Chương 52: Dư Âm Của Một Bữa Sáng.
Một ngày mới lại bắt đầu.
Tại quán trọ mà nhóm Klein thường xuyên lui tới.
Không khí trong quán trọ vẫn ồn ào như thường lệ, tiếng cười nói, tiếng dao nĩa va vào đĩa gốm, mùi bánh mì nướng và thịt xông khói lan tỏa khắp gian phòng.
Nhưng ở một góc bàn quen thuộc, bốn người vẫn giữ sự im lặng lạ thường.
Dynamm đảo mắt nhìn quanh, nhưng tâm trí lại không tập trung vào bữa sáng trước mặt.
Trong lòng cảm thấy nặng nề như thiếu một thứ gì đấy. Bữa sáng...không ngon như mọi khi...
Mẩu bánh mì trên tay đã nguội từ lúc nào, nhưng anh ta vẫn chưa động đến.
“ch.ết tiệt...” Dynamm khẽ lầm bầm, ngón tay siết chặt chiếc nĩa, như thể đang tự trách chính mình.
Klein ngước nhìn anh ta, nhưng không lên tiếng. Issin và Dale cũng vậy.
Họ đều biết Dynamm đang nghĩ gì. Vì họ cũng có cảm giác tương tự.
Cả nhóm đã nói chuyện với Ren ngày hôm qua.
Và dù không ai nói thẳng ra, họ đều hiểu rằng giữa họ và Ren giờ đây có một khoảng cách vô hình. Không phải vì thù hận hay mâu thuẫn, mà vì sự im lặng.
Dynamm cắn môi, giọng thấp đi. “Tôi đã hơi quá lời, phải không?”
Không ai trả lời ngay.
Klein thở dài, đặt dao xuống bàn. “Không chỉ cậu.” Anh nhìn về phía góc bàn, nơi mà Ren thường ngồi ăn sáng cùng với họ...giờ vẫn trống không.
Ren dường như cố tình chọn ngồi chỗ này, để có thể vừa ăn vừa ngắm nhìn, nơi ánh nắng ban mai rọi xuống con phố lát đá.
“Tôi nghĩ… ai trong chúng ta cũng vậy.”
Dale gật đầu chậm rãi, giọng điềm tĩnh nhưng trầm xuống. “Cậu ấy đã trải qua nhiều thứ... hơn bất cứ ai trong chúng ta. Nhưng cuối cùng, chúng ta cũng chỉ im lặng mà nhìn cậu ấy rời đi.”
Issin không nói gì, chỉ lặng lẽ uống nốt cốc trà của mình.
Không ai trong số họ muốn rời đi với cảm giác này. Nhưng cũng không ai biết phải làm gì để xóa bỏ nó.
Liệu bây giờ có quá muộn để làm điều gì đó không?
“Tôi sẽ đi tìm Ren về...” Dynamm cắn chặt răng và vỗ tay xuống bàn.
Klein liếc nhìn Dynamm, đôi mắt lóe lên, ánh sáng ấm áp và tin tưởng, không chút ngạc nhiên...vì anh quá rõ tính cách của Dynamm, nhưng rất nhanh đã thay thế bằng sự trầm tư.
“Issin, Dale… hai người nghĩ sao?” Anh cất giọng, không vội tỏ thái độ.
Dale đặt cốc nước xuống, ngón tay lướt nhẹ trên miệng ly như đang cân nhắc. “Cậu nghĩ cậu ấy sẽ chịu quay lại sao?”
Dynamm không trả lời ngay. Cậu cũng không chắc. Nhưng cảm giác day dứt trong lòng không cho phép anh ngồi yên.
“Ít nhất tôi phải thử.” Dynamm nói, ánh mắt kiên định.
Klein im lặng một lúc, rồi đứng dậy. “Tôi đi với cậu.”
