Chương 84: Khi Ngày Mới Bắt Đầu.

Ngày hôm sau.
Dưới ánh bình minh nhợt nhạt của Aincrad, Ren rời khỏi quán trọ với những bước chân vững vàng, để mặc cái lạnh se sắt của buổi sớm mai quấn lấy cơ thể mình như một tấm áo vô hình.
Hơi thở của cậu tạo thành những làn khói mỏng khi hòa vào không khí, tan biến giữa bầu trời lờ mờ sáng.


Cái lạnh không quá buốt, nhưng đủ để khiến cậu cảm thấy tỉnh táo hơn sau một đêm dài trằn trọc, không ngừng suy nghĩ về kế hoạch kiếm tiền, về những gì cần phải làm để tồn tại trong thế giới này.


Những con phố lát đá dưới chân cậu vẫn còn vương hơi sương, tĩnh lặng nhưng không hoàn toàn trống vắng, như thể Aincrad cũng đang dần tỉnh giấc sau màn đêm dài.
Dọc theo hai bên đường, một vài người chơi đã bắt đầu chuẩn bị cho ngày mới. Trong góc khuất của một tiệm rèn nhỏ.


Một nhóm người chơi đang ngồi tụ lại, những tấm giáp sắt sáng loáng phản chiếu ánh lửa từ lò rèn phía sau, tiếng kim loại va chạm lách cách khi họ kiểm tr.a từng mảnh giáp, bàn luận về chiến thuật của ngày hôm nay.


Cách đó không xa, một người chơi dáng vẻ thận trọng đang cẩn thận rà soát lại túi vật phẩm của mình trước khi rời khỏi quầy thuốc, ánh mắt nghiêm túc như thể đang cân nhắc xem có nên mua thêm bình hồi phục hay không.


Tất cả bọn họ đều có mục tiêu riêng, có kế hoạch rõ ràng để theo đuổi, có con đường mà họ đã chọn.
Và Ren cũng vậy.
Cậu siết chặt dây đeo kiếm, để mặc bầu không khí bận rộn ấy trôi qua trước mắt, rồi cất bước hướng thẳng về phía bảng nhiệm vụ.


available on google playdownload on app store


Nếu muốn kiếm tiền nhanh, đây là lựa chọn hợp lý nhất.
Tấm bảng gỗ khổng lồ nằm ở quảng trường trung tâm, một nơi nhộn nhịp với dòng người qua lại không ngừng.


Những tờ nhiệm vụ mới được ghim kín trên bề mặt gỗ cũ kỹ, một vài người đứng gần đó đang tranh luận về phần thưởng và độ khó của từng nhiệm vụ, ánh mắt chợt sáng lên khi tìm thấy những cơ hội hứa hẹn lợi nhuận cao.


Ren lặng lẽ chen vào đám đông, mắt quét qua từng hàng chữ viết bằng mực đen trên những mảnh giấy da sờn cũ.
Tìm kiếm cừu lạc: 150 Cor
Thu thập thảo dược: 200 Cor
Tiêu diệt bầy lợn rừng: 300 Cor
Đánh bại Alpha Boar (Boss khu vực): 2,500 Cor
Vân vân...


Ren hơi nhíu mày. Những nhiệm vụ thông thường mang lại số tiền quá ít ỏi, nếu chỉ hoàn thành từng cái một, cậu có thể sẽ mất hàng tuần, thậm chí hàng tháng mới đủ tiền để mua nhà.


Những nhiệm vụ như tìm cừu hay thu thập thảo dược tuy an toàn, nhưng phần thưởng lại chẳng đáng là bao, không phù hợp với tình cảnh hiện tại của cậu.
Nhưng nhiệm vụ Alpha Boar thì khác.


Một con boss khu vực luôn đi kèm với phần thưởng xứng đáng, không chỉ Cor mà còn cả những trang bị hoặc nguyên liệu quý hiếm có thể bán lại với giá cao.


Nếu may mắn, cậu thậm chí có thể nhận được một món vật phẩm tốt hơn thứ mà mình đang dùng. Nhưng đồng thời, nó cũng nguy hiểm hơn nhiều so với những con quái thông thường.


