Chương 60: Sáu con mắt và vực sâu.
Thời gian như đông cứng.
Argo cảm thấy cơ thể mình hóa đá khi đối mặt với con quái vật.
Nó đứng đó, sừng sững như một bóng ma khổng lồ trong bóng tối, sáu con mắt xanh ma quái rực sáng, phản chiếu hình ảnh nhỏ bé của cô.
Cô chưa từng thấy con quái nào như thế này. Không trong bản beta. Không trong bất cứ dữ liệu nào cô biết.
‘ch.ết tiệt...!’
Nhưng Argo không có thời gian để suy nghĩ.
Cô nghiến răng, dồn hết sức lực vào đôi chân và lao sang một bên...
Vụt!
Không khí bị xé rách, cái bóng đen lao vùn vụt như một cơn bão, mang theo nỗi tuyệt vọng và cơn ác mộng đang trực chờ..
Nhanh.
Nhanh đến mức mắt cô không kịp bắt kịp.
Cô chỉ kịp cảm nhận một cơn gió mạnh quét qua, rồi cả cơ thể cô bị hất văng đi như một mảnh giấy.
Rầm!
Lưng cô va mạnh vào vách đá. Một cơn đau nhói xuyên suốt cột sống, phổi như bị ép lại, hơi thở cô nghẹn đi trong thoáng chốc.
“Khụ...!”
ch.ết tiệt.
Cô loạng choạng đứng dậy, nhưng.....
Cộp.
Con quái vật đã ở ngay trước mặt.
Nó không vồ đến ngay lập tức.
Nó đang quan sát.
Cô có thể thấy rõ hơn hình dạng của nó dưới ánh sáng nhạt nhòa từ miệng hang.
Cao lớn. Cơ bắp cuồn cuộn.
Bộ lông sẫm màu, nhưng có những hoa văn ánh bạc lấp ló trên lớp da bên dưới.
Sáu con mắt.
Ba đôi mắt xanh sáng rực, lạnh lẽo và không có chút cảm xúc nào....ngoại trừ một thứ duy nhất:
‘Sự phán xét.’
Argo rùng mình.
Không.
Không phải chỉ là một con quái vật bình thường.
Nó có trí tuệ. Nó đang cân nhắc.
Cô không biết nó là gì. Không có dữ liệu nào về nó. Không có thông tin nào trong bản beta.
Nó không nên tồn tại.
Vậy mà, nó đang đứng ngay trước mặt cô.
Cộp!
Con quái vật nhấc một chân lên.
Argo siết chặt nắm tay.
Không thể trốn thoát. Không thể chạy.
Chỉ có một cách duy nhất....
Cô phải chiến đấu.
Nhưng đôi tay đã run rẩy, cơ thể mèm oặt vì đau đớn và kiệt sức sau khi lĩnh trọn 2 đòn tấn công bất ngờ...
Chỉ cần....chỉ cần lĩnh một đòn nữa...dù là lướt qua...điểm sinh mạng của cô sẽ hết và...thế là kết thúc...
Cơ thể cô không còn nghe theo ý chí nữa.
Đau đớn. Kiệt sức. Hơi thở đứt quãng, nặng nề như thể từng ngụm không khí cũng trở thành gánh nặng.
Tứ chi rã rời, từng khớp xương như gào thét đòi nghỉ ngơi, nhưng không...Argo không được phép gục ngã.
Chỉ cần một đòn nữa, dù chỉ lướt qua, điểm sinh mệnh của cô sẽ về con số không. Không có cơ hội thứ hai. Không có đường lui.
Con quái vật đứng đó, lừng lững giữa bóng tối, sáu con mắt sáng rực như những đốm lửa xanh ma quái. Không chút xao động, không vội vàng, nó nhìn cô, quan sát cô, như một vị thần phán xét kẻ phàm trần.
Trong khoảnh khắc này, Argo có thể cảm nhận được, nó không chỉ là một con quái vật. Thứ đứng trước mặt cô mang theo một sự uy nghiêm cổ xưa, một sức mạnh vượt quá tầm hiểu biết của con người.
Chạy trốn ư? Cô đã thử.
Chiến đấu? Với thân thể này sao? Một vết thương nữa thôi là đủ để kết thúc tất cả.
Cô sẽ ch.ết.
Ý nghĩ đó lướt qua tâm trí cô như một lưỡi dao sắc bén, lạnh lẽo đến thấu xương. Cái ch.ết, ngay trước mắt, cận kề đến mức cô gần như có thể chạm vào.
Không... Không thể kết thúc như thế này.
Cô nghiến chặt răng, cố gắng giữ cho đôi chân không khuỵu xuống. Cô không thể từ bỏ. Không được phép từ bỏ. Dù chỉ còn một tia hy vọng nhỏ nhoi, cô cũng phải bám lấy nó.
Bàn tay run rẩy lần tìm thanh dao găm bên hông, một vũ khí quá nhỏ bé so với thứ đang đứng trước mặt cô.
