Chương 67: Cơn Bão Sắp Ập Đến.
Cả nhóm dừng lại giữa khu rừng, hơi thở vẫn còn dồn dập sau trận chiến căng thẳng.
Tiếng lá khô vỡ vụn dưới chân khi từng người di chuyển, kiểm tr.a vết thương hoặc sửa lại tư thế cầm vũ khí.
Ren chống kiếm xuống đất, đôi vai nhấp nhô theo từng nhịp thở.
Cậu lướt mắt nhìn những thông báo trên giao diện, thêm chút kinh nghiệm, thêm chút tiền, và đó là tất...cả, không nguyên liệu hay trang bị gì...
“Làm tốt lắm.” Người chỉ huy trầm giọng, cắm mũi kiếm xuống đất trước mặt. Xung quanh, những người lính cũng gật đầu với nhau, vài người thậm chí còn mỉm cười nhẹ nhõm khi nhận ra mình vẫn còn sống sau trận chiến.
Ren ngồi xuống một tảng đá, tay siết chặt thanh kiếm, lắng nghe tiếng thở dài nhẹ nhõm của những người lính bên cạnh. Một người trong số họ bật cười khẽ.
“Chà, không ngờ lại dễ hơn tôi tưởng.”
Một người khác càu nhàu, vươn tay xoa bả vai đầy vết xước. “Nói vậy thôi chứ tí nữa tôi suýt bị nó vả bay rồi đấy.”
Ren không tham gia vào cuộc trò chuyện, nhưng môi cậu cũng khẽ nhếch lên một chút.
Không khí dần trở nên thoải mái hơn. Nhưng ngay khi những tiếng cười nhỏ vang lên giữa màn đêm, một cơn gió lạnh thổi qua...
“Còn quá sớm để buông thả đấy...Mục tiêu của chúng ta là tiêu diệt con Alpha...càng sớm càng tốt.” người chỉ huy tr.a kiếm vào vỏ rồi nhìn những người lính.
Không ai nói gì nữa...
Chỉ một con Giant Elite Dire Wolf đã khiến họ phải vất vả để đối phó...nếu là một con Alpha Giant Elite Dire Wolf...sẽ còn đáng sợ tới thế nào?
Và rồi, khu rừng bỗng trở nên quá yên tĩnh.
Người chỉ huy cau mày, nắm chặt chuôi kiếm, ánh mắt sắc lạnh quét qua những tán cây phía trước.
Những người lính xung quanh cũng nhận ra sự bất thường, bầu không khí vui vẻ lúc nãy lập tức bị bóp nghẹt.
Ren cảm thấy tim mình đập mạnh khi một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Cảm giác bất an ngày một tăng dần trong nhịp tim...
Có gì đó... vẫn còn ở đây.
Và nó nguy hiểm hơn tất cả những gì họ vừa đối mặt.
“Là con Alpha?” Ren hỏi người chỉ huy.
Nhưng ông ta chỉ lắc đầu rồi nhìn quanh.
Đúng lúc này...tiếng chân dồn dập trong bóng đêm phá tan không khí yên tĩnh sau trận chiến.
Tiếng bước chân dồn dập vang lên, phá tan màn đêm yên tĩnh.
Ren lập tức đứng bật dậy, tay siết chặt chuôi kiếm.
Xung quanh, những người lính cũng phản ứng theo bản năng, nâng khiên và vũ khí lên trong tư thế sẵn sàng. Không ai nói một lời, căng thẳng như dây cung sắp đứt.
Nhưng ngay sau đó, một giọng nói quen thuộc với người chỉ huy và những người lình nhưng xa lạ với Ren vang lên giữa bóng tối:
"Người của mình! Không tấn công!"
Bóng đen lao ra từ rừng cây, ánh sáng yếu, chập chờn như muốn tắt, hắt lên những cái bóng méo mó trên bộ giáp sứt mẻ và khuôn mặt phủ đầy mồ hôi.
Đó là một người lính trinh sát.
Anh ta thở hổn hển, gập người chống tay lên đầu gối.
"Có chuyện khẩn cấp!"
Người chỉ huy nhanh chóng bước lên, ánh mắt sắc bén.
"Báo cáo."
Người trinh sát nuốt khan, cố lấy lại hơi thở trước khi nói:
"Con...Alpha Giant Elite Dire Wolf vừa xuất hiện....bên ngoài thị trấn..."
Không khí lập tức đông cứng.
Ren cảm thấy sống lưng lạnh toát. Những người lính xung quanh cũng sững sờ, một vài người siết chặt vũ khí theo phản xạ.
