Chương 62: Bước Qua Bóng Tối.
Bóng đêm vẫn bao phủ khắp con đường mòn dẫn về thị trấn Khởi Đầu, nhưng so với cái vực thẳm tối đen và con quái vật khổng lồ kia, nơi đây lại mang đến cảm giác an toàn đến lạ.
Ren lê từng bước, đôi chân tê cứng như muốn gục xuống ngay tại chỗ. Cõng một người trên lưng suốt quãng đường dài khiến lưng cậu nhức mỏi đến mức chỉ muốn ngã ra đất mà nằm im luôn.
Argo cũng chẳng khá hơn. Cô im lặng suốt đoạn đường, chỉ có hơi thở vẫn còn gấp gáp.
Khi cả hai đến được cổng thị trấn, ánh đèn lồng mờ ảo từ những quán rượu vẫn còn mở muộn phản chiếu lên mặt đất ẩm ướt, tạo nên một cảm giác yên bình đến không thực.
"...Chúng ta sống sót rồi."
Ren lẩm bẩm như thể chỉ để khẳng định rằng đây không phải là mơ.
Argo không đáp lại. Cô khẽ động đậy, rồi chẳng báo trước, cô nhảy xuống khỏi lưng cậu.
Ren loạng choạng suýt ngã, nhưng trước khi kịp than phiền gì, Argo đã đứng thẳng dậy, kéo mũ áo trùm lên che nửa khuôn mặt.
"...Cảm ơn."
Chỉ một từ, nhẹ như gió thoảng, nhưng khiến Ren hơi ngớ người.
Cô gái này, ngay từ đầu đã không hề giống bất kỳ ai cậu từng gặp.
Ren không đáp lại, chỉ hít một hơi thật sâu rồi cười khẽ.
"Không có gì. Chỉ cần đừng nợ tôi quá nhiều là được."
Argo nhướn mày, như thể muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
Dưới ánh đèn lồng, đôi mắt vàng của cô ánh lên một tia sắc bén, nhưng rồi cũng nhanh chóng dịu xuống.
"Chúng ta sẽ còn gặp lại."
Cô để lại một câu như vậy, trước khi quay lưng, lặng lẽ hòa vào bóng đêm của thị trấn.
Argo khựng lại.
Đi được vài bước, cô mới nhận ra có gì đó sai sai…
Khoan đã.
Cậu ta tên gì nhỉ?
Cô cau mày, quay phắt lại. Nhưng khi ánh mắt quét qua con đường vừa đi, bóng dáng cậu thiếu niên đã biến mất vào màn đêm.
Một cơn gió lạnh thổi qua, cuốn theo lớp sương mờ nhạt trên mặt đường. Argo đứng yên một lúc, hơi bối rối.
Cô nhớ giọng nói đó, nhớ cái điệu cười mệt mỏi, nhớ cả cảm giác áp lưng vào cậu khi được cõng suốt quãng đường dài… Nhưng cô không nhớ cậu ta từng nói tên.
"ch.ết tiệt…" Cô lẩm bẩm. Mọi thứ trong ngày hôm nay đều dần vượt qua tầm kiểm soát.
Từ con quái vật đến câu truyện kỳ lạ trên bức tường đá, chúng khiến suy nghĩ của cô dần mông lung...
Cô ghét cảm giác thiếu thông tin như thế này.
Bước chân lại cất lên, nhưng lần này chậm hơn. Trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ duy nhất....cậu thiếu niên đó, sớm muộn gì cô cũng sẽ biết tên.
.....
Con đường dẫn đến nơi giao nhiệm vụ không dài, nhưng đối với một cơ thể rã rời như Ren lúc này, từng bước chân đều nặng nề như kéo theo hàng tấn đá.
Cậu lê bước qua những con phố vắng vẻ trong màn đêm, ánh đèn lồng lắc lư theo làn gió nhẹ, hắt bóng xuống mặt đường lát đá.
