Chương 51: Lửa Rèn và Lưỡi Kiếm.

Bóng đêm dần rút lui, nhường chỗ cho những tia sáng đầu tiên của bình minh len lỏi qua những mái nhà ngói đỏ.
Ánh sáng nhợt nhạt của những ngọn đèn pha lê dần lu mờ, bị thay thế bởi sắc vàng ấm áp lan dần trên những con phố lát đá.


Từng tia nắng nhẹ nhàng rọi xuống thị trấn, kéo những đường viền mềm mại lên những bức tường gạch cũ, lên những ô cửa sổ còn đóng kín, nơi một vài tấm rèm khẽ lay động theo làn gió sớm.


Những tòa nhà mang phong cách châu Âu trung cổ, với ban công nhỏ nhắn và dàn dây leo quấn quanh khung gỗ, dần hiện rõ dưới ánh sáng ban mai.
Sương sớm còn lững lờ trên những mái nhà, đọng thành những hạt nhỏ li ti phản chiếu ánh mặt trời như những viên ngọc vụn.


Từ những con hẻm hẹp, từ những quảng trường lát đá, những dấu vết của một đêm yên ả đang dần bị xóa nhòa bởi nhịp sống chậm rãi của ngày mới.
Một vài cánh cửa khẽ mở, vài âm thanh lách cách vang lên từ những quán ăn chuẩn bị bữa sáng.


Gió sớm mang theo mùi bánh mì mới nướng, hòa lẫn với hương gỗ cháy từ những lò rèn vừa được nhóm lửa.
Xa xa, tiếng vó ngựa lộc cộc trên nền đá, báo hiệu những chuyến xe đầu tiên rời khỏi thị trấn.


Thị trấn khởi đầu thức dậy, chậm rãi nhưng đầy sức sống, như thể chưa từng trải qua một đêm dài lạnh lẽo.
Ren giật mình tỉnh dậy khi nghe tiếng bản lề cửa kêu cọt kẹt.
Mí mắt cậu nặng trĩu vì thiếu ngủ, cơ thể cũng hơi cứng lại sau một đêm tựa lưng vào bức tường đá lạnh.


available on google playdownload on app store


Tiệm rèn trước mặt cậu đã mở cửa.
Ánh sáng từ bên trong hắt ra, nhuộm một góc đường bằng thứ ánh sáng vàng ấm áp.
Ông lão thợ rèn đứng đó, khoanh tay nhìn cậu với vẻ nửa ngạc nhiên, nửa khó hiểu.
“…Này nhóc, ngủ gật trước cửa tiệm ta cả đêm à?”


Giọng ông khàn khàn, trầm thấp, vẫn còn chút ngái ngủ.
Ren chớp mắt vài lần, mất một giây để nhận ra mình đã thật sự ngủ quên ở đây.
“…Ừm.” Cậu đáp khẽ, rồi đưa tay dụi mắt, cố gắng lấy lại sự tỉnh táo.


Ông lão thợ rèn nhìn cậu chằm chằm, rồi thở dài. “Ta còn chưa mở cửa làm việc đâu, nhưng nếu nhóc đã thức rồi thì vào đi.”
Nói rồi, ông bước hẳn vào bên trong, để mặc cửa mở.
Ren thoáng chần chừ, nhưng rồi cũng đứng dậy, phủi bụi trên áo choàng rồi lặng lẽ bước vào tiệm.


Mùi than nóng và kim loại vương trong không khí. Mọi thứ bên trong vẫn quen thuộc như những lần cậu ghé qua trước đó.
Cậu liếc nhìn chiếc katana treo trên giá. Nó vẫn ở đó, ngay vị trí cũ.
Cậu có đủ tiền.
Cậu có thể mua nó ngay bây giờ.
Nhưng không hiểu sao, khi đứng trước nó, cậu lại hơi do dự.


Ông lão thợ rèn đứng tựa vào khung cửa, khoanh tay trước ngực, dáng vẻ điềm tĩnh như một pho tượng đã tồn tại qua bao năm tháng.
Làn da dày dạn của ông hằn sâu những nếp nhăn, từng đường nét khắc họa dấu vết thời gian, nhưng ánh mắt vẫn sắc bén như than hồng vùi trong lửa rèn.


Ánh sáng ban mai rọi xuống, vẽ nên những đường viền nhạt màu trên bộ râu bạc và đôi tay rắn chắc, chai sạn bởi năm tháng cầm búa.
Trong khoảnh khắc đó, ông trông như một phần của thị trấn này, cổ kính, bền bỉ, và thấu hiểu hơn bất cứ ai.