"Bên ngoài thị trấn?" Người chỉ huy nhắc lại, giọng trầm xuống nguy hiểm.
Người trinh sát gật đầu, vẫn còn thở dốc. "Phải… nó không ở tại khu đá trũng như sáng ngày hôm nay. Nó đã rời đi... và tiến thẳng đến thị trấn....dẫn theo cả một đàn sói..."
Ren nhíu mày. Chuyện này… không giống với lũ quái vật bình thường.
Nếu con Alpha thực sự di chuyển theo hướng đó, nó không chỉ săn mồi theo bản năng. Nó có mục tiêu.
Và mục tiêu đó… là con người.
“ch.ết tiệt...Vậy những con sói cản đường chúng ta chỉ là một cái bẫy...” người chỉ huy gằn giọng.
“Lập tức quay lại thị trấn!” Giọng ông ta vang lên như một mệnh lệnh không thể chối từ.
Những người lính ngay lập tức hành động.
Vài người vội vàng kiểm tr.a lại vũ khí, số khác siết chặt những tấm khiên, hơi thở vẫn chưa hoàn toàn ổn định sau trận chiến trước đó.
Nhưng không ai dừng lại quá lâu. Họ hiểu rằng một phút trễ nải có thể dẫn đến hậu quả khôn lường.
Ren cũng không ngoại lệ. Cậu điều chỉnh lại thanh kiếm trong tay, mắt hướng về con đường mờ tối trước mặt.
Không còn thời gian để suy nghĩ. Không còn thời gian để thắc mắc tại sao lũ quái vật lại hành động có tổ chức như vậy.
Tất cả những gì cậu biết là...nếu họ không đến kịp, sẽ có người ch.ết.
Những người chơi tại thị trấn khởi đầu...không phải ai cũng có can đảm để chiến đấu.
Dù số lượng người chơi bắt đầu cầm vũ khí và lên cấp dần tăng...họ sẽ hạ được con quái vật nếu có đủ lòng tin và quyết tâm...
Nhưng...ai sẽ phải ch.ết?
Bao nhiêu sinh mạng sẽ tan biến vào hư vô?
Ren không biết, quái vật có thể tấn công người chơi trong khu vực an toàn hay không?
Cậu chưa thấy một con quái nào chui vào khu an toàn cả.
Lũ lợn lòi ở những đồng cỏ xung quanh thường tránh xa khu vực an toàn, như thể có thứ gì đó khiến chúng khó chịu.
Hoặc thứ gì đó không cho phép chúng tiến vào.
Tại khu an toàn, người chơi không thể bị mất máu khi tấn công lẫn nhau, nhưng cảm giác đau đớn vẫn tồn tại...
Nhưng...nếu nó chỉ đặt lên người chơi thì sao?
Vậy ta hãy cho rằng, quái vật cũng không thể gây hại cho người chơi khi họ đứng ở khu vực an toàn.
Thì sự kiện lần này có thể là một loại Raid thủ thành, quái vật sẽ có thể tấn công người chơi, kể cả trong khu vực an toàn.
Những suy nghĩ rần rối rắm trong tâm trí ren.
…hòa lẫn với tiếng gió rít xuyên qua những tán cây.
Ren cắn chặt răng. Cậu không thể chắc chắn điều gì cả.
Nhưng nếu lần này có gì đó khác biệt....nếu Alpha Giant Elite Dire Wolf thực sự có thể tấn công vào khu vực an toàn...
....thì đây không còn là một cuộc săn quái vật thông thường nữa.
Nó là một cuộc chiến sinh tử.
Bản năng thúc giục cậu chạy nhanh hơn, nhưng dù có cố đến mấy, đôi chân vẫn bị cảm giác nặng nề đè xuống.
Những câu hỏi chưa có lời giải cứ quẩn quanh trong đầu cậu, nhưng Ren buộc bản thân gạt bỏ tất cả.
Quan trọng nhất bây giờ là đến nơi kịp lúc.
Những người lính chạy bên cạnh cậu cũng không ai lên tiếng. Không ai còn hơi sức để nói chuyện hay trêu đùa như lúc nghỉ ngơi trước đó.
Sự căng thẳng nặng nề bao trùm lên cả nhóm, như một sợi dây vô hình đang siết chặt lấy cổ họ.
Bước chân dồn dập vang lên, hòa lẫn với tiếng gió rít xuyên qua những tán cây. Cả nhóm lao đi như một cơn gió xuyên qua màn đêm.
Ánh trăng treo cao trên bầu trời, chiếu xuống những bóng người đang vội vã tiến về phía chiến trường tiếp theo.
