Chương 80: Không Đủ, Chưa Đủ.

Ngày hôm sau, Ren lại xuất hiện trên sân tập.
Không có chào hỏi, không có sự chuẩn bị dài dòng. Cậu chỉ siết chặt thanh kiếm trong tay, bước vào giữa sân, và lao ngay vào luyện tập.
Không suy nghĩ. Không ngần ngại. Chỉ có thanh kiếm và cơ thể cậu.


Cú vung đầu tiên mạnh đến mức tạo ra một tiếng rít sắc lẹm trong không khí, lưỡi thép rạch ngang khoảng trống, nhưng lực phản chấn truyền ngược lại khiến cả cánh tay cậu run lên. Đau nhói. Nhưng cậu mặc kệ.
Nhanh hơn.


Bàn chân cậu di chuyển liên tục, bước chân lướt đi trên nền đất, không cho phép bản thân dừng lại dù chỉ một giây.
Mạnh hơn.
Những cú chém liên hoàn giáng xuống với lực mạnh đến mức không khí như bị xé toạc. Cơ thể cậu phản kháng, nhưng cậu ép nó phải tiếp tục.
Chính xác hơn.


Mục tiêu tưởng tượng trước mắt cậu rõ ràng như một kẻ địch thực sự. Nhát chém đầu tiên vào cổ. Nhát thứ hai vào điểm chí mạng trên ngực. Đâm xuyên qua kẽ hở giữa lớp giáp bảo vệ. Kết liễu trong một đòn duy nhất.


Mồ hôi túa ra, lưng áo ướt đẫm, mái tóc bết dính trên trán. Nhưng cậu không dừng lại.
Cơn đau từ hôm qua vẫn còn, vai cậu nhức nhối, cơ bắp tê cứng, từng nhịp thở đều kéo theo một cơn rát bỏng nơi lồng ngực. Nhưng điều đó không quan trọng.
Vẫn quá chậm.
Vẫn chưa đủ mạnh.


Cậu cắn chặt răng, nghiến đến mức quai hàm căng cứng. Không được dừng lại.
Ren nhớ về cảm giác sợ hãi khi chiến đấu với con Alpha, những bước di chuyển điên rồ của Mito, cùng cái cách mà cô ta chiến đấu với cây lưỡi hái không lồ đó.
Cậu muốn làm được như vậy...


available on google playdownload on app store


Lưỡi kiếm vung lên mạnh hơn.
Ren muốn quên. Muốn xóa đi cảm giác trống rỗng đang gặm nhấm lồng ngực.
Không có đồng đội, không có ai để dựa vào. Cậu chỉ còn lại chính mình.
Luyện tiếp.
Nhát chém.
Đâm thẳng.
Xoay người.
Cơ thể gào thét vì kiệt sức, nhưng cậu phớt lờ nó.


Một lần nữa.
Thêm một lần nữa.
Thêm một lần nữa.
Hơi thở cậu rối loạn, nhịp tim đập thình thịch như thể sắp vỡ tung. Cánh tay bắt đầu run rẩy không kiểm soát, từng ngón tay tê buốt đến mức mất cảm giác. Nhưng cậu vẫn chưa dừng.
Không đủ. Vẫn chưa đủ.
“Dừng lại.”


Một giọng nói trầm thấp cắt ngang.
Ren sững người.
Mũi kiếm dừng lại giữa không trung.
Hơi thở dốc. Mồ hôi lăn dài trên khuôn mặt. Cậu quay đầu lại, tầm nhìn hơi nhòe đi vì mồ hôi và kiệt sức.


Nhưng cậu vẫn có thể nhận ra, một bóng dáng đứng ở mép sân tập, tay khoanh trước ngực, ánh mắt dán chặt vào cậu.
Một người cậu không quen.
Nhưng ánh mắt đó, không lạnh lùng, không giận dữ, mà là… đánh giá.
Như thể vừa tìm thấy một thứ gì đó đáng để chú ý.