Ren giật mình khi giọng nói trầm khàn của ông cất lên, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng của buổi sớm.
“Sao hôm nay lại đến một mình? Đồng đội của cậu đâu?”
Câu hỏi đơn giản, nhưng lại khiến cả người Ren khựng lại. Cậu không ngờ ông sẽ hỏi điều đó ngay lập tức.


Ngón tay cậu siết chặt lấy mép áo choàng, khớp ngón tay hơi trắng bệch. Không phải vì lạnh, mà vì một cảm giác nặng trĩu đang len lỏi trong lòng.
Cậu đã chuẩn bị tinh thần cho khoảnh khắc này. Đã nghĩ rằng nếu ai đó hỏi, cậu sẽ chỉ thản nhiên đáp lại, không để cảm xúc xen vào.


Nhưng khi thật sự đối mặt, cậu nhận ra mình không thể làm vậy.
Cổ họng cậu khô khốc. Miệng khẽ mấp máy, nhưng chẳng có lời nào thoát ra.
Cậu cảm thấy áy náy khi nhớ đến họ.
Ren biết...là lỗi của cậu...khi chỉ nghĩ về mục đích của bản thân.


Nếu không có Klein...hay những người khác kịp thời xuất hiện....cậu đã bỏ mạng, dưới móng vuốt của lũ sói.
Vì giúp cậu mà họ đã phải mạo hiểm mạng sống...
Ren không trách họ, nhưng cậu cảm thấy cô đơn và sợ hãi... hơn hết là cảm thấy buồn khi...những người khác chỉ giữ im lặng.


Klein, Dynamm, Issin và Dale cũng là những người từng chiến đấu bên cậu, từng cười nói, từng trao nhau những câu đùa và những lời động viên.
Trong một khoảnh khắc nào đó, họ đã thực sự giống như đồng đội.
‘Có lẽ...mình không xứng đáng được đứng bên cạnh bất cứ ai...’


Bàn tay Ren vô thức nắm lấy chuôi kiếm bên hông, cảm nhận sức nặng của nó, như thể đó là thứ duy nhất giúp cậu giữ vững bản thân lúc này.
Giữa hai người, một sự im lặng nặng nề bao trùm.


Ông lão thợ rèn không hỏi thêm. Ông chỉ nhìn Ren thật lâu, không phải với ánh mắt dò xét hay thúc ép, mà là một sự kiên nhẫn trầm tĩnh.
Như thể ông đã đoán ra điều gì đó, nhưng vẫn chờ đợi cậu tự quyết định có muốn nói hay không.


Ren hít một hơi sâu, đôi mắt dao động, rồi chậm rãi cất giọng.
“Họ... đã đi rồi.”
Chỉ ba từ, nhưng nặng tựa cả tảng đá.
Chúng rơi xuống giữa không gian, để lại một khoảng trống mơ hồ.
Ánh sáng ban mai dần lan rộng, kéo dài những chiếc bóng trên con phố lát đá.


Nhưng dù ánh nắng có ấm áp đến đâu, cơn lạnh trong lòng Ren vẫn chưa thể tan đi.
Ông lão thợ rèn vẫn đứng đó, không nói gì ngay. Ánh mắt già nua lướt qua Ren, như nhìn thấu những gì cậu đang chất chứa trong lòng.
Gió sớm khẽ lùa qua mái hiên, mang theo mùi than cháy và kim loại nguội lạnh.


Một lúc lâu sau, như thể đọc được suy nghĩ trong tâm trí Ren, ông mới chậm rãi cất giọng, trầm khàn nhưng vững vàng như tiếng búa nện vào đe.
“Người sống càng lâu, càng nhận ra rằng chẳng ai có thể đứng mãi bên cạnh ai.”


Ông nhấc một thanh kiếm chưa hoàn thiện từ trên kệ, lật qua lật lại trong tay như thể đang cân nhắc điều gì đó.
“Những người đã cùng cháu chiến đấu, cùng cười nói… họ có thể rời đi. Có thể im lặng. Nhưng điều đó không có nghĩa là cháu không xứng đáng có đồng đội.”


Ông đặt thanh kiếm lên bàn gỗ cũ kỹ, ánh sáng ban mai hắt lên bề mặt thép còn thô ráp.
“Thép khi còn thô, ai nhìn vào cũng chỉ thấy nó là một khối kim loại vô dụng. Nhưng nung qua lửa, rèn qua búa, nó sẽ trở thành vũ khí.”
Ông lão gõ nhẹ ngón tay lên thanh kiếm, ánh mắt vẫn không rời khỏi Ren.


“Cháu nghĩ cháu không xứng đáng, nhưng vấn đề không nằm ở chỗ xứng đáng hay không. Mà là cháu có muốn tiếp tục đứng một mình… hay sẽ rèn giũa bản thân để một ngày nào đó có thể thật sự nắm chặt thanh kiếm này, chiến đấu bên cạnh ai đó không còn do dự.”