Lưỡi dao mỏng manh, ngắn ngủi, so với bộ móng vuốt sắc nhọn của kẻ thù, chẳng khác nào một mảnh sắt vô dụng.
Nhưng ngay cả khi chỉ có một thanh dao cùn, một cơ thể rệu rã, Argo vẫn sẽ chiến đấu.
Cô chỉ cần tìm một kẽ hở.
Một cơ hội.
Chỉ một giây....
Cộp.
Một bước chân.
Con quái vật đã di chuyển.
Không kịp suy nghĩ. Không kịp do dự.
Cơ thể cô phản ứng theo bản năng, mọi dây thần kinh gào thét... ‘CÚT KHỎI ĐÂY!’
Dồn hết sức vào đôi chân, Argo lao thẳng về phía trước, không phải để tấn công, mà để chạy trốn.
Nếu không thể đánh bại nó...
Cô phải tìm cách thoát ra khỏi đây, trước khi tất cả chấm dứt.
Đúng lúc này....
“Lộc cộc!”
Những quả bom khói nhỏ lăn lông lốc dưới chân con quái vật.
Không một tiếng động, không một dấu hiệu báo trước. Chúng xuất hiện như thể bóng tối vừa sinh ra chúng, lăn nhẹ trên nền đá, đọng lại dưới móng vuốt của con sói sáu mắt.
Một giây.
Hai giây.
Rồi...
BÙM!
Khói đen dày đặc bùng lên, nuốt chửng bóng hình khổng lồ trong làn sương mờ. Tiếng nổ không quá lớn, nhưng đủ để làm xao động không khí, khiến Argo theo bản năng quay đầu lại.
Trong thoáng chốc, cô nhìn thấy con quái vật khựng lại, đôi mắt sáng rực lóe lên giữa màn khói mịt mù.
Một cơ hội.
Argo không lãng phí dù chỉ một giây.
Cắn chặt răng, cô dồn hết sức vào đôi chân, lao thẳng về phía bóng tối phía trước.
Dù không biết chuyện gì vừa xảy ra, dù không rõ ai đã ném những quả bom khói này...cô cũng không có thời gian để bận tâm.
Chỉ cần thoát khỏi đây trước khi con quái vật kia lấy lại tầm nhìn.
Bởi vì nếu không...
Cô sẽ không có cơ hội thứ hai.
Với tất cả sức lực còn sót lại, Argo nhanh chóng bật người, lấy những hòn đá xếp trồng lên nhau làm điểm tựa.
Như một con mèo, thoăn thoắt và uyển chuyển, cô leo lên trên...
Argo biết một con đường tắt để rời khỏi nơi này mà không cần đi trực tiếp qua cánh rừng hay đi vòng qua nó.
Nhưng đường đi cực kỳ nguy hiểm và gian nan...
Đó là leo lên những mỏm đá khổng lồ của khu đá trũng.....
Không có lựa chọn nào khác.
Argo siết chặt tay, cơ thể căng cứng vì kiệt sức nhưng ý chí vẫn bùng cháy mạnh mẽ.
Bàn tay cô bám chặt vào vách đá gồ ghề, từng ngón tay bấm sâu vào những kẽ nứt nhỏ bé như thể chúng là sợi dây cuối cùng níu giữ cô khỏi vực thẳm của cái ch.ết.
Từng bước, từng nhịp thở, từng cú kéo người lên đều khiến cơ bắp cô gào thét. Cơn đau lan khắp cơ thể, nhưng cô không dừng lại.
Phía dưới, màn khói đang tan dần.
Một tiếng gầm trầm thấp vọng lên, rung chuyển không khí xung quanh.
Sáu con mắt rực sáng xuyên qua làn sương mờ, quét qua những bóng tối phủ kín vách đá.
Nó đang tìm cô.
Những móng vuốt lướt trên nền đá, rồi đột ngột....
Bộp!
Con quái vật nhảy lên.
Argo rùng mình. Cô không dám quay đầu lại, nhưng cũng không cần phải làm vậy để biết chuyện gì đang xảy ra. Bản năng mách bảo cô rằng nếu cô chậm dù chỉ một giây, nếu để nó chạm vào...
Mọi thứ sẽ chấm dứt.
Hơi thở dồn dập, Argo dồn toàn bộ sức mạnh vào đôi tay, kéo mình lên thêm một đoạn nữa.
Những mỏm đá sắc nhọn cào rách lòng bàn tay cô, máu loang ra giữa những ngón tay, nhưng cô không buông.
Một chút nữa.
Chỉ một chút nữa thôi.
Ngay khi cô vừa với tới một rìa đá rộng hơn để có thể đứng vững...
Rầm!
Một cú va chạm mạnh từ phía dưới khiến cả vách đá rung lên.
Con quái vật đã nhảy đến sát ngay bên dưới cô.
Và lần này, nó đã nhìn thấy cô.
‘Không...”
Argo không kịp phản ứng.
Cơ thể cô đang rơi.
