Chương 72: Lưỡi Kiếm Và Mũi Tên.
Dưới chân Mito, mặt đất rung lên bần bật, như thể nó cũng cảm nhận được áp lực khủng khiếp đang đè nặng lên không gian xung quanh.
Những hơi thở dốc của cô hòa vào trong bầu không khí căng thẳng, lồng ngực phập phồng từng nhịp, như thể vẫn chưa thể thoát khỏi cơn ác mộng suýt chút nữa đã lấy đi mạng sống của mình.
Đôi chân cô có chút run rẩy, nhưng cơ thể không hề di chuyển khỏi vị trí. Bản năng chiến đấu ăn sâu vào từng thớ thịt, từng mạch máu, ép cô phải giữ vững tư thế, phải tiếp tục.
Ngừng lại đồng nghĩa với cái ch.ết.
Ngay bên cạnh, Asuna vừa tiếp đất nhẹ nhàng như một chiếc lá rơi, đường kiếm vẫn còn tỏa sáng rực rỡ bởi dư chấn của đòn tấn công vừa rồi.
Lớp áo choàng đỏ khẽ phất lên theo gió, một sắc màu chói lọi nổi bật giữa khung cảnh hỗn loạn đầy mùi sắt gỉ và bụi đất.
Đôi mắt nâu kiên định không hề dao động, như thể không gì có thể khiến cô ấy lùi bước.
Ánh sáng xanh lục mờ ảo vẫn bám lấy lưỡi rapier, chưa hoàn toàn phai nhạt. Dù chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, trông Asuna như thể một chiến binh bước ra từ truyền thuyết, mang theo sự rực rỡ của ánh sáng, đối đầu với quái vật ẩn mình trong bóng tối.
Nhưng Mito không có tâm trạng để suy nghĩ đến những điều đó.
Cô nghiến răng, các khớp ngón tay siết chặt đến mức trắng bệch trên chuôi lưỡi hái khổng lồ.
Nỗi tức giận dâng trào trong lồng ngực, vừa là cơn giận nhắm vào sự liều lĩnh của Asuna, vừa là cơn giận với chính bản thân mình...vì đã để cô ấy rơi vào tình huống này.
“Asuna! Cậu điên rồi à? Cậu nghĩ mình đang làm cái gì vậy?!”
Giọng cô vỡ òa thành tiếng quát, mang theo sự lo lắng và phẫn nộ không cách nào che giấu.
Asuna quay đầu nhìn cô, đôi mắt không hề chớp. Không có sự e dè, không có sự sợ hãi, chỉ có một ý chí kiên định cháy sáng như ngọn lửa giữa trời đông giá rét.
“Tớ không thể đứng nhìn cậu bị giết.”
Một câu nói đơn giản, nhưng lại như một nhát chém mạnh mẽ đập thẳng vào tâm trí Mito.
“Nhưng cậu có biết nó nguy hiểm đến mức nào không?!” Mito gào lên, sự lo lắng bỗng trở nên cay đắng. “Nếu tớ không né kịp, nếu cậu không đánh trúng... cậu có thể đã....!”
“Nhưng tớ đã đánh trúng.”
Asuna cắt ngang, giọng nói không hề chùng xuống dù chỉ một chút. Không có sự do dự, không có một kẽ hở nào trong sự tự tin của cô ấy.
Mito cắn môi thật chặt, đến mức suýt bật máu. Cô ghét phải thừa nhận điều này, nhưng Asuna đã đúng. Không có ‘nếu như’ không có ‘có thể’. Kết quả đã chứng minh tất cả.
Một tiếng gầm chấn động vang lên, kéo cả hai trở lại thực tại.
Alpha Giant Elite Dire Wolf, kẻ vừa hứng trọn đòn tấn công của Asuna, gầm rú đầy giận dữ, thân hình khổng lồ của nó lùi lại một đoạn ngắn.
Hai thanh HP của nó đã bị bào mòn đáng kể, nhưng không đủ để khiến nó suy yếu.
Sáu con mắt dã thú đỏ rực ánh lên tia hung tợn, bộ lông bạc dựng đứng như những mũi kim sắc nhọn phản chiếu ánh sáng u ám.
