Chương 77: Món Quà Không Thể Từ Chối.

Ren men theo con phố chính, rẽ vào một con hẻm nhỏ quen thuộc dẫn đến khu rèn vũ khí, nơi những bức tường đá cũ kỹ bám đầy bụi than và dấu vết thời gian.


Không khí nơi đây luôn đượm mùi than cháy, kim loại nóng chảy và dầu mỡ, một hỗn hợp nồng đậm, gay mũi nhưng lạ thay lại có phần dễ chịu, như một dấu hiệu nhận biết rằng mọi thứ vẫn diễn ra như thường lệ.


Những tia lửa từ lò rèn đôi lúc lóe lên từ phía xa, phản chiếu trên mặt đất lát đá không bằng phẳng, tạo nên những đốm sáng nhỏ nhấp nháy rồi nhanh chóng tắt lịm.


Càng đến gần, tiếng búa nện vào kim loại càng rõ ràng, từng nhát búa vang dội, chắc nịch, mạnh mẽ, hoà lẫn với tiếng than cháy tí tách trong lò lửa.


Ren chần chừ một chút trước cánh cửa gỗ cũ kỹ, vết xước chồng chéo lên nhau như dấu tích của bao năm tháng. Cậu hít sâu, để hơi nóng phả vào mặt, rồi đẩy cửa bước vào.


Bên trong, ánh sáng cam từ lò rèn bập bùng hắt lên những bức tường gỗ, phủ lên không gian một lớp màu đồng ấm áp nhưng cũng khiến mọi thứ có vẻ mờ ảo hơn.
Khói nhẹ bốc lên từ lửa than, tạo thành những làn hơi mỏng lượn lờ trong không khí.


available on google playdownload on app store


Ông lão thợ rèn vẫn đứng đó, dáng người thấp nhưng rắn chắc, mái tóc hoa râm xõa lòa xòa bên thái dương, đôi cánh tay cuồn cuộn cơ bắp hằn lên những vết sẹo cũ, dấu vết của hàng chục năm rèn giũa.


Tay ông cầm chặt cây búa lớn, từng nhát một, đều đặn và chuẩn xác, liên tục gõ xuống thanh kiếm đỏ rực đặt trên đe sắt.
Ren bước vào, cẩn thận đóng cửa lại để không làm gió lùa vào lò rèn, rồi đứng chờ mà không lên tiếng.


Cậu biết rõ tính cách của ông lão, nếu chen ngang vào lúc này, thứ duy nhất cậu nhận lại sẽ là một cái lườm sắc bén hơn cả lưỡi kiếm ông đang rèn.


Cứ như vậy, cậu kiên nhẫn quan sát, lắng nghe những âm thanh vang vọng trong không gian nóng bức, trước khi cuối cùng, ông lão dứt nhát búa cuối cùng, đặt thanh kiếm sang một bên rồi quay lại lau mồ hôi trên trán. Đôi mắt già nua nhưng tinh tường lướt qua cậu.


“Hôm nay rảnh rỗi đến thăm tiệm ta à, nhóc?” Giọng ông thô ráp, khàn đặc vì bao năm tiếp xúc với khói than và hơi nóng, nhưng trong đó không có vẻ khó chịu, chỉ đơn giản là một lời trêu chọc quen thuộc.


Ren lắc đầu, không để bản thân bị cuốn theo cách nói chuyện của ông lão. Cậu thò tay vào túi áo, lấy ra một túi tiền nhỏ, rồi không chút chần chừ, đặt nó xuống mặt quầy gỗ đã sờn cũ. Những đồng xu bên trong va vào nhau, phát ra âm thanh leng keng giòn tan giữa không gian yên lặng.
“Cháu đến để trả nợ.”


Ông lão nheo mắt, liếc nhìn túi tiền, rồi nhấc nó lên, đong đưa trên tay như để ước lượng số lượng bên trong. Đôi lông mày rậm khẽ nhướng lên một chút, như thể có đôi phần ngạc nhiên.
“Hửm, kiếm đủ nhanh đấy.”


