Chương 85: Giữa hai thế giới.

Ren đứng lặng hồi lâu sau khi Kibou rời đi, ánh mắt vẫn vô thức dõi theo bóng lưng dần khuất của anh ta, cho đến khi chỉ còn lại khoảng trống mơ hồ giữa những dòng người tấp nập qua lại.


Cảm giác ấy...một sự thất vọng lặng lẽ, không nói thành lời, len lỏi vào lòng cậu như một vết xước nhỏ, không đau đến mức cậu phải chú ý ngay lập tức, nhưng dai dẳng, âm ỉ, khiến cậu khó chịu theo một cách khó giải thích.


Cậu không xa lạ gì với sự căm ghét, với ánh mắt hoài nghi, thậm chí là thái độ thù địch của những người chơi khác.


Kể từ khi đặt chân vào thế giới này, cậu đã thấy đủ loại phản ứng, sự e dè, ghen tị, bất mãn...tất cả đều hướng về những người có lợi thế hơn trong cuộc chiến sinh tồn này.
Nhưng điều Kibou vừa thể hiện không hoàn toàn giống những thứ đó.


Nó không phải cơn giận dữ muốn trút bỏ lên ai đó một cách mù quáng, không phải sự thù hận cháy bỏng sẵn sàng bùng phát thành xung đột.
Cũng không phải sự khinh miệt cố tình bộc lộ để hạ thấp đối phương, để khẳng định một điều gì đó rõ ràng.


Mà giống như... một lời nhận định đã qua kiểm chứng.
Như một nỗi thất vọng đã tồn tại từ lâu, đã chứng kiến đủ, đã chấp nhận, và chỉ đơn thuần là lặp lại thêm một lần nữa.
Ren siết nhẹ nắm tay, cảm giác bầu không khí xung quanh dường như trầm xuống đôi chút.


available on google playdownload on app store


Lời nói của Kibou không hoàn toàn vô căn cứ. Nếu nhìn vào bức tranh tổng thể của Aincrad ngay lúc này, sẽ dễ dàng thấy rằng có một ranh giới vô hình giữa những người đã từng tham gia bản thử nghiệm và những người chơi mới.


Những beta tester, với lợi thế về thông tin và kinh nghiệm, đã nhanh chóng vươn lên, tận dụng những tài nguyên tốt nhất để tăng cường sức mạnh.
Trong khi đó, những người chưa từng đặt chân vào thế giới này trước đây lại loay hoay, cố gắng tìm kiếm phương hướng trong sự hoang mang.


Những nhiệm vụ có giá trị cao nhất, những trang bị hiếm, những thông tin quan trọng về cách sinh tồn, tất cả đều bị độc chiếm ngay từ những ngày đầu tiên.


Và khi những người chơi bình thường bắt đầu nhận ra điều đó, mọi thứ gần như đã muộn. Khoảng cách đã quá lớn để có thể san lấp một cách dễ dàng.
Không phải ai cũng như Kirito hay Argo. Không phải ai cũng sẵn lòng giúp đỡ hay chí ít là chia sẻ một chút thông tin.


Và điều đáng nói hơn cả là chính Ren cũng từng có suy nghĩ tương tự.
Cậu biết cảm giác bị bỏ lại phía sau.
Cảm giác bị kẹt lại trong màn sương mù mờ mịt của sự không biết, trong khi những người khác đã đi trước quá xa.


Cảm giác phải tự mình mò mẫm trong bóng tối, dò dẫm từng bước trong khi phía trước là những cái bóng mạnh mẽ đã biến mất khỏi tầm nhìn.
Để rồi khi cậu kịp bước tới, khi cậu bắt đầu hiểu được thế giới này vận hành như thế nào, mọi thứ tốt nhất đã không còn nữa.


Chính vì vậy, cậu hiểu Kibou.
Nhưng cũng chính vì vậy, cậu không thể hoàn toàn đồng ý với anh ta.
Không phải ai cũng chọn con đường đó.
Không phải ai cũng quay lưng lại với người khác.
Dù những beta tester ích kỷ có tồn tại, nhưng vẫn có những người sẵn sàng giúp đỡ.


Vẫn có những người chọn ở lại, chọn chia sẻ, chọn đồng hành cùng những người chơi khác dù biết rằng điều đó có thể khiến họ chậm lại.


Vẫn có những người, giống như Kirito, như Argo, hay thậm chí những người mới như cậu, Klein, Dynamm, Issin, Dale... không muốn thế giới này chỉ là một nơi để mạnh được yếu thua, để những kẻ đi trước giẫm đạp lên những kẻ đến sau.
Ren hít một hơi sâu rồi thở ra chậm rãi, cố gắng xua tan cảm giác nặng nề trong lòng.