Móng vuốt khổng lồ của nó cào sâu xuống đất, tạo ra những vệt rãnh dài, như thể đang kiềm chế cơn điên cuồng trước khi lao tới nghiền nát hai cô gái trước mặt.
Mito hít sâu một hơi, cố gắng dồn mọi sự hỗn loạn trong lòng sang một bên. Cô liếc sang Asuna, ánh mắt nghiêm nghị.
“Được rồi. Nhưng đừng có lao lên mà không nghĩ đến mạng sống của mình nữa.”
Asuna khẽ cười, không phải nụ cười trêu chọc hay thách thức, mà là một nụ cười bình tĩnh, như thể cô ấy đã chuẩn bị tinh thần từ lâu.
“Tớ biết rồi. Cùng chiến đấu nào.”
Không cần thêm bất kỳ lời nào nữa.
Cả hai đồng loạt lao lên.
Alpha Giant Elite Dire Wolf phản ứng ngay lập tức. Nó gầm lên như tiếng sấm rền, cơ thể to lớn bật tới với tốc độ kinh hoàng.
Những móng vuốt sắc như lưỡi dao găm vung lên, sẵn sàng xé nát bất cứ thứ gì cản đường.
Asuna là người ra đòn trước.
Cô nghiêng người né tránh trong gang tấc, mái tóc dài cuốn theo luồng gió sắc bén. Lưỡi kiếm rapier trong tay cô phát sáng rực rỡ.
“Linear!”
Một đường sáng lục vút qua không trung, mũi kiếm lao đi nhanh như một tia chớp, xuyên qua phần hông con sói.
Alpha rống lên, thân hình khựng lại trong tích tắc vì cơn đau.
Chỉ chờ có vậy, Mito lập tức lao vào từ hướng đối diện.
Cô bật mạnh khỏi mặt đất, đôi mắt sắc lạnh, lưỡi hái khổng lồ xoay tròn trên không trước khi vung xuống với tốc độ chớp nhoáng.
“Reaper’s Slash!”
Một vệt sáng đen thẫm vẽ nên đường cong sắc bén giữa không trung.
Lưỡi hái xé toạc lớp lông dày của Alpha, lưỡi lưỡi sắc bén cắt sâu vào bả vai của nó.
Một cơn bão vụn pixel đỏ vỡ tung ra, rơi rớt lả tả như những giọt máu tàn dư.
Tiếng rống đau đớn của con quái vật vang vọng cả một khu vực. Nhưng nó chưa gục.
Cơ thể khổng lồ của Alpha run lên, nhưng ngay sau đó, nó đột ngột cúi thấp người, hai chân sau chùng xuống, tư thế săn mồi vô cùng rõ ràng.
Mito lập tức nhận ra dấu hiệu này.
Cô hoảng hốt hét lên, giọng khẩn trương đến cực độ.
“Asuna! Tránh ra!”
Nhưng đã quá muộn.
Pounce!
Alpha Giant Elite Dire Wolf bật nhảy khỏi mặt đất, đôi móng vuốt khổng lồ xé gió lao thẳng về phía Asuna với tốc độ không tưởng.
Giữa màn đêm lạnh lẽo bao trùm cánh đồng cỏ rộng lớn, một mũi tên bất ngờ xé gió lao tới với tốc độ kinh hoàng, xuyên thẳng vào một trong sáu con mắt đỏ rực của Alpha Giant Elite Dire Wolf.
Cú đánh chuẩn xác khiến con quái vật gầm lên một tiếng chấn động, âm thanh vang dội khắp không gian, khiến cả mặt đất rung lên.
Thân hình khổng lồ của nó co giật dữ dội, những móng vuốt cào mạnh xuống nền đất, tạo thành những rãnh sâu khi nó loạng choạng mất thăng bằng.
Máu....hay chính xác hơn, những dải vụn pixel đỏ thẫm, vỡ tung từ hốc mắt bị xuyên thủng, tán loạn như những mảnh thủy tinh vỡ vụn trong không trung.
