Chương 61: Đêm Tràn.

Cơn gió quất vào mặt Argo khi cả hai rơi xuống, tóc và áo choàng của cô tung bay trong không trung.
Cảm giác mất trọng lực trong khoảnh khắc ngắn ngủi khiến lồng ngực cô thắt lại.
Cô đã nghĩ Ren sẽ kéo cô lên. Nhưng không....
Cậu lại chọn cách nhảy xuống.
‘Tên điên này nghĩ gì vậy?!’


Bên dưới, thứ duy nhất chờ đợi họ là bóng tối sâu hun hút, không hề có điểm tựa nào. Nếu tiếp tục thế này...
Nhưng đúng lúc đó, Ren đột ngột giật mạnh cô sang một hướng khác.
Argo cảm thấy cơ thể bị kéo lệch khỏi quỹ đạo rơi tự do. Không gian xung quanh xoay tròn trong khoảnh khắc, rồi...
"Bịch!"


Họ đáp xuống một bề mặt nghiêng, lăn nhào qua những tảng đá gồ ghề. Cảm giác đau đớn dội lên từng khớp xương khi Argo lăn lộn theo quán tính. Lớp bụi đá bay mù mịt, che khuất tầm nhìn của cô.
Phải mất vài giây, cô mới có thể dừng lại, hơi thở hỗn loạn. Đau. Nhưng ít nhất, cô vẫn sống.


Argo loạng choạng ngẩng đầu lên.
Nơi họ rơi xuống không phải là vực thẳm như cô tưởng, mà là một đường dốc đá dẫn xuống phía dưới lòng đất.
Những vết rạn và khe hở trên vách đá lờ mờ phản chiếu ánh sáng từ đâu đó xa xăm.


Ren ngồi cách cô không xa, một tay chống xuống đất để giữ thăng bằng nhờ vào sợi dây thừng chắc chắn được giăng từ trước.
Cậu nghĩ rằng nó đủ để giúp cả hai đi xuống thêm một đoạn nữa...nhưng có vẻ nó sắp bị đứt rồi.
Trong lòng cậu thở dài và thầm cảm ơn người bán hàng lúc trưa.


Ren siết nhẹ bàn tay, cảm nhận sức nặng của sợi dây thừng trong lòng bàn tay mình.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, cậu nhớ lại cuộc trò chuyện với ông chủ tiệm tạp hóa lúc trưa.
.......
“Cậu nhóc, chờ đã.”


available on google playdownload on app store


Ren đang định rời đi sau khi mua xong bột phấn theo dõi thì bị gọi lại. Ông chủ tiệm chống tay lên quầy, nhìn cậu với vẻ cân nhắc.
“Cậu định đến khu đá trũng, đúng không?”
Ren thoáng khựng lại. Cậu không nói gì, nhưng phản ứng đó đã đủ để ông ta chắc chắn.


“…Thế thì mang cái này theo đi.”
Trước khi Ren kịp phản ứng, ông chủ đã ném về phía cậu một cuộn dây thừng chắc chắn, cùng với một túi nhỏ đựng vài quả bom khói.
Cậu bắt lấy theo phản xạ, chớp mắt nhìn ông ta đầy thắc mắc. “Tôi không mua thứ này.”


“Là quà tặng.” Ông chủ khoanh tay, nhướng mày. “Tôi đã bán hàng cho nhiều kẻ ngốc cố mò đến chỗ đó rồi, nên tôi biết thứ gì hữu dụng. Tin tôi đi, một khi đến khu đá trũng, cậu sẽ thấy mang theo dây thừng là điều cần thiết.”


Ren không hỏi thêm. Cậu chỉ im lặng cất đồ vào túi, rồi cúi đầu thay lời cảm ơn trước khi rời đi.
.....
Giờ đây, giữa lòng hang tối tăm này, Ren cuối cùng cũng hiểu lời ông chủ tiệm muốn nói.
Cậu buông một hơi thở dài, siết chặt sợi dây trong tay.


