Chương 46: Đêm Gào Thét.
Không kịp phản ứng.
Ren cảm thấy vai phải tê cứng, cơn lạnh buốt chạy dọc cánh tay, lan ra khắp cơ thể.
Mất thăng bằng.
Cậu khựng lại, chân chệch choạng rồi ngã về phía trước.
Tầm nhìn thoáng nhòe đi.
Chuyện gì…?
Một ánh sáng đỏ thẫm lóe lên giữa cánh đồng tối.
Không khí bỗng trở nên quỷ dị, cái lạnh không còn đến từ cơn gió đêm, mà từ một thứ gì đó khác.
Klein đã di chuyển.
Một tiếng xoẹt vang lên khi lưỡi kiếm anh ta vung ra.
Ánh kim loại lóe sáng, cắt ngang bóng tối.
“…ch.ết tiệt,” Klein nghiến răng, ánh mắt tối sầm. “Không phải chứ…”
Ren cố ngẩng đầu, nhưng cơn tê dại khiến cả người cậu nặng trĩu.
Ánh sáng đỏ thẫm kia không biến mất.
Mà đang… đến gần.
Một con Elite Dire Wolf thứ 2?
Không.
Nó còn lớn hơn thế.
Một con sói khổng lồ với lớp lông xám đung đưa dưới cơn gió lạnh.
Đôi mắt đỏ lừ ẩn hiện dưới làn xương mù xa xa.
Không khí xung quanh đặc quánh lại, lạnh lẽo, ngột ngạt, như thể bị bóp nghẹt bởi áp lực vô hình.
Ren cố cử động, nhưng cơn tê dại trên vai phải lan rộng, như có hàng ngàn mũi kim chích vào da thịt.
Không ổn…
Ánh sáng đỏ thẫm chớp động trong bóng tối, phản chiếu trong đôi mắt sói khổng lồ.
Nó không đơn thuần là một con quái Elite.
Boss Field? (boss khu vực.)
Klein chuyển tư thế, lưỡi kiếm vắt sang ngang, căng thẳng nhìn chằm chằm vào sinh vật phía trước.
“…Cái thứ này,” Klein hít một hơi sâu, giọng trầm xuống, “có lẽ chúng ta nên chạy.”
Chạy?
Ren chớp mắt, hơi thở vẫn chưa kịp bình ổn.
Nhưng
Sột soạt…
Sói khổng lồ đã di chuyển.
Lớp lông xám khẽ rung lên khi nó tiến thêm một bước, móng vuốt khổng lồ ấn xuống nền cỏ, để lại những vết hằn sâu trên mặt đất.
Ren cảm nhận rõ, cơn lạnh lan tỏa trong gió đêm, mùi máu thoang thoảng trong không khí.
Nó đang săn mồi.
Và con mồi....là bọn họ.
Tới lúc này, Ren mới hiểu.
Bọn Elite Dire Wolf...chúng không đổi khu vực hoạt động, mà bị đuổi ra khỏi khu đá trũng.
Giant Elite Dire Wolf.
Với ba thanh máu dài hiện lên trên đỉnh đầu...
Nó là một con Mini boss.
Mạnh hơn và đáng sợ hơn Elite Dire Wolf rất, rất nhiều.
....
“Chạy”
Lê lết cơ thể mệt mỏi sau trận chiến, cả Ren và Klein đều nhanh chóng quay đầu chạy đi.
Gió rít lên, mang theo hơi lạnh cắt da cắt thịt.
Ren lao về phía trước, đôi chân như nặng trĩu từng chút một, mỗi bước chạy đều kéo theo cơn đau tê tái từ vết thương.
Nhưng cậu không dừng lại. Không thể dừng lại.
Bên cạnh, Klein cũng đang chạy, hơi thở nặng nề nhưng bước chân vẫn kiên định.
Anh không ngoái đầu lại. Chạy. Đó là điều duy nhất họ có thể làm lúc này.
Sột soạt!
Rầm!
