Chương 57: Dấu Vết Mờ Nhạt.
Ren thở dài, cuối cùng hạ thấp mũi kiếm một chút, nhưng không hoàn toàn thả lỏng.
Cậu vẫn cảnh giác, nhưng cũng hiểu rằng nếu cô ta thực sự có thông tin về con sói, thì có lẽ không nên đẩy cô ta thành kẻ thù ngay lúc này.
Argo quan sát cậu, rồi nhếch môi. “Tốt, ít nhất cậu cũng biết cách thương lượng.”
“Không có gì để thương lượng cả.” Ren đáp, giọng vẫn cảnh giác. “Tôi chỉ muốn biết con sói đó ở đâu.”
Argo nhún vai. “Vậy thì hợp tác chút đi, nhóc. Tôi có thông tin, cậu có kỹ năng chiến đấu...dù chẳng tới đâu cả... Cùng có lợi, phải không?”
Ren không thích cách cô ta gọi cậu là “nhóc” nhưng cậu không phản bác. Cuối cùng, cậu gật đầu.
“Được rồi. Nhưng đừng có giở trò gì.”
Argo bật cười. “Tôi mà giở trò thì cậu cũng đâu làm gì được?”
Ren nghiến răng nhưng không đáp. Cậu chỉ quay đi, bắt đầu xem xét dấu vết trên mặt đất. Dù sao, cậu cũng không có lựa chọn nào tốt hơn.
Argo đi theo ngay bên cạnh, không quá gần, nhưng cũng không xa đến mức mất dấu nhau. Cô ta nhìn Ren như thể đang đánh giá.
“Nhìn cậu không giống kiểu người thích dấn thân vào rắc rối. Sao lại theo đuổi con quái vật này?”
Ren không trả lời ngay. Cậu cúi xuống, kiểm tr.a một dấu vết móng vuốt cắm sâu vào đất, rồi mới lầm bầm:
“Tôi không thích nợ ai cả.”
Argo chớp mắt, rồi nở một nụ cười bí ẩn. “Thế à? Một kẻ có lòng tự tôn cao hơn mức cần thiết, hửm? Hấp dẫn đấy.”
Ren thở dài, lờ đi câu nói của cô ta. “Nếu cô có thông tin, vậy thì giúp tìm dấu vết đi.”
Argo cười khẽ, rồi lặng lẽ lướt đi giữa bóng cây, đôi mắt sắc bén như một con mèo đang săn mồi.
Một sự hợp tác kỳ lạ đã bắt đầu.
Ren cúi xuống, ngón tay lướt nhẹ qua những vết cào trên mặt đất.
Dấu móng vuốt sâu hoắm, chứng tỏ sức mạnh khủng khiếp của con quái vật.
Một vệt đất bị cày lên, có lẽ do nó nhảy từ trên cao xuống...hoặc vồ trúng thứ gì đó.
Argo đứng bên cạnh, khoanh tay nhìn cậu, vẻ thích thú. “Thật tình, tôi ngạc nhiên là cậu vẫn còn sống đấy.”
Ren cau mày. “Ý cô là gì?”
Cô ta nhún vai, đôi mắt lóe lên vẻ tinh quái. “Cậu không phải người đầu tiên đụng độ con sói đó đâu, nhóc. Nhưng lại là kẻ đầu tiên dám quay lại và thách thức nó...
Và nếu tôi phải đánh giá, thì dũng khí của cậu xếp vào loại ‘đần độn’ hơn là ‘dũng cảm’.”
Ren nghiến răng. “Cảm ơn vì lời khen.”
Argo bật cười. “Đừng giận mà. Chỉ là, cậu biết không? Tôi đã gặp kha khá người chơi có kỹ năng thực sự.
Kiếm sĩ nhanh như chớp, Kẻ chơi solo một cách cứng đầu với vốn hiểu biết sâu rộng, thậm chí có những kẻ có thể đối đầu với boss khu vực trong khi chỉ có vài người... Cậu nghĩ mình ở đâu trên bảng xếp hạng đó?”
Ren không trả lời ngay. Cậu biết rõ mình chẳng thể so với những người chơi mạnh mẽ hay những beta tester mà cô ta nói đến.
Cậu không có kỹ năng đặc biệt, không có trang bị tốt, cũng chẳng có đồng đội.
Argo nghiêng đầu, quan sát phản ứng của cậu. “Cậu không thuộc nhóm mạnh nhất. Nhưng ít nhất cũng không phải kẻ yếu nhất, nếu cậu vẫn còn sống đến giờ.”
Ren nhún vai, mắt vẫn chăm chú vào dấu vết trước mặt. “Tôi không quan tâm đến thứ hạng, những người chơi ngoài kia có mạnh tới đâu...họ chẳng liên quan gì đến tôi cả...”
