Chương 63: Bầy Sói Đang Tụ Họp.

"Chúng ta cần tiêu diệt con Alpha trước khi nó mở rộng lãnh thổ" người chỉ huy nói với giọng nghiêm túc.
Ren im lặng, trong đầu nhanh chóng xâu chuỗi lại mọi chuyện.
“Nó vẫn còn sống...” cậu thốt lên, giọng trầm xuống.
Chỉ huy nheo mắt. “Cậu chắc chứ?”


Ren khẽ gật đầu. “Tôi không nhìn thấy xác nó. Nền đá sụp xuống, nhưng với thứ quái vật như thế… một cú rơi chưa chắc đã đủ để giết nó.”
Người chỉ huy trầm ngâm trong giây lát, rồi ánh mắt ông trở nên nghiêm nghị hơn.
“Vậy chúng ta càng không thể chậm trễ.”


Ren siết chặt tay. Cậu biết mình không thể một mình chống lại con quái vật đó, nhưng cậu cũng không muốn đứng ngoài chuyện này. Cậu đã nhìn thấy nó, đã chiến đấu với nó… và đã may mắn sống sót.
Vấn đề là....lần sau liệu cậu còn may mắn được như vậy không?


Chỉ huy bước tới bàn, kéo một tấm bản đồ cũ kỹ ra, ngón tay gõ nhẹ vào một khu vực cách thị trấn không xa.
“Nếu nó còn sống, nó sẽ quay về đây,” ông nói, giọng trầm khàn. “Lũ Alpha thường không lang thang vô định. Chúng cần lãnh thổ, cần bầy đàn. Nếu con này còn sống, nó sẽ không dừng lại.”


Ren nhìn chằm chằm vào bản đồ, những ký ức về hàm răng sắc như dao cạo, đôi mắt rực sáng trong bóng tối chợt ùa về.
Cậu cảm nhận được từng nhịp đập dồn dập trong lồng ngực.
Cậu đã may mắn sống sót, nhưng nếu nó vẫn còn ở ngoài kia...
Cậu nghiến răng. Lần tới, liệu có ai may mắn như cậu không?


Ren ngẩng đầu, đôi mắt nghiêm túc.
“Tôi muốn tham gia.”
Người chỉ huy quan sát Ren một lúc lâu, rồi gật đầu, ánh mắt lộ vẻ tán thưởng.
“Khá lắm, nhóc.” Ông khoanh tay, khóe miệng nhếch nhẹ như một nụ cười tán dương. “Gan dạ hơn ta tưởng đấy.”


available on google playdownload on app store


Ren giữ im lặng, đôi mắt vẫn ánh lên sự quyết tâm.
“Tuy nhiên…” Giọng ông trầm xuống, trở nên nghiêm nghị. “Trời đã tối rồi. Về nghỉ đi.”
Ren khựng lại. “Nhưng...”


“Lính trinh sát cần thời gian để tìm dấu vết.” Chỉ huy cắt ngang. “Ít nhất đến sáng mai mới có báo cáo. Còn giờ thì...”
Ông nghiêng đầu, ánh mắt quét một lượt từ trên xuống dưới Ren. “Mắt thâm quầng, người thì bẩn thỉu như vừa bò ra từ đống xác ch.ết.”


Ren mím môi, nhưng không thể phản bác. Cậu thực sự thảm hại, quần áo lấm lem bụi đất, tay chân trầy xước, đôi mắt mệt mỏi vì kiệt sức.
“Nghỉ ngơi đi.” Chỉ huy hạ giọng, nhưng không còn vẻ lạnh lùng nữa. “Nếu muốn săn lũ Alpha, cậu cần tỉnh táo hơn.”


Ren siết nhẹ bàn tay, nhưng rồi cũng thở dài, không tranh cãi thêm.
“…Hiểu rồi.”
Cậu quay bước, cánh cửa gỗ nặng nề khẽ kêu lên khi khép lại.
Chỉ còn lại một màn đêm yên lặng, trải dài trước mắt.


Không khí đêm muộn lạnh lẽo tràn vào phổi Ren khi cậu bước ra khỏi trụ sở. Những ngọn đèn đường tỏa ánh sáng vàng nhạt, hắt xuống mặt đường đá ẩm ướt.
Cậu đứng lặng một lúc, bàn tay vô thức siết lại.
Cảm giác trống rỗng dần len lỏi trong lòng.


Mọi chuyện đã kết thúc. Cậu đã hoàn thành nhiệm vụ, nhận phần thưởng, thoát ch.ết trong gang tấc… nhưng vì sao trong lòng vẫn nặng trĩu như vậy?
Có lẽ bởi vì con Alpha vẫn còn ngoài kia.


Có lẽ vì cậu không thể xua đi hình ảnh sáu con mắt sáng rực trong bóng tối, cái cách móng vuốt nó phá hủy nền đá, hay cái cảm giác cơ thể trĩu nặng khi cõng Argo băng qua màn đêm…
Ren thở dài, xoa hai bên thái dương. Không ích gì khi cứ nghĩ mãi về chuyện đó bây giờ.


