Chương 54: Dấu Chân Thần Linh.
[Nhiệm vụ: The Step of *** God]
Mô tả:
Những vị thần đã lặng im, nhưng dấu chân của họ vẫn in hằn trên mảnh đất này. Thời gian có thể xóa nhòa gương mặt và tên gọi của họ, nhưng ý chí của họ chưa bao giờ phai tàn.
Trong những bức bích họa cổ xưa, trong những lời sấm truyền bị quên lãng, một thử thách vẫn đang chờ đợi kẻ đủ dũng khí bước tiếp.
Ngươi có sẵn sàng lần theo dấu vết của thần thú, chạm tay vào sự thật đã bị phong ấn suốt bao thế hệ?
Yêu cầu: Hãy tìm ra danh tính của vị thần bí ẩn.
Ren nhìn vào dòng chữ hiện trên bảng nhiệm vụ, cảm giác trong lòng như có thứ gì đó thôi thúc.
Cậu không rõ đó là sự tò mò, hay chỉ đơn thuần là một cảm giác mơ hồ rằng mình cần phải biết nhiều hơn.
Cậu ấn [Chấp nhận].
Ngay khi lời xác nhận vang lên, vị giáo sĩ khẽ nhắm mắt, như thể đã đoán trước quyết định này.
Ông ta hơi cúi đầu, giọng nói trầm thấp, mang theo một sự tôn nghiêm kỳ lạ.
"Vậy thì, hãy lắng nghe. Đây là một câu chuyện cũ, rất cũ, từ thời mà những vị thần vẫn còn dạo bước trên mảnh đất này."
Những ánh nến trong nhà thờ dường như chập chờn hơn, bóng tối trên những bức tường đá phủ xuống như một tấm màn che giấu những bí mật xa xưa.
“Ngài là kẻ mở lối.” Giáo sĩ trầm giọng, ánh mắt như nhìn về một thời đại đã xa.
“Khi bóng tối bao trùm thế gian, khi con người vẫn còn yếu ớt và hoang mang giữa thế giới đầy rẫy hiểm nguy, chính ngài đã dẫn dắt họ.”
Giọng ông vang vọng trong không gian tĩnh lặng của nhà thờ, hòa cùng ánh nến lập lòe.
“Ngài đã dạy họ cách săn bắn, để không còn đói khát. Dạy họ cách trồng trọt, để vun đắp sự sống.
Ngài ban phước lành cho những chiến binh quả cảm, để họ đứng lên bảo vệ giống loài mình. Và chính ngài... đã mở ra con đường giúp con người thoát khỏi thời đại của bóng tối.”
Giáo sĩ ngừng lại một chút, như để những lời kể của mình thấm sâu vào tâm trí người nghe.
“Nhưng rồi, khi ánh sáng trải dài khắp thế gian, ngài cũng biến mất. Không ai biết ngài đã đi đâu, không ai biết ngài còn tồn tại hay đã hóa thành một huyền thoại.
Nhưng dấu chân của ngài... vẫn còn đâu đó, trong những ngọn gió gào thét, trong những bước chạy của dã thú, trong ánh mắt của kẻ dám đối mặt với thử thách.”
Giáo sĩ lặng lẽ nhìn Ren, đôi mắt sâu thẳm phản chiếu ánh nến chập chờn trong gian điện thờ. Giọng ông trầm xuống, mang theo một nỗi niềm xa xăm.
“Tên của ngài... hình dạng của ngài... đã phai nhạt theo dòng chảy tàn nhẫn của thời gian. Nhưng những tín đồ vốn không được phép quên.”
Ông đưa tay chạm vào bức bích họa, ngón tay khẽ lướt qua hình ảnh sinh vật khổng lồ với đôi mắt sắc lạnh, như thể đang cố nắm bắt chút tàn dư của ký ức xa xưa.
“Dẫu thời gian có xóa mờ tất cả, ý chí của ngài vẫn còn. Nhưng một ý chí không có tên gọi, liệu có thể được nhớ đến?”
Ông quay lại, nhìn thẳng vào Ren, giọng nói trầm lắng nhưng vang vọng như tiếng chuông ngân trong thánh điện.
“Con có thể giúp ta... giúp những con người nơi đây... nhớ về ngài qua cái tên?”
Ren đứng lặng, nhìn vào ánh mắt sâu thẳm của vị giáo sĩ.
Câu hỏi ấy vang vọng trong tâm trí cậu, như một tiếng vọng từ thời xa xưa, từ những bí ẩn cậu chưa từng nghĩ tới.
Một cái tên… để gọi về một vị thần đã bị lãng quên.
Cậu liếc nhìn bức bích họa lần nữa.