Ren nheo mắt, cố gắng nhìn rõ người này.
Lần này, không cần đến một giây để nhận ra.
Bóng dáng cao lớn ấy, bộ giáp cũ kỹ đã nhuốm màu thời gian, mái tóc đen ngắn hơi rối, và quan trọng nhất, ánh mắt sắc bén, mang theo sự từng trải của một người đã quá quen với chiến trường.


Không ai khác, đó chính là Gareth.
Ren cảm thấy nhịp tim mình chùng xuống một nhịp. Không phải vì sợ hãi hay lo lắng, mà bởi cậu không ngờ sẽ gặp ông ấy ở đây, vào lúc này.
Chỉ huy của đội cảnh vệ. Người đã nhìn thấy cậu ngay từ những ngày đầu tiên đặt chân đến Thị trấn Khởi đầu.


Người đã trao cho cậu những lời cảnh báo, những bài kiểm tr.a ngầm, và cũng là người đã từng thẳng thừng nói rằng cậu sẽ không thể sống sót nếu cứ giữ bộ dạng non nớt khi cầm kiếm.
Và bây giờ, ánh mắt đó lại đang nhìn cậu một lần nữa.


Gareth tiến lên vài bước, chậm rãi nhưng dứt khoát. Tay phải ông ta đặt nhẹ lên chuôi kiếm bên hông, một cử chỉ vô thức của những người luôn sẵn sàng cho một trận chiến.
Tay trái khoanh trước ngực, tư thế ung dung, như thể ông ta chỉ đang quan sát một điều gì đó thú vị.


"Cậu định vung kiếm như vậy đến bao giờ?"
Giọng ông ta trầm và nặng, mang theo một sự điềm tĩnh lạ thường.


Ren hít sâu, hơi thở vẫn chưa hoàn toàn ổn định sau hàng giờ luyện tập. Mồ hôi chảy dọc xuống sống lưng, đôi tay tê cứng vẫn còn siết chặt chuôi kiếm. Nhưng thay vì trả lời, cậu chỉ đứng im, ánh mắt không rời khỏi người chỉ huy.
Gareth dừng lại, khoảng cách giữa hai người giờ chỉ còn vài bước chân.


"Kiếm thuật của cậu… không tệ."
Ren hơi chớp mắt, đôi mày khẽ nhíu lại. Lời nhận xét này… quá đỗi bất ngờ.
Ông ta, người chưa từng ngần ngại chỉ ra những điểm yếu của cậu, lại nói rằng cậu "không tệ"?
Gareth không để cậu suy nghĩ quá lâu.
"Nhưng cách cậu luyện tập thì có vấn đề."


Giọng điệu ông ta không mang theo sự chế giễu, cũng không phải quở trách. Chỉ đơn thuần là một lời khẳng định chắc chắn. Một nhận định khách quan từ một chiến binh dày dạn kinh nghiệm.
Ren cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại một chút. Một phần trong cậu muốn phản bác. Nhưng trước khi kịp mở lời, Gareth đã tiếp tục.


"Kiếm không chỉ là tốc độ, không chỉ là sức mạnh. Nếu chỉ đơn thuần vung kiếm theo bản năng, cậu sẽ chỉ làm cơ thể mình hao mòn, mà không thu được gì cả."
Ren cắn chặt môi.
Cậu biết chứ.
Cậu biết rằng mình đang luyện tập một cách vô định, không có phương hướng.


Cậu biết rằng những nhát kiếm của mình đang thiếu kiểm soát, thiếu chiến lược, thiếu cả mục tiêu rõ ràng.
Nhưng cậu không thể dừng lại.
Nếu cậu dừng lại, những suy nghĩ sẽ ập đến.
Ren siết chặt thanh kiếm trong tay, mặc cho đôi tay đã run rẩy vì kiệt sức.
Cậu vẫn chưa đủ mạnh.
Cậu vẫn quá chậm chạp.


Cậu vẫn chưa thể trở thành người mà cậu muốn trở thành.
Ánh mắt Gareth vẫn nhìn cậu, như thể đã thấu suốt mọi suy nghĩ trong đầu cậu chỉ trong chớp mắt.
Ông ta im lặng trong giây lát. Rồi khẽ nhếch môi.
"Cậu muốn mạnh hơn, đúng không?"
Ren sững người.