Một tiếng động chấn động vang lên phía sau, mặt đất rung chuyển dưới những bước chân khổng lồ.
Ren cắn chặt răng, không dám quay đầu. Chỉ cần liếc mắt một cái thôi, đôi chân cậu sẽ khựng lại vì kinh hoàng.
Không cần nhìn cũng biết...thứ đó đang ở ngay sau lưng họ.
Áp lực từ phía sau ép xuống như một cơn ác mộng hữu hình, nặng nề đến mức hơi thở cũng trở nên khó khăn.
Không khí xung quanh đặc quánh lại, như thể bóng tối đang bóp nghẹt lấy họ.
Vụt!
Một luồng bóng đen xẹt qua tầm nhìn.
Tim Ren bỏ qua một nhịp.
Cậu cảm thấy một cơn ớn lạnh chạm vào gáy, như thể lưỡi hái tử thần vừa lướt qua ngay bên cạnh.
Bịch!
Cả cơ thể cậu chấn động mạnh.
Trong một khoảnh khắc, Ren không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ cảm nhận được một lực đẩy mạnh mẽ quăng cậu sang một bên.
Ngay sau đó...
Soạt!
Tiếng xé gió sắc lạnh vang lên.
Móng vuốt khổng lồ quét ngang.
Máu dạng pixel bắn tung trong màn đêm.
Ren ngã xuống nền đất lạnh giá, mắt mở to.
Cơn choáng váng làm tầm nhìn cậu chao đảo, nhưng hình ảnh trước mặt vẫn hiện rõ mồn một, một màu đỏ tươi, những khối pixel đã giác đỏ thẫm nhuộm đầy không trung.
“KLEIN!!”
Giọng cậu bị bóp nghẹt trong cổ họng, như thể chính mình cũng vừa bị xé rách.
Thanh HP của Klein lao thẳng xuống ngưỡng đỏ.
Màu máu vương vãi trên bộ giáp của anh, ánh lên dưới ánh trăng.
Klein loạng choạng, nhưng...anh không gục ngã.
Hơi thở của Ren trở nên hỗn loạn. Ngực cậu thắt lại, bàn tay vô thức run lên.
Klein…
Vì cậu…
Anh đã đỡ đòn đó…
Cậu phải làm gì đó...!
Không!
Không có thời gian để suy nghĩ!
ẦM!
Một luồng áp lực kinh hoàng ập đến từ phía sau!
Ren siết chặt tay thành nắm đấm, nghiến răng bật dậy. Không thể chần chừ. Phải tiếp tục chạy!
Phía trước…
Ánh sáng.
Ánh sáng xanh quen thuộc...
Cổng thị trấn khởi đầu!
Chỉ cần đến được đó.
Ren gạt bỏ mọi suy nghĩ, dốc toàn lực lao tới.
Klein, dù bị choáng sau đòn tấn công bất ngờ, vẫn cắn chặt răng chạy theo.
Ngay phía sau họ.
Tiếng gầm rú chấn động cả mặt đất!
Bóng đen khổng lồ bám sát!
Bóng tối dần bao trùm!
Chỉ một chút nữa thôi!
Chỉ một bước nữa..!
Vù!
Bóng đen khổng lồ bất ngờ tăng tốc...
Nó luồn lách uyển chuyển như một con rắn, từ phía sau chặn đường trước mặt hai người.
Ren khựng lại, ngay trước khi móng vuốt khổng lồ bổ xuống.
Rầm.
Không khí như bị xé toạc.
Một vết móng cào sâu hoắm hiện rõ trên mặt đất, những ngọn cỏ vàng bị đứt lìa cuốn theo cơn gió lạnh.
Tình thế trở nên tồi tệ hơn khi con quái vật chặn mất đường chạy.
Ren đối mặt trực diện với ánh mắt đỏ lừ của con sói khổng lồ, từng sợi lông trên gáy cậu dựng đứng.
Bản năng mách bảo cậu rằng mình không có cửa thắng.
