Chương 86: Áp đặt.
Mặt trời treo lơ lửng trên cao, rải những tia nắng vàng nhạt xuống từng mái nhà, kéo dài những vệt bóng lốm đốm trên nền đá xám.
Những cơn gió nhẹ thoảng qua, mang theo tiếng huyên náo của những người chơi đang tụ tập quanh các quầy hàng, trao đổi vật phẩm và trò chuyện rôm rả.
Quảng trường chính lúc nào cũng nhộn nhịp, giống như nhịp tim của Thị trấn Khởi đầu, không bao giờ thực sự ngừng lại.
Nhưng Ren chẳng còn quan tâm đến điều đó nữa.
Cậu đi thẳng về phía cổng thành, bước chân trầm ổn nhưng ánh mắt vẫn thoáng chút suy tư.
Cảm giác khi rời khỏi nơi này vẫn như những lần trước, tựa như vượt qua một ranh giới vô hình giữa sự an toàn và thế giới ngoài kia, nơi mọi thứ có thể thay đổi chỉ trong tích tắc.
Trước cổng, vài nhóm người chơi đứng trò chuyện với lính gác NPC.
Có người chỉnh lại áo giáp, kiểm tr.a thanh kiếm bên hông, chuẩn bị sẵn sàng trước khi lên đường.
Có người vừa hoàn thành nhiệm vụ trở về, mệt mỏi nhưng ánh mắt ánh lên vẻ hài lòng khi nhận phần thưởng.
Những cảnh tượng này đã quá quen thuộc với Ren, một vòng lặp không ngừng của những kẻ bước ra, chiến đấu, rồi quay về để chuẩn bị cho lần tiếp theo.
Không chậm trễ thêm, cậu bước qua cổng, cảm giác nền đá mát lạnh dưới chân dần nhường chỗ cho lớp đất cỏ mềm mại.
Không khí bên ngoài khác hẳn so với trong thị trấn, thoáng đãng hơn, hoang dã hơn. Một mùi hương nồng nàn của cỏ dại và hơi đất phảng phất trong gió.
Trước mắt cậu, những cánh đồng cỏ trải dài, đong đưa nhẹ nhàng dưới ánh nắng.
Xa hơn nữa, rừng cây hiện lên như một bức tường xanh thẫm, tĩnh lặng nhưng ẩn chứa vô số mối nguy tiềm tàng.
Đây là vùng săn bắn quen thuộc của những người chơi cấp thấp, đủ thử thách để rèn luyện, nhưng không đến mức khiến họ phải bỏ mạng chỉ vì một sai lầm nhỏ.
Ren dừng lại, mở bảng nhiệm vụ và kiểm tr.a lại nội dung một lần nữa.
Mục tiêu: Tiêu diệt 10 con Fangrat.
Khu vực: Bìa rừng phía nam.
Phần thưởng: 300 Cor + một vật phẩm ngẫu nhiên.
Fangrat.
Chúng là những sinh vật nhỏ bé, nhưng không hề yếu đuối. Thân hình tương tự loài chuột cống, nhưng lớn gần bằng một con chó nhỏ, bộ lông xám lốm đốm che giấu hoàn hảo giữa nền đất và lá rụng.
Đôi mắt đỏ sậm luôn ánh lên vẻ thèm khát, và cặp răng nanh sắc nhọn đủ để xuyên thủng da thịt nếu chủ quan. Nếu chỉ có một con, chúng không phải vấn đề.
Nhưng nếu bị bao vây bởi cả bầy… câu chuyện sẽ hoàn toàn khác.
Ren siết chặt tay quanh chuôi kiếm, cảm nhận sức nặng quen thuộc của nó trong lòng bàn tay.
Thanh kiếm đã được mài sắc lại từ lần sửa trước, đủ tốt để cậu chiến đấu mà không gặp trở ngại gì.
Cậu hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi thở ra, trút bỏ những suy nghĩ không cần thiết.
Không có gì phải lo lắng. Đây chỉ là một nhiệm vụ đơn giản, một bước nhỏ trên con đường dài phía trước.
Không chần chừ thêm nữa, cậu cất bước, rời khỏi con đường mòn chính, hướng về phía bìa rừng nơi những tán cây xanh thẫm dang rộng cánh tay mời gọi.
Nhưng Ren đã đánh giá thấp một vấn đề...số lượng người chơi xuất hiện ngày càng nhiều trên các bãi săn.
Cậu cứ tưởng rằng khu vực này sẽ vắng vẻ hơn sau đợt tấn công của bầy sói, rằng những người chơi còn sống sót sẽ trở nên thận trọng hơn và hạn chế đi săn một cách ồ ạt.
Nhưng thực tế lại trái ngược hoàn toàn. Người chơi đổ về đây đông hơn dự tính, từng nhóm nhỏ tản ra khắp nơi, ráo riết săn lùng quái vật để hoàn thành nhiệm vụ của riêng họ.
