Chương 64: Thử Lửa.
Ông lão thợ rèn đặt chiếc áo giáp lên quầy, ánh mắt đầy tự hào về tác phẩm của mình.
“Xong rồi, nhóc. Da sói này không chỉ giúp tăng độ bền mà còn linh hoạt hơn hẳn. Giờ thì đỡ bị đâm xuyên hơn rồi đấy.”
Ren chạm vào lớp da mới được gia cố, cảm nhận bề mặt mượt mà nhưng vẫn giữ được độ chắc chắn.
[Trang bị: Lupus Vest]
Loại: Giáp nhẹ
Độ bền: 50/50
Giảm 15% sát thương vật lý nhận vào
+2 AGI
‘Tuyệt thật... Lần đầu tiên mình thấy một trang bị bổ sung thêm chỉ số.’
Không chần chừ dù chỉ một giây, Ren nhanh chóng kéo bộ giáp vào ô trang bị.
Ngay khi kích hoạt, lớp da mềm mại nhưng khó đâm xuyên bỗng bung ra như lụa, tự động điều chỉnh để ôm lấy cơ thể cậu.
Bộ giáp không quá cầu kỳ...vẫn là lớp da xám đơn giản nhưng được lồng ghép thêm da sói chất lượng cao, tạo nên một bề mặt chắc chắn nhưng không quá nặng nề.
Điểm đặc biệt là phần viền áo với lông sói rối tung, đặc biệt chiếc mũ trùm đầu phủ đầy lông xám trắng, hệt như đầu của một con sói hoang dã.
Ren khẽ nâng tay, cử động thử. Cảm giác nhẹ nhàng hơn cậu tưởng. Lớp giáp như hòa vào cơ thể, không hề gây vướng víu mà ngược lại còn khiến cậu linh hoạt hơn.
Lớp lông sói cọ nhẹ vào má khi cậu kéo mũ trùm đầu xuống, mang lại một sự ấm áp mơ hồ giữa không khí lành lạnh.
Cảm giác này... thật kỳ lạ.
Nó không đơn thuần là một bộ giáp.
Khi mặc vào, Ren cảm thấy bản thân như hòa nhập với bản năng hoang dã nào đó....giống như một con sói thực thụ đang chuẩn bị bước vào cuộc săn.
“Ổn đấy.” Cậu gật đầu, kéo khóa áo giáp lại.
Ông lão khoanh tay, nhìn cậu một lúc trước khi lên tiếng: “Nhóc định làm chuyện gì nguy hiểm à?”
“Cháu cần thứ này để sống sót.” do dự một chút, nhưng cuối cùng Ren cũng đáp lời.
Người thợ rèn không hỏi thêm, chỉ thở dài một tiếng. “Vậy thì đừng quên mang nó về nguyên vẹn, nếu không đừng có quay lại phàn nàn với ta.”
“À...chi phí là 1.000 cor. Khách quen cũng không giảm giá đâu nhé.”
Ren đờ người khi nhìn vào số tiền còn lại trong túi.
Chỉ vỏn vẹn 700 Cor.
Cậu đã tiêu gần hết cho thuốc hồi máu và bom khói. Một bình thuốc hồi máu cỡ nhỏ đã 500 Cor, còn bom khói thì 300 Cor mỗi cái....vậy mà cậu đã mua tận ba cái.
“ch.ết tiệt…” Cậu lẩm bẩm, bỗng cảm thấy hơi lạnh sống lưng.
Giờ thì sao? Nếu không trả đủ tiền, lão thợ rèn có ném cậu ra khỏi tiệm không nhỉ?
Ren ɭϊếʍƈ môi, hít sâu một hơi rồi quay lại, mắt nhìn người thợ rèn như thể cậu sắp phải chiến đấu với một con quái vật cấp cao.
“Ờm… có thể cho cháu nợ không?”
Không gian bỗng chốc trở nên tĩnh lặng.
Người thợ rèn nheo mắt, khoanh tay lại, ánh nhìn như thể đang đánh giá xem có nên ném Ren ra khỏi đây hay không. Một hồi lâu sau, ông thở dài.
“Khách quen mới có ưu đãi này đấy.”
Ren lập tức gật đầu lia lịa, không dám thở mạnh.
“Nhưng chỉ 300 Cor thôi. Phần còn lại, lo mà trả đủ vào lần tới.”
Ren gần như thở phào nhẹ nhõm. Cậu gật đầu, vội vàng nhận lấy áo giáp rồi chuồn nhanh trước khi ông đổi ý.
“Cố mà sống sót đấy. Đừng có mà ch.ết để rồi quỵt tiền của ta.”
Ren khựng lại ngay cửa, khóe môi giật nhẹ.
“...Cháu sẽ cố hết sức.”
Cậu không biết nên cảm thấy biết ơn hay bị xúc phạm nữa. Nhưng thay vì đáp trả, Ren chỉ siết chặt chiếc áo giáp mới, nhanh chóng rời khỏi tiệm rèn.
Gió đêm lạnh buốt lướt qua, nhưng lần này, lớp lông sói trên cổ áo giáp đã chặn lại phần nào cái rét.