Sinh vật khổng lồ trong tranh, với bộ lông dày như màn đêm phủ kín, với đôi mắt sắc lạnh xuyên thấu bóng tối… Một cơn ớn lạnh bất giác chạy dọc sống lưng.
“Vậy… con phải bắt đầu từ đâu?”
Giáo sĩ khẽ mỉm cười, như thể đã chờ đợi câu hỏi ấy.
“Hãy lắng nghe câu chuyện của những bức tường này, hãy lần theo những dấu vết mà thời gian chưa thể xóa mờ. Nếu con có đủ lòng dũng cảm, thần sẽ ban cho con một thử thách.”
Ông quay người, bước sâu vào thánh điện. Những ngọn nến lay động, bóng tối bên trong dường như thẳm sâu hơn trước.
“Đi đi, kẻ tìm kiếm dấu chân của vị thần.”
Ren gật đầu rồi lặng lẽ rời khỏi nhà thờ.
Bên ngoài, ánh nắng sớm đã len qua những tòa nhà cũ kỹ, phủ một lớp ánh sáng mờ nhạt lên con phố đá.
Nhưng dù đang đứng giữa sự ấm áp của ban ngày, Ren vẫn cảm thấy một cơn ớn lạnh mơ hồ chạy dọc sống lưng.
Lời nói của giáo sĩ cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí cậu.
"Hãy lần theo những dấu vết mà thời gian chưa thể xóa mờ..."
Những dấu vết đó ở đâu? Trong thị trấn này sao? Hay ở nơi nào xa hơn, sâu hơn?
Ren siết chặt bàn tay, hơi do dự trước khi bước đi. Cậu không chắc mình có thể tìm ra câu trả lời ngay lập tức, nhưng cậu biết mình không thể dừng lại ở đây.
Vậy thì, bước đầu tiên sẽ là gì?
Ánh mắt cậu quét qua con phố quen thuộc, nhưng hôm nay, mọi thứ dường như mang một ý nghĩa khác.
Có lẽ, những dấu vết cậu cần tìm chẳng ở đâu xa...chúng có thể đã luôn ở ngay trước mắt cậu.
“Hình dáng và khuôn mặt của họ phai mờ theo thời gian...nhưng...sự tích vẫn còn mãi trong những câu truyện...” Ren lẩm bẩm.
Rồi ánh sáng bỗng lóe lên sâu trong đôi mắt.
“Những câu truyện...Đúng vậy...mình có thể lần theo những câu truyện.”
Ren nắm chặt bàn tay, cảm giác như một cánh cửa vừa mở ra trong tâm trí cậu.
Những vị thần đã biến mất, nhưng những câu chuyện về họ vẫn còn. Không phải đó chính là dấu vết rõ ràng nhất sao?
Cậu cần tìm những người vẫn còn nhớ.
Những người kể chuyện, những kẻ buôn lời đồn, hoặc thậm chí cả những trang sách cũ kỹ phủ đầy bụi trong thư viện.
Nếu thời gian không thể xóa nhòa hoàn toàn sự tồn tại của họ, thì chắc chắn, đâu đó trong thị trấn này vẫn còn sót lại những mảnh ghép rời rạc chờ được ghép nối.
Ren hít một hơi sâu, rồi rảo bước.
Nhiệm vụ này không phải là về sức mạnh. Mà là về sự kiên nhẫn, về việc lắng nghe.
Và cậu sẽ bắt đầu với nơi mà những câu chuyện luôn được truyền đi nhanh nhất....khu chợ.
....
Ren rảo bước qua khu chợ ngoài trời, nơi những âm thanh náo nhiệt vẫn vang lên không ngừng.
Tiếng rao hàng, tiếng cười đùa của những người chơi, mùi thức ăn hòa lẫn trong không khí tạo nên một khung cảnh sống động.
Cậu không biết chắc mình đang tìm kiếm điều gì, nhưng cảm giác rằng câu trả lời nằm đâu đó giữa những lời đồn thổi, giữa những câu chuyện mà người dân trong thị trấn vẫn truyền tai nhau.
Góc chợ khuất trong màn sương sớm, nơi những quầy hàng cũ kỹ xếp sát nhau, có một gian nhỏ lặng lẽ bày bán thảo mộc và bùa hộ mệnh đã bạc màu theo thời gian.
Sau quầy, một bà lão ngồi yên, đôi mắt sắc sảo ẩn sau lớp nếp nhăn chồng chất của tuổi tác, tựa hồ đã chứng kiến quá nhiều đổi thay của thế giới này.
Khi Ren lật một chiếc bùa gỗ cũ kỹ, những ký tự khắc trên đó đã mờ nhạt theo năm tháng, một giọng nói trầm thấp bất chợt vang lên:
“Cậu đang tìm kiếm điều gì, phải không?”