Ren khẽ nhún vai. “Không hẳn.” Cậu đáp gọn, không có ý định kể lể thêm. Thứ cậu muốn chỉ là thanh toán xong khoản nợ này càng sớm càng tốt.


Ông lão không hỏi thêm, chỉ khẽ gật đầu. “Tốt. Trả nợ sòng phẳng thì sau này còn có đường mà quay lại.” Ông mở túi tiền, lướt qua một lượt rồi không nói gì thêm, đút gọn nó vào túi áo của mình. “Vậy là xong.”


Ren thả lỏng một chút, như thể vừa trút được một gánh nặng vô hình trên vai. Khoảnh khắc này có chút nhẹ nhõm, nhưng cũng không kéo dài lâu.
Cậu gật đầu với ông lão, xoay người định bước đi, nhưng giọng nói khàn khàn lại cất lên từ phía sau.
“Nhóc có định sửa lại thanh kiếm không?”


Bước chân Ren thoáng khựng lại.
Bàn tay cậu vô thức siết lấy chuôi kiếm bên hông, cảm nhận độ thô ráp của lớp da bọc đã sờn cũ.


Cây kiếm này… đã theo cậu suốt thời gian qua. Nó không còn được mới nữa, cũng chẳng phải loại trang bị quá tốt, không có bất kỳ đặc tính gì nổi bật, không phải một vũ khí tốt, nhưng lại là thứ duy nhất mà cậu có.


Như hiểu rõ suy nghĩ trong đầu cậu, ông lão thợ rèn chỉ cười khẽ, chống tay lên quầy. “Không cần vội trả lời. Nhưng nếu nhóc còn định tiếp tục sử dụng nó, thì ít nhất cũng nên để ta kiểm tr.a xem nó còn chịu nổi bao nhiêu trận chiến nữa.”
Ren im lặng trong vài giây, rồi chậm rãi quay người lại.


Ren hơi nhướng mày, không che giấu được sự ngạc nhiên trong khoảnh khắc ngắn ngủi.
Cậu chưa kịp hỏi thì ông lão đã đặt chiếc búa xuống, vươn tay lấy một mảnh vải gần đó để lau bớt bụi than bám trên mặt.


Dáng người ông vẫn rắn chắc như trước, nhưng khi đôi mắt già nua ấy nhìn thẳng vào cậu, Ren nhận ra có điều gì đó khác biệt, một sự sắc bén mà trước giờ cậu chưa từng thấy.


“Chuyện tối qua, ta đã nghe kể lại rồi.” Ông lão lên tiếng, giọng không còn mang theo sự trêu chọc như trước nữa. “Đám sói đó… nếu không nhờ nhóc và mấy người khác, e rằng đội tuần tr.a đã không thể rút lui nguyên vẹn.”


Ren chớp mắt, rồi nhận ra ông đang nhắc đến cuộc chiến với con sói khổng lồ. Đêm qua hỗn loạn đến mức cậu không nghĩ quá nhiều, chỉ biết rằng mình phải sống sót, phải chiến đấu.


Cậu nhớ có vài NPC bị thương, nhớ những tiếng hô hoán và nỗ lực tuyệt vọng để ngăn lũ quái vật tràn vào. Nhưng khi ấy, cậu không biết tên, cũng không quan tâm ai là ai.


“Là con trai ta.” Ông lão thợ rèn đáp gọn, rồi thở ra một hơi dài. “Thằng nhóc đó cứng đầu như đá, chẳng khác gì ta hồi trẻ.
Nếu không có nhóc và những người khác cầm chân đám sói, nó đã không thể trở về.”
Ren im lặng, không biết phải phản ứng thế nào.