Issin nhướng mày, nhìn cả hai người đang bừng bừng quyết tâm. Một tiếng thở dài khe khẽ thoát ra. “Haizz… nếu hai người đã muốn đi thì cho tôi theo cùng...việc này cũng là lỗi của tôi...khi đã yên lặng.”
Dale bật cười nhẹ, nhún vai. “Vậy còn chần chừ gì nữa? Mau lên trước khi Ren biến mất khỏi thị trấn.”
Không ai còn do dự. Cả bốn người đồng loạt đứng dậy, để lại bữa sáng chưa ăn hết, rồi sải bước rời khỏi quán trọ.
Họ không biết Ren có chấp nhận hay không.
Nhưng nếu đây là lần cuối cùng họ có thể níu giữ thứ gì đó, họ không thể để cơ hội này vụt mất.
Khi cả bốn người vừa đứng dậy, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía quầy.
“Này, các cậu định đi đâu mà vội thế?”
Bà chủ quán trọ khoanh tay trước ngực, ánh mắt sắc bén lướt qua từng người một.
Bà không phải kiểu người hay can thiệp vào chuyện của người khác, nhưng hôm nay, vẻ mặt bà rõ ràng có gì đó khác lạ.
Dynamm giật mình một cái: “Chúng tôi đã trả tiền rồi mà...”
Bà chủ nhíu mày, rồi nói: “Không phải chuyện tiền bạc.”
Klein dừng bước, có chút bối rối. “Nếu cô có việc cần giúp đỡ....chúng tôi xin lỗi...Chúng tôi còn có việc khác quan trọng hơn.”
“Liên quan đến cậu nhóc đó à?”
Không cần chỉ rõ, tất cả đều biết bà đang nói về ai.
Không ai trả lời ngay, nhưng sự im lặng của họ đã nói lên tất cả.
Bà chủ khẽ hừ một tiếng, ánh mắt không phải trách cứ mà chỉ đầy sự hiểu biết. “Mấy cậu đúng là chậm chạp. Để đến khi đứa nhóc đó một mình rời đi rồi mới nghĩ đến chuyện đuổi theo sao?”
Dynamm cúi đầu, cảm giác áy náy càng sâu hơn.
“Bà biết Ren đã đi đâu à?” Dale hỏi, giọng điềm tĩnh hơn nhưng cũng có chút sốt ruột.
Bà chủ quán lắc đầu, khiến cho những người khác cảm thấy nặng nề, nhưng ngay sau đó:
“Sáng sớm ngày hôm nay...nó có tới tìm tôi...và nhờ tôi gửi cho các cậu cái này.”
Vừa nói bà vừa cầm thanh Katana mới tinh đưa cho cả nhóm.
Cả nhóm sững người.
Ánh mắt Klein trượt xuống thanh katana trong tay bà chủ quán, lưỡi kiếm sáng loáng, chuôi quấn dây đen đơn giản nhưng tinh tế.
Một món vũ khí hoàn hảo, không có chút tì vết nào.
Dale là người đầu tiên đưa tay ra nhận lấy nó. Anh lật nhẹ lưỡi kiếm, cảm nhận sự cân bằng hoàn hảo trong trọng lượng.
Đây không phải là một thanh kiếm bình thường.
“Nó là của cậu...Klein...Ren đã mua nó bằng số tiền tiết kiệm của mình.” Dale đưa thanh kiếm cho Klein và nói.
“Sao..sao cậu biết? Ren đã nói gì với cậu à?” Dynamm, ngạc nhiên.
Dale trầm ngâm một lúc rồi lắc đầu. “Không, cậu ấy không nói gì với tôi...nhưng tôi có thể đoán được...kể cả việc một mình Ren đi săn vào tối qua...có lẽ...cũng chỉ để dành đủ tiền mua thứ này....”
Trong thoáng trốc, không gian chìm vào yên lặng.
Klein siết chặt chuôi kiếm, cảm giác lạnh buốt từ kim loại lan dọc theo lòng bàn tay.