Một con Alpha Boar không phải thứ có thể coi thường, sở hữu sức mạnh vượt trội, lớp phòng thủ dày và tốc độ không hề chậm chạp, nó là cơn ác mộng với những ai thiếu kinh nghiệm.
Nếu không có đồng đội hỗ trợ, cậu chắc chắn không thể hạ nó một mình.


Giống như khi cậu chiến đấu với con sói Alpha vậy, quả là một đêm kinh hoàng khi cơ thể của cậu gần như nổ tung khi phải đối đầu trực diện với thứ hào quang ch.ết chóc.
Ren còn đang cân nhắc thì một giọng nói đột ngột vang lên bên cạnh:
"Cậu cũng nhắm đến con lợn đó à?"
Ren quay đầu.


Đứng cách cậu chỉ vài bước là một người chơi lạ mặt, ánh mắt sắc sảo quét qua dòng nhiệm vụ rồi dừng lại trên tờ giấy ghi phần thưởng 2,500 Cor.
Dáng người thấp nhưng chắc nịch, cơ bắp rắn rỏi ẩn hiện dưới lớp giáp xích vảy sắt ôm lấy bờ vai rộng.


Mái tóc màu đất nung nhọn hoắt như những chiếc gai xương rồng, càng làm nổi bật nét thô ráp của gương mặt góc cạnh.
Một chòm râu dê nhỏ cùng đôi mắt nâu sắc bén ánh lên chút gì đó khó đoán, vừa có vẻ thăm dò, vừa mang theo một tia khiêu khích ngấm ngầm.


Trên lưng anh ta, một thanh kiếm một tay khá lớn nằm gọn trong vỏ, những vết trầy xước mờ nhạt trên lớp kim loại là dấu hiệu của vô số trận chiến đã trải qua.
Ren im lặng trong giây lát, ánh mắt lướt qua thanh kiếm sau lưng người kia, đánh giá đối phương trước khi trả lời.
"Có thể....không..."


Người lạ nhếch môi, khóe miệng cong lên một chút đầy ẩn ý, rồi khoanh tay lại trước ngực.
"Nếu vậy, có hứng tham gia chung không?"
Ren quan sát người kia một lần nữa. Cách anh ta đứng, cách anh ta nói chuyện, không hề có vẻ do dự hay thiếu tự tin.


Điều đó chứng tỏ anh ta có kinh nghiệm thực chiến nhất định, hoặc ít nhất là đủ khả năng để tin vào sức mạnh của chính mình.
Nhưng câu hỏi quan trọng hơn là: Cậu có thể tin tưởng người này không?


Ren không đáp ngay. Thay vào đó, cậu nghiêng đầu một chút, ánh mắt lướt qua thanh kiếm một tay trên lưng đối phương.
Kích thước và kiểu dáng của nó cho thấy đây là một vũ khí thiên về sức mạnh, cần lực tay tốt để phát huy tối đa uy lực.


Một thanh kiếm như vậy sẽ phát huy hiệu quả trong các đòn chém mạnh, nhưng có thể chậm hơn so với những vũ khí linh hoạt như dao găm hay kiếm mỏng.
Người kia nhận ra ánh nhìn của Ren, khẽ nhếch môi, như thể biết cậu đang đánh giá mình.


"Hửm? Cậu không tin tưởng tôi à?" Giọng anh ta có chút giễu cợt, nhưng không có ý xúc phạm.
Ren hơi nheo mắt. "Chẳng phải chuyện đó nên được quyết định sau khi tôi biết tên của anh sao?"
Người lạ khựng lại một chút, rồi bật cười.
"Ha! Cũng đúng. Tôi là Kibou."


Một cái tên ngắn gọn, dễ nhớ. Nhưng quan trọng hơn, Ren có cảm giác mình đã nghe thấy nó ở đâu đó trước đây.


