Chương 68: Vây Hãm.
Ánh đèn thị trấn nhấp nháy trong màn đêm, chập chờn như những con đom đóm sắp tàn lụi.
Nhưng thay vì mang lại cảm giác an toàn, ánh sáng ấy chỉ càng làm rõ hơn một sự thật đáng sợ....có thứ gì đó đang khuấy động nơi đó.
Có thứ gì đó không thuộc về thị trấn.
Ren cảm thấy ngực mình thắt lại. Nhịp tim cậu nện từng hồi trong lồng ngực, mỗi bước chân trên nền đất ẩm như bị kéo xuống bởi một trọng lượng vô hình.
Không ai trong nhóm dừng lại, nhưng ai cũng cảm nhận được điều gì đó bất ổn. Họ đang không chỉ chạy về thị trấn....họ đang lao vào một thứ mà họ chưa hiểu rõ.
Rồi âm thanh ấy vang lên.
Ban đầu, nó chỉ là một tiếng gầm trầm thấp, vọng qua từng thân cây, rung chuyển mặt đất dưới chân họ.
Nhưng ngay sau đó, âm thanh ấy kéo dài, vang vọng, xoáy sâu vào não bộ như một lời cảnh báo nguyên thủy nhất, bản năng của con người hét lên rằng họ đang đối mặt với thứ gì đó vượt xa khỏi loài thú săn mồi bình thường.
Ren cảm thấy sống lưng lạnh toát. Cậu không cần nhìn cũng biết những người lính bên cạnh đang siết chặt vũ khí, đôi chân chợt chậm lại theo bản năng.
Bên cạnh cậu, người chỉ huy đột nhiên khựng lại một nhịp, ánh mắt sắc bén quét nhanh xung quanh. Tay ông siết chặt chuôi kiếm, từng đốt ngón tay trắng bệch.
Một người lính phía sau khẽ hít sâu một hơi, như thể vừa nhận ra rằng đây không còn là một trận chiến đơn thuần nữa.
Bầu không khí trở nên nặng nề. Không ai lên tiếng. Không ai cần phải nói gì, tất cả bọn họ đều biết, thứ đang chờ phía trước không phải một con quái vật thông thường.
Bóng đêm phía trước rung chuyển. Tán cây rì rào, run rẩy như thể chính khu rừng cũng cảm thấy sợ hãi.
Rồi đột ngột....
Một tiếng tru vang lên.
Không chỉ lớn, nó khổng lồ, dữ dội, tràn đầy uy quyền. Tiếng tru ấy như một lưỡi dao vô hình cứa ngang bầu không khí, làm rung chuyển cả bầu trời đêm.
Những con sói trong rừng lập tức đồng loạt hú lên, âm thanh hỗn loạn, dữ dội, không còn là những tiếng tru đơn thuần nữa, mà là mệnh lệnh.
Cái lạnh buốt xuyên qua da thịt. Ren cảm thấy toàn bộ cơ thể căng cứng, từng sợi thần kinh của cậu gào thét.
Trước mặt họ, trong bóng tối, lờ mờ hiện lên những đôi mắt đỏ rực, từng cặp một lóe lên giữa màn đêm.
Bầy sói đang ở đây.
Người chỉ huy nghiến chặt răng. Cơ bắp trên quai hàm ông căng lên, đôi mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm vào bóng tối phía trước.
Khi ông cất giọng, từng chữ nặng trĩu như thể mang theo sức nặng của thực tại.
“Chuẩn bị đi.”
Không ai trả lời. Không cần thiết.
Họ băng qua cánh đồng ngoài thị trấn, chạy dọc theo con đường đất lầy lội, nơi ánh đèn vàng yếu ớt từ xa hắt lại, vẽ ra những bóng người chạy gấp gáp trong màn đêm.
Hơi thở dồn dập, tiếng giáp trụ lách cách, những bước chân gấp gáp nghiền nát lớp cỏ úa dưới chân.
Họ đã đến kịp thời.
…Nhưng có thật là như vậy không?
