Chương 58: Bóng Ma Của Quá Khứ.

Ren do dự...
Đúng vậy, cậu cảm thấy có điều gì đó không ổn...
Không khí xung quanh như chùng xuống.
Ren nhìn Argo, rồi nhìn những dấu vết trên đá. Chúng sâu và sắc, như thể từng có thứ gì đó cực kỳ nguy hiểm vung móng cào xuống.
Những người trước họ… đã đến đây. Và không quay về.


Ren không thích điều này.
Cậu hít vào, định nói gì đó, nhưng rồi lại thôi.
Argo vẫn đứng đó, bàn tay đặt trên vết cào, ánh mắt xa xăm. Cô ta không còn cười nữa.
Ren cắn môi.


Đây không phải chuyện của cậu. Cậu chỉ đến để tìm vị trí con sói, không phải để vướng vào rắc rối của người khác. Cậu nên quay về.
Nhưng…
Cậu đã thấy ánh mắt đó.


Một ánh mắt giống như của chính cậu, vào một khoảnh khắc nào đó trong quá khứ...bất lực, day dứt, nhưng không thể quay lưng.
Ren thở dài, siết chặt thanh kiếm trong tay.
“…Cô có bao nhiêu thông tin?”
Argo khẽ chớp mắt, rồi quay lại nhìn cậu.
Và lần này, nụ cười của cô ta không còn mang vẻ trêu chọc nữa.


“Tốt nhất là cậu vẫn nên quay về đi...” Argo nhìn Ren với biểu cảm nghiêm túc trên gương mặt.
Ren không đáp. Cậu chỉ nhìn chằm chằm Argo, cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng.
"Cô nói vậy nghĩa là sao?"
Argo nhún vai, nhưng lần này không còn vẻ hờ hững như trước.


"Tôi không rõ lắm, nhưng những người đi trước chúng ta đã biến mất. Hoặc là họ bị con sói giết, hoặc là…"
Cô ta dừng lại một chút, rồi hạ giọng.
"…Có thứ khác ở đây."
“Và...đó là trách nhiệm của tôi...tôi ổn khi tìm hiểu nó một mình...” Argo nhìn Ren với vẻ quyết tâm.


available on google playdownload on app store


Như thể để chứng minh cho Ren thấy, Argo đứng dậy và lùi sát cạnh tường đá, chỉ trong thoáng chốc..
Cả cơ thể của cô như hòa vào làm một với tự nhiên...trước ánh mắt ngạc nhiên của Ren...


Giọng nói của Argo vang lên, vẫn tại vị trí cô biến mất. “Tôi có thể không giỏi trong chiến đấu...nhưng để sống sót trước những đối thủ khó nhằn...sức mạnh không phải là cách duy nhất...”
Nháy mắt một cái, Argo đã xuất hiện ngay sau lưng của Ren.


“Tôi đã rèn luyện kỹ năng ẩn thân của mình đến cấp độ không tưởng từ ngày đầu tiên chúng ta bị nhốt ở nơi này...Không ai có thể bắt được tôi...”


“Cậu nghĩ phát hiện được việc tôi theo dấu là khả năng của mình ư? Nếu tôi không chủ động lộ diện thì còn lâu cậu gặp được...Nói thật...tôi đi theo cậu từ tiệm rèn đến đây...”
Ren muốn mở miệng nói gì đó, nhưng đã bị ngăn lại.


“Nếu bị phát hiện...với chỉ số AGI và tốc độ hiện tại của tôi...cũng không thể bị bắt.” Argo bất ngờ di chuyển.
Cả cơ thể của cô như mũi tên bắn khỏi dây cung, chỉ để lại vệt áo choàng màu nâu.


Nhanh và linh hoạt như một con mèo hoang khi Argo còn có thể chạy một đoạn ngắn trên những bức tường đá dốc đầy chướng ngại vật.
Ren đứng lặng, đôi mắt vẫn dõi theo từng chuyển động của Argo. Cô ta thực sự nhanh.
Không chỉ nhanh, mà còn gần như biến mất vào không khí mỗi khi cô muốn.


‘Từ tiệm rèn đến tận đây sao?’
Cậu không hề nhận ra.
Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng. Nếu Argo có ý định làm gì cậu từ trước, thì hẳn cậu đã chẳng bao giờ phát hiện được.


Argo nhẹ nhàng đáp xuống một mỏm đá, khoanh tay nhìn xuống cậu với ánh mắt bình thản. “Thấy chưa? Tôi có thể tự mình tìm hiểu chuyện này.”
Ren vẫn chưa nói gì.