Cậu không nghĩ mình đã làm được gì quá to tát. Cậu chỉ đơn giản là chiến đấu để tồn tại, không hề có ý định trở thành anh hùng hay cứu giúp ai cả.
Nhưng đối với ông lão, những gì cậu làm lại có ý nghĩa lớn đến vậy.


Thấy Ren không đáp, ông lão khẽ cười, vỗ nhẹ lên quầy gỗ. “Dù nhóc có nghĩ thế nào đi nữa, ta vẫn nợ nhóc một món ân tình.” Ông liếc xuống thanh kiếm bên hông cậu, rồi gật đầu như vừa đưa ra quyết định. “Để ta sửa nó miễn phí. Xem như lời cảm ơn.”


Ren giật mình, vội lắc đầu. “Không cần đâu. Cháu đã trả nợ xong rồi, không cần...Hơn nữa...chỉ huy cũng giúp cháu rất nhiều.”


“Không phải chuyện tiền bạc.” Ông lão ngắt lời, ánh mắt trầm ổn nhưng kiên quyết. “Nhóc đã cứu con trai ta. Ta không thể để nhóc tiếp tục cầm một thanh kiếm nứt nẻ đi chiến đấu.”
Ren mím môi, bàn tay lại vô thức siết lấy chuôi kiếm.


Cậu không thích mắc nợ ai, nhưng lần này… từ chối cũng có vẻ vô nghĩa. Ông lão đã quyết rồi.
Cuối cùng, cậu thở ra một hơi nhẹ, rồi chậm rãi tháo thanh kiếm khỏi đai lưng, đặt lên quầy.
“…Vậy, làm phiền ông.”


Ông lão gật đầu, cầm thanh kiếm lên, đưa mắt quan sát từng vết xước, từng đường nứt nhỏ trên bề mặt kim loại. Ông lật lưỡi kiếm, dùng ngón tay cái miết nhẹ dọc theo thân kiếm, rồi tặc lưỡi.


“Không tệ, nhưng cũng không còn tốt nữa.” Ông nhận xét. “Vẫn dùng được thêm một thời gian, nhưng nếu tiếp tục chiến đấu như tối qua, sớm muộn gì nó cũng gãy.”


Ren không bất ngờ. Cậu đã cảm nhận được điều đó mỗi khi vung kiếm, những rung động bất thường chạy dọc theo cánh tay cậu mỗi khi chém trúng mục tiêu.
Cây kiếm cũ kỹ này đã theo cậu từ khi bắt đầu, nhưng cũng giống như cậu, nó đang dần chạm đến giới hạn của mình.


Ông lão đặt thanh kiếm xuống quầy, ngón tay gõ nhẹ lên chuôi kiếm bằng gỗ sậm màu. “Ta có thể gia cố nó, làm lại lưỡi kiếm bằng thép tốt hơn, cân chỉnh lại trọng lượng một chút. Sẽ không làm thay đổi cảm giác khi sử dụng, nhưng ít nhất nó sẽ bền hơn.”


Ren khẽ gật đầu, nhưng ngay khi cậu định lên tiếng, ông lão đã giơ một ngón tay lên.
“Nhưng, nhóc vẫn phải trả tiền.”
Cậu khựng lại.
“…Hả?”


Ông lão nhướng mày, khóe môi kéo lên thành một nụ cười gian xảo. “Ta không tính tiền công, nhưng vật liệu thì vẫn cần có. Nhóc nghĩ ta sẽ tự bỏ tiền túi ra à?”
Ren nhìn ông lão, rồi nhìn xuống thanh kiếm trên quầy, cảm giác bất lực chợt dâng lên.


Cậu đã quen với việc mọi thứ trong thế giới này đều có cái giá của nó, nhưng lần này, cậu thực sự đã mong rằng có một ngoại lệ.
“Nhóc muốn dùng thép tốt, hay chỉ cần sửa qua loa?” Ông lão hỏi, giọng đầy vẻ ung dung.