Tốc độ di chuyển lần này của họ nhanh hơn nhiều so với lần trước, bởi ai cũng dồn hết sức mà chạy, không còn giữ sức nữa.
Họ chạy, như thể màn đêm đang đuổi theo sau lưng, như thể từng giây từng phút trôi qua đều đang đẩy họ đến bờ vực của một cơn ác mộng chưa rõ hình hài.
Bước chân nện xuống mặt đất gồ ghề, vang vọng giữa khu rừng hoang vu. Tiếng áo giáp va vào nhau, tiếng thở gấp gáp, tiếng gió rít xuyên qua những tán lá, tất cả hòa vào nhau thành một giai điệu căng thẳng không ngừng nghỉ.
Ren cảm thấy cơ bắp của mình căng cứng theo từng nhịp di chuyển, nhưng cậu không thể dừng lại. Không thể chậm lại.
Những câu hỏi quẩn quanh trong đầu cậu như một cơn bão:
‘Liệu họ có đến kịp không?’
‘Thị trấn có chống đỡ được không?’
‘Có bao nhiêu người đang ở đó? Bao nhiêu người sẽ ch.ết nếu họ không ngăn được con Alpha?’
Cậu lắc mạnh đầu, gạt bỏ những suy nghĩ nặng nề đang đè lên tâm trí.
Người chỉ huy chạy ngay phía trước, không nói một lời nào, nhưng bước chân của ông ta vẫn vững vàng, mạnh mẽ.
Ren có thể cảm nhận được quyết tâm trong từng cử động của ông, một người lính đã quen với chiến trường, đã quen đối diện với nguy hiểm.
Những người lính phía sau cũng không ai chậm lại.
Họ không hề biết chuyện gì sẽ xảy ra khi họ đến nơi, nhưng vẫn chạy hết tốc lực, như thể chính sinh mạng của họ đang bị đe dọa.
Họ trông đầy lo lắng và bất an...có lẽ...họ đang lo lắng cho tính mạng của những người thân yêu.
‘Họ thực sự cảm thấy lo lắng sao?’ Ren tự hỏi khi nhìn vào gương mặt của một người lính.
Anh ta đang thực sự lo lắng hay chỉ là dữ liệu được lập trình?
Cậu không có câu trả lời...
Nhưng nếu con quái vật vào được thị trấn thì chắc chắn nó sẽ tàn sát mọi thứ trên đường đi, Ren từng chứng kiến sự khát máu sâu trong 6 con mắt đỏ lừ của nó.
‘Vậy...sau khi Npc ch.ết...họ có hồi sinh không?’
Sinh mạng...
Ren chớp mắt. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu cậu.
Họ có thực sự có sinh mạng không?
Những con người đang chạy bên cạnh cậu, những người lính sẵn sàng giương kiếm chiến đấu đến cùng, họ chỉ là... mã lệnh được lập trình để hành động như vậy, đúng không?
Nhưng khi Ren liếc nhìn họ....ánh mắt cương quyết, những giọt mồ hôi lăn dài trên trán, hơi thở dồn dập nhưng không ai dừng lại....cậu không chắc nữa.
Liệu một đoạn mã có thể run lên vì sợ hãi?
Liệu một đoạn mã có thể chiến đấu dù biết mình có thể ch.ết?
Hay họ cũng như cậu....chỉ đang cố sống sót?
Cậu không có câu trả lời. Nhưng cậu biết một điều.
Nếu con Alpha đến được thị trấn, nếu nó xé nát những người này thành từng dải pixel đỏ....thì họ sẽ không bao giờ quay lại nữa.
Một cơn gió lạnh lướt qua, len lỏi vào từng thớ vải, từng khe hở của bộ giáp. Lớp lông xám của mũ trùm lên khuôn mặt khẽ vuốt ve cậu như an ủi.
Nhưng cũng không dịu được cơn bão trong lòng Ren.
Ren nghiến chặt răng.
Phải nhanh hơn.
Cậu phải nhanh hơn nữa, khi nhìn những người lính đã bắt đầu vượt qua cậu.
Ren biết...họ có cấp độ và thuộc tính cao hơn, cũng như có trang bị tốt hơn cậu, nhưng Ren cũng không muốn chậm lại.
Phải đến trước khi quá muộn.
Xa xa, thị trấn hiện ra, những ngọn đèn lập lòe trong màn đêm, như một hòn đảo nhỏ giữa biển đen vô tận.
Nhưng... liệu nó có thể trụ vững trước cơn sóng dữ đang đến gần?