Cậu không có nghĩa vụ phải chứng minh điều gì với Kibou.
Không cần phải biện minh cho bản thân, cũng không cần phải cố gắng thuyết phục anh ta thay đổi suy nghĩ.
Nhưng nếu có cơ hội... có lẽ cậu muốn cho Kibou thấy một điều khác.
Rằng không phải ai cũng ích kỷ.


Rằng trong thế giới này, không phải ai cũng bỏ mặc người khác để sống sót một mình.
Và có lẽ, ngay cả trong một nơi tàn khốc như Aincrad, vẫn còn chỗ cho những người không muốn đi con đường đó một mình.
Ren đứng yên giữa dòng người qua lại, để mặc những bước chân hối hả lướt qua bên cạnh.


Không ai chú ý đến cậu, cũng như cậu chẳng mấy bận tâm đến họ. Nhưng dù vẻ ngoài trông như đang bình tĩnh suy xét, cảm giác trong lòng cậu vẫn chưa hoàn toàn lắng xuống.


Những lời của Kibou vẫn còn đó, len lỏi vào tâm trí như một cái gai nhỏ mắc kẹt đâu đó, không đủ sắc bén để khiến cậu đau ngay lập tức, nhưng cũng chẳng thể dễ dàng bỏ qua.


Chúng cứ lởn vởn, như thể một câu hỏi chưa có lời giải đáp, hay có lẽ là một lời buộc tội mà cậu không thể phủ nhận hoàn toàn.


Ren khẽ thở dài, lắc nhẹ đầu như muốn xua đi những suy nghĩ không cần thiết. Giờ không phải lúc để bị vướng bận bởi một cuộc trò chuyện ngắn ngủi, nhất là khi cậu vẫn còn việc phải làm.
Cậu đưa tay chạm vào chuôi kiếm bên hông, cảm nhận sức nặng quen thuộc của nó.
Vẫn vậy.


Cảm giác cứng cáp, chắc chắn, như một thứ duy nhất có thể dựa vào trong thế giới này. Ren hít vào một hơi, rồi ngước lên nhìn bảng nhiệm vụ trước mặt.


Mặc dù đã đứng đây một lúc, cậu vẫn chưa thực sự chọn được nhiệm vụ nào. Không phải vì thiếu lựa chọn, trên bảng dán đầy những mảnh giấy da cũ kỹ với đủ loại nhiệm vụ khác nhau, từ săn quái vật, thu thập nguyên liệu, đến hộ tống NPC. Nhưng chẳng hiểu sao, ánh mắt cậu cứ lơ đãng lướt qua tất cả, cho đến khi dừng lại ở một cái tên quen thuộc.


Alpha Boar.
Dòng chữ ngắn gọn nhưng mạnh mẽ đập vào mắt cậu, kéo suy nghĩ của cậu trở về thực tại.
Một nhiệm vụ khó, nhưng phần thưởng cũng không hề tệ. Trước đó, cậu đã từng cân nhắc hợp tác với Kibou để hạ gục con boss này, nhưng giờ anh ta đã rời đi.


Điều đó có nghĩa là, nếu muốn hoàn thành nhiệm vụ này...
Cậu sẽ phải tự mình làm.
Ren rút tay lại, để mặc tờ nhiệm vụ Alpha Boar vẫn nằm nguyên trên bảng, những góc giấy hơi quăn lại vì đã bị nhiều người xem qua trước đó.
Cuối cùng, cậu từ bỏ ý định đó.


Chiến đấu với một con boss khu vực là điều cậu chưa sẵn sàng.
Đặc biệt là khi cậu vừa mới trải qua một trận chiến sống còn với đám sói vào mấy hôm trước, trận chiến mà chỉ cần sơ sảy một chút, có lẽ cậu đã không còn đứng đây để suy nghĩ về việc tiếp tục đi săn.


Sự khủng hoảng, nỗi sợ, và cảm giác bất lực khi bị dồn ép đến đường cùng vẫn chưa hoàn toàn tan biến.
Dù bây giờ cậu không còn để nỗi sợ kiểm soát mình nữa, nhưng liều lĩnh không đồng nghĩa với mạnh mẽ.


Cậu hít vào một hơi thật sâu rồi thở ra chậm rãi, để dòng suy nghĩ trở nên rõ ràng hơn.
Nếu bây giờ cậu lao đầu vào một trận chiến mà bản thân chưa đủ khả năng đảm đương, kết quả có thể sẽ chẳng khác gì tối qua.