Những cặp mắt đỏ rực vẫn đang ẩn mình trong bóng tối. Chúng chưa lao lên, chưa phá vỡ đội hình, chưa tràn qua cổng thành như một cơn lũ ch.ết chóc.
Chúng đang chờ đợi.
Ren cảm thấy da đầu mình tê rần. Cậu siết chặt chuôi kiếm, ngón tay lạnh ngắt.
Hay là con Alpha đang tập trung lực lượng?
Sự im lặng bất thường bao trùm lấy chiến trường, nặng nề đến mức khó thở.
Đội lính gác trên tường thành không dám bắn trước, những người lính phía dưới cũng không dám bước lên.
Mọi người đều hiểu rõ rằng chỉ một hành động thiếu suy nghĩ có thể là mồi lửa châm ngòi cho cơn thịnh nộ của đàn sói.
Ren hít một hơi thật sâu. Không gian xung quanh như siết chặt lấy cậu.
Thời gian luôn công bằng cho tất cả.
Nhưng nếu họ chỉ có vài giây để quyết định...và đàn sói đã có cả một đêm để chuẩn bị?
Người chỉ huy không ra lệnh rút lui. Không ai quay đầu chạy về phía thị trấn.
Không, họ vẫn đứng đó.
Những mũi giáo hạ xuống. Những lưỡi kiếm lóe lên dưới ánh đèn mờ nhạt. Những dây cung căng lên, sẵn sàng khai hỏa bất cứ lúc nào.
Họ không vào thành.
Họ chặn ngay tại cổng.
Bởi vì nếu lũ sói vượt qua được họ.....
Sẽ không còn nơi nào để lui về nữa.
Không chỉ những người lính cầm giáo mà cả đội cảnh vệ từ trên tường thành cũng bắt đầu siết chặt vũ khí.
Những bàn tay đẫm mồ hôi bấu chặt vào cán giáo, vào dây cung, những khớp ngón tay trắng bệch vì lực siết.
Nhịp thở của họ dồn dập, nặng nề, nhưng không ai lùi lại.
Không có chỗ cho nỗi sợ.
Tiếng dây cung bị kéo căng vang lên sắc lạnh, chồng chéo lên nhau, hòa vào tiếng kim loại va chạm khi những thanh kiếm được rút ra khỏi vỏ.
Không khí lạnh lẽo bao trùm cả khu vực, nhưng từng hơi thở nóng rực đều mang theo sự căng thẳng tột độ.
Ánh sáng pha lê lập lòe phản chiếu lên những lưỡi kiếm sáng loáng, run rẩy như chính những người cầm chúng.
Rồi…
Mặt đất rung chuyển.
Ban đầu, chỉ là những rung động nhỏ, tưởng như chỉ là ảo giác.
Nhưng rồi nó mạnh hơn, như thể có một con quái vật khổng lồ đang tiến đến, từng bước chân đập xuống nền đất như búa giáng.
Bụi cỏ cao phía trước xao động dữ dội, lay động như có một luồng gió vô hình thổi qua.
Một người lính hít sâu, đôi mắt căng ra nhìn vào màn đêm đặc quánh. Cái gì đó đang đến.
Rồi chúng tràn ra.
Bóng đêm bùng lên như sóng vỡ bờ.
Hàng chục cặp mắt đỏ rực lóe lên trong bóng tối, hàng chục thanh HP màu đỏ xuất hiện giữa lớp sương mờ dày đặc.
Lông xám bạc xù lên dưới ánh sáng chập chờn của những ngọn đuốc. Rồi những chiếc bóng ấy bắt đầu lao đi, như thể những mũi tên được bắn khỏi cung.
Đàn sói.
Chúng lao tới như một cơn lũ xám, tràn ngập lối vào thị trấn. Tiếng rít gào của chúng vang lên khắp không trung, lẫn vào tiếng chân đạp xuống nền đất nặng nề như tiếng trống trận thúc giục cái ch.ết.
Những móng vuốt cào xé mặt đất, những chiếc răng nanh sáng lóa dưới ánh lửa, ánh mắt chúng phản chiếu ngọn đèn trên tường thành như những đốm sáng địa ngục.