Cậu cúi đầu chạm nhẹ lên lớp giáp da của Lupus Vest, thầm nghĩ...mình vẫn còn thiếu 700 Cor. Nhưng thôi kệ đi, trước mắt cứ sống sót qua trận chiến tối nay đã.
....
Trời đã ngả sang chiều muộn, ánh nắng vàng vọt trải dài trên những con phố lát đá.
Ren bước ra khỏi tiệm rèn, để lại phía sau hơi nóng hầm hập cùng tiếng búa nện vào đe không ngừng vang vọng.
Cậu hít sâu, cảm nhận sức nặng của Lupus Vest trên người.
Từng mảnh da sói mềm mại nhưng chắc chắn ôm sát cơ thể, tạo cảm giác vừa vặn đáng kinh ngạc. Mọi thứ đã sẵn sàng.
Giờ thì… tới điểm tập hợp.
Ren cất bước, lòng bàn tay vô thức siết nhẹ lấy dây đeo túi đồ. Bình máu, bom khói, vũ khí, cậu đã chuẩn bị đủ những gì có thể.
Nhưng dù có trang bị tốt đến đâu… trái tim vẫn đập nhanh hơn một chút khi nghĩ đến trận chiến sắp tới.
Cậu đang tiến gần hơn đến ranh giới sinh tử.
Cổng thị trấn thấp thoáng hiện ra trước mắt.
Dưới ánh hoàng hôn, những bóng người đứng sừng sững như những pho tượng thép, ánh giáp phản chiếu ánh sáng đỏ cam lấp lánh.
Người chỉ huy cảnh vệ đứng ở vị trí trung tâm, một tay đặt lên chuôi kiếm, ánh mắt màu xanh lục, sắc lạnh quét qua từng người có mặt.
Với một cây cung đeo ở sau lưng, trông ông ta như một vị tướng oai vệ.
Các binh sĩ bên cạnh ông, những người dày dạn kinh nghiệm chiến đấu, đều đã sẵn sàng với vũ khí trong tay.
Ren hít sâu, bước nhanh hơn. Ngay khi cậu tiến lại gần, ánh mắt vị chỉ huy dừng lại trên cậu, đánh giá từ đầu đến chân.
“Cậu đến đúng giờ.” Giọng ông trầm thấp, mang theo sự uy nghiêm vốn có của một người đã quen với chiến trường. “Nhưng ta phải nói trước, nhiệm vụ này không dành cho những kẻ do dự.”
Ren nhìn thẳng vào mắt ông, không né tránh. Cậu không cần phải nói gì cả. Chính ánh mắt cậu đã thể hiện rõ quyết tâm.
Nhưng rồi, một chút do dự thoáng qua đôi mắt.
Ren khẽ cau mày. Cậu đảo mắt nhìn quanh...tính cả cậu, nhóm chỉ có 12 người.
Con số này… có vẻ quá ít để đối đầu với một con Alpha.
Nỗi do dự thoáng lướt qua tâm trí cậu. Ren không rõ về sức mạnh của những người lính này, nhưng cậu biết rõ sự khủng khiếp của con sói đó.
Nó không phải một con quái vật thông thường mà người ta có thể dễ dàng săn hạ.
Hơn nữa...khả năng sẽ có những con khác trong đàn hỗ trợ....
Cậu mím môi, nhưng rồi nhanh chóng ép mình giữ vững suy nghĩ. Đây không phải lúc để chùn bước.
Vị chỉ huy dường như nhận ra sự lo lắng trong ánh mắt cậu. Ông trầm giọng nói:
“Ta biết con số này không nhiều, nhưng đây là những chiến binh tinh nhuệ nhất mà ta có thể điều động trong thời gian ngắn. Chúng ta không thể chờ đợi thêm.
Hơn nữa...cũng cần có người ở lại thị trấn để bảo vệ nó...khi mọi truyện đi quá xa.”
Ren siết chặt nắm tay. Cậu có thể cảm nhận được khí thế của những người lính xung quanh...họ không hề có ý định lùi bước.
Cuối cùng, cậu hít sâu một hơi, gật đầu. Dù chỉ có 12 người, nhưng nếu tất cả đều dốc hết sức… thì vẫn có cơ hội.
“Xuất phát.”
....
Dưới những dải nắng cuối cùng của hoàng hôn, đoàn người di chuyển về khu vực đá trũng.
Nơi mà những người lính trinh sát báo rằng có dấu hiệu xuất hiện của Alpha Giant Elite Dire Wolf.
Trên đường đi, Ren chứng kiến những người lính họ đánh bại đám quái vật chặn đường như những chiến binh lão luyện.
Những con rắn khổng lồ với nọc độc ch.ết người, những con Dire wolft đói khát vì miếng mồi.
Chúng còn chưa kịp đụng vào một mảnh giáp của họ thì đã bị hàng chục mũi giáo sắc bén đâm thủng.
Ren nuốt xuống một ngụm nước bọt. Cảm giác tự tin dần trở lại.