Cậu biết mình có thể quay lưng bỏ đi ngay lúc này. Đây không phải chuyện của cậu. Cậu đã tìm thấy con sói, hoàn thành mục tiêu của mình. Nhưng…
“Vậy tại sao cô còn cố ý lộ diện với tôi?”


Lần đầu tiên, Argo dường như mất đi vẻ trêu chọc thường thấy. Cô im lặng một lúc, rồi thở dài. “Tôi có thể đi một mình, nhưng tôi không muốn.”
Ren sững người.


Argo bật cười. “Đừng có hiểu lầm. Tôi không tin tưởng cậu đâu. Chỉ là… nếu tôi có thể sống sót đến tận bây giờ nhờ ẩn thân, thì những người kia đâu? Vì sao họ không trốn chạy? Vì sao họ biến mất?”
“Tôi muốn một câu trả lời.”


Ren nhìn Argo. Cô ta vẫn đứng đó, lặng lẽ như một bóng ma giữa những vách đá thô ráp.
Cậu thở hắt ra.
“Tôi cũng không tin tưởng cô.” Cậu khẽ lầm bầm. “Cứ ở lại đây với cái tư tưởng ch.ết tiệt đó đi.”


Ren mặc kệ Argo muốn làm gì thì làm...cậu sẽ không mạo hiểm bản thân như lần trước nữa...
Cậu biết rõ về sự áp đảo của con quái vật.
Ren quay người rời đi.
Những bước chân của cậu lún nhẹ trên lớp cỏ dày, âm thanh khẽ khàng bị gió chiều nuốt chửng.
Cậu không có lý do gì để ở lại.


Đây không phải chuyện của cậu.
Argo có kỹ năng ẩn thân, có thể chạy thoát bất cứ lúc nào. Cô ta có thể tự lo liệu.
Ren siết chặt chuôi kiếm, tự nhắc nhở mình điều đó.
Thế nhưng…
“Cậu....”
Giọng Argo vang lên sau lưng cậu, không còn vẻ trêu chọc hay thản nhiên như mọi khi.


“Cậu đã thấy nó rồi, đúng không?”
Ren khựng lại.
Cơn gió rì rào lướt qua hai người, mang theo một chút hơi lạnh của buổi chiều muộn.
Cậu không quay lại, nhưng Argo vẫn tiếp tục.
“Ánh mắt của những kẻ biết rằng mình không thể trốn thoát.”
Một cảm giác lạnh buốt lan khắp sống lưng cậu.


Ren nhớ đến đôi mắt của những người đã ch.ết trong ngục tối.
Cảm giác ấy…
Cậu nghiến răng, đột ngột bước nhanh hơn.
Không. Không phải chuyện của mình.
Không phải chuyện của mình.
Cậu không nợ Argo bất cứ điều gì.
Cậu không cần quan tâm.
Thế nhưng....


Ren vẫn nghe thấy tiếng trái tim mình đập mạnh hơn trong lồng ngực.
Argo thở dài khi nhìn bóng lưng của Ren khuất dần sau ánh nắng chiều tà, rồi biến mất sau khu rừng..
‘Mình vẫn nên làm điều này...một mình..’ sự quyết tâm thoáng hiện trong đôi mắt.


Argo bật kỹ năng ẩn thân và tiến từng bước cẩn thận vào hang đá.
Không khí trong hang lạnh hơn bên ngoài rất nhiều, mang theo hơi ẩm và mùi đất đá cũ kỹ.
Argo di chuyển như một cái bóng, bước chân nhẹ tựa lông vũ, hòa lẫn vào những khoảng tối giữa các vách đá lởm chởm.


Cô cẩn thận lướt ngón tay qua những vết cào sâu hoắm trên nền đá. Vẫn còn mới.
Có thứ gì đó đã xảy ra ở đây… không lâu trước khi bọn họ đến.
Tiếng nước nhỏ giọt vọng lại từ sâu trong hang, xen lẫn một âm thanh khác...rất khẽ, rất mơ hồ, nhưng khiến sống lưng cô ớn lạnh.


Argo nín thở, căng tai lắng nghe.
Một hơi thở.
Một thứ gì đó... vẫn còn sống.
Cô đưa tay lên, siết chặt con dao găm bên hông.
Rồi, không chút do dự, cô tiếp tục tiến vào trong.
Hơi thở nhẹ chợt vang bên tai, khiến cho bước chân của Argo vốn đã nhẹ nhàng, giờ biến mất như chưa từng xuất hiện.


Có thứ gì đó...trong bóng tối đằng trước..
Argo khẽ nheo mắt khi nhìn thấy Giant Elite Dire Wolf cuộn mình trong bóng tối.
Lớp lông xám đen xù lên theo từng nhịp thở chậm rãi. Những vết sẹo chạy dài trên cơ thể nó, chứng tỏ con quái vật này đã trải qua không ít trận chiến.
Nó đang ngủ.