Cậu lật lại trí nhớ, cố gắng nhớ xem đã nghe thấy cái tên này trong hoàn cảnh nào, trong những cuộc trò chuyện của người chơi ở quán rượu? Hay khi cậu lặng lẽ quan sát những người đi qua trên đường?
Kibou không cho cậu nhiều thời gian để suy nghĩ. Anh ta nghiêng đầu, ánh mắt mang theo chút hứng thú.
"Vậy? Còn cậu?"


Ren cân nhắc một chút trước khi đáp. "Ren."
Kibou gật đầu, như thể vừa xác nhận một điều gì đó. Rồi anh ta liếc về phía bảng nhiệm vụ, ánh mắt dừng lại trên dòng chữ "Alpha Boar" một lần nữa.


"Nghe này, nhiệm vụ này không đơn giản đâu. Một con boss khu vực không giống với bọn lợn rừng bình thường, nó nhanh, khỏe, và biết cách phản công.
Nếu không cẩn thận, cậu có thể bị nó húc bay trước khi kịp phản ứng." Kibou chậm rãi nói, giọng điệu không hề phóng đại, mà chỉ đơn thuần là nêu lên sự thật.


Ren biết điều đó. Nhưng cậu vẫn im lặng, chờ xem Kibou định nói gì tiếp theo.
"Chúng ta có thể chia đôi phần thưởng. Tôi lo phần phòng thủ và thu hút sự chú ý của nó, còn cậu tìm cách tấn công vào điểm yếu. Với hai người, chúng ta có cơ hội hơn là một mình lao vào và ch.ết lãng xẹt."


Lời đề nghị không hẳn là tệ.
Nếu Kibou thực sự có thể đảm nhận vai trò tanker, Ren sẽ có cơ hội nhắm vào những điểm yếu của Alpha Boar mà không phải lo lắng về việc bị phản công ngay lập tức. Một chiến thuật đơn giản, nhưng hiệu quả.
Tuy nhiên, vẫn có một vấn đề.


Ren chậm rãi lên tiếng. "Làm sao tôi biết anh sẽ không phản bội tôi vào phút cuối?"
Không.
Ren không nói ra từ đó, nhưng ánh mắt cậu đã truyền tải tất cả.


Kibou nhướng mày, chờ đợi một lời xác nhận rõ ràng hơn. Khi không nhận được, anh ta nhún vai, khẽ bật cười. Một tiếng cười khô khốc, không có chút ấm áp nào.
"Cẩn thận thật đấy. Nhưng nghĩ xem, tôi có lý do gì để làm thế chứ?"
Giọng điệu của Kibou nghe như một câu hỏi, nhưng thực chất không phải.


"Một mình tôi không thể hạ được con boss này, và nếu tôi giở trò, cậu hoàn toàn có thể rút lui và để tôi ch.ết một mình."
Ren im lặng. Kibou nói có lý, nếu chỉ xét trên khía cạnh chiến thuật. Nhưng vấn đề không nằm ở chiến thuật.
Vấn đề nằm ở người trước mặt cậu.


Ren nhìn Kibou thêm một lúc lâu. Những ngón tay cậu siết nhẹ lại bên dưới lớp găng tay, một thói quen khó bỏ khi cậu phải đưa ra quyết định. Cuối cùng, cậu thở ra một hơi chậm rãi.
"Tôi từ chối."
Lần này, Kibou không che giấu sự bất ngờ của mình. Anh ta nhướn mày, ánh mắt lóe lên tia sắc lạnh. "Thật sao?"


"Tôi không có thói quen đặt lưng vào người mà tôi không thể tin tưởng."
Gió thổi qua giữa hai người, mang theo sự im lặng nặng nề. Kibou nhìn Ren một lúc lâu, trước khi bật cười lần nữa, nhẹ hơn, nhưng cũng sâu hơn.


Ren nhìn Kibou thêm một lúc lâu. Nếu chỉ xét trên khía cạnh chiến thuật, những lời anh ta nói có lý. Nhưng vẫn có gì đó khiến cậu chần chừ.
Kibou cũng nhận ra sự lưỡng lự ấy. Đôi môi anh ta mím lại thành một đường mỏng, rồi nhún vai, cười nhạt.