Nhưng nếu cứ đứng yên… cả hai sẽ ch.ết.
Cậu siết chặt chuôi kiếm, đôi tay run rẩy nhưng ánh mắt kiên định.
“Klein… anh đi đi.”
Một lời nói nhẹ tênh, nhưng như một viên đá ném xuống mặt hồ tĩnh lặng.
Klein khựng lại.
“Sao?”
“Tôi sẽ câu giờ.” Ren hít sâu, chân lùi nhẹ lấy thế. “Anh bị thương rồi. Nếu không đi ngay bây giờ, cả hai chúng ta đều không thoát nổi.”
Trầm mặc.
Không có câu trả lời ngay lập tức. Chỉ có tiếng gió lạnh quất vào da thịt, và đôi mắt sắc lạnh của con quái vật đang nhìn thẳng vào họ.
Klein bất động.
Ren chờ đợi....chờ Klein quay người, chờ anh chạy đi.
Chờ điều mà lẽ ra nên xảy ra.
Nhưng....
Klein bật cười.
Một nụ cười đầy mệt mỏi, nhưng trong ánh mắt lại ánh lên một sự quyết đoán không thể lay chuyển.
“Cậu nghĩ tôi là loại người nào hả?”
Anh xoay chặt chuôi kiếm cong, ánh thép lóe lên trong bóng tối.
“Bỏ lại đồng đội rồi chạy trốn? Đừng đùa.”
Ren sững sờ.
“Klein...!”
“Ngậm miệng lại. Cùng sống, hoặc cùng ch.ết. Chọn đi.”
Cơn gió thổi mạnh hơn.
Con quái vật hạ thấp người, chuẩn bị vồ mồi.
Hơi thở của Ren nặng dần.
Cuối cùng, cậu cắn răng, nâng kiếm lên ngang tầm mắt.
“… Được.”
“Thế mới đúng.”
Klein cười nhẹ, rồi bước lên một bước.
Một bước vào tử thần, nhưng không hề nao núng.
Và ngay khoảnh khắc đó...
Con quái vật lao đến.
Nhưng, ngay trước khi hàm răng nhọn hoắt như dao cạo chuẩn bị đợp tới, thì một đòn tấn công bất ngờ lóe lên từ bên sườn.
Cú đánh mạnh tới nỗi khiến con quái vật khổng lồ với chiều cao gần 2m bị đẩy lùi.
Nó lăn ra xa rồi nhanh chóng đứng dậy, đôi mắt đầy sát khí nhìn chằm chằm người vừa tấn công.
Là Dale với thanh đại kiếm của mình. Anh ta chắn trước mặt của Klein và Ren.
“Này...đừng quên bọn tôi chứ.” Dynamm bât ngờ lao tới từ phía xa.
“Đừng mất cảnh giác vào lúc như thế này.” Issin nhìn con sói với ánh mắt nghiêm túc.
Sự xuất hiện đột ngột của ba người khiến Ren sững lại.
“Dale, Dynamm, Issin....họ đến từ đâu?”
Tay Ren vẫn còn run nhẹ sau trận truy đuổi điên cuồng, nhưng ánh mắt cậu nhanh chóng hướng về phía con quái vật.
Nó không hề nao núng.
Cơn gió lạnh thổi qua, lớp lông xám trên người nó khẽ rung động. Bốn móng vuốt cào xuống mặt đất, tạo ra những rãnh sâu.
ôi mắt đỏ rực của con sói co rút lại. Nó không gầm lên, không lao tới ngay lập tức, mà hạ thấp thân mình, những móng vuốt sắc nhọn nghiến xuống mặt đất. Một cơn gió lạnh lùa qua lớp lông xám dày, làm cả cơ thể nó rung lên nhẹ như thể đang dồn sức cho một đòn tấn công chí mạng.
Ren nắm chặt chuôi kiếm, cổ họng khô khốc.