Cậu có thể tưởng tượng được hình ảnh Ren, với bộ giáp đã sờn rách, bàn tay còn vết trầy xước, đứng trước quầy rèn, lặng lẽ đặt từng đồng Cor lên bàn để mua thanh katana này.
Không phải cho bản thân cậu.
Mà là để tặng lại cho Klein trước khi rời đi.
“…Thằng nhóc ngốc này.” Klein bật cười, nhưng giọng anh khàn hẳn đi.
Không ai nói gì.
Issin chỉ lặng lẽ rót thêm trà vào cốc, còn Dynamm nhìn xuống sàn nhà, ánh mắt phức tạp.
“Tôi đã nói những lời quá đáng với cậu ấy…” Dynamm lẩm bẩm, giọng khàn đi vì hối hận.
Klein vuốt nhẹ lưỡi kiếm, nhìn vào đường vân sáng loáng của thép tôi luyện.
Đó là một thanh kiếm hoàn hảo, vừa vặn với anh đến kỳ lạ, như thể Ren đã chọn nó sau khi suy nghĩ rất lâu.
Không có một lời nhắn, không một dòng thư.
Nhưng với Klein, thanh katana này chính là lời từ biệt của Ren.
“Ren đã nói gì không?” Klein hỏi, giọng anh trầm xuống.
Bà chủ lắc đầu. “Nó chỉ để lại thanh kiếm và bảo tôi đưa cho các cậu khi các cậu rời đi. Nhưng thằng nhóc lễ phép lắm.”
Dynamm cắn môi, siết chặt tay thành nắm đấm. “Vậy nghĩa là… cậu ấy không định đến gặp chúng ta sao?”
Bà chủ im lặng trong giây lát, trước khi khẽ thở dài. “Tôi không biết thằng nhóc đó nghĩ gì, nhưng khi nó rời đi, trông nó… nhẹ nhõm hơn so với hôm qua.”
Cả nhóm nhìn nhau, không ai nói gì.
Họ đều nhớ đến vẻ mặt của Ren tối hôm trước, sự ngập ngừng, lưỡng lự, và cả khoảng cách vô hình mà họ không ai dám phá vỡ.
Bây giờ, cậu đã đưa ra lựa chọn của mình.
Một khoảng lặng kéo dài giữa họ, trước khi Klein chậm rãi đưa tay ra, nắm lấy chuôi thanh katana. Anh vuốt nhẹ ngón tay dọc theo vỏ kiếm, cảm nhận độ mượt mà của nó.
Ren đã không đến từ biệt họ.
Nhưng thanh kiếm này chính là câu trả lời cuối cùng của cậu.
“Đi thôi! Chúng ta sẽ rời khỏi thị trấn khởi đầu.” Klein trang bị thanh kiếm rồi nói với mọi người.
Những người khác khẽ gật đầu hưởng ứng, họ sẽ không chờ Ren. Câu trả lời...cậu đã nói với họ.
Hy vọng...một ngày nào đó họ sẽ gặp lại nhau.
Klein im lặng một lúc, rồi chậm rãi quay đầu, ánh mắt dừng lại ở khoảng không giữa quán trọ.
Nơi đó, chỉ còn lại những chiếc ghế trống, ánh nắng sớm hắt xuống sàn nhà lát gỗ, kéo dài những chiếc bóng nhạt nhòa.
Khóe miệng anh khẽ nhếch lên, nhưng nụ cười ấy mang theo chút gì đó đắng chát.
“Hy vọng... đến cuối cùng, cậu sẽ tìm được một lý do để chiến đấu...một điều gì đó... để giữ chặt trong tay mà không còn phải rời bỏ nữa.”
Rồi cánh cửa gỗ khẽ khép lại.
....
“Phù...tưởng bị phát hiện rồi chứ...” Ren thở một hơi nhẹ nhõm rồi từ từ chui ra khỏi phòng bếp.
Ren khựng lại giữa bước chân, rồi hơi cúi đầu, tránh ánh mắt của bà chủ quán.