Lời nói ấy, không hề mang theo sự phán xét hay dò xét.
Chỉ đơn giản là một câu hỏi, nhưng lại có sức nặng đến mức khiến cậu không thể phớt lờ.
Ánh mắt cậu chợt lóe lên.
Gareth nhìn thấy phản ứng đó, và khẽ cười.
"Nếu muốn thực sự mạnh hơn, thì đi theo ta."


Không chờ đợi câu trả lời, ông ta quay lưng, bước đi với một dáng vẻ chắc chắn và đầy tự tin.
Ren đứng yên tại chỗ.
Hơi thở của cậu vẫn còn rối loạn. Cơ thể vẫn đau nhức. Nhưng trong lòng cậu lúc này… có thứ gì đó đang dần thay đổi.


Cậu nhìn xuống thanh kiếm trong tay, siết chặt nó thêm một lần nữa.
Và rồi...
Cậu bước theo.
Ren bước theo Gareth, từng bước chân nặng nề nhưng không hề chần chừ.


Cậu không hỏi đi đâu, cũng không hỏi tại sao. Nếu là ngày trước, có lẽ cậu sẽ ngập ngừng, sẽ nghi ngờ, sẽ do dự. Nhưng lúc này, cậu chỉ có một suy nghĩ duy nhất: mạnh hơn.
Gareth không nói gì thêm, chỉ tiếp tục tiến về phía trước, băng qua sân tập, men theo những dãy nhà đá cổ kính của Thị trấn Khởi đầu.


Thay vì đưa cậu đến doanh trại của đội cảnh vệ, ông ta rẽ vào một con đường ít người qua lại hơn.


Hai bên là những bức tường gạch xám cũ kỹ, bám đầy rêu phong, dấu vết của một thị trấn đã tồn tại quá lâu. Đôi lúc, một cơn gió nhẹ lướt qua, cuốn theo mùi sắt gỉ và bụi bặm từ những vũ khí cũ.


Ren không lên tiếng, chỉ lặng lẽ quan sát. Cậu nhận ra con đường này, đây chẳng phải là đường dẫn về tiệm rèn quen thuộc mà cậu vẫn thường đi qua hay sao?


Gareth dẫn cậu bước vào tiệm rèn, ông lão thợ rèn vẫn đang miệt mài rèn sắt, nhìn thấy Ren đi vào cùng với con trai mình, ông ta không nói gì mà chỉ lắc đầu.
Ông ta tiếp tục bước sâu hơn vào bên trong.
Cuối cùng, khi hai người đến một khu đất trống nằm khuất sau những dãy nhà, Gareth mới dừng lại.


Nơi này không phải sân tập chính thức, nhưng dấu vết trên mặt đất cho thấy nó đã từng được sử dụng nhiều lần. Vết cắt trên những thân cây gỗ dựng đứng, những mảnh kiếm gãy nằm rải rác dưới đất, và mùi sắt cháy thoang thoảng trong không khí.
Một nơi dành cho luyện tập thực sự.


Gareth xoay người lại, khoanh tay trước ngực, nhìn thẳng vào Ren.
“Ta không dạy những kẻ lười biếng.”
Ren nhíu mày. “Tôi chưa từng lười biếng.”
Gareth bật cười, nhưng ánh mắt ông ta vẫn sắc như dao.
“Vậy thì chứng minh đi.”
Ông ta đặt tay lên chuôi kiếm, rồi kéo nó ra khỏi vỏ.


Ánh thép lóe lên trong ánh sáng chạng vạng.
Ren vô thức siết chặt thanh kiếm của mình.
Cậu đã hiểu.
Đây không phải một bài giảng. Đây là một thử thách.
Gareth không chờ đợi.
Ông ta lao tới.
Ren không kịp suy nghĩ, bản năng buộc cậu giơ kiếm lên đỡ.
Keng!


Lực va chạm khiến cánh tay cậu tê rần. Kiếm của Gareth nặng và sắc bén hơn hẳn thanh kiếm cũ kỹ của cậu, và đòn tấn công không hề có chút nương tay nào.
Ren nghiến răng, cố giữ vững thế đứng, nhưng ngay khi đỡ được nhát chém đầu tiên, Gareth đã xoay cổ tay, quét ngang lưỡi kiếm.


