Chương 79: Kiếm và Mồ Hôi.

Rời khỏi khu vực thông tin về nhà đất, Ren nhanh chóng hướng đến một nơi thích hợp để rèn luyện, sân tập gần doanh trại cảnh vệ.


Khu phúc hợp sân tập dành cho người chơi thường quá đông đúc và ồn ào. Chúng rộng rãi và vắng người vào những ngày đầu tiên khi phần lớn những người chơi bị mắc kẹt, vẫn chưa tìm được lý do chiến đấu.
Nhưng giờ dường như đã khác.


Dù không phải người của đội cảnh vệ, cậu từng thấy vài người chơi được phép sử dụng nơi này vào những giờ không cao điểm.
Chủ yếu là do, họ đã thành lập được danh tiếng trong thị trấn khởi đầu thông qua điểm quan hệ với đội cảnh vệ.
50 điểm của Ren là quá đủ.


Hơn nữa, sau trận chiến với đàn sói, cậu biết mình cần cải thiện kỹ năng chiến đấu càng sớm càng tốt.
Ren hít một hơi thật sâu trước khi bước qua cổng doanh trại. Không có ai cản lại cậu. Những người lính canh gần đó đều nhận ra cậu, nhưng không ai tỏ ra quá nhiệt tình hay bất ngờ.


Họ chỉ liếc nhìn, vài người nhận ra cậu, thì gật đầu nhẹ như một sự thừa nhận lặng lẽ, một dấu hiệu rằng cậu không còn là một kẻ xa lạ vô danh nữa.


Bên trong, không khí huấn luyện vẫn diễn ra với nhịp độ căng thẳng. Tiếng kim loại va vào nhau chát chúa, xen lẫn âm thanh của những bước chân dồn dập trên nền đất rắn.
Những người lính mặc giáp tập trung vào bài tập của mình, di chuyển nhanh gọn, phối hợp nhịp nhàng, tuân theo những mệnh lệnh ngắn gọn nhưng dứt khoát.


available on google playdownload on app store


So với sân tập bên ngoài, nơi đây có một sự nghiêm túc và khắc nghiệt hơn hẳn, không phải nơi dành cho những kẻ yếu đuối hay do dự.
Ren không đứng lại quan sát lâu. Cậu không có lý do gì để chần chừ hay do dự vào lúc này.
Đi thẳng đến một góc trống, cậu rút thanh kiếm thép nhẹ của mình ra.


Cảm giác của lưỡi kiếm trong tay mang đến một sự vững chắc quen thuộc, nhưng chỉ vậy thì chưa đủ.
Nếu muốn tiến xa hơn, nếu muốn thực sự tồn tại trong thế giới này bằng chính sức mạnh của bản thân, cậu cần phải mạnh hơn nữa.
Không để bản thân suy nghĩ lan man, cậu bắt đầu luyện tập.


Cậu điều chỉnh tư thế, cảm nhận trọng lượng của thanh kiếm khi nó rẽ gió, tìm ra cách kiểm soát lực tốt nhất để cú chém không bị mất đà hay lệch hướng.
Động tác vung kiếm của cậu đã cải thiện rất nhiều, rút bớt đi sự cồng kềnh thừa thãi, thêm vào sự thanh thoát và linh hoạt.


Ren hơi khom người, đôi chân đứng vững như ghim xuống mặt đất, cậu vặn eo và vung một đón chém ngang nhanh như chớp.
Đường kiếm có sự cải thiện, nhưng lực tay vẫn chưa đủ mạnh. Cậu siết chặt chuôi kiếm, cố gắng dồn thêm sức vào cổ tay mà vẫn giữ được nhịp điệu ổn định.
Đâm thẳng...


Mục tiêu tưởng tượng trong đầu cậu như một điểm yếu chí mạng trên cơ thể kẻ địch.
Cậu hạ thấp trọng tâm, điều chỉnh bước chân để đảm bảo lực đâm đạt mức tối đa mà không làm mất thăng bằng.


Mỗi lần ra đòn, cậu đều tập trung hoàn toàn. Từng nhát kiếm, từng chuyển động, từng điều chỉnh nhỏ nhất đều được thực hiện với sự nghiêm túc tuyệt đối.
Cậu lặp lại. Quan sát. Sửa lỗi. Và lại tiếp tục lặp lại.


Mồ hôi nhanh chóng lấm tấm trên trán cậu, hơi thở bắt đầu nặng nề hơn, nhưng cơ thể cậu vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.
Những chuyển động dần trở nên quen thuộc hơn, những đường kiếm ngày càng liền mạch, tốc độ của cậu cũng bắt đầu tăng lên một cách tự nhiên.


Cảm giác kỳ lạ ấy dần len lỏi vào tâm trí cậu, cảm giác rằng cậu thực sự đang tiến bộ.
Không chỉ là ảo giác hay hy vọng, mà là một sự thay đổi thật sự, một bước tiến có thể cảm nhận rõ ràng.


