Chương 78: Nặng Nhẹ.

Ren ngước nhìn bầu trời, nơi những tia nắng ban mai còn mềm mại trải dài trên những mái nhà xám xịt của Thị trấn Khởi đầu.
Ánh sáng vẫn dịu nhẹ, chưa đến mức gay gắt, phủ lên mọi thứ một sắc vàng nhạt, khiến cả không gian mang theo vẻ bình yên hiếm có sau một đêm hỗn loạn.


Không khí vẫn còn hơi lạnh, nhưng không đến mức buốt giá.


Bây giờ vẫn còn sớm, nhưng Ren không có lý do gì để trì hoãn. Cậu hít một hơi thật sâu, cảm nhận hương vị của phố thị buổi sáng, một chút mùi bánh mì mới ra lò, chút tro bụi còn sót lại từ những ngọn đèn đường đã tắt, và thoáng đâu đó hương kim loại đặc trưng từ khu rèn.


Sau khi rời khỏi tiệm rèn, cậu rảo bước về phía doanh trại của đội cảnh vệ. Cậu chưa từng đặt chân đến đó trước đây, nhưng không quá khó để đoán được vị trí.


Con trai của ông lão thợ rèn, người chỉ huy đội tuần tr.a tối qua, thì có khả năng cao ông ta đang ở đó để xử lý hậu quả của trận chiến.
Càng đến gần, khung cảnh càng trở nên rõ ràng hơn. Doanh trại được bao quanh bởi một hàng rào gỗ chắc chắn, cổng chính luôn có hai lính canh đứng trực.


Bên trong, cậu có thể thấy bóng dáng những binh sĩ bận rộn với công việc thường ngày.
Một nhóm nhỏ đang lau chùi vũ khí, một số khác trao đổi về nhiệm vụ tuần tra. Không khí nơi đây nghiêm túc, kỷ luật nhưng không quá căng thẳng.


available on google playdownload on app store


Có vẻ như cuộc tấn công tối qua không khiến họ mất đi sự bình tĩnh, hay đúng hơn là họ đã quá quen với những tình huống như vậy.


Ren dừng chân trước cổng, quan sát một lúc, tự hỏi liệu mình có cần phải xin phép trước khi vào không. Nhưng rồi, cậu quyết định cứ tiến tới. Cậu không đến đây mà không có lý do.
Một trong hai người lính gác cổng liếc nhìn cậu, đôi mắt sắc bén quét qua từ đầu đến chân.


“Tìm ai?” Anh ta hỏi, giọng không mang vẻ đe dọa nhưng vẫn đầy cảnh giác.
Ren dừng lại, giữ giọng bình tĩnh. “Người chỉ huy đội tuần tr.a tối qua.” Cậu ngừng một chút, rồi nói rõ hơn: “Tôi đến nhận thưởng.”


Người lính gật đầu, dường như không quá ngạc nhiên. Anh ta giơ tay, chỉ về một dãy nhà phía sau sân tập. “Chỉ huy Gareth đang ở trong đó. Đi thẳng vào đi, nhưng nhớ gõ cửa.”
Gareth.


Lần đầu tiên cậu nghe thấy cái tên này, nhưng ít nhất bây giờ cũng đã có một danh xưng để gắn với khuôn mặt mà cậu không kịp nhìn rõ vào tối qua.
Ren gật đầu thay cho lời cảm ơn rồi bước đi, băng qua khoảng sân nơi vài binh sĩ đang luyện tập đối kháng.


Tiếng kim loại va chạm vang lên từng nhịp đều đặn, âm thanh quen thuộc của những trận đấu tập. Nhưng cậu không có thời gian để dừng lại quan sát.


Cánh cửa gỗ của văn phòng đóng kín, nhưng từ bên trong, cậu có thể nghe thấy tiếng giấy tờ sột soạt và giọng nói trầm thấp của ai đó đang trao đổi công việc. Cậu do dự trong một giây, rồi đưa tay gõ nhẹ lên cửa.
Có một khoảng dừng ngắn, sau đó là giọng nói vang lên từ bên trong.
“Vào đi.”


Ren đẩy cửa bước vào.
Bên trong căn phòng không quá rộng, nhưng đủ để chứa một chiếc bàn làm việc lớn cùng vài kệ sách xếp đầy hồ sơ.


Những bản đồ và báo cáo được treo trên tường, đánh dấu vị trí các cuộc tuần tr.a gần đây. Ánh sáng từ cửa sổ chiếu xuống bàn, nơi một người đàn ông đang ngồi giữa đống giấy tờ.
Khi thấy Ren, ánh mắt Gareth thoáng lướt qua cậu một lúc, trước khi nhận ra điều gì đó.


