Chương 55: Tàn Lửa và Bóng Sói.
Ren thở dài, nhét tấm bùa vào túi áo rồi rời khỏi khu chợ nhộn nhịp.
Cậu đã mong đợi nhiều hơn...một cái tên, một địa điểm, hay thậm chí một manh mối rõ ràng.
Nhưng thứ duy nhất cậu có được chỉ là những câu nói mơ hồ và một hình vẽ cũ kỹ.
Đôi chân vô thức đưa cậu dọc theo con phố nhộn nhịp, lướt qua những quầy hàng, những NPC bận rộn với công việc thường ngày.
Cậu cảm thấy lạc lõng giữa dòng người, như thể cuộc tìm kiếm này chỉ là một vòng luẩn quẩn vô định.
Trước khi nhận ra, cậu đã đứng trước tiệm rèn lúc sáng.
Ngọn lửa trong lò vẫn cháy rực, ánh sáng đỏ hắt ra khỏi khung cửa sổ, nhuộm vàng những viên đá lót đường.
Âm thanh búa đập vang lên nhịp nhàng, mạnh mẽ, kéo Ren ra khỏi dòng suy nghĩ mông lung.
Có lẽ, trò chuyện với một người thực sự có thể giúp cậu tập trung lại. Cậu đẩy cửa bước vào, mùi kim loại nóng và than cháy lập tức tràn ngập khứu giác.
Ren bước vào tiệm rèn, hơi nóng lập tức phả vào mặt, mang theo mùi than cháy và kim loại nung đỏ.
Cậu chưa kịp quan sát xung quanh thì âm thanh búa đập vang lên nặng nề, từng nhịp như nhấn chìm mọi tạp âm khác trong không gian.
Ở phía trước lò rèn, một người đàn ông vạm vỡ đang giơ cao chiếc búa sắt, giáng xuống thanh kiếm đang đỏ rực trên đe.
Những tia lửa bắn tung tóe, phản chiếu trên khuôn mặt góc cạnh của ông.
Ren thoáng sững người đó... là vị chỉ huy cảnh vệ đã cứu cậu tối qua.
Nhưng giờ đây, thay vì khoác bộ giáp uy nghiêm, ông ta chỉ mặc một chiếc áo sơ mi vải thô, xắn tay áo để lộ những cơ bắp rắn chắc, đôi bàn tay đầy vết chai cầm chắc lấy búa rèn.
Nhận ra ánh mắt của Ren, ông ta dừng tay, ngẩng đầu lên. Một bên lông mày nhướn nhẹ, đôi mắt sắc bén lướt qua cậu.
“Cậu nhóc lạc lối tối qua đấy à?” Giọng nói trầm khàn, lẫn chút ý trêu chọc. “Không ngờ lại gặp cậu ở đây.”
Ren vẫn chưa hết kinh ngạc. “Ông… làm việc ở đây sao?”
Vị chỉ huy hừ nhẹ, đặt búa xuống, dùng chiếc kìm lớn nhấc thanh kiếm đang nóng rực khỏi đe.
“Tôi không chỉ làm việc ở đây.” Ông ta xoay nhẹ cổ tay, để ánh lửa phản chiếu trên bề mặt thép đang rực đỏ. “Nơi này là nhà tôi. Và ông già cậu đang tìm...chính là cha tôi.”
Ren chớp mắt, bất ngờ đến mức không thốt lên lời. Cậu đã nghĩ rằng sẽ tìm được manh mối gì đó về vị thần bí ẩn ở đây, nhưng lại không ngờ gặp phải một sự thật chẳng ai báo trước thế này.
Vị chỉ huy đặt thanh kiếm vừa rèn xong sang một bên, lấy chiếc khăn thô quấn quanh cổ tay để lau đi lớp bụi than bám trên mặt.
Ông ta nhìn Ren một lúc, ánh mắt như đang cân nhắc điều gì đó, rồi chậm rãi lên tiếng:
“Nhóc con, cậu đến đây để tìm ông già ta, nhưng tôi lại có một chuyện muốn nhờ cậu.”
Ren thoáng chần chừ, nhưng vẫn gật đầu. “Chuyện gì vậy?”
Vị chỉ huy khoanh tay, giọng trầm xuống. “Là về con sói đêm qua.”
Chỉ một câu nói, Ren lập tức cảm thấy bầu không khí trong tiệm rèn như trầm hẳn xuống.
Nhớ đến khoảnh khắc con quái vật ấy lao ra từ bóng tối, cặp mắt sắc lạnh như muốn nuốt chửng cậu, Ren vô thức siết chặt bàn tay.
“Có gì đó không bình thường.” Vị chỉ huy tiếp tục. “Bầy sói Elite Dire Wolf.... thường không lang thang đến gần đồng cỏ, càng không có chuyện một con Giant Elite Dire Wolf, đơn độc tấn công người chơi giữa khu vực này.”