Ren tiếp tục tập trung vào từng chuyển động, lặp đi lặp lại những đòn đánh mà không để tâm đến thời gian.
Cảm giác thanh kiếm trong tay dần trở nên tự nhiên hơn, mỗi lần vung, chém, đâm đều trôi chảy hơn trước, từng đường kiếm sắc bén và chính xác hơn.


Cánh tay cậu quen dần với sức nặng của lưỡi kiếm, những khớp ngón tay đã bớt căng cứng, và từng động tác đều trở nên nhịp nhàng hơn. Nhưng cậu vẫn chưa hài lòng.
Cậu muốn nhanh hơn. Mạnh hơn. Chuẩn xác hơn.


Không có ai bên cạnh hướng dẫn hay quan sát. Không có Klein hay bất kỳ ai để so sánh, trao đổi hay hỗ trợ.
Không có ai chỉ ra lỗi sai, không có tiếng động viên, không có lời khuyên bảo.
Chỉ có cậu, thanh kiếm, và không gian tĩnh lặng của sân tập.


Những tiếng hô luyện tập, tiếng bước chân dồn dập và tiếng kim loại va chạm vang lên từ xa, nhưng dường như tất cả đều bị đẩy lùi ra khỏi thế giới của cậu.


Cậu chẳng để tâm đến bất cứ thứ gì khác ngoài đường kiếm trước mặt mình. Cả người cậu đổ mồ hôi, hơi thở dồn dập, nhưng cậu vẫn tiếp tục.


Cậu cảm nhận rõ sự khác biệt giữa thực chiến và luyện tập một mình. Trong trận chiến, cậu không có thời gian để suy nghĩ, chỉ có thể phản ứng theo bản năng, mỗi quyết định chỉ gói gọn trong một nhịp tim.


Nhưng ở đây, cậu có thể nhìn ra từng thiếu sót rõ ràng đến mức không thể chối bỏ, mỗi bước chân không vững, mỗi lần di chuyển chưa đủ nhanh, mỗi nhát chém không đủ lực.
Nếu là trong một trận đấu thực sự, từng sai sót nhỏ này đều có thể trở thành lý do khiến cậu gục ngã.


Mình vẫn còn quá chậm.
Cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng ngực. Cậu không thể tiếp tục như thế này mãi được. Nếu không mạnh hơn, nếu không tiến xa hơn, cậu sẽ mãi chỉ là một kẻ bị bỏ lại phía sau.


Ren siết chặt chuôi kiếm, cảm nhận sự thô ráp của lớp da tay chai sạn, từng vết xước nhỏ vẫn còn hằn lại sau những trận chiến trước. Đây không phải là giới hạn của cậu. Cậu không thể dừng lại ở đây.
Cậu cần trở nên mạnh hơn. Nhanh hơn. Tốt hơn.


Hít sâu một hơi, cậu hạ thấp trọng tâm, điều chỉnh nhịp thở, tập trung toàn bộ sức mạnh vào cú chém tiếp theo.
Vung kiếm. Một đường chém sắc nét xé gió, mạnh mẽ hơn những lần trước.
Chém ngang. Cánh tay cậu bắt đầu cảm nhận rõ lực phản hồi, nhưng cậu vẫn giữ vững tư thế.


Đâm thẳng. Một cú đâm mạnh mẽ, dứt khoát, không có chút do dự nào.
Cậu không dừng lại. Không có ai thúc ép cậu, nhưng cậu vẫn không dừng lại.
Lặp đi lặp lại. Lặp đi lặp lại.


Từng động tác trở thành một phần của cơ thể, từng giọt mồ hôi rơi xuống nền đất như những dấu vết của sự cố gắng không ngừng nghỉ.
Thời gian cứ thế trôi qua, nhưng cậu không quan tâm.
Đây không còn chỉ là luyện tập.
Đây là cách duy nhất để cậu tồn tại.


Cơ thể cậu bắt đầu kêu gào phản đối, từng thớ cơ căng cứng như thể chỉ cần thêm một chút sức ép nữa thôi, chúng sẽ đứt gãy.
Cánh tay mỏi nhừ, cảm giác như đang gánh trên mình một tảng đá nặng trĩu, vai đau nhức như bị búa nện từng cú nặng nề.


Mỗi lần vung kiếm, cơ bắp lại nhói lên, như thể đang bị đốt cháy từ bên trong. Hơi thở của cậu trở nên gấp gáp hơn, nặng nề hơn, như thể không khí quanh đây đã trở nên đặc quánh, khó mà len lỏi vào phổi.


Những giọt mồ hôi không ngừng túa ra, trán cậu ướt đẫm, lưng áo sớm đã bết dính vào da, lạnh lẽo và khó chịu. Nhưng Ren vẫn không dừng lại.


