Chương 59: Chìa Khóa Của Ngai Vàng Hoen Rỉ.

Những ký tự cũ kỹ, rạn nứt theo thời gian, nhưng vẫn bám chặt vào nền đá lạnh lẽo như một dấu ấn không thể xóa nhòa.
Argo lặng lẽ quỳ xuống, đầu ngón tay nhẹ nhàng phủi đi lớp bụi phủ kín bề mặt. Những vết khắc thô ráp lộ ra dưới ánh sáng mờ nhạt của đuốc.


Cô nhíu mày. Đây không phải là lời cầu cứu. Không phải di thư của những kẻ đã bỏ mạng nơi này.
Mà là một câu chuyện.
Argo lướt ngón tay qua từng nét chữ, đọc chậm rãi như thể đang bóc tách từng mảnh ghép bị vùi lấp trong quá khứ.


Dưới ánh sáng mờ nhạt, cô lặng lẽ đọc từng dòng một.
Argo lướt ngón tay qua từng nét chữ, đọc chậm rãi.
“Một vị vua vĩ đại từng cai trị vùng đất này.
Ngài là kẻ chinh phục, kẻ thống lĩnh, kẻ mang lại trật tự.”


Những hình ảnh mờ ảo lóe lên trong tâm trí Argo, một ngai vàng uy nghi giữa chiến trường đẫm máu, một bóng người đứng sừng sững giữa ánh hoàng hôn đỏ thẫm.
Nhưng rồi...
“Một con sâu nghi ngờ đã len lỏi vào trái tim chính trực của ngài.”
Argo khẽ cau mày.


“Những chiến lợi phẩm chất đống quanh ngai vàng. Những lời xưng tụng ngọt ngào dần biến thành xiềng xích.
Sự trung thành trở thành giả dối, danh dự trở thành tham lam, ánh vàng che mờ lý trí.
Và rồi, ngài quay lưng lại với chính những người từng chiến đấu bên mình.”


Một vương quốc hùng mạnh dần mục ruỗng từ bên trong. Sự vinh quang vặn vẹo thành điều gì đó đáng sợ hơn, một hố sâu không đáy của sự nghi kỵ và phản bội.
“Khi chiếc vương miện rỉ sét nhuốm màu huyết.
Bốn thanh kiếm đã vỡ vụn.”


available on google playdownload on app store


Một hình ảnh thoáng qua tâm trí cô, bốn thanh kiếm gãy, rơi xuống nền đất nứt nẻ. Là ẩn dụ? Hay là sự thật?
“Vị vua không còn là vị vua.
Chỉ là kẻ tội đồ cố gắng vớt vát chút ánh sáng của vị thần…


Ngài bị phong ấn, vùi sâu dưới lòng đất trong một ngôi mộ bằng vàng, nơi chính ánh vàng đã nuốt chửng linh hồn ngài.”
Argo cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Nhưng câu chuyện chưa kết thúc.
“Nhưng linh hồn của ngài không thể yên nghỉ.


Chìa khóa giúp người giải thoát khỏi thân xác đau khổ… đã được trao cho kẻ trung thành nhất…
Kẻ tự nguyện biến thân thành dã thú...bị xiềng xích bởi lòng trung thành...”
Cô nín thở.


Một cái tên lập tức xuất hiện trong tâm trí cô. Một hình bóng mà cô từng nhìn thấy, không phải trong những dòng chữ này, mà là trong ký ức của chính mình.
Argo hít một hơi thật sâu.
“…Điều này khác hoàn toàn so với bản beta.”


Rồi ánh mắt của Argo rời khỏi những ký tực trên bức tường...để hướng đến...một thứ gì đó to lớn hơn...
Dưới ánh sáng lờ mờ từ những khe nứt trên trần hang, một hình vẽ chợt hiện ra, tách biệt khỏi dòng chữ.
Cô đứng dậy, bước chậm rãi đến gần.


Trên vách đá sần sùi, một bóng hình khổng lồ hiện lên...
Một thân hình cao lớn, lưng còng, chiếc bờm trắng mọc tung, hoang dại như những chiếc sừng vươn lên đỉnh đầu.
Đôi mắt đỏ rực, sâu thẳm như than hồng cháy âm ỉ. Một tay nắm chặt đại kiếm, một tay siết lấy chiếc khiên răng cưa.


Và phía sau nó....
Những chiến binh nhỏ bé hơn, quỳ rạp xuống như những kẻ trung thành, cúi đầu trước bóng hình ấy.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Argo.
Cô không cần phải suy đoán thêm nữa.
Cô đã từng thấy nó.
Trước cánh cổng tầng hai.
Con trùm của tầng một.
Illfang the Kobold Lord.
“Ực...”