Mọi thứ chỉ diễn ra trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, lòng bàn tay trượt khỏi vách đá lạnh lẽo, cơ thể mất thăng bằng, và phía dưới là cái ch.ết đang chờ đợi.
“Bắt lấy...”
Nhưng trước khi nỗi kinh hoàng kịp bóp nghẹt tâm trí, một bàn tay đã vươn ra từ bóng tối, nắm chặt lấy cổ tay cô.
Lực kéo đủ mạnh để giữ cô lại giữa khoảng không.
Hơi thở dồn dập, tim đập loạn nhịp, Argo ngước lên, và ánh mắt cô lập tức chạm phải một đôi mắt màu xanh lam ngọc rực sáng trong màn đêm.
Không phải ánh sáng lạnh lẽo như sáu con mắt của con quái vật bên dưới.
Mà là một ánh sáng trong trẻo, sâu thẳm như bầu trời đêm đầy sao.
Dưới ánh trăng mờ nhạt, gương mặt người đó bị che khuất sau chiếc mũ trùm đầu màu da xám. Trông bí hiểm, nhưng lại cho Argo cảm giác an toàn.
“Cảm...cảm ơn...”
Giọng nói trầm thấp vang lên, vững chãi nhưng cũng mang theo chút gì đó như một nụ cười thoáng qua.
"Tóm được rồi."
Không cho Argo cơ hội để do dự, bàn tay kia kéo mạnh.
Cô cảm nhận được cơn đau nhói chạy dọc cánh tay khi cơ thể bị giật lên khỏi mép vực, nhưng cô không có thời gian để bận tâm.
Bởi vì ngay giây tiếp theo....
Rầm!
Một bóng đen khổng lồ lao lên từ phía dưới, những chiếc răng sắc bén đớp vào khoảng không nơi cô vừa ở.
Nếu chỉ chậm một giây thô....
Argo rùng mình.
Hơi thở cô rối loạn, nhưng khi nhìn lại người trước mặt, đôi mắt xanh lam ấy vẫn bình thản như thể mọi thứ đã nằm trong dự liệu.
"Giờ thì," người đó nói, vẫn giữ chặt lấy cổ tay cô, "cô còn muốn chơi đùa với con quái vật này nữa không?"
Argo thở hổn hển, hơi nóng tỏa ra từ lồng ngực khi cô cố gắng lấy lại nhịp thở. Bên dưới, con quái vật gầm lên điên cuồng, sáu con mắt rực cháy trong bóng tối như những chiếc đèn giao thông.
Cô chưa từng thấy một con quái vật nào như thế này trước đây, hoặc đúng hơn, cô không muốn tin rằng nó tồn tại.
"ch.ết tiệt..." Cô rít khẽ, cảm giác đau nhói chạy dọc cánh tay vì cú kéo mạnh lúc nãy.
“Tại sao cậu vẫn ở đây?” sự tò mò lấn át cơn đau, Argo lo lắng nhìn Ren.
Ren không đáp ngay. Cậu chỉ đứng đó, khuôn mặt được giấu sau chiếc mũ trùm đầu của áo giáp, đôi mắt xanh lam như ánh trăng phản chiếu trên mặt hồ.
Ngọn gió đêm thổi qua, cuốn theo hơi lạnh từ vách đá và mùi máu tanh thoảng trong không khí.
Bên dưới, con quái vật tiếp tục gầm lên. Nó đập mạnh vào trụ đá bằng móng vuốt khổng lồ, tạo nên những âm thanh rợn người. Đất đá rơi lả tả, báo hiệu rằng nơi này sẽ không trụ vững được lâu nữa.
Ren vẫn nhìn cô, đôi mắt không chút dao động. Cuối cùng, cậu cất giọng, bình thản đến đáng sợ:
"Vì có kẻ ngu ngốc nào đó...quá tự tin vào khả năng của mình."
Argo nhíu mày. Câu trả lời đó chẳng giải thích được gì cả.
Cô mở miệng định nói gì đó, nhưng ngay lúc đó...
Rắc!
Một vết nứt lớn chạy dọc theo trụ đá.
Cả nền đá rung chuyển dữ dội, như thể sắp vỡ vụn bất cứ lúc nào.
Không thể ở đây lâu hơn nữa.
Argo nuốt xuống những câu hỏi còn dang dở, đôi tay vẫn còn run rẩy siết chặt lấy vách đá để giữ thăng bằng. "Nếu cậu đã ở đây, thì giúp tôi ra khỏi chỗ ch.ết tiệt này đi!"
Ren vẫn im lặng trong một giây ngắn ngủi.
Rồi, đột nhiên, cậu nở một nụ cười nhẹ, lạnh lẽo như gió đêm.
"Giữ chặt lấy."
Trước khi Argo kịp phản ứng, Ren đã kéo cô về phía mình.
Và ngay giây tiếp theo, cả hai lao xuống dưới, thẳng vào bóng tối hun hút bên dưới vách đá.