Argo nhướng mày. “Thật sao? Vậy cậu tìm con sói này để làm gì?”
Ren lặng người một chút, rồi đáp khẽ: “Tôi chỉ không muốn chạy trốn nữa.”
Lời nói vang lên, hòa vào tiếng gió xào xạc. Argo nhìn cậu chằm chằm, rồi chợt bật cười.
“Hửm? Thế ra nhóc là kiểu người ‘có chuyện riêng tư sâu sắc nhưng không muốn kể với ai’ đúng không?”
Ren thở dài. “Cô có giúp tìm dấu vết hay không đây?”
Argo nhún vai lần nữa. “Được rồi, được rồi. Nhưng tôi cảnh báo trước nhé, nếu con sói đó thực sự là loại mà tôi nghĩ, thì hai ta có lẽ không đủ sức đâu.”
Cô ta cúi xuống, lướt ngón tay qua vết móng vuốt trên đất, rồi nhìn về phía khu rừng tối đen trước mặt.
“Nhưng cũng thú vị đấy. Tôi muốn xem nhóc làm được gì.”
....
Mặt trời đã bắt đầu ngả bóng về phía tây, nhuộm bầu trời một sắc cam nhạt.
Dưới ánh chiều tà, đồng cỏ trải dài trước mặt họ mang một vẻ đẹp yên bình, nhưng sự tĩnh lặng ấy chỉ khiến Ren thêm cảnh giác.
Ren và Argo di chuyển xuyên qua vùng cỏ cao, từng bước chân cẩn thận để không phát ra tiếng động quá lớn.
Những tia nắng cuối ngày xuyên qua kẽ lá khi họ bước vào khu rừng, tạo nên những vệt sáng lốm đốm trên mặt đất.
Argo là người phá vỡ sự im lặng trước.
“Cậu biết không,” cô ta lên tiếng, giọng điệu đầy vẻ thích thú. “Trong số những người tôi từng gặp, cậu làm tôi nhớ đến vài người...nhưng đương nhiên là cậu không thể so sánh được với họ.”
Ren không quay đầu, nhưng cậu có thể cảm nhận ánh mắt dò xét của cô ta. “Ý cô là gì?”
Argo nhún vai. “Chỉ là, cậu không phải người đầu tiên tôi thấy cố theo dấu một con quái vật cấp cao hơn mức mình chịu nổi. Nhưng đa số những kẻ đó ít nhất cũng có kỹ năng khá hơn cậu nhiều.”
Ren mím môi. Cậu biết mình không phải kẻ mạnh nhất, nhưng cách Argo nói khiến cậu cảm thấy khó chịu một cách khó hiểu.
Cô ta tiếp tục, như thể cố tình chọc vào lòng kiêu hãnh của cậu.
“Có một gã tôi quen, giỏi kiếm thuật đến mức có thể hạ một con quái mà không để nó chạm được vào mình. Tên dở người đó chỉ suốt ngày chơi solo thôi...” Cô ta giơ một ngón tay lên. “Lại có một cô gái chuyên dùng lưỡi hái, có thể cắt xuyên giáp của lũ golem chỉ trong một lần tấn công.” Ngón tay thứ hai giơ lên.
Rồi Argo cười khẽ, liếc sang Ren. “Còn cậu thì sao? Một tay mơ với một cây kiếm cùi bắp mua ở tiệm rèn?”
Ren siết chặt thanh kiếm của mình, nhưng cậu không phản bác. Cậu chỉ khẽ hít vào, giữ cho hơi thở ổn định.
“…Ít nhất tôi vẫn còn đứng ở đây.” Cậu đáp.
Argo nhướng mày, rồi bật cười. “Chà, chí ít cậu cũng lì lợm đấy.”
Họ tiếp tục tiến sâu hơn vào rừng.
Cây cối rậm rạp hơn, và không khí cũng trở nên ngột ngạt hơn. Sau một lúc, mặt đất dần thay đổi từ lớp lá mục sang những phiến đá rải rác.
Khi hai người bước qua một lùm cây thấp, cảnh tượng trước mắt khiến cả hai phải dừng lại.
Một khu vực trũng với những tảng đá lớn chồng lên nhau, tạo thành một địa hình hiểm trở. Vài vệt xước sâu hằn trên mặt đá, dấu vết của móng vuốt sắc bén cào qua.
Khu đá trũng...
Địa bàn săn mồi của Elite Dire Wolf...nhưng Ren không thấy bất cứ một con nào lảng vảng quanh đây...
Ren cúi người xuống, kiểm tr.a những dấu vết cuối cùng trên nền đá.
Cậu đã dùng hết bột...