Không khí về khuya lành lạnh, nhưng trên lưng áo cậu vẫn còn vương hơi ấm của mồ hôi chưa kịp khô.
Mỗi lần nhấc chân, cơn đau nhức lại truyền lên từ bắp chân, từ lòng bàn tay sưng rát vì leo trèo. Cậu thở hắt một hơi, lơ đãng nhìn lên bầu trời đêm phủ đầy sao.
‘Đáng lẽ mình phải kiệt sức mới đúng…’
Thế nhưng, khi nghĩ đến phần thưởng sắp tới, dòng adrenaline lại âm ỉ dâng lên. Đôi mắt cậu sáng lên trong thoáng chốc.
Dù người đầy bụi đất, dù cơ thể rệu rã, cậu vẫn bước nhanh hơn.
Chỉ cần nhận phần thưởng, cậu có thể ăn một bữa đàng hoàng. Có thể sửa chữa lại trang bị, hoặc nếu may mắn, đủ tiền mua thêm vật phẩm hỗ trợ.
Thậm chí...nếu tiết kiệm đủ nhiều trong khoảng 1-2 tháng, cậu sẽ đủ khả năng để chi trả cho những bộ giáp thép tốt nhất tại tiệm rèn.
Dù chúng chưa phải là tốt nhất, nhưng nhìn vào lớp thép sáng bóng kia xem. Thứ gì có thể xuyên thủng cơ chứ? Nanh của lợn lòi? Hay chiếc hàm sắc như dao cạo của Dire wolf?
‘Mình cũng có thể mua một căn nhà...nếu dành dụm lâu hơn nữa...mà giá nhà ở đây là bao nhiêu nhỉ?’
Một chút hối hả len lỏi trong bước chân. Cánh cửa của trụ sở tiếp nhận nhiệm vụ chỉ còn cách vài bước chân nữa. Ren hít sâu, đẩy cửa bước vào.
Bên trong trụ sở, ánh đèn vàng dịu rọi xuống quầy tiếp nhận, nơi một vài người chơi đang trao đổi với NPC quản lý nhiệm vụ.
Không khí tĩnh lặng nhưng không hoàn toàn vắng vẻ, vài người lính canh NPC đứng gác gần đó, ánh mắt sắc bén quét qua những người ra vào.
Ren bước tới quầy, thả tờ nhiệm vụ xuống bàn với chút phấn khích giấu sau vẻ mặt mệt mỏi.
Người chỉ huy đứng sau quầy, ông chú đã thay đổi bộ đồ xuề xòa ban sáng thành bộp giáp thép gọn gàng nhưng không kém phần chắc chắn, ông ta lặng lẽ nhìn tờ nhiệm vụ rồi dời ánh mắt lên Ren.
Không có lời khen, không có sự chúc mừng. Ông chỉ trầm ngâm trong vài giây, như thể đang xác nhận lại thông tin.
Ren cau mày.
"...Có vấn đề gì sao?" Cậu hỏi, hơi nghiêng đầu.
Sự im lặng kéo dài.
Đôi mày ông khẽ nhíu lại, bàn tay đang cầm bút dừng giữa không trung. Đôi mắt nghiêm nghị thoáng dao động, như thể não bộ đang cố gắng xác nhận lại hình ảnh trước mắt.
Ren, vẫn còn dính đầy bụi bẩn và những vết xước trên tay, đứng đó với một mảnh bản đồ nhỏ, bằng chứng cho việc cậu đã hoàn thành nhiệm vụ.
Người chỉ huy không nói gì trong vài giây, rồi chậm rãi cúi xuống lật lại danh sách nhiệm vụ.
Ông rà soát từng cái tên, từng dòng chữ, như thể cần một sự đảm bảo rằng đây không phải nhầm lẫn.
“…Nhóc… thực sự đã quay về?” Giọng ông trầm thấp, pha lẫn chút khó tin.
Phần thưởng: 1.500 Cor, 5 mảnh da sói chất lượng cao, 50 điểm danh tiếng với đội cảnh vệ.