Nhưng có điều gì đó… không đúng.
Chúng không lao đến một cách vô tổ chức như lũ thú hoang bị kích động.
Không, chúng chia thành đội hình, tách ra thành những mũi nhọn, nhắm thẳng vào cánh cổng phía Bắc. Có sự tính toán. Có chiến thuật.
Như thể chúng biết.
Như thể có ai đó hoặc thứ gì đó đang điều khiển chúng.
Một cơn ớn lạnh lan dọc sống lưng Ren. Đây không chỉ là một đợt tấn công hoang dại thông thường...đây là một cuộc vây hãm.
Nhưng cậu không có thời gian để do dự khi những con quái vật đã ở ngay trước mặt.
Ren lao thẳng lên với cơ thể nhẹ nhàng và linh hoạt, cậu né được nhát cắn đầu tiên và trả lại con con Dire Wolf một đòn trí mạng vào cổ.
Con sói ngay lập tức vớ nát thành những khối pixel.
Hai con nữa lao lên tấn công cậu, chúng đến từ hai bên.
Ren xoay người ngay tức khắc. Cậu lùi một bước, sống lưng lạnh toát khi cảm nhận từng chuyển động sát khí của kẻ địch.
Vụt!
Móng vuốt của con sói bên trái xé toạc màn đêm, chỉ sượt qua trong gang tấc.
Một mùi tanh nồng xộc thẳng vào mũi cậu. Chỉ cần chậm hơn một nhịp, cổ cậu có lẽ đã bị xé toạc.
Không thể dừng lại.
Ren xoay nửa người, dồn trọng tâm xuống chân, lưỡi kiếm trong tay vẽ thành một vòng cung sắc bén.
Xoẹt!
Lưỡi thép rực sáng trong ánh đèn, xuyên thẳng qua thân con sói bên phải trước khi nó kịp vồ tới.
Một tiếng tru nghẹn lại, đôi mắt đỏ rực của nó tối sầm đi khi cơ thể bị xé nát thành từng mảnh vụn pixel.
Nhưng vẫn chưa xong.
Ngay bên cạnh chỉ sát trong gang tấc.
Một tiếng gầm trầm đục vang lên ngay bên tai, con sói bên trái đã tận dụng đúng khoảnh khắc đó để lao đến, nhanh như tia chớp.
Ren không có thời gian xoay người.
Cậu chỉ kịp giơ thanh kiếm lên chắn.
KENG!
Lực cắn khủng khiếp từ hàm răng của con quái vật đập mạnh xuống lưỡi thép.
Cả cánh tay Ren run lên, lưỡi kiếm của cậu kẹt cứng dưới hàm răng. Hai chân cậu trượt trên nền đất, bị đẩy lùi vài bước.
Bàn tay Ren tê dại, chuôi kiếm lạnh ngắt như đang rút hết hơi ấm từ cơ thể cậu.
Con sói rít lên, hàm răng nghiến chặt hơn, cố gắng ép thanh kiếm xuống để xé nát người cậu.
‘Không thể để nó kéo dài thêm!’
Ren nghiến răng, dồn sức mạnh vào cánh tay, xoay cổ tay một góc chớp nhoáng.
Xoẹt!
Lưỡi kiếm trượt qua kẽ răng con sói, cắt ngang cổ họng nó bằng một đường chém gọn gàng.
Một cơn mưa pixel đỏ tóe ra trong không khí.
BỤP!
Thân thể con sói sụp xuống và biến mất.
Nhưng không có thời gian để thở.
Ren ngẩng đầu lên...
Và trước mặt cậu, cả bầy sói vẫn đang lao tới.
Không còn là hai hay ba con.
Hàng chục đôi mắt đỏ rực xuyên qua màn đêm. Những thanh HP ẩn hiện trong bóng tối như ánh lửa ma quái.
Những chiếc bóng xám trườn qua cỏ cao, lặng lẽ, như một cơn sóng thần đang dâng tràn.
Cơn lũ xám đã tới.
Những mũi tên rít lên xé gió.