Trước hết, cậu cần một chỗ để nghỉ ngơi.
Dù vậy…
Đêm nay, có lẽ cậu sẽ chẳng ngủ ngon nổi.
Ren lê bước qua những con hẻm vắng, nơi chỉ có ánh trăng lặng lẽ chiếu xuống những viên đá lát đường lạnh lẽo.


Sự tĩnh lặng của Thị trấn Khởi đầu vào ban đêm khiến mọi thứ dường như chậm lại.
Những quán rượu đã vắng khách, những gian hàng đóng cửa, chỉ còn lác đác vài người lang thang trên phố. Một vài kẻ say mèm tựa vào tường, lầm bầm những lời vô nghĩa.


Ren bước đi, nhưng tâm trí cậu vẫn mắc kẹt ở nơi ấy, vực đá trũng, tiếng đá vỡ vụn, ánh mắt rực lửa của con quái vật Alpha.


Cậu chợt nhớ đến khoảnh khắc khi mình ném quả bom khói. Cái cách con quái thú giãy giụa trong đau đớn, cái cách nền đá dưới chân nó sụp đổ… và cả khoảnh khắc nó rơi xuống bóng tối sâu thẳm.
Liệu nó đã ch.ết chưa?
Một cảm giác bất an dâng lên trong lòng.


Ren dừng bước, siết chặt bàn tay. Nếu nó còn sống, nó sẽ không dừng lại. Những con quái vật như thế không dễ dàng biến mất.
Cậu hít một hơi thật sâu.
Dù sao thì, ngày mai cậu cũng sẽ biết kết quả từ nhóm lính trinh sát.
Chỉ cần đợi đến sáng.


… Nhưng trong lòng cậu, cơn bồn chồn vẫn không ngừng gào thét.
....
Mặt trời dần nhô lên, ánh nắng đầu ngày len lỏi qua những mái nhà cũ kỹ của Thị trấn Khởi đầu.
Ren mở mắt, cảm giác mệt mỏi vẫn đè nặng trên cơ thể sau một đêm trằn trọc.


Những hình ảnh về vực đá trũng, về con quái vật Alpha, cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí cậu.
Cậu bật dậy, vươn vai một cách uể oải trước khi rửa mặt qua loa bằng nước giếng lạnh buốt.
Những giọt nước mát kéo cậu trở về thực tại, nhưng cũng không thể xua tan cảm giác bất an còn vương lại.


Không chần chừ thêm, Ren rời khỏi phòng trọ và hướng thẳng đến trụ sở của đội cảnh vệ.
Cậu cần câu trả lời.
Trụ sở cảnh vệ vẫn bận rộn như thường lệ, nhưng không khí có vẻ căng thẳng hơn.


Ren bước vào, ánh mắt quét qua những tấm bảng thông tin. Một số lính trinh sát vừa trở về, áo choàng vương đầy bụi đất, vẻ mặt trầm trọng.
Cậu tiến về phía quầy, nơi người chỉ huy tối qua đang thảo luận với cấp dưới.
Vừa thấy Ren, ông ta dừng lại, ánh mắt sắc bén quét qua cậu một lượt.


“Cậu đến sớm hơn ta nghĩ.”
Ren không vòng vo. “Có tin gì về con Alpha không?”
Người chỉ huy trầm ngâm trong giây lát, rồi ra hiệu cho cậu theo ông ta vào bên trong.
“Chúng ta có chuyện cần bàn.”


Ren lặng lẽ bước theo ông vào căn phòng phía sau. Cánh cửa gỗ đóng lại sau lưng, ngăn cách họ với sự ồn ào bên ngoài.


Trên bàn là một tấm bản đồ da thú, những ký hiệu và ghi chú mới được thêm vào bằng mực đỏ. Một vài điểm đánh dấu nằm gần khu vực Đá Trũng...chính nơi cậu và Argo đã chạm trán con Alpha.
Người chỉ huy khoanh tay, ánh mắt nặng trĩu.


“Lính trinh sát đã tìm thấy dấu vết của nó.” Ông đẩy một mảnh giấy về phía Ren. “Tình hình còn tệ hơn chúng ta tưởng.”
Ren cầm lấy, mắt lướt nhanh qua báo cáo.
Số lượng dấu chân vượt xa dự đoán.
Xác của nhiều con sói nhỏ, có dấu hiệu bị Alpha giết ch.ết.


Bầy đàn đang tụ tập. Có khả năng đang chuẩn bị di chuyển.
Cậu siết chặt tờ giấy trong tay. “Nó sắp mở rộng lãnh thổ?”
Người chỉ huy gật đầu, giọng trầm xuống. “Và khi điều đó xảy ra, thị trấn này sẽ không còn an toàn nữa.”