Argo không lãng phí cơ hội.
Cô cúi thấp người, giữ nhịp thở đều đặn, từng bước lướt qua như một cơn gió.
Không phát ra tiếng động. Không gây ra dao động.
Cô đã làm việc này vô số lần trong những khu vực nguy hiểm hơn thế này.
Chỉ cần giữ vững nhịp di chuyển, không gây chú ý…


Bàn chân của Argo lướt qua lớp đá lạnh giá. Một giây, hai giây…
Không có dấu hiệu nào cho thấy con quái vật nhận ra sự hiện diện của cô.
Chỉ khi đã vượt qua được nó, Argo mới dám thả lỏng một chút.
Nhưng cô không dừng lại.
Mục tiêu của cô không phải là con sói.


Cô tiếp tục tiến vào sâu hơn bên trong hang động, nơi bóng tối dày đặc hơn, lạnh lẽo hơn... và nơi những câu trả lời đang chờ đợi cô.
Bóng tối trong hang như một con thú sống, nuốt chửng từng hơi thở của Argo.
Cô lặng lẽ lướt qua con sói khổng lồ đang ngủ, giữ từng bước chân nhẹ như cánh lông.


Nhưng dù có cẩn thận thế nào đi nữa, cô vẫn nghe thấy nhịp tim mình đập dồn dập trong tai.
‘120 người....’
120 mạng người đã ch.ết... chỉ vì cô.
Cô cắn môi đến mức gần bật máu.


Cảm giác hối hận như một lưỡi dao cùn cắm sâu vào ngực. Không đủ sắc để giết ch.ết cô ngay lập tức, nhưng đủ đau để hành hạ cô từng giây, từng phút.
"Argo, cô chắc chứ? Đây thực sự là một khu vực an toàn?"


"Tôi đã kiểm tr.a bản đồ trong bản beta." Cô đã từng tự tin đáp lại như vậy. "Lối thoát ở ngay phía trước. Chỉ cần các cậu chạy nhanh là được."
Nhưng lối thoát đó không hề tồn tại.
Chỉ có vực thẳm.
Chỉ có lưỡi nanh và móng vuốt của những con quái vật không có trong bản thử nghiệm.


Chỉ có tiếng gào thét cuối cùng của những người đã tin tưởng cô.
Một tuần sau khi bị nhốt trong trò chơi... 120 người đã ch.ết.
Con số đó sẽ còn tăng nữa.
Argo siết chặt bàn tay.
Cô không cho phép mình run rẩy. Không cho phép mình dừng lại.


Nếu cô quay lưng bỏ đi, vậy những người đã ch.ết sẽ ra sao? Ai sẽ nhớ đến họ? Ai sẽ tìm ra sự thật?
Bước chân của Argo nhẹ bẫng như một bóng ma khi cô lẻn vào sâu hơn trong hang động.
Cô phải tìm ra thông tin, tìm ra câu trả lời...cũng như cố gắng chắp vá lại mọi thông tin.
Bằng bất cứ giá nào.


Phải đảm bảo rằng...con số thiệt hại về mạng sống sẽ không còn tăng lên nữa...
Càng đi sâu, không khí càng trở nên lạnh lẽo. Hơi thở của Argo tan vào bóng tối, mờ nhạt như thể cô cũng có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Nơi này... không giống một hang sói bình thường.


Những dấu vết cào xước trên vách đá. Những mảng máu đã khô đen dính chặt trên mặt đất. Và thứ khiến cô rùng mình nhất, những mảnh giáp vỡ vụn lẫn trong đống xương trắng xóa.
Argo khựng lại, nhìn chằm chằm xuống một tấm áo choàng rách nát vương vãi trên nền đất.


Vật phẩm...sẽ có tỉ lệ nhỏ rơi ra..sau khi người chơi bỏ mạng
Đó là màu xanh đậm.
Một màu sắc quen thuộc.
Cô biết rõ ai từng mặc nó.
Cô siết chặt nắm tay đến mức móng tay hằn sâu vào da thịt.
"Chỉ cần chạy nhanh là được."
"Tôi đảm bảo lối thoát ở ngay phía trước."


Lời nói đó vẫn còn vang vọng trong đầu cô, từng chữ như một cái tát giáng thẳng vào mặt.
Sau cùng...bước chân dẫn cô đến cuối của cái hang...
Đôi mắt của Argo bắt ngay được thứ gì đó...thứ gì đó được vẽ trên phần đá phẳng của hang động...






Truyện liên quan