Chương 70: Lưỡi hái trong màn đêm.
Ren nín thở.
Cậu đã nhìn thấy nhiều cảnh chiến đấu. Cậu đã thấy những trận chiến giữa những người chơi, những cuộc săn lùng quái vật trong rừng.
Cậu đã từng chứng kiến những trận đánh mà người thắng kẻ thua chỉ cách nhau một sợi tóc.
Nhưng lần này...
Là một cơn ác mộng.
Thân thể người chỉ huy bị quật bay như một con búp bê vải, lướt ngang qua không trung trước khi rơi xuống mặt đất một cách nặng nề.
Lực va chạm đủ lớn để xới tung cả mặt đất, kéo theo những mảnh vụn gỗ và bụi cát bắn lên mù mịt.
Ren không nghe thấy gì ngoài tiếng tim mình đập thình thịch trong lồng ngực.
Khi màn bụi tan đi...
Cậu nhìn thấy bộ giáp thép của người chỉ huy nứt toác, một vết cắt kinh hoàng chạy dọc từ vai xuống bụng.
Các mảnh giáp vỡ vụn, từng dải pixel đỏ từ vết thương không ngừng tan ra trong không khí.
Không gian xung quanh như bị hút cạn âm thanh.
Cậu không nghe thấy tiếng hét thất thanh của những người lính. Không nghe thấy tiếng sói gầm gừ rình rập xung quanh.
Cậu chỉ thấy người đàn ông đó, chiến binh mạnh nhất của họ, nằm bất động.
Lưng Ren lạnh toát.
Chuyện này… không thể nào.
Người đàn ông đó là bức tường giữa họ và con quái vật kia. Ông ta đã hạ gục bao nhiêu con Elite Dire Wolf chỉ trong nháy mắt?
Ông ta là chiến binh mạnh nhất ở đây. Nếu ông ta gục ngã, vậy…
Cậu siết chặt chuôi kiếm theo bản năng, cảm giác sắt lạnh chạm vào lòng bàn tay đầy mồ hôi. Nhưng dù có cố gắng bao nhiêu, ngón tay cậu vẫn đang run rẩy.
Không phải do lạnh.
Không phải do mệt mỏi.
Mà là vì....
Nỗi sợ.
Bàn chân Ren lùi lại theo bản năng.
Một bước.
Nhưng rồi dừng lại.
Có thứ gì đó níu giữ cậu lại, như một sợi xích vô hình trói chặt đôi chân.
“Cố mà sống sót để trả tiền cho ta đấy, nhóc…”
Một giọng nói quen thuộc vang lên trong đầu cậu, khàn khàn, trầm thấp, mang theo chút cộc cằn nhưng cũng đầy kiên định.
Ông lão thợ rèn.
Ngoài Klein và những người khác, ông ấy là người giúp đỡ Ren nhiều nhất kể từ khi cậu đặt chân vào thế giới này.
Cậu nhớ lại ông già cao lớn, gương mặt cứng cỏi với những nếp nhăn hằn sâu của thời gian. Cánh tay ông lúc nào cũng lấm tấm mồ hôi, ánh lửa từ lò rèn hắt lên những bắp cơ rắn chắc của một người đàn ông đã dành cả đời mình với búa và đe.
Ông là NPC. Một nhân vật trong trò chơi.
Nhưng…
Liệu ông có cảm thấy đau buồn không?
Nếu ông biết rằng con trai mình, người chỉ huy kiên cường của thành phố này...đã bị quái vật xé nát ngay trước mắt mọi người?
Liệu ông có cúi đầu trước lò rèn, siết chặt cây búa trong tay, rồi tiếp tục rèn thép như thể không có gì xảy ra?
Hay…
Liệu ông có cảm thấy bất lực, giống như Ren lúc này?
Ngón tay cậu vô thức siết chặt chuôi kiếm.
Cảm giác lạnh lẽo của kim loại lan dọc lòng bàn tay, kéo Ren về với thực tại.