Dire Wolf đầu tiên gục ngã ngay khi vừa bứt khỏi bụi cỏ, cơ thể nó vỡ nát trong một loạt pixel đỏ.
Những con tiếp theo lao tới cũng không khá hơn, mũi tên cắm thẳng vào đầu, cổ, vai, xuyên qua da thịt của chúng trước khi chúng kịp đến gần cổng.
Có những con giãy giụa, tru lên đau đớn, nhưng cuối cùng cũng đổ gục.
Những con bị thương vẫn cố bò tới, nhưng chỉ trong chớp mắt, chúng đã bị những người cảnh vệ dọn sạch.
Lưỡi kiếm vung lên, ánh thép lóe sáng giữa màn đêm.
Chỉ sau vài phút, hàng loạt Dire Wolf đã bị hạ gục. Cổng thị trấn vẫn đứng vững.
Mọi thứ dường như đang dần ổn định.
Không còn tiếng tru, không còn tiếng chân dồn dập. Bầy sói đầu tiên đã bị tiêu diệt sạch sẽ.
Có người lính thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Có lẽ... đã xong rồi?
Nhưng đó chỉ là khởi đầu.
Một tiếng động nặng nề vang lên từ phía sâu trong bóng tối.
Không phải tiếng bước chân thông thường.
Lần này, nó gần hơn.
Không ai kịp phản ứng khi từ trong màn đêm, chúng xuất hiện.
Lớn hơn.
Nhanh hơn.
Khát máu hơn.
Những con Elite Dire Wolf trườn ra từ bóng tối, ánh mắt đỏ rực như hai đốm lửa cháy âm ỉ.
Bộ lông của chúng sẫm màu hơn, vằn lên những vết sẹo chiến trận. Chúng không lao đến một cách vô tổ chức như bầy Dire Wolf trước đó.
Chúng di chuyển chậm rãi, như những kẻ săn mồi thực thụ, bao vây lấy cổng thị trấn.
Tiếng chân dồn dập như sấm rền trên mặt đất.
Con đầu tiên bật mạnh lên không trung, bộ móng sắc lướt qua ánh sáng của những ngọn đuốc, hướng thẳng đến một lính bắn cung trên tường thành.
Người lính chưa kịp phản ứng thì...
PHẬP!
Một mũi giáo xuyên thẳng vào bụng con sói, kéo theo nó rơi xuống đất với lực va chạm khủng khiếp.
Nhưng nó không tan biến ngay. Lưỡi giáo chưa đủ để kết liễu, và chỉ trong nháy mắt, con sói vùng dậy, gầm lên đầy thịnh nộ.
Tiếng gầm của nó như hiệu lệnh khai chiến.
Một con khác vọt tới, tốc độ kinh hoàng. Một người cảnh vệ kịp đưa khiên lên đỡ.
Lớp gỗ vỡ toạc ngay lập tức. Cú tấn công quá mạnh, hất văng người lính về phía sau. Anh ta lăn tròn trên nền đất, ho sặc sụa vì cú ngã.
Những người lính khác lao lên, giáo và kiếm vung ra, nhưng lần này, những con Elite không dễ dàng bị đánh gục.
Chúng né đòn.
Chúng phản công.
Một người lính bị cắn trúng cánh tay, máu pixel vỡ ra thành từng mảng vụn đỏ. Anh ta hét lên, nhưng đồng đội đã kịp lao tới, chém mạnh vào cổ con sói, giải thoát cho anh ta khỏi hàm răng ch.ết chóc kia.
Vài con đã lọt qua hàng phòng ngự.
Một tiếng nổ chấn động vang lên khi một con sói lao thẳng vào cổng xen kẽ giữa sắt và gỗ.
Những thanh gỗ rên rỉ dưới sức mạnh khủng khiếp, từng mảnh vụn văng ra.
Trên tường thành, một người lính bắn cung nuốt khan, ngón tay siết chặt dây cung đến mức run rẩy. Một người khác thì thầm, giọng run run trong hơi thở đứt quãng:
"Chúng… quá thông minh…"
Nhưng lúc này, không ai có thời gian để sợ hãi.
Vì con Alpha vẫn còn chưa ra trận.