Mắt Ren sáng lên khi nhìn thấy danh sách phần thưởng hiện ra trên giao diện.
1.500 Cor. Không nhiều nhưng đủ để cậu ăn một bữa ra trò, sửa chữa trang bị và thậm chí mua thêm vài vật phẩm hỗ trợ.
5 mảnh da sói chất lượng cao. Có thể bán để kiếm thêm tiền, hoặc nếu giữ lại, có lẽ sẽ dùng để chế tạo áo giáp nhẹ sau này.
50 điểm danh tiếng với đội cảnh vệ. Cái này có thể hữu ích về sau, dù hiện tại cậu chưa rõ nó mang lại lợi ích cụ thể nào.
Ren gõ nhẹ lên mặt quầy, nở một nụ cười nhẹ nhõm. “Được rồi, cảm ơn.”
Người chỉ huy chỉ gật đầu mà không nói thêm gì. Dường như ông vẫn chưa hết ngạc nhiên.
Ren không quan tâm lắm. Cậu nhanh chóng xác nhận phần thưởng, cảm giác mệt mỏi vơi đi đáng kể khi nghĩ đến bữa ăn sắp tới.
1.500 Cor. Không tệ. Nhưng… không đủ.
Ren cầm túi tiền trong tay, cảm giác nhẹ bẫng của nó khiến cậu khẽ nhíu mày.
Cậu vừa đối mặt với thứ kinh khủng nhất từ trước đến nay....một con quái vật Alpha với sáu con mắt rực lửa, móng vuốt sắc bén có thể xé toạc bất cứ thứ gì. Và tất cả những gì cậu nhận được… là một ít tiền cùng vài mảnh da?
Thậm chí còn chẳng có kinh nghiệm, nếu cậu dành cả ngày hôm nay để đánh quái thì có lẽ, Ren đã lên cấp 6 rồi...
Cậu muốn nhiều hơn. Phải có gì đó hơn thế.
Ren ngẩng đầu, ánh mắt lạnh đi.
“Chỉ huy.” Giọng cậu trầm xuống.
Người đàn ông đứng sau quầy ngước lên, đôi mắt lão luyện của ông lướt qua cậu một lượt.
“Phần thưởng này không đủ...”
Chỉ huy hơi nheo mắt, đặt cây bút lông xuống bàn.
"Không đủ?" Ông lặp lại, giọng điệu không rõ vui hay nghiêm túc.
Căn phòng trở nên yên lặng. Một vài người lính gác gần đó khẽ liếc về phía cậu, có kẻ bật cười, có kẻ nhíu mày. Chỉ huy chậm rãi tựa lưng vào ghế, gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn gỗ.
Ren không chần chừ. Cậu nhìn thẳng vào người chỉ huy, giọng cậu trầm xuống, mỗi từ thốt ra như đè nặng lên không khí trong căn phòng.
“Tôi đã đối mặt với một con Alpha Giant Elite Dire Wolf.”
Không gian im lặng đến nghẹt thở. Một số lính gác gần đó khẽ quay đầu, vài người trao đổi ánh mắt, số khác nhíu mày. Một Alpha? Trong khu vực gần thị trấn?
Chỉ huy ngay lập tức dừng bút, ánh mắt ông sắc như lưỡi dao. "Cậu nói cái gì?"
"Alpha." Ren lặp lại, chậm rãi, rõ ràng. "Một con sói khổng lồ với sáu con mắt phát sáng. Nó ở trong khu đá trũng. Dù đã dụ được nó nhảy xuống từ vách đá...nhưng tôi khẳng định rằng nó còn sống...”
Không ai cười nữa. Những người lính lúc nãy còn tỏ vẻ thờ ơ giờ đây đều trở nên căng thẳng.
Một Alpha xuất hiện ngay gần thị trấn là chuyện nghiêm trọng. Không phải một con sói mạnh hơn bình thường.....mà là kẻ đứng đầu bầy đàn, một con quái vật có thể san bằng cả đội lính nếu không được xử lý đúng cách.