Cậu quan sát cách những người lính di chuyển, chặt chẽ, bài bản, không một động tác thừa.
Họ không đơn thuần chỉ là những tay kiếm hay thương thủ, mà là những chiến binh đã trải qua vô số trận chiến sinh tử.
Ren nắm chặt thanh kiếm trong tay, những hình ảnh này khiến lòng cậu vừa trấn an vừa thêm áp lực. Nếu đi cùng họ, cậu có thể sống sót… phải không?
Nhưng rồi, một suy nghĩ khác len lỏi vào tâm trí cậu, nếu như Alpha mạnh hơn tất cả những thứ họ vừa tiêu diệt cộng lại thì sao?
Cậu khẽ lắc đầu, cố xua tan nỗi lo lắng. Lần này, cậu sẽ không bỏ chạy.
“Ngài đã từng đối đầu với một con quái vật Alpha bao giờ chưa?” Ren bất ngờ đặt câu hỏi cho người chỉ huy.
Người chỉ huy khẽ liếc nhìn Ren, ánh mắt ông trở nên sâu thẳm như thể đang nhìn về một nơi rất xa xôi...hay có lẽ là một quá khứ mà ông không muốn nhớ lại.
“Phải.” ông chậm rãi nói, giọng trầm hẳn xuống. “Ta đã từng đối mặt với một con Alpha trước đây.”
Ren chờ đợi, nhưng người đàn ông không nói tiếp ngay. Ông nhìn thẳng về con đường phía trước, dường như đang cân nhắc xem nên kể bao nhiêu.
“Và?” Cậu gặng hỏi.
Người chỉ huy hơi nhíu mày, nhưng cuối cùng cũng lên tiếng, giọng khàn đặc.
“Alpha không chỉ là những con quái vật mạnh hơn bình thường. Chúng… khác biệt. Nguy hiểm hơn rất nhiều. Chúng sở hữu trí không vượt xa giống loài.”
“Ý ông là sao?”
“…Lần đó, ta đã mất rất nhiều người.”
Câu nói ngắn gọn nhưng nặng nề. Ren có thể cảm nhận rõ ràng sự căng thẳng trong từng chữ.
“Không phải một con sói Alpha.” Người chỉ huy nói tiếp, giọng thấp đến mức gần như thì thầm. “Mà là một thứ còn tệ hơn.”
Ren cảm thấy gáy mình lạnh đi.
“Mạnh hơn Alpha?”
Người chỉ huy không trả lời ngay lập tức. Ông chỉ lặng lẽ siết chặt chuôi kiếm của mình, như thể đang cố giữ bình tĩnh trước một ký ức kinh hoàng.
“…Cầu mong chúng ta sẽ không bao giờ phải chạm trán với thứ như vậy.” Cuối cùng, ông chỉ nói một câu ngắn gọn.
Ren trầm ngâm trước lời nói nặng nề của người chỉ huy. Cậu bước nhanh hơn, sóng vai cùng ông, ánh mắt xoáy vào gương mặt phong sương ấy.
“Thứ đó… mạnh đến mức nào?” Cậu lên tiếng, giọng trầm xuống.
Người chỉ huy liếc cậu một cái, nhưng không trả lời ngay.
“Người đã chiến đấu với nó chưa?” Ren tiếp tục hỏi, kiên trì chờ câu trả lời.
Người đàn ông chậm rãi hít vào, như thể cân nhắc xem có nên nói hay không. Nhưng rồi, ông lắc đầu.
“Chiến đấu ư?” Ông cười nhạt, nhưng ánh mắt không hề có vẻ vui vẻ. “Chúng ta không chiến đấu với nó, nhóc. Chúng ta chỉ cố sống sót.”
Ren khẽ rùng mình.
“Ta đã mất hơn một nửa đội quân chỉ để chạy thoát.” Giọng ông trầm hẳn xuống. “Nó không phải là thứ mà một nhóm nhỏ có thể đối đầu. Thậm chí, ngay cả khi chúng ta có hàng trăm người… chưa chắc đã hạ được nó.”
Ren thoáng im lặng, cảm giác bất an càng dày đặc.
“…Vậy nó là gì?”
Người chỉ huy nhìn thẳng về phía trước, bàn tay vô thức siết chặt chuôi kiếm.
“Hy vọng cậu sẽ không bao giờ phải biết.”
“Ta đã thất bại...trước thử thách của những vị thần...kẻ đủ trí khôn và sự dũng cảm để đối mặt với những con quái vật đó sẽ nhận được phước lành thần thánh và trở nên mạnh mẽ hơn...để tiếp tục đối mặt với những thử thách khác.”
“Vị thần?” Ren nhíu mày, cậu nhớ đến một câu đố mà mình vẫn chưa giải xong. “Có phải..đó là vị thần được thờ phụng trong nhà thờ?”
Người chỉ huy khẽ gật đầu, nhưng cũng lắc đầu.
“Đúng nhưng chưa đủ...”
Ren không hỏi thêm nữa. Nhưng cảm giác bất an đã len lỏi vào tâm trí cậu.