Dấu vết này không mới, có lẽ đã để lại từ một ngày trước.
Nhưng điều quan trọng hơn là nó dẫn đến một hang đá nhỏ, bị che khuất bởi những tảng đá lớn xếp chồng lên nhau.
Cậu đứng dậy, liếc nhìn xung quanh lần cuối rồi nói:
“Được rồi, đã xác định được vị trí. Xong việc.”
Argo, người nãy giờ đang quan sát địa hình, nhướng mày. “Nhanh thế à? Cậu không định nán lại chút sao?”
Ren cau mày. “Nhiệm vụ của tôi là chỉ cần xác định vị trí của nó thôi. Đã tìm thấy rồi, giờ chỉ cần quay về báo lại.”
Cậu quay người, sẵn sàng rời đi, nhưng Argo vẫn đứng yên.
Cô ta nheo mắt, nhìn chằm chằm về phía hang đá. “…Có gì đó lạ lắm.”
Ren thở dài, nhưng cũng theo ánh mắt cô ta nhìn về phía hang.
“Lạ cái gì?”
Argo không trả lời ngay. Cô ta bước tới, nhẹ nhàng áp tay lên một phiến đá gần đó, đầu ngón tay lướt qua những vết cào sâu hoắm.
Đôi mắt vàng của cô ta nheo lại, như thể đang ghép các mảnh thông tin trong đầu.
“…Nếu con sói sống ở đây, thì tại sao không có dấu chân nào gần lối vào?”
Ren chớp mắt. Cậu chưa để ý đến điều đó trước đó.
Thông thường, một con quái vật có lãnh địa riêng sẽ để lại rất nhiều dấu vết di chuyển xung quanh nơi trú ẩn.
Nhưng ở đây, ngoài những vết móng vuốt trên đá và vệt máu, mặt đất lại quá sạch sẽ.
Một cảm giác bất an len lỏi trong lòng Ren.
Cậu lùi lại một bước. “Vậy thì càng không có lý do để ở lại.”
Nhưng Argo lại mỉm cười, một nụ cười đầy hào hứng.
“Nhưng chính vì thế mà tôi muốn ở lại.”
Ren nhìn cô ta, cau mày. “Cô đang nghĩ gì vậy?”
Argo liếc cậu một cái, rồi lại nhìn về phía hang đá.
“Không biết nữa.” Giọng cô ta nhẹ bẫng, nhưng đôi mắt thì sáng lên như mèo nhìn thấy con mồi. “Nhưng có thứ gì đó không đúng… và tôi ghét cảm giác bỏ lỡ điều thú vị.”
Ren khẽ nghiến răng. Cậu không thích điều này chút nào. Cậu định cứ thế mà bỏ đi.
Mặc xác Argo muốn làm gì thì làm.
Nhưng...trước khi đôi chân của cậu di chuyển...
Ren nhìn Argo....thêm một lần nữa...
Cô ta vẫn giữ nụ cười thoải mái, nhưng có điều gì đó… không đúng.
Cậu không rõ đó là gì, cho đến khi nhìn thẳng vào mắt cô ta.
Dưới vẻ hào hứng ấy, cậu thấy một chút gì đó lặng lẽ hơn. Một thứ cảm xúc bị che giấu...hối hận, tự trách… và có lẽ là cả trách nhiệm.
Cảm giác đó mạnh đến mức khiến Ren chần chừ. Cậu đã quen nhìn thấy sự tính toán trong mắt người khác, dối trá, lợi dụng, thao túng.
Nhưng đây không giống như vậy. Argo không cố lừa cậu.
Cô ta thực sự muốn ở lại.
Không phải vì thích thú. Không phải vì ham vui. Mà vì điều gì đó sâu hơn.
“…Cô biết chuyện gì đó, đúng không?”
Argo thoáng khựng lại, nhưng rất nhanh, cô ta nhún vai như thể không có gì xảy ra. “Tôi chỉ thấy hứng thú thôi.”
Ren không tin.
“Cô muốn kiểm tr.a cái gì?” Cậu hỏi thẳng.
Lần này, Argo im lặng lâu hơn. Đôi mắt mèo của cô cố tránh đi cái nhìn tr.a sét từ Ren...
Nhưng...Ren vẫn nhìn chằm chằm Argo. Không biết từ khi nào...Ren lại có chút cố chấp.
Cuối cùng, cô ta thở ra một hơi thật khẽ, rồi cười nhạt.
“Chỉ là…” Cô ta đưa tay chạm vào những vết cào trên đá, giọng nhỏ dần. “Đã có những người đến đây trước chúng ta. Và tôi muốn biết… chuyện gì đã xảy ra với họ.”
Câu nói ấy khiến Ren lạnh sống lưng.