Alpha Giant Elite Dire Wolf vẫn đang ở đó. Sáu con mắt sáng rực như những viên đá quý bị nguyền rủa, nhìn xuống tất cả mọi người với ánh mắt khinh thường tuyệt đối.
Không ai dám bước lên.
Không ai dám đối mặt.
Nhưng nếu Ren không làm gì…
Cậu sẽ phải nhìn thêm một người nữa gục ngã.
Rồi ánh mắt của cậu liếc về chỗ người chỉ huy ngã xuống...ông ta vẫn còn nằm im ở đó...
Ngực Ren thắt lại.
Người chỉ huy vẫn còn sống.
Cảm giác như một luồng điện chạy thẳng vào tim cậu, đánh tan lớp sương mù trong đầu.
Dấu hiệu rõ ràng nhất của cái ch.ết trong Sword Art Online...là khi một ai đó vỡ tung thành hàng ngàn khối pixel, tan biến hoàn toàn khỏi thế giới này.
Nhưng người chỉ huy vẫn còn ở đó.
Ông ta không biến mất.
Ông ta chưa ch.ết.
Ren nuốt khan, đôi mắt cậu lướt nhanh qua chiến trường. Những người lính vẫn đang cầm vũ khí, nhưng không ai dám lao vào. Họ đã chứng kiến người mạnh nhất trong số họ bị đánh bại chỉ với một đòn duy nhất...làm sao họ có thể không run sợ?
Nhưng Ren không có thời gian để sợ hãi.
Nếu cậu không làm gì…
Nếu cậu không hành động ngay bây giờ…
Người chỉ huy sẽ ch.ết thật sự.
Và lần này...
Sẽ không có cơ hội thứ hai.
Ren lao lên.
Không kịp suy nghĩ. Không kịp do dự.
Cậu chỉ biết rằng mình phải làm gì đó.
Bình máu trong tay phát sáng nhẹ, tỏa ra ánh đỏ nhạt trong đêm tối. Nếu cậu có thể đến kịp, chỉ cần đổ nó vào vết thương, chỉ cần…
Alpha đã nhận ra cậu.
Sáu con mắt sáng rực khóa chặt vào Ren. Một nguồn sát khí kinh hoàng ập đến như bão tố, khiến lồng ngực cậu như bị ép chặt.
Móng vuốt khổng lồ vung xuống.
Nhưng trước khi nó có thể chạm tới.
Một tấm khiên thép đã chắn ngang.
Tiếng kim loại rền vang giữa chiến trường hỗn loạn. Hàng rào khiên thép dựng lên như một bức tường cuối cùng ngăn cách giữa Ren và con Alpha.
Những người lính gục xuống rồi lại đứng dậy, tay siết chặt vũ khí đến trắng bệch.
Họ không bỏ chạy.
Họ đã thấy đồng đội ngã xuống. Họ đã chứng kiến cơn thịnh nộ kinh hoàng của con Alpha. Họ biết mình có thể sẽ ch.ết, nhưng đôi mắt họ lúc này không còn sợ hãi.
Chỉ có quyết tâm.
Quyết tâm bảo vệ người chỉ huy.
Quyết tâm giúp Ren hoàn thành điều cậu phải làm.
Quyết tâm bảo vệ thị trấn này, bảo vệ gia đình của họ.
Một người lính siết chặt tấm khiên, gân xanh nổi rõ trên cánh tay run rẩy. Anh nghiến răng, hét lên:
“CÒN CHẦN CHỪ GÌ NỮA?! ĐI ĐI!!”
Ren không quay đầu lại. Cậu không thể dừng lại.
Với tất cả sức lực của mình, Ren lao vụt đi như một con báo săn mồi.
Cậu tiếp tục lao lên, chân giẫm mạnh xuống nền đất đã nhuốm đầy những dải pixel đỏ.
Gần rồi.
Gần lắm rồi!
Người chỉ huy vẫn còn nằm đó, hơi thở nặng nề, đôi mắt mờ đục gần như khép lại.
Chỉ cần…
Chỉ một chút nữa thôi!