“Chúng ta cần tiêu diệt nó trước khi bầy đàn phát triển mạnh hơn.” Giọng người chỉ huy nặng nề. “Càng chần chừ, tình hình càng nguy hiểm.”


Ren hiểu điều đó. Một con Giant Elite Dire Wolf đủ để khiến cậu chật vật đối phó, nhưng nếu là Alpha Giant Elite Dire Wolf, bao gồm cả bầy sói hỗ trợ, thậm chí cả đội cảnh vệ cũng khó lòng khống chế.
“Vậy khi nào hành động?” Cậu hỏi.


Người chỉ huy không trả lời ngay. Ông nhìn bản đồ, ngón tay di chuyển dọc theo những ký hiệu màu đỏ. “Tối nay.”
Ren khẽ giật mình. “Nhanh vậy sao?”
“Chúng ta không có thời gian.” Ánh mắt ông sắc lạnh. “Nếu đợi thêm, chúng ta có thể phải đối đầu với một bầy sói khổng lồ thay vì chỉ một con Alpha.”


Cậu hít một hơi sâu. Đúng là tình huống cấp bách, nhưng cậu không nghĩ họ sẽ hành động gấp rút đến vậy.
“Cậu đã chạm trán nó, đúng không?” Người chỉ huy nhìn thẳng vào Ren. “Cậu biết rõ nó nguy hiểm thế nào. Vì vậy, tôi sẽ hỏi lần nữa… Cậu có muốn tham gia không?”


Ren do dự một chút rồi khẽ gật đầu.
....
Cậu sẽ dành cả ngày để chuẩn bị cho cuộc săn đêm nay.
Việc đầu tiên cậu làm là đến tiệm rèn. Bộ giáp da xám cũ của cậu đã có những vết rạn sau khi va chạm nhiều trong chiến đấu.


Dù không có đủ tiền mua giáp thép, nhưng ít nhất cậu có thể sửa chữa những phần hư hại.
“Nhóc lại làm gì với bộ giáp này thế?” Ông lão thợ rèn nhướn mày khi thấy những vết trầy sâu.
“Lần này là sói.” Ren đáp gọn.


Ông ta huýt sáo rồi nhìn Ren với ánh mắt tán thưởng. “Vậy nhóc vẫn sống sót. Khá đấy.”
Ren không nói gì, chỉ đặt túi tiền xuống. “Tôi cần sửa nhanh.”
Chần trừ một chút...Ren lại nói:


“Có thể dùng mấy thứ này để gia cố thêm cho áo giáp không?” Ren lôi 5 miếng da sói chất lượng cao từ trong kho đồ của mình ra.
Ông lão thợ rèn cầm một miếng da sói lên, nheo mắt quan sát dưới ánh lửa lò rèn.


“Da tốt đấy.” Giọng ông trầm và khàn, mang theo sự lão luyện của một người đã gắn bó cả đời với búa và đe. “Cậu muốn gia cố thế nào?”
Ren chần chừ một chút rồi nói:
“Tôi muốn tăng độ bền, nhưng không làm giáp quá nặng. Tập trung vào phần tay và ngực.”


Ông lão gật gù, vuốt chòm râu bạc phơ, ánh mắt sắc bén quét qua bộ giáp của cậu.


“Có thể lót lớp da này vào bên trong áo giáp, giúp nó hấp thụ lực tốt hơn. Cũng có thể gia cố thêm phần đường viền để giảm hư hại theo thời gian.” Ông dừng lại một chút, rồi chậm rãi nói tiếp. “Nhưng… làm thế sẽ mất thêm thời gian.”
Ren không do dự, lấy thêm tiền ra. “Bao lâu?”


“Ba tiếng. Nếu cậu có thể chờ.”
Ren khẽ thở ra. Ba tiếng không quá dài, cậu có thể tranh thủ kiểm tr.a lại vũ khí và mua thêm vật phẩm hỗ trợ.
“Được. Cứ làm đi.”
Ông lão nhìn cậu một lúc lâu, như thể muốn nói gì đó, nhưng rồi chỉ cười nhẹ, lẩm bẩm:
“Đúng là tuổi trẻ…”


Rồi ông cầm lấy giáp của Ren, đặt nó lên bàn làm việc, bắt đầu sửa chữa trong tiếng búa vang vọng khắp lò rèn.
Sau khi lo xong trang bị, cậu đi mua thêm vật phẩm hỗ trợ. Một ít thuốc hồi phục, vài quả bom khói và bột phấn theo dõi.
Nếu lại phải chạy trốn, ít nhất cậu cũng không muốn bị mất dấu con Alpha.


Khi mặt trời dần lặn, Ren đứng trước cổng trụ sở đội cảnh vệ, kiểm tr.a lại toàn bộ hành trang.
Đêm nay, cậu sẽ đối mặt với con quái vật đó một lần nữa. Nhưng lần này, cậu sẽ không chiến đấu một mình.






Truyện liên quan