Chương 71: Gánh nặng trên vai.

Dưới lớp áo giáp nặng trịch, từng hơi thở của Ren trở nên gấp gáp, phổi như bị bóp nghẹt bởi áp lực đè nén.
Cậu hít một hơi thật sâu, cố gắng điều chỉnh nhịp tim đang đập loạn xạ trong lồng ngực, rồi siết chặt tay quanh bờ vai của người chỉ huy.


Cơ thể ông ta mềm nhũn, nặng trĩu như một khối sắt lạnh, từng giọt mồ hôi từ trán cậu lăn dài xuống, rơi trên bộ giáp của ông ta.
Nhưng đây không phải lúc để nghĩ về chuyện đó.
‘Chỉ cần rời khỏi đây.’
‘Chỉ cần đưa ông ta đến chỗ an toàn.’


Những người lính xung quanh cũng nhận ra tình thế nguy hiểm đang vây chặt lấy họ.
Không một ai lên tiếng, nhưng trong mắt họ hiện lên sự quyết tâm. Những lưỡi kiếm nâng lên, những cây thương xoay tròn trong tay, tạo thành một vòng bảo vệ tạm thời, che chắn cho Ren trong lúc cậu bắt đầu di chuyển.
Bước một.


Lưng cậu như muốn gãy ra ngay khoảnh khắc cậu cố nâng người chỉ huy lên, nhưng Ren cắn chặt răng, phớt lờ cơn đau nhức tỏa ra khắp các cơ bắp.
Bước hai.
Tiếng gầm rú của con Alpha bùng lên phía sau, âm thanh dữ dội đến mức khiến màng nhĩ cậu rung lên từng hồi đau nhói.


Một cơn gió mạnh quét ngang qua, mang theo hơi thở tanh nồng và áp lực khủng khiếp từ kẻ săn mồi phía sau lưng.
Ren muốn quay lại. Muốn nhìn xem chuyện gì đang diễn ra.
Nhưng cậu không thể.
Cậu không được phép.


Phía trước, Argo ra hiệu cho cậu tiếp tục di chuyển. Cô ấy đứng trên một phiến đá vỡ, ánh mắt sáng rực trong bóng tối, bàn tay vung lên vội vã như muốn nhấn mạnh từng giây từng phút. Một hành lang an toàn đã mở ra. Nhưng nó sẽ không kéo dài lâu. Cậu chỉ có vài giây để thoát!
Ren nghiến chặt răng....chạy.


available on google playdownload on app store


Bước ba.
Cánh tay tê dại, chân cậu run lên nhưng vẫn cố kéo người chỉ huy theo.
Bước bốn.
Có tiếng hét phía sau. “Đừng quay lại! Cứ chạy đi!”
Cậu biết.
Cậu biết chứ!
Nhưng ngay lúc đó....
Rầm!


Mặt đất gầm lên như một con thú hoang bị đánh thức khỏi giấc ngủ ngàn năm. Những vết nứt ngoằn ngoèo lan ra dưới lớp bùn đất sũng nước, trong khi đá vụn và đất cát bị hất tung lên cao, bắn ra khắp bốn phía như hàng trăm viên đạn nhỏ.


Một thân hình khổng lồ bị đập mạnh xuống nền đất, kéo theo một cột bụi khổng lồ bốc lên, che khuất toàn bộ tầm nhìn phía trước trong chớp mắt.


Ren khựng lại, hơi thở nghẹn cứng trong lồng ngực. Cậu có thể cảm nhận rõ ràng từng nhịp tim đập dữ dội như muốn xé rách lồng ngực, vang vọng trong tai như tiếng trống thúc giục.
‘Nó bị đánh bay sao?!’
Ý nghĩ lóe lên trong đầu, nhưng chỉ kéo dài chưa đến một giây.
Không thể nào.


Giữa màn bụi mịt mờ vẫn chưa kịp tan, một bóng đen khổng lồ bắt đầu động đậy. Một tiếng gầm gừ trầm thấp vang lên, không lớn, nhưng lại có cảm giác như đang rung chuyển cả không gian.
Lớp đất xốp dưới chân Ren khẽ dao động, những mảnh đá nhỏ trên mặt đất rung lên từng đợt.
Rồi...
GRÀO!!!