Ren nghiến răng, dồn hết sức vào đôi chân đang run rẩy. Chỉ cần thêm một bước…!
Nhưng.
Gió rít bên tai.
Một bóng đen quét ngang tầm mắt cậu.
-230
“—!!”
Cơn đau nhói lên như thể lục phủ ngũ tạng bị đảo lộn. Trước khi kịp nhận ra, cả người cậu đã bị quất bay lên không trung như một con rối đứt dây.
Alpha đã vùng thoát.
Cú quét của chiếc đuôi khổng lồ mạnh như một nhát roi sắt, đánh bật cả những người lính cố cầm chân nó. Chúng ta không thể giữ nó nữa!
Mọi thứ đảo lộn trong mắt Ren.
Nhưng cơn ác mộng vẫn chưa kết thúc.
Bóng đêm bỗng dưng bị che phủ bởi một thứ gì đó khổng lồ.
Ren ngẩng đầu và tim cậu như ngừng đập.
Alpha nhảy lên theo cậu.
Miệng nó mở rộng, những chiếc răng sắc nhọn ánh lên ánh sáng ch.ết chóc.
Một cỗ máy xay thịt khổng lồ.
Và Ren...
Là con mồi sắp bị nghiền nát.
Một đường chém đỏ rực xé toạc bóng tối.
Chỉ trong chớp mắt, một lưỡi hái khổng lồ lao tới, cắt ngang hàm răng sắc nhọn của con quái vật.
Keng!
Một tia lửa lóe lên trong đêm khi lưỡi hái va chạm với nanh vuốt của Alpha. Tiếng kim loại ma sát vang lên, sắc bén và dữ dội.
Ren vẫn còn lơ lửng trong không trung, đầu óc quay cuồng vì đòn đánh vừa rồi. Nhưng trước khi cậu kịp rơi xuống, một cánh tay vững chắc đã chộp lấy áo cậu, kéo mạnh về phía sau.
Bịch!
Cả hai lăn xuống nền đất lạnh giá, nhưng người kia nhanh chóng chống một đầu gối xuống, giữ Ren đứng vững bằng một lực tay mạnh mẽ.
Cậu ngước lên, và trong bóng tối đầy hỗn loạn, ánh sáng từ mặt trăng hắt lên một mái tóc tím buộc cao, những lọn tóc dài tung bay theo gió.
Người con gái trước mặt cậu khoác một tấm áo choàng màu bạc, phản chiếu ánh sáng xanh mờ ảo. Trang phục bó sát để lộ đường nét cơ thể săn chắc, gợi lên hình ảnh của một chiến binh dày dạn kinh nghiệm.
Cô ấy siết chặt cán lưỡi hái của mình...một vũ khí khổng lồ với lưỡi cong sắc bén, phản chiếu ánh đỏ ma mị từ những vết máu pixel còn vương lại.
Đôi mắt cô ấy ánh lên sự tập trung, mạnh mẽ và lạnh lùng như thép tôi.
Ren mở miệng, nhưng chưa kịp nói gì, giọng nói của cô gái đã vang lên, gọn gàng và dứt khoát:
"Không sao chứ?"
Ren nuốt khan. Cậu còn chưa kịp hoàn hồn sau cú đánh vừa rồi, tim vẫn còn đập rộn ràng trong lồng ngực. Nhưng người con gái trước mặt cậu...cô ấy không hề nao núng.
Ngược lại, tay cô vẫn giữ chặt lưỡi hái, ánh mắt sắc bén dõi theo con Alpha Giant Elite Dire Wolf đang gầm gừ phía xa.
Lưỡi hái lớn quá mức bình thường. Nếu so với kiếm hay thương, loại vũ khí này cồng kềnh và khó sử dụng hơn rất nhiều.
Nhưng khi nhìn vào cách cô ấy đứng, cách cô ấy xoay nhẹ cổ tay, Ren có thể cảm nhận được...cô ấy hoàn toàn làm chủ nó.
