Chương 81: Leo Lên Không Có Nghĩa Là Tiến Về Phía Trước.

Ren vẫn còn thở dốc, từng hơi thở nặng nề và rối loạn. Nhưng cậu vẫn siết chặt thanh kiếm trong tay, ánh mắt không rời khỏi Gareth.
Người đàn ông trước mặt cậu không vội vàng. Ông ta tr.a kiếm vào vỏ, rồi khoanh tay trước ngực, quan sát Ren như thể đang cân nhắc điều gì đó.


"Cậu khá hơn ta nghĩ." Gareth cất giọng, không phải một lời khen, mà chỉ là một nhận xét khách quan.
Ren không đáp. Cậu vẫn còn bực bội vì bị hạ gục quá nhanh.
Gareth khẽ thở dài. "Nhưng vẫn còn thiếu sót quá nhiều. Không phải vì cậu yếu, mà vì cậu chưa biết cách chiến đấu đúng nghĩa."


Ren nhíu mày. "Tôi đã chiến đấu. Tôi đã sống sót."
"Sống sót không có nghĩa là biết chiến đấu."
Lời của Gareth khiến Ren cứng người.
Ông ta bước đến gần hơn, ánh mắt trầm xuống một chút. "Cậu có biết điểm khác biệt lớn nhất giữa cậu và những người khác là gì không?"


Ren không trả lời ngay. Cậu cũng không chắc mình có muốn nghe câu trả lời hay không.
Nhưng Gareth không để cậu có thời gian trốn tránh.
"Cậu không thuộc về nơi này."
Ren sững người.


"Cậu và những người như cậu... chỉ là những kẻ ghé qua." Giọng Gareth không hề có sự ghét bỏ, cũng không có sự trách cứ, chỉ đơn giản là một sự thật trần trụi.


"Rồi sẽ có một ngày cậu rời khỏi đây. Một ngày nào đó, cậu sẽ bước ra ngoài thế giới rộng lớn kia, tiến xa hơn bất kỳ ai trong thị trấn này."
Ren mím môi. "Tôi chưa từng nói rằng mình sẽ rời đi."


available on google playdownload on app store


Gareth bật cười, nhưng trong tiếng cười đó có chút gì đó phức tạp. "Cậu không cần phải nói. Đó là bản chất của những kẻ đặc biệt như cậu."
Ren không biết phải đáp lại thế nào.


Cậu chưa từng nghĩ xa đến vậy. Ngay lúc này, cậu chỉ muốn mạnh hơn, chỉ muốn lấp đầy khoảng trống trong lòng bằng việc rèn luyện không ngừng.
Nhưng Gareth đã nhìn thấu cậu.


"Ta đã gặp rất nhiều người giống cậu. Những kẻ khao khát sức mạnh, những kẻ không thể dừng lại." Gareth nhìn lên bầu trời đang dần tối. "Và ta biết, một ngày nào đó, cậu cũng sẽ biến mất khỏi nơi này."
Một cơn gió nhẹ thoảng qua, mang theo hơi lạnh của buổi hoàng hôn.
Ren siết chặt chuôi kiếm, nhưng không nói gì.


Cậu không phủ nhận. Cậu cũng không xác nhận.
Gareth nhìn cậu thật lâu, rồi khẽ lắc đầu.
"Nhưng chừng nào cậu còn ở đây, thì hãy học cách cầm kiếm cho ra hồn."
Ren ngẩng đầu, ánh mắt thoáng dao động.
Gareth cười nhẹ. "Đi theo ta. Ta sẽ chỉ cho cậu biết thế nào mới là kiếm thuật thực sự."


Ren nhìn Gareth, trong lòng bỗng trào dâng một cảm giác kỳ lạ.
Cậu không biết tại sao, nhưng lời nói của Gareth khiến cậu có một dự cảm mơ hồ, như thể người đàn ông này đã nhìn thấy trước tương lai của cậu.
Ren siết chặt chuôi kiếm, rồi cất giọng:


“Rời đi nơi này?” Cậu chậm rãi hỏi, ánh mắt nghi hoặc. “Ý ông là… leo lên những tầng cao hơn?”
Gareth khựng lại trong thoáng chốc. Đôi mắt sắc bén của ông ta lướt qua gương mặt cậu, như thể đang cân nhắc điều gì đó.
Đôi mắt xanh lục bảo, mang đầy vẻ trầm lặng.


Rồi ông ta bật cười, một tiếng cười khẽ nhưng lại ẩn chứa một điều gì đó khó hiểu.
“Cậu nghĩ rằng "rời đi" chỉ có nghĩa là lên tầng tiếp theo sao?”
Ren cau mày. ‘Chẳng lẽ không đúng sao? Trò chơi này có một mục tiêu duy nhất, leo lên đỉnh tòa tháp và thoát ra ngoài.’ Cậu thầm nghĩ.