“À, là cậu.” Ông ta tựa lưng vào ghế, khoanh tay trước ngực. “Cậu đến nhận thưởng phải không?”
“Nhóc đến muộn hơn ta tưởng.”
Gareth quan sát Ren một lúc lâu, đôi mắt sắc sảo ánh lên một tia suy tư khó đoán, trước khi khẽ gật đầu như đã xác nhận được điều gì đó.


Ông ta vươn tay mở ngăn kéo bàn làm việc, lục tìm một chút rồi lấy ra một túi tiền khá lớn, đặt lên mặt bàn gỗ với một tiếng "cạch" nặng nề.
“Đây là phần thưởng của cậu.” Giọng ông vẫn điềm tĩnh như thường lệ, nhưng so với tối qua thì có phần trầm ổn hơn, không còn sự xa cách hay dè dặt.


“Cả hội đồng quản lý Thị trấn đều đã thống nhất về việc này. Không chỉ vì cậu đã giúp đội tuần tr.a giữ vững phòng tuyến, mà còn vì đóng góp của cậu trong việc hạ con sói khổng lồ.”


Ren đưa mắt nhìn xuống túi tiền, rồi mới chậm rãi vươn tay cầm lấy. Khi những ngón tay khẽ siết quanh lớp vải thô, cậu cảm nhận được sức nặng rõ rệt của nó, nặng hơn nhiều so với những khoản thưởng ít ỏi mà cậu từng nhận trước đây.


Có lẽ đây là phần thưởng hậu hĩnh nhất mà cậu có được kể từ khi bước chân vào thế giới này.
Một món tiền không nhỏ, nhưng cũng là minh chứng cho những gì cậu đã đánh đổi trong trận chiến đêm qua.


“…Cảm ơn.” Ren nói ngắn gọn, giọng không mang theo quá nhiều cảm xúc, rồi quay người rời đi, bước chân trầm ổn nhưng dứt khoát.
Thế nhưng, khi cậu vừa chạm tay vào nắm cửa, giọng Gareth bỗng vang lên phía sau, trầm thấp nhưng mang theo một ý nghĩa sâu xa.


“Nếu cậu vẫn định tiếp tục cầm kiếm chiến đấu…” Ông ta ngừng một nhịp, như muốn chắc chắn rằng Ren đang lắng nghe. “…Hãy sử dụng số tiền đó một cách khôn ngoan.”


Bàn tay Ren khựng lại trong thoáng chốc, nhưng rồi cậu không đáp lời, chỉ nhẹ nhàng đẩy cửa bước ra ngoài, để lại sau lưng ánh mắt của một người từng trải qua nhiều năm tháng chiến trận, dõi theo bóng dáng của một kẻ đang từng bước khẳng định con đường của chính mình.


Ren buộc chặt miệng túi tiền, cảm nhận sức nặng rõ ràng của nó trong lòng bàn tay, một sức nặng không chỉ đến từ giá trị của những đồng tiền bên trong, mà còn từ những gì cậu đã đánh đổi để có được nó.


Khi bước ra khỏi phòng, cậu khẽ mở một góc túi, để ánh sáng chiếu vào, phản chiếu lên những đồng vàng và bạc lấp lánh. Những đồng tiền này nhiều hơn bất cứ thứ gì cậu từng sở hữu kể từ khi đặt chân vào thế giới này, một minh chứng cho những nỗ lực và cuộc chiến mà cậu đã trải qua.
7.000 cor.


Đây không phải một con số nhỏ.
Với số tiền này, cậu có thể mua một thanh kiếm tốt hơn, nâng cấp trang bị, thậm chí có thể tích trữ nhu yếu phẩm để không phải lo lắng về sinh tồn trong một thời gian dài.


Nó mang lại cho cậu sự an toàn, một cơ hội để chuẩn bị tốt hơn trước khi bước vào những thử thách mới. Nhưng đồng thời, nó cũng là lời nhắc nhở rõ ràng rằng chiến đấu là con đường duy nhất để tồn tại ở thế giới này.


Tiền kiếm được từ trận chiến cũng có nghĩa là những trận chiến khác sẽ tiếp tục đến.
Ren siết chặt túi tiền trong tay, cảm nhận lớp vải thô ráp cọ vào bàn tay mình.
Cậu đã không còn là kẻ chỉ biết trốn chạy nữa.