Một tiếng gầm long trời lở đất xé tan bầu không khí.
Ngay sau đó, một luồng sóng xung kích khủng khiếp bùng nổ từ trung tâm đám khói bụi!


Luồng khí thô bạo quét ngang chiến trường như một cơn cuồng phong, hất bay những mảnh vỡ còn sót lại trong không khí, quất mạnh vào cơ thể Ren khiến cậu phải khụy gối xuống để giữ thăng bằng.
Những người lính xung quanh cũng bị đẩy lùi một đoạn ngắn, tấm khiên trong tay họ rung lên bần bật trước sức ép khủng khiếp.


Và rồi, trong cơn bão bụi đang dần lắng xuống....nó đứng dậy.
Cả cơ thể con Alpha bật dậy trong nháy mắt, như thể cú va chạm vừa rồi chẳng có chút ảnh hưởng nào đến nó.


Bộ lông xám đen trên người nó dựng đứng lên như hàng ngàn mũi kim thép, những con mắt đỏ rực như hai viên than hồng cháy âm ỉ trong đêm tối, phản chiếu sự cuồng nộ thuần túy của một con thú săn mồi bị dồn vào góc.


Ngay trên bả vai vạm vỡ của nó, một vết chém sâu hoắm vẫn còn hiện hữu, những dải pixel đỏ lấp lánh trôi nổi xung quanh vết thương như những mảnh thủy tinh vỡ vụn trong không gian.
Nhưng ngay cả khi trông có vẻ nghiêm trọng, vết thương đó chỉ là một phần nhỏ trên cơ thể đồ sộ của con Alpha.


Ren hít mạnh một hơi, ánh mắt vô thức lướt nhanh qua giao diện hệ thống của con quái vật.
Thanh HP của nó....
Chỉ mới giảm hai hàng rưỡi trong tổng số bảy.
Chỉ hai hàng.
Toàn bộ sức lực của người chỉ huy....chỉ bào mòn được hai hàng rưỡi HP.


Mito...với tất cả sức mạnh của mình, cũng chỉ khiến nó lùi lại trong thoáng chốc.
Nhưng con Alpha vẫn còn 4 thanh HP đầy ắp, và nữa thanh con lại.
Và bây giờ, nó đang điên cuồng hơn bao giờ hết.
Ren siết chặt bàn tay, cảm giác lạnh buốt trườn dọc theo sống lưng như có ai vừa rót một xô nước đá xuống gáy cậu.


Con Alpha nhe nanh, để lộ những chiếc răng dài sắc bén, vẫn còn dính đầy những mảng pixel đỏ từ những nạn nhân trước đó.
Những mảng lông quanh vết thương nó dựng đứng lên theo từng cơn co giật của bắp cơ bên dưới lớp da thô ráp.


Cảm giác áp bức từ cơ thể khổng lồ của nó trở nên rõ rệt hơn bao giờ hết, như thể không khí xung quanh đang bị hút cạn bởi sự hiện diện của nó.
Mito vẫn đang đứng trước nó.


Cô không lùi bước. Nhưng Ren có thể thấy lồng ngực cô đang phập phồng dữ dội. Đôi tay nắm chặt chuôi lưỡi hái khổng lồ, các đốt ngón tay trắng bệch vì lực siết.
Cô đã tung một đòn mạnh mẽ nhất, nhưng như vậy vẫn chưa đủ.
Nếu tiếp tục thế này…
Nếu kéo dài thêm nữa…


Mito sẽ kiệt sức trước.
Không thể để điều đó xảy ra.
Ren lập tức quay phắt đi, dứt khoát cắn chặt răng. Cậu không thể ở lại đây!
“Còn chờ gì nữa? Mau đi đi!”
Giọng quát của Mito vang lên sau lưng cậu, rõ ràng và sắc bén như một lưỡi dao cắt đứt mọi do dự còn sót lại trong đầu Ren.