Nếu lúc đó không nhận lấy món quà kia… Có lẽ bây giờ, họ đã thực sự rơi xuống đáy vực rồi.
Cậu hơi nhíu mày, nhưng vẻ mặt vẫn điềm tĩnh như thể vừa rồi không phải là một pha suýt ch.ết.


Sáu con mắt sáng rực trong bóng tối. Ánh sáng dần chuyển thành màu đỏ sát khí, sâu trong đôi mắt.
Con quái vật vẫn chưa bỏ cuộc. Nó đã phát hiện ra họ. Và lần này, không còn đường nào để trốn thoát nữa.


Argo nuốt khan, bàn tay siết chặt con dao găm khi sống lưng cô lạnh toát. Sáu con mắt phát sáng kia đang nhìn chằm chằm vào họ từ trên cao, như một vị thần phán xét những kẻ phàm trần đã xâm phạm lãnh thổ của nó.
Cô lén liếc sang bên cạnh, cậu thiếu niên kia vẫn chưa đứng vững, hơi thở còn hỗn loạn.


Mồ hôi chảy dài trên thái dương cậu, đôi mắt tối màu phản chiếu ánh sáng xanh ma mị từ con quái vật trước mặt.
"Cậu..." Argo khẽ nghiến răng, đấu tranh giữa việc bỏ mặc cậu hay kéo cậu chạy cùng. "Cậu có kế hoạch nào không?"
Cậu thiếu niên cắn môi, rõ ràng cũng đang cân nhắc.


Không một lời đáp lại ngay lập tức. Không một câu khẳng định chắc nịch hay một kế hoạch điên rồ nào đó. Chỉ có sự im lặng nặng nề giữa họ, và nhịp thở gấp gáp của cả hai.
Argo hạ thấp người, siết chặt con dao găm trong tay. Nếu không thể chạy, họ chỉ có thể chiến đấu.


Argo nghiến răng, ép mình đứng dậy dù đôi chân vẫn còn run rẩy sau cú rơi vừa rồi.
Hơi thở của cô nặng nề, nhưng cơn đau nhói trên cơ thể nhanh chóng bị đẩy lùi bởi một thứ khác....sự cảnh giác.


Cô lia mắt nhìn xung quanh. Đường dốc đá trơn trượt kéo dài xuống một nơi tối tăm không rõ điểm cuối.
Những vết rạn trên vách đá hắt ra thứ ánh sáng nhợt nhạt, nhưng không đủ để cô xác định được đây là đâu.


“Nếu nó nhảy xuống đây...vách đá này sẽ xụp đổ.’ Ren cố giữ bình tĩnh khi quan sát 6 đôi mắt sáng rực trong bóng tối đang nhìn chằm chằm cả hai.
Argo cũng nhận ra điều đó. Cô cắn môi, bàn tay vô thức siết lại bên hông, nơi lưỡi dao găm vẫn còn đó.


Nhưng ngay cả khi có vũ khí trong tay, cô cũng chẳng thể làm gì trước con quái vật này.
Không thể chiến đấu. Không thể bỏ chạy.
Nếu nó nhảy xuống, nền đá mong manh này sẽ sụp đổ hoàn toàn, cả cô và Ren đều sẽ bị chôn vùi dưới đống đổ nát.
Bóng tối tĩnh lặng đến nghẹt thở.


Tiếng thở trầm thấp của con quái vật vang vọng giữa không gian chật hẹp, như thể nó đang đánh giá con mồi của mình.
Sáu đôi mắt rực cháy trong màn đêm, phản chiếu hình ảnh của hai kẻ nhỏ bé, bất lực.
Argo siết chặt nắm tay. Cô ghét cảm giác này.
Ghét việc mình bị dồn vào chân tường.


Ghét việc không thể làm gì.
Mắt cô lướt qua Ren. Cậu trai kia cũng đang căng thẳng quan sát từng cử động của con quái vật. Nhưng điều khiến cô bất ngờ là....cậu ta không có vẻ gì là hoảng loạn cả.
Sợ hãi? Có. Nhưng hoảng loạn? Không.