Không khí ở bìa rừng gần như căng thẳng đến nghẹt thở. Tiếng vũ khí va chạm, tiếng bước chân dồn dập, tiếng gào thét của Fangrat bị hạ gục hòa lẫn vào nhau, tạo thành một bản nhạc hỗn loạn của chiến trận.
Đâu đâu cũng là bóng dáng của những người chơi vung kiếm, múa thương, thi triển kỹ năng tấn công.
Mặt đất rải rác xác pixel đỏ của những con quái vừa bị giết, tan biến trong không khí trước khi những người chơi khác kịp lao vào giành giật mục tiêu kế tiếp.
Fangrat vốn không phải sinh vật hiếm, nhưng với số lượng người chơi liên tục tiêu diệt chúng, việc tìm một con quái vật còn sống để chiến đấu lại trở thành một vấn đề nan giải.
Ren đứng ở rìa bìa rừng, đưa mắt quan sát chiến trường trải dài trước mặt.
Ở giữa đồng cỏ, một nhóm ba người đang hợp tác săn mồi. Một người thu hút sự chú ý của lũ Fangrat, người khác tận dụng sơ hở để tung ra những đòn chém sắc bén, còn người cuối cùng chỉ việc ra đòn kết liễu.
Họ di chuyển trơn tru như một cỗ máy chiến đấu ăn ý, không phí một giây dư thừa nào. Đám Fangrat gần như không có cơ hội phản kháng, cứ thế bị quét sạch chỉ trong chớp mắt.
Xa hơn một chút, một tổ đội khác cũng đang săn quái với tốc độ đáng kinh ngạc.
Những thanh kiếm loé sáng cắt ngang không khí, những đòn đánh chính xác hạ gục Fangrat trước khi chúng kịp bỏ chạy.
Dù không nói một lời nào, họ vẫn phối hợp với nhau một cách hoàn hảo, không ai giành giật của ai, không ai để lộ sơ hở nào.
Xung quanh Ren, không thiếu những người chơi lẻ tẻ cố gắng lao vào chiến đấu, nhưng hầu hết họ đều bị lép vế trước những nhóm có tổ chức.
Những kẻ đơn độc bị đẩy ra ngoài rìa chiến trường, đứng chờ cơ hội để tranh giành một con Fangrat còn sót lại....nếu may mắn.
Những kẻ kém kiên nhẫn hơn thì dấn thân vào giữa, cố gắng tranh cướp con mồi với các nhóm khác, chỉ để nhận lại những ánh mắt khó chịu hoặc những lời cảnh cáo lạnh lùng.
Ren siết chặt chuôi kiếm, cảm giác bất lực dâng lên trong lòng.
Dù cậu có lợi thế về trang bị hay kinh nghiệm chiến đấu, nhưng trước một đám đông đang khát khao săn mồi thế này, cậu chẳng thể làm gì nhiều.
Cậu không có tổ đội, cũng không đủ nhanh để tranh giành mục tiêu trước những kẻ khác.
Cậu lùi lại một chút, khẽ cau mày suy nghĩ. Nếu tiếp tục lang thang như thế này, cậu có thể mất cả buổi mà không giết nổi một con Fangrat nào.
Và nếu cậu chậm chân, nhiệm vụ này có lẽ sẽ kéo dài hơn dự tính, làm lãng phí thời gian đáng lẽ nên dùng để rèn luyện và kiếm thêm Cor.
Cậu cần thay đổi cách tiếp cận.
Hít một hơi sâu, Ren quét mắt nhìn quanh lần nữa, lần này tập trung hơn vào những khu vực ít người để ý.
Nếu không thể cạnh tranh ở bãi săn chính, vậy thì cậu sẽ tìm cách khác để đạt được mục tiêu của mình.
Bước chân cậu chậm rãi rời khỏi khu vực đông người, tiến vào những tán cây rậm rạp hơn.
Nếu bầy Fangrat đã bị săn lùng ở khu vực trống trải, vậy thì có lẽ chúng sẽ ẩn náu sâu hơn trong rừng. Và đó sẽ là nơi cậu đặt cược cơ hội của mình.
Nhưng những bãi săn khác còn tồi tệ hơn.
Ren cứ tưởng rằng chỉ cần rời xa khu vực trung tâm, cậu sẽ có cơ hội tìm được quái vật mà không phải tranh giành với ai.
Nhưng ngay khi bước chân vào một bãi săn khác, cậu nhận ra mình đã sai...sai một cách nghiêm trọng.
Những khu vực này đã bị độc chiếm. Không phải bởi một hai người, mà là cả những nhóm chơi đông, có tổ chức chặt chẽ.