Cậu cắn răng, cúi thấp người, siết chặt lấy người chỉ huy trong tay.
Và chạy.
Chạy thẳng về phía hành lang an toàn, nơi những người lính vẫn đang yểm trợ, bảo vệ cậu bằng tất cả những gì họ có.


Mặt đất rung chuyển dữ dội. Những tảng đá vỡ vụn bắn tung tóe, còn đống bụi mịt mù bị khuấy động bởi cú va chạm vừa rồi.
Một bóng đen khổng lồ trỗi dậy giữa làn khói xám.
Cả thân hình đồ sộ của con Alpha run lên vì va đập, nhưng nó không hề sụp đổ.


Bộ lông xám đen xù lên bởi cơn thịnh nộ đang cháy bùng trong từng thớ thịt.
Sáu con mắt thiêu rụi mọi thứ trong tầm nhìn của nó bằng một cơn cuồng nộ nguyên thủy.
GRAAAAAOOOHH!!


Một tiếng gầm rung chuyển cả không gian. Không khí bị nén lại, mặt đất vỡ vụn dưới chân con quái vật khi nó dẫm mạnh, đánh tan lớp bụi bao quanh.
Những dải pixel đỏ vẫn trôi lơ lửng quanh vết thương trên vai nó, những dấu tích còn sót lại từ nhát lưỡi hái của Mito. Nhưng chỉ vậy thôi là chưa đủ.


Thanh HP của nó....vẫn còn hơn 4 thanh.
Quá nhiều.
Mito siết chặt chuôi vũ khí, nhịp thở trở nên nặng nề hơn trước.
Mồ hôi chảy dọc theo thái dương, nhỏ xuống cằm cô, hòa lẫn vào cơn lạnh chạy dọc sống lưng.
Cô biết rõ.


Chưa bao giờ cô chiến đấu với một con quái vật mạnh như thế này. Ở tầng thứ nhất...
Cô đã dùng hết những đòn mạnh nhất của mình, nhưng vẫn chưa thể chạm đến giới hạn của nó.
Cô không thể kéo dài trận chiến mãi.
Nếu không kết thúc ngay bây giờ....cô sẽ thua.


Mito cắn chặt răng, đôi chân dồn lực xuống nền đá rạn nứt.
Dây thần kinh toàn thân căng ra như dây cung.
Chỉ cần một sơ hở, một cơ hội duy nhất....là đủ để cô tung đòn kết liễu.
Cô không thể chờ đợi lâu hơn nữa.
Vù!!
Không do dự, Mito bật người lao lên!


Cơn gió mạnh quét ngang, vạt áo choàng của cô bay phần phật trong khí động do tốc độ di chuyển. Lưỡi hái xoay tròn trên không, tạo thành một vầng sáng lạnh lẽo, phản chiếu ánh trăng bạc rọi xuống từ bầu trời.
Một đòn tất sát.
Con Alpha đáp lại ngay lập tức.
Mắt nó co rút lại.


Không như trước, lần này nó đã đề phòng.
Ngay khoảnh khắc lưỡi hái bổ xuống, con Alpha đạp mạnh vào mặt đất, thân hình đồ sộ của nó xoay nghiêng sang một bên!
Móng vuốt khổng lồ xé gió, chớp nhoáng vung về phía Mito trong một đường cong sắc bén!
"Tch!"


Mito mở to mắt, cảm giác nguy hiểm bùng nổ trong não.
Cô lập tức bẻ hướng lưỡi hái, điều chỉnh quỹ đạo tấn công để đỡ lấy cú phản đòn!
KENG!!
Âm thanh va chạm rợn người vang lên!
Tia lửa tóe lên từ điểm tiếp xúc, một bên là móng vuốt quái thú, một bên là lưỡi thép sắc bén.


Mito bị đẩy lùi!
Lực phản chấn truyền ngược qua chuôi vũ khí, cả cánh tay cô tê rần.
Mito lảo đảo trên không trung, mắt hoa lên khi cảm giác mất thăng bằng ập đến.
Trước khi cô kịp đáp xuống đất một cách ổn định, trọng lực kéo cô xuống, đôi chân tiếp đất nặng nề hơn dự tính.
CRACK!!