Ren khẽ nghiêng người, kéo sợi dây thừng lên một chút, như thể đang tính toán điều gì đó.
“Cô leo lên được không?” Cậu hỏi, giọng trầm và gấp gáp.
Argo nhíu mày.
“Bằng cách nào?”
Ren không trả lời ngay. Thay vào đó, cậu nhìn thoáng qua con quái vật một lần nữa, rồi thì thầm:


“Nếu tôi làm nó phân tâm… cô có thể tìm cách thoát ra không?”
Ren không đợi câu trả lời.
Cậu thò tay vào túi áo, móc ra hai quả bom khói nhỏ màu xám đậm, loại bom đặc chế với mùi hăng nồng đủ để khiến những con quái vật có khứu giác nhạy bén phải phát điên.


Nó là một trong số những quả bom khói ở trong túi quà tặng.
‘Có lẽ mình nên đem mấy thứ này bên người...thường xuyên...’
Ngón tay cậu siết chặt, rồi không chút do dự, Ren ném mạnh chúng về nơi cao. Chỗ mà con quái vật đang quan sát họ.
Tách!


Âm thanh nhỏ vang lên, rồi ngay lập tức, một làn khói đặc quánh bùng lên, lan tỏa khắp không gian chật hẹp.
Tiếng gầm của con quái vật Alpha lập tức vang lên như một hồi chuông cảnh báo. Sáu đôi mắt của nó vằn lên tia giận dữ, móng vuốt cào mạnh xuống nền đá, tạo thành những vệt sâu hoắm.


Làn khói chứa đầy tinh dầu gây kích ứng tràn vào khứu giác, khiến nó đau đớn.
Gừ...
Con Alpha lùi lại một bước, gầm rú điên cuồng.
Rồi, như thể mất hết kiên nhẫn...
Nó nhảy thẳng xuống.


Nền đá dưới chân Ren và Argo rung chuyển dữ dội. Một vết nứt lan rộng ra, từng mảng đá lớn bắt đầu rơi xuống vực.
Không kịp suy nghĩ, Ren túm lấy cổ tay Argo.
"Giữ chặt dây!" Cậu hét lên.
Ngay lúc đó, cả hai bị kéo xuống theo đống đá vỡ vụn, lao thẳng vào màn đêm vô định bên dưới.


Ngay khoảnh khắc con Alpha đáp xuống, nền đá không chịu nổi sức nặng khổng lồ của nó.
Rắc!
Một tiếng nứt vỡ chói tai vang lên.
Vết nứt nhỏ ban đầu lan rộng, rồi chỉ trong chớp mắt...
TÁCH!
Cả mặt đá vỡ vụn.


Ren và Argo không kịp phản ứng. Cả hai bị lực hút kéo xuống cùng đống đá vỡ, còn con quái vật Alpha gầm lên giận dữ khi mặt đất sụp đổ dưới chân nó.
Từng khối đá lớn rơi xuống, cuốn theo bóng đen khổng lồ lao thẳng vào vực sâu.


Làn khói mịt mù vẫn chưa tan, chỉ còn tiếng đá rơi loạn xạ, tiếng gió rít gào và bóng tối nuốt chửng mọi thứ.
Ren cố siết chặt sợi dây thừng, nhưng cú rơi quá nhanh, quá mạnh...
Sợi dây kéo căng hết mức, rung lên bần bật, rồi...
Đứt!
Cả hai bị nhấn chìm vào màn đêm vô tận.
....


“Pheww...kém chút nữa thì....”
Giọng nói khàn khàn yếu đuối cùng tiếng thở dồn dập của Ren bỗng phá tan không khí yên lặng của màn đêm sâu thẳm.


‘Chưa bao giờ...mình cảm thấy biết ơn công việc trước đây như thế này...vệ sinh lau chùi những mái nhà trên cao mà không có công cụ bảo hiểm đầy đủ...tên điên nào dám làm chứ? À là mình...’
Ren bám víu vào những hốc đá và đang từ từ leo lên.