Cổ họng Argo khô khốc.
Hơi thở cô rối loạn, dạ dày như bị thắt lại khi đôi mắt chạm vào hình vẽ trên vách đá.
Nó… đang nhìn cô.


Dù chỉ là những nét khắc thô sơ trên bề mặt đá, nhưng đôi mắt rực đỏ ấy, dù là một phần của hình chạm khắc...vẫn khiến cô có cảm giác bị giam cầm trong ánh nhìn đó.
Cảm giác ngột ngạt len lỏi vào từng thớ thịt, khiến cô nhận ra một điều…
Cô không thể ở lại đây nữa.


Argo lùi lại một bước...rồi hai bước.
Lòng bàn tay lạnh toát, mồ hôi túa ra trên gáy, cô quay phắt người, cắm đầu lao ra khỏi hang động.
Tiếng bước chân vang vọng trong không gian chật hẹp, nhịp tim cô dồn dập hòa lẫn vào hơi thở gấp gáp. Đôi mắt cô căng ra, bám vào từng tia sáng lờ mờ phía trước.
Chạy.


Phải rời khỏi đây.
Gió lạnh quất vào da thịt khi cô lao qua những lối đi ngoằn ngoèo. Những bóng tối đổ dài trên vách đá như những bàn tay vô hình chực chờ vươn ra níu lấy cô.
Nhưng cô không dừng lại.
Argo băng qua con sói đang ngủ một cách yên lặng, di chuyển như một cái bóng.
Không thể dừng lại.


Không biết bao lâu, cuối cùng ánh sáng mờ nhạt từ bên ngoài hiện ra. Một lối ra.
Argo lao khỏi cửa hang, suýt ngã nhào khi đôi chân lún nhẹ xuống lớp đất và đá vụn.
Cô gập người, chống hai tay lên đầu gối, há miệng hít lấy từng ngụm không khí.
Trái tim vẫn chưa chịu dịu xuống.


Đôi mắt Argo mở to, nhìn lại bóng tối sâu hun hút phía sau lối vào hang động. Cô siết chặt tay, cố gắng kìm lại cơn run rẩy.
Những gì cô vừa đọc....những gì cô vừa thấy......
Tất cả đều khác với bản beta.
Câu chuyện đó không chỉ là một truyền thuyết cũ kỹ.
Nó là sự thật.


Illfang… không chỉ là một con trùm tầng.
Nó là kẻ nắm giữ chiếc chìa khóa của một lời nguyền.
Và nếu vậy… thì trận chiến trên tầng một không đơn giản như những gì mọi người nghĩ.
Cô đã vô tình chạm vào một bí ẩn mà đáng lẽ ra không ai nên biết.


Argo nuốt khan, rồi lặng lẽ quay lưng rời khỏi nơi đó, nhưng trong lòng cô biết rõ....
‘Mình không thể giả vờ như chưa từng đọc những dòng chữ ấy.’
Ánh nắng cuối ngày chiếu trên bãi đá trũng đã tắt. Nhường chỗ cho bóng đêm nuốt trọn vạn vật.


Bỗng, một tiếng động khẽ vang lên như thể bước ra từ khu vực sâu thẳm.
Argo lập tức dừng lại, nín thở.
Móng vuốt lướt trên nền đá. Một âm thanh trầm thấp, gần như là tiếng thở nặng nề.
Cô từ từ ngẩng đầu lên.
Và tim cô như thắt lại.


Giữa bóng tối đặc quánh....một đôi mắt phát sáng chậm rãi mở ra.
Không phải một. Không phải hai.
Mà là sáu.
Sáu con mắt, to bằng nắm tay, sáng rực lên như đốm lửa xanh ma quái trong bóng tối.
Một con quái vật khác. Không phải con sói khổng lồ lúc nãy.


Cái bóng trước mặt cô cao lớn hơn nhiều, đôi tai dựng lên nhọn hoắt, những chiếc răng nanh lấp ló dưới ánh sáng lờ mờ.
Một con Alpha.
Không.
Có thể... là thứ cao hơn cả Alpha.
Cơ thể Argo căng cứng lại, từng dây thần kinh trong người cô gào thét bảo cô chạy ngay đi.
Nhưng cô không thể.
Không phải vì sợ.


Mà vì....
Con quái vật đang nhìn thẳng vào cô.
Không chớp mắt. Không cử động.
Sáu con mắt xanh rực ấy ghim chặt lấy cô như một bản án đã định sẵn.
Áp lực vô hình từ đôi mắt ấy đè nặng lên Argo, khiến hơi thở cô trở nên gấp gáp.


Một phần bản năng mách bảo cô rằng nếu cô quay đầu chạy ngay lúc này, nó sẽ đuổi theo. Và cô không chắc mình có thể thoát.
Bóng tối bên trong hang như đang chuyển động, từng đợt hơi thở trầm thấp hòa vào khoảng không tĩnh lặng.
Một mùi ngai ngái thoảng qua, mang theo hơi thở của quái vật và đá lạnh.