Gareth nhìn cậu một lúc lâu như thể đã đoán được câu hỏi của Ren, rồi khẽ lắc đầu.
“Đó là cách các cậu nhìn thế giới này.” Ông ta nói, giọng trầm ổn. “Nhưng không phải ai cũng nhìn nó theo cách đó.”
Ren hơi sững lại.


“Vậy… với ông thì sao?” Cậu hỏi, bất giác nín thở chờ câu trả lời.
Gareth không đáp ngay. Ông ta rời mắt khỏi cậu, nhìn về phía đường chân trời nơi mặt trời đang dần lặn.


“Đối với ta, ‘rời đi’ không có nghĩa là leo lên một nơi nào đó cao hơn.” Ông ta nói chậm rãi. “Mà là bước ra khỏi giới hạn của chính mình.”
Ren nhíu mày, trong lòng dấy lên một cảm giác khó tả.


Cậu không hoàn toàn hiểu những gì Gareth nói. Nhưng trong giọng điệu đó… có một sự chắc chắn tuyệt đối.
Như thể Gareth đã từng chứng kiến rất nhiều người đến và đi.
Như thể ông ta đã từng chờ đợi, nhưng rồi tất cả đều rời khỏi ông ta.


Ren vô thức siết chặt chuôi kiếm hơn một chút. Cảm giác kỳ lạ trong lòng cậu càng lúc càng rõ rệt.
“Bước ra khỏi giới hạn của chính mình…” Cậu nhắc lại, giọng hơi trầm xuống. “Ý ông là gì?”


Gareth im lặng một lúc. Ông ta vẫn giữ ánh mắt nơi đường chân trời, nơi bầu trời đã chuyển sang màu cam thẫm, những tia sáng cuối cùng của ngày đang dần tắt.


“Cậu biết không, Ren?” Ông ta chậm rãi nói, giọng khàn đi một chút như thể đang hồi tưởng. “Khi còn trẻ, ta cũng từng nghĩ giống như cậu. Ta cũng từng tin rằng chỉ cần leo cao hơn, vươn xa hơn, ta sẽ tìm thấy câu trả lời. Rằng tất cả những gì ta cần làm… là mạnh hơn.”


Gareth khẽ hít vào, rồi quay lại nhìn thẳng vào cậu.
“Nhưng đến một lúc nào đó, cậu sẽ nhận ra, leo lên không có nghĩa là tiến về phía trước.”
Ren mở to mắt, không khỏi sững sờ.


Cậu đã nghe rất nhiều người nói về mục tiêu của họ, về việc leo lên đỉnh tòa tháp này, về sự tự do đang chờ đợi trên những tầng cao hơn.
Nhưng đây là lần đầu tiên cậu nghe một người nói rằng… leo lên không có nghĩa là tiến về phía trước.


“Vậy… ông đang nói rằng tôi nên ở lại?” Ren hỏi, giọng cậu có một chút cứng nhắc, có lẽ vì chính bản thân cậu cũng chưa chắc chắn mình muốn nghe câu trả lời nào.
Gareth lại cười khẽ, nhưng trong đôi mắt ông ta có một tia sáng khó lường.


“Không.” Ông ta đáp. “Ta chỉ nói rằng con đường mà cậu sẽ đi… không nhất thiết phải giống với những người khác.”
Ren nhíu mày.
“Nhưng rốt cuộc thì ông đang muốn nói gì?”
Gareth nhìn cậu thêm một lúc, rồi lại quay mặt đi, như thể đang suy nghĩ xem có nên nói ra hay không.


Một làn gió nhẹ thổi qua, làm rung động những tấm vải che trước cửa tiệm rèn cũ kỹ. Bên trong, ánh lửa từ lò rèn vẫn đang cháy, phản chiếu lên những bức tường đá, tạo ra những cái bóng nhấp nhô không ngừng.


“Những người như cậu…” Giọng Gareth trầm xuống, mang theo một chút gì đó xa xăm. “… sẽ không thể ở đây mãi được.”
Ren khựng lại.
Lời nói của Gareth không lớn, nhưng lại như một nhát búa nện thẳng vào lòng cậu.
Không thể ở đây mãi được?
Cậu chưa từng nghĩ đến điều đó.


Ngay từ đầu, cậu đã cho rằng sớm muộn gì mình cũng sẽ rời đi, sẽ tiến lên tầng tiếp theo, sẽ theo đuổi mục tiêu như tất cả những người khác.
Nhưng khi nghe Gareth nói ra điều đó, cậu lại cảm thấy như có một thứ gì đó trong lòng bị khuấy động.
Không phải vì sự thật của câu nói ấy.