Ánh mắt người chỉ huy tối sầm lại. Ông chống hai tay xuống bàn, nghiêng người về phía trước.
“Cậu chắc chứ?”
Ren siết chặt tay. "Nếu không chắc, tôi đã không đứng đây."
Không khí trong phòng trĩu nặng. Một trong những lính gác vô thức đưa tay lên chuôi kiếm.
Chỉ huy im lặng một lúc lâu, rồi quay sang một người lính bên cạnh. “Triệu tập đội trinh sát ngay lập tức. Tôi muốn một báo cáo chi tiết trước khi trời sáng.”
Sau đó, ông quay lại nhìn Ren, giọng ông trầm xuống, mang theo một sự cẩn trọng hiếm thấy.
“Cậu có bằng chứng không?”
Ren nắm chặt tay, cảm nhận được cơn đau rát từ những vết xước trong lòng bàn tay. Bằng chứng? Cậu không có xác con Alpha, cũng không có vật phẩm rơi ra từ nó. Nhưng cậu có…
Ren hít một hơi sâu. “Tôi không có xác nó...nhưng...tôi không có lý do gì để nói dối...”
Chỉ huy nhìn cậu chằm chằm một lúc lâu. Sau đó, ông chậm rãi dựa lưng vào ghế, trầm giọng nói.
“…Nếu báo cáo xác nhận, cậu sẽ nhận thêm một khoản xứng đáng.”
Ren vẫn chưa hài lòng, nhưng cậu không có lựa chọn nào khác ngoài gật đầu.
Khi cậu rời khỏi trụ sở, không khí bên ngoài vẫn lạnh buốt như trước, nhưng trong lòng cậu lại đang dậy sóng.
Alpha.
Nếu lũ quái vật như vậy thực sự có thể xuất hiện gần thị trấn, vậy thì… nơi này không còn an toàn nữa.
“Nhưng...tôi có một thắc mắc...tại sao mọi truyện lại trở nên khẩn cấp khi một con Alpha xuất hiện?” Ren tò mò.
Người chỉ huy khựng lại một chút, rồi nheo mắt nhìn Ren.
"Cậu không biết sao?"
Ren chớp mắt. Không phải Alpha đơn thuần là quái vật mạnh hơn bình thường à?
Cậu hiểu nó nguy hiểm, nhưng phản ứng của những người lính dường như nghiêm trọng hơn thế.
Chỉ huy trầm giọng, ánh mắt sắc bén:
“Alpha không đơn giản chỉ là một con quái mạnh hơn. Nó là kẻ dẫn dắt bầy đàn. Một con Alpha xuất hiện nghĩa là bầy sói đang tăng số lượng và lãnh thổ.”
Ren khẽ nhíu mày. "Ý ông là... sẽ có nhiều quái vật hơn?"
Chỉ huy gật đầu, ánh mắt tối lại. "Một con Alpha thường không hoạt động đơn lẻ. Nếu nó xuất hiện gần thị trấn, có nghĩa là nó đang đánh dấu địa bàn....để gọi cả bầy đến."
Một cơn gió lạnh lướt qua, nhưng Ren không chắc cảm giác rùng mình này đến từ thời tiết hay từ những lời của người chỉ huy.
"Nếu đúng như cậu nói, chúng ta không chỉ có một con Alpha để lo. Sẽ có cả một đàn sói....và khi số lượng nhiều tới mức...những con mồi bên ngoài không đủ để thỏa mãn cơn đói....chúng sẽ tấn công thẳng vào làng mạc và thị trấn"
Ren siết chặt nắm tay. Hơi thở cậu trở nên chậm rãi hơn. Một bầy Dire Wolf?
Không!
Chúng sẽ còn cả Elite Dire Wolf và cả Giant Elite Dire Wolf...dưới sự dẫn đầu của con Alpha...
Vậy thì nhiệm vụ này không chỉ là một tai nạn may mắn giúp cậu kiếm được chút tiền.
Nó là dấu hiệu của một cơn bão đang đến gần.