“...Một con Elite Dire Wolf?” Dale trầm giọng, đôi mắt nheo lại. “Chẳng trách hai người các cậu phải chạy thục mạng như vậy.”
Không giống Dale, Issin không giấu nổi vẻ căng thẳng. Anh ta nắm chặt chuôi kiếm, ánh mắt xoáy vào cơ bắp co rút và hàng hp trên đầu của con sói, giọng khẽ trầm xuống. “Không phải Elite Dire Wolf thường đâu. Nó thuộc cấp Boss.”
Dynamm nheo mắt. “Vậy thì... xử lý nó thôi?”
Một câu nói nhẹ nhàng như thể việc đánh bại con quái khổng lồ này chỉ là chuyện nhỏ.
Ren nhìn họ chằm chằm. Không giống cậu và Klein, những người này từng trải hơn, tự tin hơn.
Họ đã chuẩn bị để chiến đấu.
Klein thở phào một hơi, vết thương trên người vẫn còn đau buốt nhưng anh cười nhẹ: “Chà… cứu bọn tôi một bàn thua trông thấy.”
Ren mím môi.
Dale xoay nhẹ cổ tay, cây đại kiếm nặng trịch trong tay anh ta tỏa ra ánh sáng lờ mờ dưới bầu trời đêm.
“Chiến thuật?” Issin hỏi ngắn gọn, ánh mắt không rời khỏi con quái vật.
Dale nheo mắt nhìn con Elite Dire Wolf cấp Boss đang gầm gừ trước mặt họ. Nó vẫn chưa lao đến. Giống như một con thú săn mồi có kinh nghiệm, nó quan sát, đánh giá đối thủ của mình.
“Hàng đầu tôi và cậu.” Dale đáp. “Dynamm hỗ trợ từ phía sau. Klein và Ren....”
Anh ta quay đầu liếc nhìn họ.
Ren khựng lại.
Cậu có thể cảm nhận rõ ánh mắt đánh giá đó.
Klein bị thương nặng, máu gần cạn kiệt, nhưng vẫn cố giữ vững thanh kiếm của mình. Còn Ren… cậu siết chặt thanh kiếm thép, hơi thở vẫn chưa hoàn toàn ổn định.
Dale ngập ngừng một chút.
“Đứng sau đi.” Anh ta nói. “Tìm cơ hội hỗ trợ nếu cần.”
Ren mím môi. Một phần trong cậu cảm thấy… nhẹ nhõm vì không bị ném thẳng vào cuộc chiến. Nhưng phần khác… cậu cũng ghét cảm giác này.
Bị bỏ lại phía sau.
Bị đánh giá là không đủ mạnh.
Nhưng… đúng là cậu còn quá yếu.
“Vậy thì bắt đầu thôi.” Dynamm bật cười, bật tung nắp lọ thuốc và uống một hơi. “Tôi sẽ hỗ trợ từ phía sau.”
Dale không chần chừ thêm.
“Lên!”
ẦM!
Mặt đất rung chuyển khi Dale lao thẳng vào con sói khổng lồ.
Elite Dire Wolf cấp Boss gầm lên, đôi mắt đỏ tỏa sáng rực rỡ như hai viên hồng ngọc giữa màn đêm. Nó vọt lên, tốc độ kinh hoàng, nhưng không nhanh hơn lưỡi đại kiếm đã vung xuống!
KENG!!
Tiếng kim loại chạm nhau chói tai.
Móng vuốt khổng lồ của con sói va chạm trực diện với thanh kiếm của Dale, tạo ra một cơn sóng xung kích khiến cỏ dại xung quanh ngả rạp.
“Gh…! Lực mạnh thật!” Dale nghiến răng, cánh tay tê rần vì sức cản khủng khiếp.
“Lùi xuống!” Issin lao tới ngay sau đó, kiếm kỹ bùng nổ dưới chân anh ta, chớp mắt đã xuất hiện ngay bên hông con quái vật!
Soạt!
Lưỡi kiếm xé gió, một đường sắc lẹm cắt ngang sườn con sói!