Asuna phản ứng theo bản năng. Cô lăn người sang một bên, tránh khỏi đường lao của con quái vật trong tích tắc.
Khi vừa đứng vững lại, cô vẫn có thể cảm nhận được làn gió mạnh quét qua từ cú vồ hụt của Alpha, hơi thở dồn dập vì cú giật mình vừa rồi.
Mito, vẫn trong tư thế chiến đấu, lập tức quay đầu về phía hướng tên bay tới.
Xa hơn trên cánh đồng, nơi địa hình hơi nhô cao thành một gò đất nhỏ, một bóng người đứng sừng sững dưới ánh trăng bạc.
Áo choàng dày cộm phấp phới theo cơn gió đêm, chiếc cung lớn trong tay vẫn còn rung nhẹ sau phát bắn vừa rồi.
Dáng vẻ lặng lẽ mà kiên định, đôi mắt sắc bén ánh lên như mắt chim ưng đang khóa chặt con mồi.
Chính là người chỉ huy.
Ông ta đã tỉnh lại.
Mặc dù cơ thể vẫn còn mang thương tích từ trận chiến trước đó, nhưng bàn tay lão luyện của ông vẫn giữ chặt dây cung mà không hề run rẩy.
Đối với ông, trực tiếp lao vào cận chiến với con quái vật khổng lồ này là điều không thể...nhưng bắn cung ư?
Đó mới chính là sở trường của ông ta.
Không một giây lãng phí, ông lập tức rút thêm một mũi tên từ ống tên sau lưng. Cơ bắp rắn chắc trên cánh tay căng lên khi ông kéo dây cung về phía sau, ánh mắt lạnh lẽo không hề dao động dù chỉ một khắc.
Từng hơi thở đều được điều chỉnh chính xác, tập trung hoàn toàn vào con quái vật vẫn đang quằn quại gầm rú.
“Tiếp tục đi! Đừng dừng lại!”
Giọng ông ta vang vọng giữa cánh đồng, dứt khoát và đầy uy quyền. Nó không chỉ là một mệnh lệnh, mà còn là một lời khẳng định chắc nịch rằng đây là cơ hội tốt nhất để kết liễu Alpha.
Asuna và Mito liếc nhìn nhau. Không cần bất kỳ lời nói nào, cả hai đều hiểu rõ điều mà đối phương đang nghĩ.
Khoảnh khắc này...chính là thời điểm quyết định.
Và họ sẽ không bỏ lỡ nó.
Không cần thêm bất kỳ tín hiệu nào, cả Asuna và Mito đồng loạt lao lên, bứt tốc xuyên qua màn đêm và cỏ dại rạp xuống dưới chân.
Alpha Giant Elite Dire Wolf vẫn chưa thể lấy lại thăng bằng sau cú tấn công bất ngờ.
Một bên mắt của nó đã bị mũi tên xuyên thủng, máu tràn ra dưới dạng những dải pixel vỡ vụn. Nó lắc mạnh đầu, gầm lên giận dữ, nhưng chỉ khiến cơn đau càng thêm dữ dội.
Thế nhưng....ngay sau đó, từ sâu trong cổ họng Alpha vang lên một tiếng rít thấp.
Không phải tiếng gầm giận dữ thông thường mà là một âm thanh bất thường, như thể có một thứ gì đó đang thay đổi trong cơ thể con quái vật.
Lớp lông trên lưng Alpha chợt dựng đứng lên, từng sợi phát ra ánh sáng đỏ rực như than hồng bị nung nóng.
Cơ bắp nó co lại, rồi bất ngờ phình to, sức mạnh nguyên thủy trào dâng trong từng sợi gân. Từng vết thương trước đó, dù sâu đến đâu, lại đang hấp thụ những dải pixel đỏ vỡ vụn và tự động tái tạo.
"ch.ết tiệt, nó có kỹ năng Berserk Regeneration!" Mito rít lên, đôi mắt mở lớn đầy cảnh giác.
Alpha Giant Elite Dire Wolf giẫm mạnh xuống đất. Một luồng xung kích bùng nổ từ đôi chân khổng lồ, khiến mặt đất nứt vỡ, cỏ dại bay tán loạn.