Ren ngạc nhiên. “Ý ông là… nó không nên xuất hiện ở đó?”
“Đúng vậy.” Ông ta gật đầu. “Đồng cỏ không phải lãnh địa săn mồi của chúng. Kể cả những con dũng mãnh nhất cũng hiếm khi rời khỏi khu rừng sâu.
Nhưng con sói đó đã xuất hiện ngay rìa thị trấn, gần như cố tình săn đuổi cậu.”
Cảm giác lạnh sống lưng chạy dọc Ren.
Đêm qua, cậu chỉ nghĩ đó là một cuộc truy đuổi ngẫu nhiên...một con quái vật phát hiện con mồi yếu hơn và lao vào tấn công. Nhưng nếu nó không nên ở đó ngay từ đầu, vậy thì…
“Cậu có thể giúp tôi một việc không?” Vị chỉ huy cất giọng, kéo Ren ra khỏi dòng suy nghĩ.
Ren ngẩng lên. “Là gì?”
“Hãy tìm kiếm dấu vết của nó. Hãy quay lại khu vực đó, xem thử có gì bất thường không.”
Ông ta nhìn thẳng vào Ren, đôi mắt nghiêm nghị.
“Nếu con sói đó thực sự lạc khỏi lãnh địa, thì đây không chỉ là một cuộc đi săn bình thường nữa.”
Ren mím môi, ngón tay vô thức siết nhẹ lấy tấm bùa gỗ cũ kỹ trong tay. Quay lại khu đồng cỏ… nơi mà con quái vật kia đã truy đuổi cậu suýt đến ch.ết sao?
Cậu có thể từ chối. Chỉ cần nói một câu “tôi không thể,” người chỉ huy này chắc chắn sẽ không ép buộc.
Nhưng dù vậy, ánh mắt nghiêm nghị của ông ta vẫn khiến cậu cảm thấy có gì đó nặng nề hơn cả một mệnh lệnh....như thể đây không chỉ là nhiệm vụ đơn thuần, mà còn là một điều gì đó quan trọng hơn.
Một con sói đơn độc không thể rời khỏi lãnh địa.
Vậy tại sao nó lại xuất hiện gần thị trấn? Tại sao nó tấn công nhóm cậu vào đêm qua?
Ren hít một hơi sâu, ép bản thân không nghĩ đến nỗi sợ đã khắc sâu trong tâm trí. Nếu đây thực sự là một dấu hiệu của điều gì đó… cậu cần biết sự thật.
Nhưng...cũng không thể mạo hiểm mạng sống...bài học ngày hôm qua...vẫn còn đọng lại trong tâm trí của cậu.
Người chỉ huy gật đầu, không nói thêm gì, như thể ông đã biết trước câu trả lời này.
“Đừng vội từ chối, ta không bắt cậu làm không công đâu, nhóc.”
Phần thưởng: 1.500 Cor, 5 mảnh da sói chất lượng cao, 50 điểm danh tiếng với đội cảnh vệ.
Ren lưỡng lự.
Cậu không thể quên cảm giác cái ch.ết gần kề khi đối mặt với con sói khổng lồ vào đêm qua, cảm giác hơi thở gấp gáp, nhịp tim đập dồn dập, nỗi sợ hãi siết chặt lấy cơ thể khiến từng bước chạy đều nặng nề như thể bị xiềng xích kéo xuống.
Quay lại nơi đó? Một mình?
Cậu không chắc mình có thể đối mặt với nó một lần nữa. An toàn vẫn là điều quan trọng nhất, cậu không muốn lao đầu vào nguy hiểm mà không có sự chuẩn bị.
Nhưng rồi, ánh mắt Ren lướt qua bảng thông tin nhiệm vụ.
1.500 Cor… là một khoản tiền lớn...cậu phải hạ bao nhiêu con Dire Wolf mới kiếm được chỗ đó?
Ren có thể dần tích tiền để mua một căn nhà nhỏ tại thị trấn này, cậu thậm chí có thể mua thêm vật phẩm hồi phục.
Da sói chất lượng cao.. cũng có thể bán lại hoặc dùng để gia cố áo giáp.
Quan trọng hơn, 50 điểm danh tiếng với đội cảnh vệ...có thể là chìa khóa giúp cậu có một chỗ đứng vững chắc hơn trong thị trấn này.
Ren mím môi, đầu ngón tay gõ nhẹ lên cạnh bảng nhiệm vụ. Cậu vẫn không chắc chắn. Nhưng nếu muốn tồn tại, cậu không thể cứ mãi lẩn trốn.
“…Công việc này chỉ là điều tr.a thôi, đúng không?” Cậu hỏi, giọng có chút do dự.