Cậu biết bà đang nói gì.
“Cháu chỉ… định chắc chắn rằng họ thực sự rời đi thôi.” Cậu lẩm bẩm, nhưng chính bản thân cũng không tin vào lời đó.
Bà chủ quán chỉ mỉm cười, ánh mắt hiền hòa nhưng không giấu được sự thấu hiểu.
“Họ đã đi được một lúc rồi, nhóc con. Không cần phải lén lút nhìn theo như thế đâu.”
Ren siết nhẹ mép áo, im lặng.
Bà không hỏi gì thêm, chỉ đưa tay phủi nhẹ chút bụi trên vai cậu, giọng trầm ấm mà dịu dàng:
“Có những thứ… dù không nhìn thấy nữa, cũng chưa chắc đã biến mất.”
“Được rồi...cháu muốn ăn gì cho bữa sáng?”
“Vẫn như mọi khi ạ.” Nhắc tới bữa sáng khiến cho Ren cảm thấy phẩn khởi hơn. Một chút cô đơn và buồn bã trong lòng cũng vơi đi.
Cậu tiến về góc bàn nơi mình vẫn thường ngồi. Bát đĩa của những người khác vẫn chưa được dọn đi, nhưng Ren không cảm thấy khó chịu.
Cậu chỉ lặng lẽ ngồi xuống, ánh mắt vô thức lướt qua những chiếc bát đĩa còn dang dở.
Vết tích của một bữa sáng náo nhiệt. Những chiếc ghế vẫn hơi lệch khỏi bàn, cốc trà vơi đi một nửa, và trên đĩa vẫn còn sót lại vài mẩu bánh mì vụn.
Tất cả đều cho thấy rằng… họ đã ở đây.
Ren đưa tay chạm nhẹ vào mép bàn gỗ, lòng bàn tay cảm nhận chút hơi ấm còn sót lại.
Không hiểu sao, điều đó khiến cậu cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Bà chủ quán đặt khay thức ăn xuống trước mặt cậu, giọng vẫn nhẹ nhàng như mọi khi. “Vẫn còn ấm đấy, ăn đi nào.”
Ren gật đầu, cầm lấy chiếc thìa, hơi mỉm cười.
Dù vẫn còn một chút trống trải… nhưng ít ra, bữa sáng hôm nay vẫn có vị của những ngày trước.
Ren cúi đầu, múc một thìa súp nóng hổi và đưa lên miệng. Hương vị quen thuộc lan tỏa, ấm áp và dễ chịu, khiến cậu chợt nhận ra rằng mình đã đói đến mức nào.
Từ bên quầy bếp, bà chủ quán thoáng nhìn cậu, ánh mắt đầy sự quan sát mà không quá rõ ràng. Bà lau tay vào chiếc khăn vắt trên vai, rồi chậm rãi lên tiếng.
“Nhóc định đi đâu tiếp theo?”
Ren ngừng lại một chút, rồi tiếp tục ăn như thể câu hỏi không quá quan trọng. Nhưng đôi mắt cậu khẽ dao động.
“Cháu cũng chưa biết.”
Bà chủ quán không nói gì ngay, chỉ chậm rãi rót một cốc trà ấm, đẩy về phía cậu.
“Vậy thì đi cho đến khi biết.”
Ren ngước lên, nhìn vào ánh mắt bà. Cậu không chắc mình có hiểu hết ý nghĩa của câu nói đó hay không.
Bà chủ quán cười nhẹ. “Chỉ cần đừng quên ghé lại đây một lần nữa.”
Lời nói không mang theo sự thúc ép, nhưng lại để lại một dư vị khó tả.
Ren lặng lẽ gật đầu. Cậu không hứa hẹn điều gì, nhưng cũng không phủ nhận.
Bên ngoài, ánh nắng buổi sớm đã lên cao, kéo dài những chiếc bóng trên con phố lát đá. Một ngày mới đang bắt đầu.
Và Ren cũng vậy.