Nó không còn là con quái vật chực chờ gục ngã nữa, mà là một con quái vật vừa thức tỉnh.
Mito nghiến răng, không thể chần chừ thêm.
Cô dồn lực vào đôi chân và bật mạnh lên cao, đôi mắt ánh lên tia sắc lạnh khi lưỡi hái trong tay tỏa ra quầng sáng mờ.
Không còn một chút do dự nào nữa, đây là lúc phải kết thúc trận chiến này.
“Reaper’s Requiem!”
Mũi lưỡi hái vẽ thành một vòng cung ch.ết chóc, tỏa ra luồng sát khí đen kịt khi chém xuống với toàn bộ sức mạnh. Không khí rít lên, mặt đất bên dưới nứt toác vì áp lực.
Lưỡi hái cắm phập vào bả vai Alpha.
Nhưng không xuyên qua được.
Đôi mắt Mito mở to.
Alpha không né tránh. Nó chỉ đơn giản dùng sức mạnh tuyệt đối để cản đòn tấn công. Lưỡi hái chém vào cơ bắp căng cứng của nó, nhưng thay vì xuyên thủng, nó chỉ cắt được một lớp mỏng trên bề mặt trước khi bị chặn đứng.
“Cái gì?!”
Trước khi Mito kịp phản ứng, Alpha đã vung móng vuốt.
Một cú đánh với tốc độ điên rồ quét ngang, thổi bay Mito ra xa như một viên đạn pháo.
Cô đập mạnh xuống đất, lăn lộn trên cỏ trước khi có thể dừng lại, thanh HP trên giao diện chớp nháy liên tục.
Alpha không dừng lại. Nó gầm lên một tiếng rúng động, rồi lao thẳng về phía Mito với tốc độ kinh hoàng.
Asuna!
Không cần suy nghĩ, Asuna bứt tốc, đôi chân đạp mạnh xuống mặt đất. Cô vút tới như một tia chớp, mũi kiếm rapier sáng rực trong đêm tối.
Cả thế giới như thu nhỏ lại trong khoảnh khắc này, chỉ còn cô, lưỡi kiếm và con quái vật trước mặt.
“Quadruple Pain!”
Một.
Mũi kiếm đâm xuyên qua cổ Alpha.
Hai.
Mũi kiếm xuyên xuống ngực, ngay sát trái tim.
Ba
Lưỡi kiếm rút ra trong chớp mắt, lao vào một bên sườn.
Bốn.
Nhát cuối cùng, cắm thẳng vào giữa trán con quái vật.
Mỗi cú đâm đều sắc bén, nhanh gọn, và chính xác đến mức tuyệt đối.
Thế nhưng.
Alpha không gục ngã.
Không những vậy, nó không hề tỏ ra đau đớn.
Ngay khi nhát kiếm cuối cùng chạm vào trán, đôi mắt đỏ rực của Alpha bỗng sáng bừng.
Một cơn gió xoáy dữ dội bùng nổ từ cơ thể nó, hất văng Asuna ra xa.
Cô lăn vài vòng trên mặt đất, rút kiếm chống xuống để ngăn mình trượt đi thêm.
"Không thể nào..." Asuna lẩm bẩm.
Bốn đòn tấn công trực diện....và nó vẫn đứng vững.
Alpha Giant Elite Dire Wolf lại ngẩng cao đầu, đôi mắt lóe lên hung tợn.
Những vết thương của nó, vốn lẽ ra đã gây chí mạng, đang tiếp tục hấp thụ những dải pixel đỏ vỡ vụn, hồi phục gần như ngay lập tức.
Trước mắt họ không còn là một con quái vật đang hấp hối nữa.
Mà là một cơn ác mộng.
“Rút lui! Chúng ta không thể thắng trong tình trạng này...”
Nhưng quá muộn.
Alpha gầm lên một tiếng chấn động, và cơ thể nó phát nổ thành hàng chục phân thân mờ ảo, bao vây toàn bộ chiến trường.
Không còn đường thoát nữa.
Trận chiến...vẫn chưa kết thúc.