Người chỉ huy gật đầu. “Đúng. Chỉ cần tìm kiếm dấu vết và báo cáo lại, không cần chiến đấu.”
Ren lặng đi một lúc, rồi chậm rãi gật đầu.
“…Được rồi. Tôi sẽ thử.”
Người chỉ huy gật đầu hài lòng. “Tốt. Chúng ta cần biết chuyện gì đang xảy ra trước khi quá muộn.”
Ren nhận lấy bảng nhiệm vụ, nhưng lòng cậu vẫn còn chút lưỡng lự.
Cậu không quên được ánh mắt đỏ rực của con sói khổng lồ đêm qua, sự áp bức mà nó mang lại như một bóng ma ám ảnh.
Nó không giống bất kỳ con quái vật thông thường nào cậu từng thấy trên bảng nhiệm vụ....như thể nó không chỉ là một con thú hoang, mà là một thứ gì đó cổ xưa hơn, nguy hiểm hơn.
Cậu mím môi, siết chặt bảng nhiệm vụ trong tay.
Không có dấu hiệu nào cho thấy nó vẫn còn quanh quẩn gần khu đồng cỏ, nhưng nếu nó chưa rời đi thì sao? Nếu nó vẫn ở đó, rình rập một con mồi khác?
Ren chợt nhận ra mình đang đứng lặng người quá lâu. Người chỉ huy dường như nhận ra sự chần chừ của cậu, ông khẽ hạ giọng.
“Cậu không cần đi một mình. Nếu muốn, cậu có thể tìm ai đó đi cùng.”
Ren giật mình ngẩng lên. “Tôi có thể nhờ người khác giúp sao?”
“Miễn là cậu hoàn thành nhiệm vụ. Cách nào cũng được.”
Ông ta vỗ nhẹ lên vai cậu rồi rời đi, để lại Ren đứng giữa tiệm rèn, lòng rối bời.
Tìm ai đó đi cùng? Cậu đâu quen ai ở đây đủ để nhờ vả? Klein và nhóm của anh ta đã rời thị trấn, những người còn lại đều là kẻ xa lạ.
Một mình quay lại nơi đó vẫn là một ý tưởng điên rồ. Nhưng tìm được manh mối của con sói cũng có nghĩa là cậu có thể chuẩn bị trước nếu nó quay lại.
Ren thở ra một hơi dài.
Cậu phải quyết định.
Ren cầm lấy cuộn giấy nhiệm vụ và cất nó vào phần Quest, nhiệm vụ mới lại hiển thị trên hệ thống.
Dù vẫn còn lưỡng lự, cậu biết mình không thể đứng mãi ở đây được.
‘Vì căn nhà...’
Cậu rời khỏi tiệm rèn, bước chậm rãi dọc theo con đường đá. Trong đầu, cậu không ngừng cân nhắc các khả năng.
Mình có thể nhờ ai đó giúp không?
Câu hỏi ấy quanh quẩn trong tâm trí cậu, nhưng chẳng có cái tên nào hiện ra. Những người cậu quen biết hoặc đã rời đi, hoặc không đáng tin cậy.
Tự mình đi sao?
Ý nghĩ đó khiến ngực cậu như thắt lại. Cậu nhớ lại cảnh tượng đêm qua, bóng dáng khổng lồ ẩn hiện giữa đồng cỏ, đôi mắt đỏ rực phản chiếu ánh trăng.
Một áp lực vô hình đè nặng lên cơ thể, như thể dù chỉ nhớ lại, cậu cũng có thể cảm thấy cơn thịnh nộ âm ỉ của nó.
Không. Một mình thì quá nguy hiểm.
Nhưng rồi ánh mắt cậu lại chạm đến phần thưởng của nhiệm vụ, con số được khắc rõ trên bảng.
Vàng. Một lượng không hề nhỏ.
Cậu đã quen với việc chắt chiu từng đồng để sống sót. Để sửa chữa vũ khí. Để có thể đứng vững trong thế giới này.
Số tiền đó đủ để cậu trang bị cho mình thứ gì đó tốt hơn, cũng như bù lại số tiền lớn mà Ren giành dụm để mua kiếm cho Klein, chúng đủ để đảm bảo rằng nếu một tình huống tương tự xảy ra, cậu sẽ không chỉ có thể chạy trốn.
Nó đáng để mạo hiểm không?
Ren dừng bước. Cậu siết chặt nắm tay, lòng đấu tranh giữa lý trí và nhu cầu.
An toàn hay cơ hội?
Một tiếng thở dài rời khỏi môi cậu. Cuối cùng, cậu biết mình sẽ chọn gì.
Dù thích hay không, cậu vẫn sẽ phải quay lại nơi đó.
‘Mình muốn mua một căn nhà...’