Mỗi lần vung kiếm, cậu lại tiến gần hơn một chút đến giới hạn của mình. Mỗi lần lưỡi thép xé gió, cậu lại cảm nhận rõ hơn sự gắn kết giữa bản thân và vũ khí. Nhưng cậu chưa muốn dừng.


Cậu không thể dừng. Không khi mà bản thân vẫn còn quá chậm. Không khi mà sức mạnh vẫn chưa đạt đến mức cậu mong muốn. Không khi mà cậu vẫn còn đứng dưới đáy, cách những chiến binh thực thụ một khoảng cách quá xa.


Nhanh hơn. Thanh kiếm vẽ nên một vòng cung sắc bén trong không khí, lưỡi thép rít lên khi xé gió, nhưng vẫn chưa đủ tốc độ. Cậu cắn chặt răng, siết chặt chuôi kiếm, ép cơ thể phải phản ứng nhanh hơn nữa.


Mạnh hơn. Cánh tay đã bắt đầu tê dại, nhưng cậu vẫn gồng mình dồn sức vào từng cú chém, từng cú đâm, cảm nhận sự phản hồi từ cơ bắp đang run rẩy, từ cổ tay đang kêu gào đòi nghỉ ngơi. Nhưng cậu không quan tâm. Cậu không cho phép bản thân yếu đuối.


Chính xác hơn. Trước mắt cậu, không có kẻ địch thực sự, nhưng cậu tưởng tượng ra một đối thủ.
Một kẻ nhanh hơn cậu, mạnh hơn cậu, có thể giết ch.ết cậu chỉ trong một đòn duy nhất nếu cậu mắc sai lầm.


Mục tiêu tưởng tượng ấy càng trở nên rõ ràng hơn theo từng đường kiếm, từng lần điều chỉnh tư thế.
Chỉ cần lệch đi một chút thôi, cậu có thể mất mạng. Chỉ cần chậm hơn một giây thôi, cậu có thể bị đánh bại.


Ren cắn chặt răng, đôi mắt cậu không hề rời khỏi mục tiêu vô hình trước mặt, ánh nhìn sắc bén và tập trung tuyệt đối.
Cơ thể cậu run lên vì kiệt sức, từng nhát kiếm đã không còn giữ được sự ổn định hoàn hảo như lúc đầu, nhưng ý chí của cậu không hề lung lay.


Nhịp tim đập dồn dập trong lồng ngực, vang lên như tiếng trống trận. Hơi thở gấp gáp, phổi nóng ran như đang bị thiêu đốt.
Cơn đau rát từ cơ bắp lan tỏa, kéo dài như một ngọn lửa âm ỉ, không ngừng nung nấu trong từng thớ thịt.
Cậu không quan tâm.
Cậu chưa đủ mạnh.


Một nhát chém cuối cùng, cả cơ thể cậu dồn toàn bộ sức lực vào cú vung kiếm, mạnh đến mức lưỡi thép cắt ngang không khí, để lại một tiếng xé gió sắc bén. Cơ bắp căng ra quá mức, khiến cậu mất đà, loạng choạng một bước về phía trước, suýt nữa ngã quỵ.


Bàn tay cậu run rẩy. Cánh tay đau nhói, nhức mỏi đến mức cảm giác như không còn thuộc về cậu nữa.
Cậu đứng yên tại chỗ, hơi thở vẫn chưa ổn định lại, mắt nhìn chằm chằm vào lưỡi kiếm trên tay.
Chưa đủ.
Vẫn chưa đủ.


Ren nuốt khan, cổ họng khô khốc, đầu óc mơ hồ vì kiệt sức. Nhưng cậu vẫn không muốn dừng lại. Cậu còn có thể luyện thêm. Cậu còn có thể mạnh hơn nữa.
Nhưng không phải bây giờ.


Cuối cùng, cậu cũng thả lỏng bàn tay, để lưỡi kiếm nặng trĩu trong tay mình. Cảm giác lạnh lẽo của kim loại vẫn còn đó, nhưng bây giờ, nó dường như đã thấm sâu vào tận xương cậu.


Cậu chậm rãi thu kiếm lại, đứng thẳng người, cảm nhận từng thớ cơ căng cứng, đôi chân như chì, và hơi thở vẫn chưa hoàn toàn trở lại bình thường.
Bầu trời đã ngả về chiều, sắc cam nhạt dần trên nền trời u ám.


Sân tập vẫn vang vọng tiếng vũ khí va chạm, những người lính cảnh vệ vẫn đang tiếp tục huấn luyện, như thể chẳng có gì thay đổi. Nhưng đối với Ren, thế giới của cậu lúc này chỉ còn lại sự tĩnh lặng.
Cậu quay người, từng bước nặng nề rời khỏi sân tập. Nhưng cậu biết rõ—ngày mai, cậu sẽ quay lại.


Và lần sau, cậu sẽ mạnh hơn.






Truyện liên quan