Argo chầm chậm lùi lại một bước.
Con quái vật không nhúc nhích.
Cô lùi thêm một bước nữa.
Vẫn không có phản ứng.
Nhưng khi cô chuẩn bị bước thêm một bước nữa...
Soạt.


Một tiếng động khẽ vang lên. Chỉ là một cử động rất nhỏ, một móng vuốt khẽ cào nhẹ lên nền đá. Nhưng từng sợi lông trên cơ thể Argo đều dựng đứng.
Cô cắn chặt môi. Không thể chần chừ.
Mười bước.
Mười bước nữa là cô sẽ ra khỏi phạm vi hang động.
Chín.
Tám.
Bảy.


Nhưng đúng lúc đó....
Bóng tối bỗng chuyển động.
Một tiếng gầm trầm thấp, như tiếng sấm rền vọng từ sâu dưới lòng đất, lan khắp không gian.
Argo nghiến chặt răng, giật người quay lưng bỏ chạy.
Và đúng như cô dự đoán...
Ầm!


Một luồng gió mạnh quét qua sau lưng, tiếng đá vụn vỡ vụn vang lên khi một thứ gì đó vừa giáng mạnh xuống nền đất nơi cô vừa đứng.
Nếu cô chậm một giây thôi....
Không. Không có thời gian để nghĩ.
Argo lao đi, băng qua những tảng đá lởm chởm, tận dụng mọi địa hình để cắt đuôi con quái vật.


Sau lưng, tiếng móng vuốt cào vào đá, tiếng hơi thở gầm gừ của kẻ săn mồi đuổi theo sát nút.
Nó nhanh. Quá nhanh.
Argo nghiến răng.
Cô không thể chạy mãi.
Phải có cách khác.
Một kế hoạch lóe lên trong đầu, nhưng cô chỉ có một cơ hội duy nhất.
Nếu thất bại...


Cô sẽ trở thành con mồi của thứ đang ẩn mình trong bóng tối kia.
Tiếng bước chân của con quái vật vang dội trong không gian chật hẹp của hang động, nhanh, nặng nề, và không chút do dự.


Argo siết chặt hàm răng, đôi chân lao đi như cơn gió. Cô đã đẩy tốc độ của mình đến giới hạn, nhưng cảm giác áp lực sau lưng càng lúc càng lớn.
Nó đang rút ngắn khoảng cách.


Cô có thể nghe thấy hơi thở gấp gáp của nó, cảm nhận được những đợt gió lạnh lẽo phả vào gáy mình mỗi khi nó vung móng.
Nó nhanh hơn cô.
Nhanh hơn rất nhiều.


Argo siết chặt nắm tay, cơ thể cô phản ứng theo bản năng. Một bước chân lệch hướng, một cú đạp chân vào tảng đá gần nhất...cô lao về phía một bức tường, dùng đó làm điểm bật, đổi hướng trong chớp mắt.
Soạt!


Một tiếng xoẹt chói tai vang lên ngay bên tai khi móng vuốt sắc nhọn của con quái vật cắt xuyên qua khoảng không nơi cô vừa đứng.
Chỉ cần chậm một tích tắc...
Argo không dám nghĩ tiếp.
Cô lăn một vòng trên mặt đất, nhanh chóng bật dậy và tiếp tục chạy.
Nhưng...
Nó vẫn đuổi theo.


Và lần này, nó không để bị đánh lừa.
Nó đã quen với tốc độ của cô.
Lần này, khi cô đổi hướng, nó không còn vung móng theo quán tính nữa.
Nó đợi.
Rồi ngay khi cô tiếp đất...
ẦM!
Một cú vồ mạnh mẽ nện xuống nền đất, đất đá văng tung tóe.


Argo chật vật lăn người tránh né, nhưng cô cảm thấy một cơn đau nhói ở chân.
Một vết cắt.
Không sâu, nhưng đủ để làm chậm cô lại.
Một con số sát thương khổng lồ hiện lên trên đầu Argo. Vốn là người dồn toàn bộ điểm thuộc tính vào tốc độ.


Cũng như sử dụng áo giáp nhẹ nhằm tăng tính linh hoạt. Lượng máu của cô không nhiều.
Chúng đã tụt thẳng xuống mức báo động sau đòn vờn nhẹ nhàng.
“ch.ết tiệt!”
Cô cắn răng, ép bản thân phải đứng dậy. Không thể dừng lại. Không thể để bị bắt.
Nhưng khi Argo vừa ngẩng đầu lên...


Sáu con mắt phát sáng kia đã ở ngay trước mặt cô.






Truyện liên quan