Ren thả lỏng cơ thể trong giây lát, mồ hôi lạnh rịn ra trên trán khi cảm giác đau nhức từ những mảng đá nhọn cứa vào lòng bàn tay...
“Lần sau... mình sẽ viết đánh giá thật tốt cho chủ tiệm.”


Không có sợi dây thừng đó, không có những quả bom khói miễn phí đó....chắc chắn cậu đã không còn tồn tại để thở phào ngay lúc này.
Ren leo được một quãng lại phải tấp lại nghỉ ngơi, cậu không leo một mình...mà còn cõng Argo ở trên lưng...
“Còn cô thì sao?”


Cậu quay sang Argo, người vẫn chưa lên tiếng nãy giờ.
Bóng tối dày đặc che khuất phần lớn gương mặt cô, nhưng từ hơi thở gấp gáp cùng tiếng loạt soạt khi cô cử động, có vẻ cô vẫn chưa hết kinh hoàng sau pha rơi hụt.


Argo khẽ cựa quậy, nhưng sức lực cạn kiệt khiến cô chẳng thể làm gì ngoài việc bám hờ vào vai cậu.
Cô thở nặng nhọc, đôi mắt vàng óng ánh lướt qua khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi của Ren.


"...Cậu còn hỏi được câu đó à?" Giọng cô khàn khàn, gần như chỉ đủ để mình cậu nghe thấy. "Cõng tôi mà còn hơi sức để nói chuyện sao?"
Ren nhếch môi cười mệt mỏi. "Nếu tôi không nói chuyện thì cô sẽ ngủ quên mất."


Argo im lặng trong giây lát, rồi bật cười khẽ. Một âm thanh nhẹ bẫng giữa không gian lạnh lẽo và đầy nguy hiểm.
"Không thể ngủ được đâu..." Cô nói nhỏ, hơi thở vẫn còn đứt quãng. "Cậu nghĩ tôi còn dám rơi tự do lần nữa à?"


"Vậy thì nắm chắc vào." Ren siết chặt tay bám vào mỏm đá phía trên, cảm nhận sức nặng trên lưng mình. "Vì tôi không định leo lại từ đầu đâu."
Một cơn gió lạnh thổi qua, mang theo mùi ẩm ướt của lòng đất. Ở phía xa, ánh sáng nhợt nhạt từ những khe đá vẫn lặng lẽ nhấp nháy.


Họ chưa thoát khỏi nơi này.
Và con đường phía trước, vẫn còn dài lắm.
“Leo lâu rồi mới thấy...nặng thật...” Ren lẩm bẩm...
“Cái gì cơ?” Argo vùng vẫy.
Ren nhếch môi, dù cậu cũng chẳng còn hơi sức để mà cười nổi nữa.
"Cô nghe nhầm đấy."


Argo hừ một tiếng, định phản bác nhưng rồi im bặt. Sự thật là cả người cô bây giờ rệu rã đến mức chẳng còn sức để cãi nhau với cậu nhóc này nữa.


Ren thở dài, điều chỉnh lại tư thế cõng để có thể leo tiếp. Hai tay cậu đau rát vì phải bám vào những rìa đá sắc nhọn, bắp chân thì căng cứng như thể có thể chuột rút bất cứ lúc nào.
Nhưng ít nhất thì...
Cậu còn sống.
Và Argo cũng vậy.


Bên dưới, tiếng đá vụn rơi lả tả xuống vực sâu, kèm theo những âm thanh lách tách của nền đất nứt vỡ. Cái hố do con quái vật tạo ra chưa hoàn toàn sụp đổ, nhưng cũng chẳng thể chịu nổi lâu hơn nữa.


"Cố thêm chút nữa..." Ren lẩm bẩm với chính mình, siết chặt những ngón tay tê dại của mình vào một vết nứt trên vách đá. "Chỉ một đoạn nữa thôi..."






Truyện liên quan