Mà vì… cậu chưa sẵn sàng để nghe nó.
Ren cắn nhẹ môi, ánh mắt có chút dao động.
“… Vì tôi là một kẻ đặc biệt sao?” Cậu hỏi, giọng thấp hơn bình thường.
Gareth nhìn cậu, rồi lắc đầu.
“Không.” Ông ta đáp, giọng điềm nhiên. “Vì cậu...các cậu không thuộc về nơi này.”


Ren mở to mắt.
Gareth không giải thích thêm. Nhưng trong ánh mắt ông ta, Ren nhìn thấy một điều gì đó mà trước giờ cậu chưa từng nghĩ tới. Một điều gì đó khiến cậu không thể lập tức bác bỏ.
Và đó mới là điều đáng sợ nhất.
Ren chớp mắt, cảm giác khó hiểu dâng trào trong lòng.


“Chờ đã…” Cậu ngập ngừng, nhìn Gareth với ánh mắt dò xét. ‘Ý ông ta là… ngay cả NPC cũng có thể leo tháp?’
Gareth nhìn Ren và nở một nụ cười. Ông ta chỉ hơi nghiêng đầu, như thể đang cân nhắc xem có nên giải thích hay không.
Ren cảm thấy tim mình đập nhanh hơn một chút.


Cậu chưa từng nghĩ đến khả năng đó.
Ngay từ khi bước chân vào thế giới này, cậu đã mặc định rằng leo tháp là con đường dành cho người chơi, rằng chỉ có họ mới có thể tiến lên từng tầng bằng cách đánh bại những con trùm mạnh mẽ.


Đó là quy luật của trò chơi, là cách duy nhất để thoát ra khỏi nơi này.
Nhưng nếu NPC cũng có thể rời đi…
Ren siết chặt tay.
‘Nhưng… họ không cần phải đánh bại con trùm tầng ư?’ Cậu tự hỏi, giọng mang theo một tia hoài nghi.


Nếu NPC có thể rời đi mà không cần chiến đấu, vậy thì chẳng lẽ chỉ có những người chơi như bọn cậu mới bị buộc phải làm điều đó?
Một ý nghĩ khó chịu len lỏi vào tâm trí cậu.
Gareth nhìn thẳng vào cậu, ánh mắt sâu thẳm.


“Cậu thực sự tin rằng chỉ có một con đường duy nhất để tiến lên sao?”
Ren cứng người.
Lần này, Gareth không cười. Ông ta không trêu chọc, cũng không nói vòng vo. Câu hỏi của ông ta đơn giản, nhưng lại khiến cậu không thể trả lời ngay.
Chỉ có một con đường duy nhất để tiến lên sao?


Từ trước đến nay, cậu chưa từng nghi ngờ điều đó. Nhưng giờ đây… khi nghe Gareth nói ra, cậu bỗng nhận ra mình chưa từng tự hỏi.
Tại sao?
Tại sao lại là đánh bại trùm tầng? Tại sao lại là cách đó, và không phải bất kỳ cách nào khác?


Cậu cảm thấy như có một thứ gì đó trong thế giới này mà mình chưa từng nhìn thấy. Một bức màn vô hình… một sự thật mà cậu không hề biết.
Gareth vẫn im lặng, ánh mắt ông ta không hề dao động.


Ren có thể cảm nhận được… những lời ông ta nói không phải là một câu đố hay một thử thách. Mà đó là một sự thật. Một sự thật mà ông ta đã biết từ lâu.


“Vậy thì… còn con trùm tầng?” Ren hỏi, giọng cậu nhỏ đi, như thể chính bản thân cũng không chắc mình muốn biết câu trả lời. “Nếu không cần đánh bại nó… vậy mục đích của nó là gì?”
Gareth hơi nheo mắt. Một cơn gió nhẹ lướt qua, cuốn theo mùi sắt cháy từ tiệm rèn phía sau.


“Nó không tồn tại để chặn đường cậu.” Ông ta nói, chậm rãi. “Nó chỉ đơn thuần…là tồn tại.”
Ren nín thở.
“Cậu có chắc rằng cánh cổng bị khóa bởi con trùm tầng, hay là do cậu đã tự thuyết phục bản thân rằng nó là chướng ngại phải vượt qua?”


Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Ren.
“Đó là quy luật của trò chơi mà…” Cậu lên tiếng, nhưng chính mình cũng cảm thấy câu trả lời đó có phần hời hợt.
Gareth khẽ nhếch môi, như thể đang chờ cậu tự nhận ra điều gì đó.


Ren nuốt khan. Nếu NPC có thể rời đi… nếu họ không cần phải đánh bại con trùm tầng… nếu như…
Liệu có phải ngay từ đầu, những người chơi như bọn cậu đã bị ép phải chiến đấu?
Không phải vì đó là cách duy nhất. Mà vì ai đó đã khiến họ tin rằng đó là cách duy nhất.


Kayaba Akihiko? Lý chí cho cậu biết đó là câu trả lời, nhưng...trực giác lại không nói vậy...






Truyện liên quan