Ren thoáng sững lại. Câu hỏi ấy không giống một lời chào hàng thông thường. Sau một thoáng ngập ngừng, cậu quyết định dò hỏi:
“Bà có từng nghe về một vị thần bảo hộ vùng đất này không?”
Bà lão chậm rãi nheo mắt, những ngón tay gầy guộc gõ nhẹ lên mặt bàn gỗ, như thể đang lần tìm trong ký ức xa xăm.
“Hồi ta còn nhỏ, bà của ta từng kể về một sinh vật vĩ đại. Nó không phải con người, nhưng đã bảo vệ loài người khỏi thời đại bóng tối. Một câu chuyện cũ kỹ, chẳng còn ai nhắc đến nữa...”
Bà ngừng lại, khóe môi khẽ nhếch thành một nụ cười mơ hồ.
“Nhưng có một thứ... vẫn còn sót lại.”
Bà vươn tay xuống dưới quầy, chạm vào thứ gì đó nằm ẩn sâu bên trong. Giọng bà chậm rãi, nhưng có một sức nặng kỳ lạ.
“Nếu cậu thực sự quan tâm, ta có thể cho cậu xem.”
Ren khẽ gật đầu.
Bà lão lấy từ dưới quầy một tấm bùa cũ kỹ, mặt gỗ đã bạc màu theo thời gian. Trên đó có khắc một hình vẽ mơ hồ, một sinh vật khổng lồ với đôi mắt sáng như sao và bộ lông xù phủ kín thân thể.
“Họ gọi ngài bằng nhiều cái tên khác nhau, nhưng chẳng ai biết đâu mới là tên thật của ngài.” Bà lão trầm giọng. “Chỉ có điều, ngài từng là kẻ bảo hộ vùng đất này, cho đến khi biến mất.”
Ren cầm tấm bùa lên, cảm nhận bề mặt gỗ thô ráp dưới ngón tay. Nhưng ngoài những lời kể mơ hồ, cậu vẫn không thu được thêm thông tin nào cụ thể.
“Có ai biết thêm gì về câu chuyện này không?” Ren hỏi.
Bà lão cười khẽ, ánh mắt như lướt qua một ký ức xa xăm.
“Những người già nhất trong thị trấn có thể biết, hoặc những kẻ đã từng lang thang khắp vùng đất này.”
Ren siết chặt tấm bùa trong tay, cảm nhận từng vết khắc đã mòn đi theo năm tháng.
Hình vẽ mơ hồ của sinh vật khổng lồ gợi lên một cảm giác quen thuộc kỳ lạ, như thể cậu đã từng thấy nó ở đâu đó..
..hoặc có lẽ, nó chỉ là một cái bóng mờ nhạt trong những câu chuyện lãng quên.
Cậu ngẩng lên, ánh mắt dò xét khuôn mặt bà lão.
“Những kẻ lang thang khắp vùng đất này… bà đang nói đến ai?”
Bà lão không trả lời ngay. Bà chỉ khẽ cười, một nụ cười mang chút gì đó khó đoán.
“Những kẻ bước đi giữa hai thế giới, không thuộc về đâu cả, nhưng lại chứng kiến mọi thứ. Những kẻ mang một sứ mệnh cao cả từ các vị thần.... Plaedem...”
Bà lã nhìn Ren với ánh mắt khó hiểu: “Echoes of the Veil...tiếng vọng từ những bức màn bị che khuất...những người này thường được gọi là Plaedem..”
Ren khẽ nhíu mày. Câu trả lời mơ hồ ấy chỉ khiến nhiều câu hỏi hơn xuất hiện trong đầu cậu.
Nhưng trước khi cậu kịp hỏi thêm, bà lão đã đuổi cậu rời khỏi cửa hàng.
Ren rời khỏi quầy hàng và tiếp tục dò hỏi khắp khu chợ.
Cậu tìm đến những NPC lớn tuổi, hy vọng họ có thể nhớ về truyền thuyết xưa.
Nhưng mỗi người chỉ nhắc lại những mẩu chuyện rời rạc, không có bất kỳ thông tin nào giúp cậu ghép lại toàn bộ bức tranh.
“Chúng ta không còn thờ phụng những vị thần cũ nữa.” Một ông lão nói. “Những bức bích họa trong thánh điện là thứ cuối cùng còn sót lại.”
Cậu thử hỏi cả những đứa trẻ, vì đôi khi chúng biết những câu chuyện mà người lớn không để ý.
Nhưng thứ cậu nhận được chỉ là những lời kể nhát gừng, như một trò chơi truyền miệng đã bị biến dạng theo thời gian.
Dấu vết quá mờ nhạt…
Ren cau mày. Nếu mọi người trong thị trấn không nhớ gì, vậy cậu nên tìm kiếm ở đâu tiếp theo?