Họ không đơn thuần chỉ là những kẻ săn quái thông thường, họ thiết lập ranh giới ngầm, tự đặt luật lệ riêng và ngang nhiên kiểm soát toàn bộ khu vực như thể đó là lãnh địa của mình.
Ren không phải người duy nhất rơi vào tình cảnh này.
Một vài người chơi đơn độc khác cũng tìm đến đây với hy vọng có thể kiếm được con mồi, nhưng ngay khi họ đặt chân đến, bầu không khí lập tức thay đổi.
Những ánh mắt sắc lạnh quét đến.
Một trong số những kẻ canh giữ, một gã kiếm sĩ cao lớn với bộ giáp da tối màu, bước lên phía trước.
Hắn không cần vung kiếm, không cần đe dọa bằng lời lẽ mạnh bạo, chỉ riêng sự hiện diện của hắn cũng đã đủ để khiến không khí trở nên ngột ngạt.
Khi hắn cất tiếng, giọng nói trầm khàn kéo theo một sự áp đặt vô hình.
"Rời khỏi đây đi."
Những thành viên khác trong nhóm hắn lặng lẽ đặt tay lên vũ khí. Không ai nói thêm lời nào, nhưng ý tứ đã quá rõ ràng.
Ren đứng yên, cảm nhận nhịp tim mình chậm lại một nhịp. Cậu nhận ra tình huống này tệ hơn cậu nghĩ.
Một người chơi khác, một chàng trai tóc ngắn, có vẻ cũng là kẻ săn đơn độc như Ren, cau mày khó chịu. "Đây là bãi săn công cộng. Các người lấy quyền gì mà cấm người khác vào?"
Không khí chùng xuống, căng như sợi dây cung sắp bật.
Người kiếm sĩ khẽ cười. Không phải kiểu cười nhẹ nhõm hay hời hợt, mà là một nụ cười mang theo sự khinh miệt rõ ràng. "Quyền à? Đơn giản thôi. Vì chúng ta đông hơn."
Vừa dứt lời, một trong những thành viên của hắn đột ngột vung kiếm.
Lưỡi kiếm cắt ngang không khí, lao thẳng về phía chàng trai kia. Dù đó chỉ là một cú đánh cảnh cáo, nhưng sát khí trong nhát chém ấy là thật.
Chàng trai kịp thời bật lùi, nhưng ánh mắt đã ánh lên một tia tức giận.
"Khốn kiếp!"
Cậu ta nghiến răng, siết chặt chuôi vũ khí, cơ bắp căng lên như thể chuẩn bị phản kháng.
Nhưng trước khi cậu ta kịp làm gì, một thành viên khác của nhóm đã nhấc vũ khí lên, sẵn sàng ra tay ngay khi có dấu hiệu chống cự.
Bóng tối phủ xuống như một màn sương dày, bóp nghẹt không gian.
Ren lặng lẽ quan sát tình huống, lòng bàn tay siết chặt chuôi kiếm. Cậu có thể cảm nhận được hơi lạnh lan dần qua từng ngón tay.
Nếu có ai đó rút vũ khí, nếu chỉ cần một động tác sai lầm, một cuộc xô xát chắc chắn sẽ nổ ra.
Và cậu không chắc mình có thể thoát ra mà không dính líu gì. Cậu hiểu rõ khả năng của mình, đối phó với một hai người riêng lẻ thì được.
Nhưng phải đối đầu với một nhóm có tổ chức và chiến đấu ăn ý với nhau, dù có lên thêm vài cấp nữa...điều đó hoàn toàn vẫn khó khăn.
Dù ở bất cứ thế giới nào...những người này luôn nắm giữ lợi thế...
Bọn họ đông hơn.
Và trong Aincrad...hay bất cứ nơi nào, điều đó đồng nghĩa với việc họ có quyền.
Nhưng...
Lợi thế về số lượng chỉ tồn tại trong một khoảng thời gian nhất định. Càng về sau, khoảng cách giữa những kẻ có và những kẻ không có sẽ ngày càng lớn, không phải vì số lượng, mà vì sức mạnh cá nhân.
Khi ai đó nắm trong tay cấp độ, trang bị, và kỹ năng vượt trội, họ hoàn toàn có thể một mình áp đảo cả một tổ đội.
Sức mạnh cá nhân có thể vượt qua số đông. Nhưng để đạt đến điểm đó, một điều kiện tiên quyết là cần có tài nguyên.
Mà tài nguyên, kinh nghiệm, trang bị, nhiệm vụ tốt nhất, thì lại nằm trong tay những kẻ có lợi thế ban đầu.
Những hội nhóm này kiểm soát khu vực săn, độc chiếm cơ hội phát triển, và chặn đứng con đường của những kẻ đi sau.
Vòng lặp ấy cứ tiếp diễn.
Kẻ mạnh lại càng mạnh hơn.
Còn những kẻ bị chèn ép… chỉ có thể giãy giụa tìm lối thoát.