Nền đá dưới chân vỡ vụn, hai gót chân lún sâu xuống do lực tiếp đất gượng gạo.
Một cơn đau buốt chạy dọc lòng bàn tay.
Cô đã siết quá chặt chuôi vũ khí.
Mito hít một hơi sâu, định thần lại, nhưng ngay khoảnh khắc đó, một sự lạnh lẽo chợt ập tới.
Sai lầm.


Chỉ một khoảnh khắc chần chừ và cô đã mất nhịp chiến đấu.
Con Alpha không bỏ lỡ sơ hở đó.
Ánh mắt rực đỏ của nó tập trung vào cô, cơ bắp căng ra như một lò xo.
Nó sẽ không cho cô cơ hội thứ hai.
Mito cảm nhận được điều đó ngay lập tức.
ẦM!
Con Alpha bắn người tới trước!


Tốc độ nhanh hơn cả lúc trước!
Lực va đập từ cú lao khiến cả mặt đất rung chuyển. Những tảng đá vỡ vụn bắn tung tóe dưới móng vuốt của nó.
Khoảng cách thu hẹp trong nháy mắt.
Mito nghiến răng.
Cô phải....
Tránh né?!
Đỡ đòn?!
Phản công?!
Không kịp suy nghĩ.
Không kịp quyết định!


Tầm nhìn Mito bị bóng tối bao phủ, không còn thời gian để suy nghĩ hay phản ứng.
Cô gần như cảm nhận được hơi thở nóng rực của con Alpha phả thẳng vào mặt mình, kèm theo mùi máu tanh nồng và sát khí cuồng bạo.
Mito không kịp né!
“MITO!”
Một giọng hét xé toạc không gian.
Ngay khoảnh khắc đó..


Một luồng sáng màu xanh lục xé gió, lao đến như một tia chớp!
Đòn tấn công giáng thẳng vào cơ thể của con Alpha, phát nổ thành một cơn bão ánh sáng.
Cú va chạm mạnh đến mức thổi bay cả lớp bụi dưới chân, tạo ra một đợt sóng xung kích dội ngược ra xung quanh.


Con Alpha gầm lên đầy tức giận, thân hình khổng lồ bị đẩy văng sang một bên.
Móng vuốt của nó dừng lại ngay trước khi chạm vào Mito.
Chỉ một tích tắc nữa thôi, cô đã có thể bị xé nát.
Mito mở to mắt, hơi thở gấp gáp.
Cô còn sống.


Cô nhanh chóng lấy lại tinh thần, đôi chân vững vàng đáp xuống mặt đất.
Một bóng người mảnh mai lao tới từ phía sau.


Mái tóc dài màu hạt dẻ óng ả bay phấp phới, những lọn tóc tết gọn gàng khẽ đung đưa theo chuyển động. Đôi mắt nâu sáng ánh lên sự quyết đoán, phản chiếu ánh sáng từ lưỡi kiếm rapier vẫn còn rực sáng sau đòn đánh vừa rồi.
Asuna.


Mito rùng mình, bàn tay siết chặt chuôi lưỡi hái như để trấn tĩnh.
Cô không thể phủ nhận....vừa rồi, cô đã bị dồn vào đường cùng.
Dù mạnh đến đâu, dù có kinh nghiệm chiến đấu thế nào, cũng có những khoảnh khắc con người trở nên nhỏ bé trước sức mạnh áp đảo.


Và ngay lúc đó, Asuna đã xuất hiện kịp thời.
Mito khẽ mím môi, mắt vẫn dán chặt vào con Alpha đang gượng dậy từ cú tấn công vừa rồi.
“…Asuna.”
Cô cất tiếng, giọng nói khẽ nhưng tràn đầy cảm xúc.
Không có thời gian để nói nhiều.


Nhưng chỉ một lời gọi tên, cũng đủ để truyền đi tất cả.






Truyện liên quan