Và khi không có ai ở bên để giúp đỡ, cái giá phải trả sẽ còn nặng nề hơn nữa. Chỉ một sai lầm nhỏ thôi cũng có thể dẫn đến một kết cục không thể đảo ngược.


Cậu đưa mắt lướt qua bảng nhiệm vụ, tìm kiếm những lựa chọn thực tế hơn. Sau cuộc tấn công của lũ sói, số lượng nhiệm vụ liên quan đến việc tiêu diệt chúng cũng ít hơn trước.


Có lẽ vì phần lớn bầy đàn đã bị quét sạch, hoặc cũng có thể vì những người chơi khác đã nhanh chóng nhận hết nhiệm vụ còn lại.
Dù lý do là gì, việc đó cũng khiến phạm vi lựa chọn của cậu thu hẹp đáng kể.


Những nhiệm vụ khác vẫn còn đó, săn những con quái yếu hơn, thu thập nguyên liệu, hộ tống NPC, những công việc nhỏ lẻ mà những người chơi mạnh mẽ hơn chẳng mấy ai để mắt đến.


Ren biết chúng không đem lại nhiều Cor hay kinh nghiệm, nhưng ở thời điểm này, thứ cậu cần không phải là một bước nhảy vọt, mà là từng bước tiến chậm rãi nhưng vững chắc.


Cuối cùng, cậu chọn vài nhiệm vụ tiêu diệt đơn giản, những con quái không quá nguy hiểm, nhưng vẫn đủ để cậu rèn luyện kỹ năng chiến đấu và kiếm chút Cor để trang trải.
Không cần phải vội. Cậu hiểu rằng bản thân vẫn còn yếu, và những bước đi vội vàng chỉ khiến cậu dễ vấp ngã hơn.


Cậu gỡ một tờ nhiệm vụ xuống, đọc lướt qua nội dung, rồi chậm rãi rời khỏi khu vực bảng tin.
Trong lòng cậu vẫn còn đôi chút do dự, nhưng không sao cả. Cậu có thời gian.
Từng bước một, cậu sẽ tiến lên.
Ren rời khỏi khu vực bảng tin, bước chân trầm ổn nhưng ánh mắt vẫn thoáng chút suy tư.


Những con đường lát đá trong thị trấn Khởi đầu lúc nào cũng tấp nập người qua lại, những nhóm người chơi tụ tập bàn bạc chiến thuật, những thương nhân rao bán vật phẩm, những người lính canh NPC tuần tr.a dọc theo các lối đi.


Âm thanh trò chuyện, tiếng leng keng của vũ khí va chạm, tiếng bước chân vội vã hòa quyện thành một nhịp điệu quen thuộc của cuộc sống nơi đây.
Nhưng giữa không khí náo nhiệt ấy, Ren vẫn cảm thấy mình như một kẻ lạc lõng.


Không có nhóm đi cùng. Không có đồng đội để bàn bạc kế hoạch. Không có ai để trông cậy nếu mọi chuyện trở nên khó khăn.
Chỉ có cậu, một mình, giữa biển người xa lạ.
Nhưng có lẽ, đó cũng không hẳn là điều tồi tệ.


Cậu ngước nhìn về phía cổng thành, nơi mà những bãi săn trải dài đến tận chân trời, nơi những thử thách thực sự đang chờ đợi.
Nếu cậu muốn trở nên mạnh hơn, muốn tự mình sinh tồn trong thế giới này, thì cậu phải học cách bước đi bằng chính đôi chân của mình.


Không dựa dẫm vào ai, không trông chờ vào sự giúp đỡ của bất kỳ người chơi nào khác.
Cậu mở bảng nhiệm vụ, lướt qua nội dung trên tờ giấy trong tay. Mục tiêu lần này là một loài quái vật nhỏ sống rải rác trong khu rừng phía nam, không quá nguy hiểm, nhưng cũng chẳng thể xem nhẹ.


Chúng là những con mồi lý tưởng để cậu kiểm tr.a xem bản thân đã tiến bộ đến đâu sau những lần thực chiến gần đây.
Ren cúi xuống kiểm tr.a lại thanh kiếm bên hông.


Lưỡi thép phản chiếu ánh sáng nhạt của buổi chiều, sắc bén và sẵn sàng cho trận chiến sắp tới. Cậu siết chặt vỏ kiếm trong tay, cảm nhận trọng lượng quen thuộc của nó.
Không chần chừ thêm nữa, cậu cất bước, hòa mình vào dòng người, hướng về phía cổng thành.






Truyện liên quan