Gió lùa qua khung cửa mở, làm tro bụi trong lò khẽ bay lên. Ánh nắng sớm đọng trên gương mặt Ren, nhưng hơi ấm đó không thể xua đi cái lạnh nơi ngực cậu.
“Người ta mạnh lên không phải vì chưa từng bị bỏ rơi, mà vì họ đã bước tiếp sau khi bị bỏ rơi.”


Ông lão thở dài, rồi bước chậm rãi về phía bệ rèn, nơi những thanh sắt đang chờ để được tôi luyện thành vũ khí.
“Cháu có thể tự quyết định mình sẽ trở thành sắt vụn... hay trở thành lưỡi kiếm sắc bén.”
...


Ren đứng lặng, ngón tay siết chặt lấy chuôi kiếm bên hông như thể bám vào một điểm tựa duy nhất.
Những lời của ông lão không hề có sự an ủi hay vỗ về, nhưng chúng sắc bén, thẳng thắn, và chân thực đến mức khiến cậu không thể trốn tránh.
“Sắt vụn... hay lưỡi kiếm sắc bén.”


Cậu không biết mình đã bao nhiêu lần tự hỏi liệu bản thân có xứng đáng chiến đấu bên cạnh ai đó hay không.
Nhưng chưa từng có ai nói với cậu rằng vấn đề không nằm ở sự xứng đáng.
Ngực cậu như bị bóp nghẹt, không phải bởi đau đớn, mà bởi một cảm giác gì đó khó gọi tên.


Có gì đó nhói lên trong lòng, như thể những lời ấy đã chạm vào một góc sâu kín mà cậu luôn cố lờ đi.
Ren cúi đầu, không muốn để ông lão thấy ánh mắt dao động của mình. Nhưng dù không nhìn, cậu cũng biết rằng ông vẫn đang ở đó, vẫn lặng lẽ quan sát mà không thúc ép.


Cậu hít sâu, cố gắng sắp xếp lại những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu. Có lẽ... đã đến lúc cậu phải ngừng trốn chạy.
Cậu không thể thay đổi quá khứ. Không thể lấy lại những gì đã mất.
Nhưng cậu có thể bước tiếp.


Bàn tay Ren dần thả lỏng, ngón tay không còn run rẩy nữa. Cậu ngẩng đầu lên, đôi mắt vẫn mang chút do dự, nhưng trong đó đã có một tia kiên định len lỏi.
“Cháu... sẽ suy nghĩ về điều đó.”
Giọng cậu nhỏ, nhưng không còn nghẹn lại như trước.


Ông lão thợ rèn không đáp, chỉ gật đầu nhẹ, rồi quay lại với công việc của mình.
Tiếng búa nện xuống kim loại vang lên, dường như cũng đang rèn giũa điều gì đó bên trong cậu.
Cậu bước tới gần chiếc kệ gỗ, sơn đã phai màu theo thời gian, đôi bàn tay hơi do dự nhưng cũng chấp nhận cầm thanh Katana lên.


Ren nhìn thanh katana trong tay, ánh thép phản chiếu ánh sáng ban mai lạnh lẽo nhưng tinh tế. Cậu không mua nó cho bản thân.
Mà là cho Klein.
Cậu không giỏi nói lời cảm ơn, cũng không biết phải bày tỏ thế nào về những gì Klein đã làm cho mình. Nhưng ít nhất, cậu có thể để lại thứ gì đó trước khi họ rời đi


Klein là một người có kỹ thuật cực kỳ xuất xắc với kiếm, Ren nhận ra điều này khi anh dạy cậu cách cầm kiếm, và thanh kiếm này sẽ phù hợp với anh hơn bất cứ ai khác.
Cậu nhẹ nhàng đặt thanh kiếm xuống quầy. “Cái này… cháu muốn để lại cho một người.”


Ông lão thợ rèn nhìn Ren, không hỏi thêm. Chỉ gật đầu, như thể đã hiểu cậu đang nghĩ gì.
Ren lấy một mẩu giấy nhỏ, viết vài dòng ngắn gọn, rồi đặt nó cạnh thanh katana. Không có lời hoa mỹ, chỉ đơn giản là một câu:
“Cảm ơn vì tất cả.”


Sau đó, cậu cầm thanh kiếm lên, quay người bước đi, không ngoái lại.
Cậu không chắc liệu Klein có hiểu ý nghĩa đằng sau món quà này không. Nhưng dù thế nào, cậu cũng đã quyết định.
Ren rời khỏi tiệm rèn, để lại sau lưng tiếng búa, tiếng than đỏ cháy rực, cùng với tiếng cửa gỗ kẽo kẹt.






Truyện liên quan