh sách.
1 Da Sói.
0 Nanh Sói.
Nếu may mắn, cậu có thể bán được da với giá 5-7 Cor mỗi tấm.
Nhưng chỉ với chừng đó...
Vẫn chưa đủ.
Ren hít sâu một hơi, ánh mắt dõi ra xa.
Trong bóng đêm, giữa đồng cỏ hoang vắng, những cặp mắt đỏ lừ ẩn hiện sau các bụi cây.
Dire Wolf vẫn còn nhiều.
Nếu muốn đạt được mục tiêu...
Cậu không thể dừng lại ở đây.
Mặt đất dưới chân Ren vẫn còn vương mùi máu ảo....một dấu vết nhắc nhở cậu rằng đây là một cuộc đi săn thực sự, không phải một bài tập luyện trong thành phố an toàn.
Cậu nắm chặt thanh kiếm, cảm giác lạnh lẽo của cán thép lan qua lớp găng tay. Cơ bắp trên cánh tay căng nhẹ, như muốn báo hiệu rằng trận chiến vẫn chưa kết thúc.
Gió đêm lướt qua đồng cỏ, mang theo tiếng gầm gừ trầm thấp vọng lại từ những góc tối. Những bóng đen bắt đầu dịch chuyển, chậm rãi nhưng không hề do dự.
Chúng đang quan sát cậu.
Ren không lùi lại.
Cậu nheo mắt. Nếu bầy sói đang chờ đợi...
Vậy cậu sẽ là kẻ ra tay trước.
.....
“Chín con... vẫn chưa đủ.”
Ren tựa lưng vào một gốc cây lớn bên bìa rừng, lồng ngực phập phồng theo từng nhịp thở gấp.
Toàn thân mỏi nhừ, nhưng cậu không cho phép mình thả lỏng. Chín con Dire Wolf đã gục xuống dưới lưỡi kiếm của cậu, từng con một.
Thế nhưng… vẫn chưa đủ.
Cậu cần thêm nữa.
Ánh trăng nhợt nhạt rọi xuống mặt đất, rải một màu ánh bạc lạnh lẽo lên đồng cỏ hoang vắng.
Ren tự hỏi...mặt trăng và mặt trời...ở thế giới này có thật không?
Những vì sao gần như biến mất dưới ánh đèn của thành phố nay lại sáng rực trên bầu trời đầy bí ẩn và vô tận của thế giới này.
Tiếng gió đêm rì rào thổi qua tán cây, nhưng Ren không còn cảm nhận được cái lạnh nữa.
Hơi nóng tỏa ra từ cơ thể cậu, hòa cùng adrenaline dâng trào trong huyết quản.
Bất giác, cậu nhận ra mình đã tiến gần hơn đến bìa rừng.
“Không sao... Mình chỉ ở rìa ngoài thôi.”
Ren tự trấn an bản thân.
Cậu cúi xuống lau nhanh mồ hôi trên trán, hơi thở vừa ổn định lại thì…
Sột soạt.
Tiếng động khẽ vang lên từ đám cỏ cao phía trước.
Ren lập tức cứng đờ người.
Sột soạt...
Cậu từ từ ngẩng đầu lên, bàn tay vô thức siết chặt lấy chuôi kiếm. Hơi thở đông cứng trong cổ họng.
Bụi rậm phía xa khẽ lay động, cỏ cao rạp xuống, như thể có thứ gì đó đang lặng lẽ tiến đến.
Nặng nề. Chậm rãi. Nhưng không vội vã.
Từng tiếng bước chân cắm sâu vào lớp đất ẩm, đều đặn như nhịp đập của một kẻ săn mồi.
Một bóng đen lớn xuất hiện.
Ánh trăng lóe sáng trên bộ lông đen sẫm, phản chiếu những vệt sáng mờ nhạt trên từng sợi lông dày.
Một cặp mắt đỏ rực mở ra trong bóng tối.