Ren thở dài, đưa tay lên xoa thái dương. Cậu biết mình không có nhiều lựa chọn. Nếu cậu muốn tiếp tục chiến đấu, nếu cậu muốn sống sót, thì không thể tiếc tiền trong chuyện này.
“…Thép tốt....cho thêm cái nanh sói này vào nữa được không ạ?” Cậu nói, như thể chấp nhận số phận.


Ông lão cười khẽ, gật đầu hài lòng. “Tốt. Vậy đưa tiền đây.”
Ren lặng lẽ thò tay vào túi áo, móc ra túi tiền còn lại của mình.
Khi đặt nó lên quầy, cậu không khỏi cảm thấy có chút cay đắng, số tiền này lẽ ra là để cậu sinh hoạt trong những ngày sắp tới, nhưng giờ thì xem như bay sạch.


Ông lão cầm túi tiền lên, lắc nhẹ để ước lượng, rồi mở ra kiểm tra. Nhìn cách ông ta búng từng đồng xu giữa những ngón tay thô ráp, Ren không khỏi cảm giác như mình đang giao tiền cho một thương gia lão luyện hơn là một thợ rèn.


Sau một lúc, ông lão gật gù, đổ đám tiền vào một cái hòm gỗ phía sau quầy. “Vừa đủ.”
Ren hít sâu, cố nuốt xuống cảm giác tiếc của. “Bao lâu thì xong?”


Ông lão khoanh tay, nghiêng đầu suy nghĩ. “Khoảng hai ngày. Nếu nhóc cần gấp thì ta có thể làm trong một ngày, nhưng…” Ông liếc qua cậu, nheo mắt. “Chắc nhóc không muốn ta làm vội đâu, phải không?”


Ren thở ra một hơi, rồi gật đầu. Cậu không có nhiều vũ khí dự phòng, nhưng ép một thợ rèn làm vội thì chỉ tổ rước họa vào thân.
“Vậy hai ngày.”
Ông lão hài lòng với quyết định đó. “Nhóc có vũ khí thay thế không?”


Ren chớp mắt, rồi nhận ra vấn đề. Không có thanh kiếm này, cậu chẳng khác gì mất đi đôi tay trong chiến đấu.
“…Không.”
Ông lão thở dài, lẩm bẩm điều gì đó về việc người trẻ tuổi thiếu chuẩn bị, rồi quay người bước vào góc tiệm.


Một lúc sau, ông mang ra một thanh kiếm thép dài, bề mặt trơn nhẵn nhưng vẫn còn vết chém mờ nhạt, rõ ràng là hàng cũ được tận dụng lại.
“Cầm tạm.” Ông nói, đưa nó cho Ren. “Không cắt được ai đâu, nhưng ít nhất cũng không đến mức tay không ra ngoài.”


Ren nhận lấy thanh kiếm, cảm nhận trọng lượng nhẹ hơn hẳn so với vũ khí bình thường. Cậu không thể dùng nó để chiến đấu với quái vật thực sự, nhưng ít nhất… cũng có thể luyện tập.
“Cảm ơn.” Cậu nói nhỏ.


Ông lão phất tay, ra vẻ không để tâm. “Nhóc cứ đi làm chuyện của mình đi. Khi nào kiếm xong, ta sẽ báo.”
Ren khẽ gật đầu, siết chặt thanh kiếm trên tay rồi quay người bước ra ngoài.
Gió lạnh buổi sớm tràn vào khi cậu mở cửa, mang theo chút hơi sương phả vào mặt.


Cánh cửa gỗ khẽ kêu cót két khi đóng lại sau lưng cậu, để lại phía sau âm thanh quen thuộc của búa rèn gõ xuống kim loại, vang dội, nhịp nhàng, như một khúc nhạc nền không bao giờ thay đổi của khu phố này.
Hai ngày.


Trong khoảng thời gian đó, cậu sẽ phải tìm cách xoay sở, có lẽ cậu sẽ tập trung cải thiện kỹ năng kiếm thuật của mình.






Truyện liên quan