"Tôi hiểu rồi, vậy là cậu cũng giống bọn họ?" Giọng anh ta chậm rãi, như một câu nhận xét vô thưởng vô phạt, nhưng lại mang theo chút gai nhọn ẩn giấu. "Chỉ nghĩ đến lợi ích của mình, chẳng thèm đoái hoài đến ai khác?"
Ren không đáp ngay. Đôi mắt cậu thoáng tối lại.


Cậu biết Kibou đang ám chỉ ai. Những beta tester...những người chơi đã tham gia bản thử nghiệm trước khi trò chơi chính thức ra mắt.
Những kẻ biết rõ về thế giới này, nhưng phần lớn lại chọn giữ im lặng, để những người chơi mới tự vùng vẫy trong sự mơ hồ và tuyệt vọng.


Ren cũng có ký ức về họ. Không phải kỷ niệm đẹp. Nhưng...
Kibou quan sát Ren một lần nữa, lần này kỹ hơn. Đôi mắt anh ta lướt qua thanh kiếm cậu đeo bên hông, dù không phải vũ khí quá hiếm, nhưng rõ ràng không phải thứ mà một tân thủ bình thường có thể dễ dàng sở hữu.


Rồi đến bộ giáp. Không hẳn là hàng cao cấp, nhưng cũng không phải đồ rẻ tiền.
Một chút khác biệt như thế, đối với những người chơi đang phải vật lộn từng ngày để sinh tồn, lại trở thành một dấu hiệu đáng nghi.


Ánh mắt Kibou tối lại. "Này." Giọng anh ta thấp xuống một chút, nhưng không còn vẻ hời hợt ban đầu nữa.
Ren ngước nhìn lên, bắt gặp đôi mắt sắc bén của Kibou đang nhìn thẳng vào mình.
"Cậu là beta tester à?"
Ren khựng lại trong giây lát.
Một nhịp lặng ngắn ngủi. Nhưng với Kibou, nó là quá đủ.


Gương mặt anh ta đanh lại, bàn tay siết chặt chuôi kiếm. "Tôi biết mà..." Anh ta cười khẩy, nhưng trong giọng nói chỉ có sự cay đắng. "Để tôi đoán xem, cậu cũng giống như bọn họ? Hưởng lợi từ những gì mình biết trước, rồi bỏ mặc những người khác tự xoay xở?"


Giọng Kibou dần lớn hơn, trong đó không che giấu được cơn giận đang bùng lên.
"Những người chơi bản thử nghiệm đều là lũ khốn nạn ích kỷ khi chúng bỏ lại những người chơi đang hoang mang, độc chiếm những nhiệm vụ và tài nguyên tốt nhất."


Những lời ấy vang lên giữa không gian nhộn nhịp của quảng trường nhiệm vụ, khiến một vài người chơi xung quanh ngoái nhìn. Nhưng Kibou chẳng quan tâm.
Ren không đáp ngay.


Cậu không phải beta tester. Nhưng có quan trọng không? Kibou không thực sự đang tìm kiếm một lời giải thích, anh ta đang trút sự phẫn uất của mình lên một kẻ mà anh ta cho là có tội.
"Tôi không phải beta tester." Cuối cùng, Ren lên tiếng, giọng bình tĩnh nhưng không hề nao núng.


Kibou nheo mắt, như thể đang cân nhắc xem có nên tin lời cậu hay không. Nhưng rõ ràng, sự hoài nghi trong ánh mắt anh ta vẫn chưa biến mất.
"Không." Giọng cậu trầm xuống. "Tôi không giống họ."


Kibou nhếch môi, như thể chưa hoàn toàn tin vào điều đó. Nhưng rồi anh ta chỉ nhún vai, quay người bước đi, giơ tay lên như muốn kết thúc cuộc đối thoại.
"Tốt thôi. Chúc may mắn."
Ren đứng yên, nhìn theo bóng lưng Kibou xa dần. Cảm giác lạnh nhạt vừa rồi không hề giống sự căm ghét, chỉ đơn thuần là thất vọng.


Và điều đó, theo một cách nào đó, còn khiến Ren cảm thấy khó chịu hơn.






Truyện liên quan