Ren hít một hơi thật sâu, để hơi lạnh buổi sớm tràn vào lồng ngực, rồi chậm rãi thở ra.
Cậu nhét túi tiền vào kho đồ, bước đi với một quyết tâm mới.


Số tiền trong tay đủ để cậu cân nhắc nhiều hướng đi, và trước khi lao đầu vào việc rèn luyện hay mua sắm trang bị, cậu muốn kiểm tr.a một điều quan trọng, giá nhà đất ở Thị trấn Khởi đầu.


Dù hiện tại cậu vẫn có thể thuê trọ, nhưng một chỗ ở cố định sẽ giúp cậu tránh khỏi những khoản chi phí không cần thiết về lâu dài.
Quan trọng hơn, có một nơi thuộc về mình cũng mang lại cảm giác ổn định hơn so với việc lang thang từ quán trọ này sang quán trọ khác.


Rời khỏi khu doanh trại, Ren hướng thẳng về phía khu vực trung tâm, nơi có những bảng thông tin và các NPC quản lý bất động sản.


Đây không phải lần đầu tiên cậu nghĩ đến chuyện mua nhà, nhưng trước đây nó luôn là một giấc mơ xa vời, bây giờ, với 7.000 cor trong tay, có lẽ cậu đã đủ điều kiện để cân nhắc thực sự.
Khi đến nơi, cậu thấy một bảng thông tin lớn được treo ngay trước tòa nhà quản lý.


Những dòng chữ ghi giá cả, vị trí và tình trạng nhà cửa được sắp xếp ngay ngắn, giúp bất cứ ai cũng có thể xem xét trước khi vào bên trong giao dịch. Ren lướt mắt qua từng con số.
Nhà ngoại ô – 50.000 cor
Nhà tiêu chuẩn trong thị trấn – 150.000 cor trở lên


Cậu nhíu mày. Những căn nhà thực sự, với không gian thoải mái và đủ điều kiện để sinh sống lâu dài, đều có giá trên trời.


Ngay cả một căn nhà phố nhỏ nằm trong hẻm nhỏ cũng đòi hỏi ít nhất 50.000 cor, và nếu muốn một ngôi nhà tiêu chuẩn trong thành, con số ấy sẽ phải gấp hơn hai mươi lần số tiền cậu có hiện tại.


Ren hạ mắt xuống túi tiền bên hông, cảm nhận sức nặng của nó. 7.000 cor không phải là ít, nhưng để có được một nơi ở ổn định thực sự, cậu vẫn còn một chặng đường dài phía trước.
“Xem ra còn lâu mình mới đủ tiền mua nhà.” Cậu lẩm bẩm, rồi quay người rời đi.


Hiện tại, có lẽ việc tiết kiệm và kiếm thêm thu nhập quan trọng hơn là nghĩ đến chuyện mua nhà.
Ren nhìn kỹ hơn vào bảng giá, lần này chú ý đến chi phí thuê thay vì mua đứt.
Phòng trọ nhỏ (dùng chung tiện nghi) – 300 cor/tháng
Căn hộ đơn sơ – 2.500 cor/tháng
Nhà gỗ loại nhỏ – 6.000 cor/tháng


Nhà gỗ tiêu chuẩn – 10.000 cor/tháng
Nhà có sân vườn – 15.000 cor trở lên/tháng
Cậu nhíu mày. Nếu mua nhà là chuyện xa vời, thì thuê nhà lại thực tế hơn nhiều.
Với số tiền hiện tại, cậu có thể dễ dàng chi trả cho một căn hộ đơn sơ trong vài tháng hoặc chọn phòng trọ nhỏ để tiết kiệm hơn nữa.


Nhưng ngay cả khi chọn phương án rẻ nhất...300 cor/tháng cho một phòng trọ nhỏ, cậu vẫn phải liên tục kiếm tiền để duy trì.
Ren im lặng một lúc, cân nhắc giữa việc có nên nâng cấp chỗ ở hay không. Cuối cùng, cậu thở ra một hơi nhẹ.


Trước khi nghĩ đến chuyện có một nơi thoải mái để ở, cậu cần đảm bảo bản thân đủ mạnh để sống sót trong thế giới này.
Cậu sẽ tạm hoãn việc chuyển chỗ ở.
Trước mắt, việc quan trọng nhất vẫn là rèn luyện kiếm thuật và kiếm thêm thu nhập.


‘Mình phải tiết kiệm tới khi nào mới đủ tiền cho một căn nhà chứ?’ Ren thở dài.






Truyện liên quan