Cậu vội vàng lùi lại. Chậm một chút thôi, lưỡi kiếm ấy đã có thể chạm vào da cậu.
Gareth không dừng lại. Ông ta lao đến lần nữa, lần này là một nhát đâm thẳng, nhanh và sắc như tia chớp.
Ren vội nghiêng người, nhưng cú đâm chỉ là mồi nhử, Gareth lập tức chuyển động, xoay kiếm theo một góc hiểm hóc.


Ren không thể tránh hoàn toàn. Lưỡi kiếm sượt qua vai cậu, để lại một đường cắt nhỏ.
Một vệt vụn pixel đỏ rơi xuống.
Cậu nghiến răng, không phải vì đau, mà vì nhận ra khoảng cách chênh lệch.
Mình không thể đánh bại ông ta.
Nhưng ngay khi ý nghĩ đó lóe lên, cậu lại gạt nó sang một bên.


Cậu không cần thắng. Cậu chỉ cần trụ vững.
Ren điều chỉnh lại tư thế, hạ thấp trọng tâm. Cậu siết chặt chuôi kiếm hơn, tập trung vào từng cử động của đối phương.
Gareth nhướng mày, như thể nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt cậu.
“Tốt. Đừng chỉ biết chạy.”
Rồi ông ta tiếp tục ra đòn.


Lần này, Ren không chỉ tránh né. Cậu bắt đầu phản công.
Cậu vung kiếm, một nhát cắt chéo hướng đến sườn của Gareth.
Nhưng.
Gareth đỡ đòn một cách dễ dàng. Không hề bị đẩy lùi, không hề lung lay.


Ren lập tức xoay cổ tay, thay đổi góc chém, nhưng thanh kiếm của cậu bị hất văng ra ngoài quỹ đạo ngay trước khi nó có thể chạm vào mục tiêu.
Nhanh hơn!
Cậu bước lên, vung kiếm từ một góc khác. Một nhát chém ngang, rồi lập tức xoay người, tiếp tục bằng một nhát đâm.


Gareth không hề bị bất ngờ. Ông ta di chuyển như thể đã đoán trước mọi hành động của Ren, đánh bật từng đòn tấn công của cậu với một sự điềm tĩnh đáng sợ.
Những đòn đánh của Ren mạnh mẽ, nhưng vẫn chưa đủ nhanh. Chưa đủ sắc bén.
Và trên hết...
Chưa đủ tinh tế.


“Cậu đang lãng phí sức lực.” Gareth đột ngột nói.
Ren siết chặt kiếm hơn, không trả lời.
“Không có mục tiêu, không có điểm kết thúc. Cậu cứ vung kiếm một cách mù quáng như thế này, thì có luyện một trăm lần, một ngàn lần cũng vô ích.”


“Tôi không mù quáng.” Ren gằn giọng, lao đến lần nữa.
Cậu giáng xuống một nhát chém mạnh mẽ. Nhưng đúng vào khoảnh khắc lưỡi kiếm sắp chạm vào đối phương, Gareth nghiêng người, lách qua đòn tấn công với một chuyển động trơn tru đáng kinh ngạc.
Ren chưa kịp thu kiếm lại, Gareth đã phản công.
Bịch!


Cú đá của ông ta trúng ngay giữa ngực Ren.
Cậu bật ngửa ra sau, ngã xuống nền đất. Không có sát thương, nhưng lực tác động mạnh đến mức khiến cậu nghẹt thở trong giây lát.
Cậu thở dốc, mồ hôi rơi xuống từng giọt nặng trĩu.


Gareth đứng đó, nhìn cậu từ trên cao. Ánh mắt ông ta không có chút thương hại nào.
“Đứng dậy.”
Ren cắn răng. Cậu muốn hét lên. Muốn phản bác. Nhưng cậu không có hơi sức để làm vậy.
Cậu chỉ có một lựa chọn.
Cậu chống tay xuống đất, rồi từ từ đứng dậy.


Gareth gật đầu. “Tốt. Giờ thì lắng nghe.”






Truyện liên quan