Ghim chặt lấy Ren.
Cảm giác như một cái bóng tử thần vừa lướt qua, kéo theo từng cơn lạnh buốt xuyên thẳng vào tủy sống.
Đôi chân Ren đông cứng tại chỗ, lưng áp sát vào thân cây, nhịp tim đập loạn trong lồng ngực.
Rồi một cái tên thoáng qua trong tâm trí, mang theo cả cơn rùng mình đến tận sống lưng.
Elite Dire Wolf.
Ren siết chặt răng.
Cái quái gì thế này...?
Elite Dire Wolf ...nhưng, không phải... chúng sẽ không đi săn bên ngoài khu vực cố định của trò chơi hay sao?
Hơi thở cậu đứt quãng. Bàn tay nắm kiếm ướt đẫm mồ hôi.
Lần này…
Không còn ai ở đây để giúp cậu nữa.
Ren không dám cử động.
Không khí dường như đông đặc lại.
Elite Dire Wolf vẫn đứng đó, lặng lẽ quan sát cậu.
Đôi mắt đỏ sậm tựa như hai đốm lửa cháy âm ỉ, không có vẻ gì là vội vã lao tới tấn công ngay lập tức. Nhưng chính sự im lặng ấy mới là thứ đáng sợ nhất.
Nó đang đánh giá con mồi.
Họng Ren khô khốc. Cậu nuốt nước bọt, tay nắm chuôi kiếm siết chặt đến mức các đốt ngón tay trắng bệch.
Bỏ chạy? Không thể.
Cậu đã chứng kiến cách lũ Dire Wolf săn đuổi con mồi của chúng.
Nếu Ren quay lưng chạy ngay bây giờ, Elite Dire Wolf sẽ lao tới trong nháy mắt, xé toạc gáy cậu bằng một cú vồ chí mạng.
Cậu chỉ còn một lựa chọn.
Chiến đấu.
Ren khẽ hít một hơi thật sâu, dồn trọng tâm xuống hai chân. Tư thế phòng thủ.
Dù tim cậu đập điên cuồng, dù cơn căng thẳng đang dồn nén trong từng thớ cơ, Ren vẫn không để lưỡi kiếm run rẩy.
Elite Dire Wolf gầm khẽ.
Âm thanh trầm thấp như vang lên từ sâu trong lồng ngực con quái vật, tạo ra những rung động khe khẽ trong không gian.
Những bụi cỏ xung quanh lay động nhẹ theo cơn gió thoảng qua, nhưng Ren biết....đó không phải do gió.
Lông gáy cậu dựng đứng.
Ầm!
Bằng một chuyển động bùng nổ, Elite Dire Wolf đạp mạnh xuống đất, lao tới với tốc độ kinh hoàng.
Ren không kịp suy nghĩ...cơ thể cậu tự động phản ứng!
Lưỡi kiếm lấp lánh ánh xanh, vạch một đường sắc bén trong không khí.
“Stap!”
Một đòn đánh tốc độ!
Mũi kiếm rạch một vết sáng màu lam, nhắm thẳng vào cổ họng con quái vật.
Thế nhưng....
Soạt!
Elite Dire Wolf xoay người né tránh ngay trong tích tắc.
Ren trợn mắt...quá nhanh!
Cậu còn chưa kịp điều chỉnh trọng tâm, thì..
ẦM!
Một cú tát móng vuốt từ bên sườn giáng thẳng vào cậu!
Không kịp đỡ!
Cả người Ren bị hất văng ra xa, lăn nhào trên mặt đất.
-136 HP!
Hơi thở bị ép nghẹn trong lồng ngực.
Tầm nhìn cậu thoáng nhòe đi vì cú va đập. Nhưng chưa kịp lấy lại nhịp thở.
Sột soạt...
Tiếng bước chân đang tiến đến gần.
Elite Dire Wolf… không cho cậu cơ hội đứng dậy.