"Còn đứng đó làm gì?" Giọng cô ấy vang lên, không quá gấp gáp nhưng chứa đầy sự thúc giục. "Nếu cậu còn sống, thì đứng dậy mà chiến đấu đi."
Ren cắn môi, cảm giác tê buốt trên người vẫn chưa hoàn toàn biến mất. Nhưng cậu nhanh chóng gượng dậy, tay siết chặt chuôi kiếm, ánh mắt nhìn về phía con Alpha.
Rầm!
Con quái vật đáp xuống đất sau cú tấn công hụt. Nó quét ánh mắt hung tợn qua đám đông, nhe hàm răng sắc nhọn như dao cạo. Nhưng lần này, ánh mắt nó dừng lại trên cô gái với lưỡi hái khổng lồ.
Như thể nó đã nhận ra được một mối đe dọa thực sự.
Ren nghe thấy cô gái khẽ nhếch môi.
"Tốt."
Cô ấy đạp mạnh xuống đất, lao thẳng về phía con Alpha.
Lưỡi hái của cô ấy rực sáng, kéo theo một vệt đỏ chói như vầng trăng khuyết giữa màn đêm.
“Cô có thể cầm chân nó giúp tôi không? Có người cần sự giúp đỡ của tôi...” Ren lăn mình trên mặt đất, vừa suýt soát tránh được móng vuốt của con Alpha.
Cô gái tóc tím liếc cậu một chút rồi khẽ gật đầu.
Ren nhẹ cúi đầu cảm ơn rồi lao vụt về chỗ người chỉ huy.
"Này, nhóc. Còn chờ gì nữa?"
Một giọng nói cắt ngang dòng suy nghĩ của Ren. Nhanh, gấp gáp, nhưng vẫn mang theo chút tinh nghịch.
Cậu quay đầu lại, và nhìn thấy mái tóc vàng lòa xòa cùng chiếc áo choàng rộng.
Argo.
Không biết cô ấy đã xuất hiện từ khi nào, nhưng giờ đây, cô đang quỳ cạnh người chỉ huy, một tay lật ông ta nằm nghiêng, tay kia lôi ra một lọ thuốc màu đỏ.
"Mau đỡ ông ta dậy! Tôi lo phần này!"
Ren chớp mắt, chưa kịp phản ứng thì Argo đã mở nắp bình máu, đổ thẳng lên vết thương của người chỉ huy. Dải pixel màu đỏ lập tức tỏa sáng, dấu hiệu sinh mệnh của ông ta nhích lên từng chút một.
Cậu hít một hơi sâu, gạt bỏ hết sự do dự còn sót lại.
Dưới sự yểm trợ của những người lính, Ren bước lên, luồn tay qua vai ông ta, cố gắng nâng ông ta lên.
Dù cơ thể người chỉ huy to lớn và nặng hơn cậu nhiều, nhưng Ren cắn răng, siết chặt tay.
Chỉ cần rời khỏi đây, chỉ cần đưa ông ta đến chỗ an toàn.
“Việc cầm chân, đợi cho những người chơi khác tới...nhờ vào cậu đấy Mito.” Argo nhìn cô gái tóc tím và nói.
Cô ta khẽ gật đầu và nhẹ nhàng tránh được những đòn tấn công dồn dập, như thể mọi bước đi, mọi hướng di chuyển đều đã được tính toán trước.
Rầm!
Một âm thanh chát chúa vang lên, kéo ánh mắt của cậu về phía con quái vật.
Mito đã lao vào.
Cô gái với mái tóc tím buộc cao, đôi mắt ánh lên vẻ sắc bén.
Lưỡi hái khổng lồ của cô chém một đường sáng rực vào cơ thể con Alpha, buộc nó phải lùi lại, gầm lên giận dữ.
Khoảnh khắc đó, Ren hiểu.
So với người này...kỹ thuật chiến đấu của cậu chẳng là gì cả...
Cậu không cần phải chiến đấu ngay bây giờ. Cậu chỉ có một nhiệm vụ duy nhất...
Đưa người chỉ huy ra khỏi nơi này!